Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[GP] Chương 16

Tiểu đáng thương không nhớ rõ ngày hôm qua cậu ngủ lúc nào, có thể là bị Người mù ôm vào lòng một thời gian dài rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Mở mắt ra, thấy Người mù vẫn còn ngủ bên cạnh. Tiểu đáng thương lẳng lặng nhìn hắn, muốn dùng tay chạm vào mặt nhưng sợ sẽ đánh thức hắn nên vẫn chậm chạp không có động tác. Cậu nghĩ có thể là bởi do tin tức tố nên cậu mới sinh ra tính ỷ lại vào Người mù, chờ thêm hai ngày nữa tình huống này hẳn là có thể kết thúc.

Tiểu đáng thương cẩn thận từng li từng tí xuống giường, sợ đánh thức Người mù. Cậu rửa mặt xong xuống lầu vừa vặn gặp mặt dì Khương vừa đi ra từ phòng bếp.

"Dì Khương, chào buổi sáng!"

Dì Khương cảm giác so với lúc Tiểu đáng thương vừa tới biệt thự thì bây giờ nhìn cậu có vẻ càng thêm sức sống, đi tới cạnh bàn ăn đặt nồi đất xuống, tươi cười hớn hở: "Tiểu Ngụ sớm a! Mau tới dùng điểm tâm nào! Hôm nay dì cố tình dậy sớm đi mua gà về, nấu cháo gà xé cho cậu ăn, cậu hai ngày nay đều muốn đi cửa hàng hoa làm việc không phải sao? Công việc bận rộn kia cần rất nhiều sức lực đó!"

"Cảm ơn dì Khương! Dì yên tâm, trước đây cháu từng làm việc ở chỗ của chị An, cũng rất quen thuộc, dì xem cháu còn có cơ bắp." Tiểu đáng thương kéo cánh tay áo, gồng lên cho bà xem.

"Ôi!" Dì Khương nể tình, ấn ấn cánh tay cậu: "Thật rắn chắc nha, Tiểu Ngụ lợi hại nhất!"

Tiểu đáng thương được dì Khương khen mặt đỏ bừng, xoay người tiến vào nhà bếp, trong miệng nhỏ giọng: "Cháu đi lấy chén đây ạ."

Ngày hôm nay không cùng Người mù đi đến cửa hàng, Tiểu đáng thương liền có chút không quen, lúc đến cửa hàng hoa, cậu nhìn chậu tiên nhân cầu trên kệ mà có chút hoảng hốt.

"Leng keng!" Cửa chuông gió bị đẩy ra phát lên tiếng vang.

"Thật không tiện, chúng tôi vẫn chưa có..." Tiểu đáng thương nói, đồng thời xoay người nhìn về phía cửa, thời điểm nhìn đến người kia đang bước vào liền ngây ngẩn.

"Anh! Em đã về rồi này!" Hùng Ý chạy vài bước liền nhào vào trong lồng ngực Tiểu đáng thương.

Tiểu đáng thương cười, vỗ vỗ lưng của cô: "Tiểu Ý, đi biển chơi vui chứ?" Cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa "Mạt Kiệt đâu?"

"Anh ấy đi tìm chỗ đỗ xe rồi!" Hùng Ý trong nháy mắt liền trở nên nghiêm túc, kéo Tiểu đáng thương đến nơi nghỉ ngơi ngồi xuống "Anh, chúng em vừa đến nhà thì nghe mọi người nói anh đã dọn đi, anh đang ở nhà của Alpha kia sao?"

Tiểu đáng thương sững sờ, gật gật đầu"Ừm, anh đang ở vịnh Hải Đường."

"Hắn..." Hùng Ý suy nghĩ một chút, vẫn hỏi vấn đề này: "Anh ta có đối xử tốt với anh không? Nếu như không tốt, anh có thể ly hôn, anh là Omega có quyền lựa chọn mà."

Tiểu đáng thương biết em gái lo lắng cho mình, vỗ vỗ tay của nàng: "Ngài ấy đối với anh rất tốt, em yên tâm, nếu có vấn đề gì anh sẽ nói với em."

"Anh." Mạt Kiệt đỗ xe xong, trở về liền cùng Tiểu đáng thương chào hỏi.

Tiểu đáng thương rất hài lòng với người em rể này, chuẩn bị đứng lên rót cho hắn tách trà lại bị Hùng Ý ngăn cản.

"Anh ngồi xuống đi mà!" Hùng Ý quay đầu nói với Mạt Kiệt "Ông xã, anh giúp anh em tưới nước cho hoa đi, đừng tưới quá nhiều nước nha."

Mạt Kiệt không nói gì, gật gật đầu xoay người đi tìm bình xịt nước.

Tiểu đáng thương lập tức có chút băn khoăn, liền vội vàng nói: "Không cần không cần, một chút nữa để tự anh làm là tốt rồi."

"Anh." Hùng Ý oan ức nhìn Tiểu đáng thương, nhìn đến mức tâm cậu đều mềm nhũn, ngồi trên ghế đợi em gái mở miệng.

Hùng Ý không biết tại sao anh hai lại luôn có ý bảo vệ Alpha kia như vậy, suy nghĩ xoay chuyển một chút liền có một quyết định.

"Anh, em có thể đến đó ăn cơm được không?"

"Cái này, anh..." Tiểu đáng thương liền xoắn xuýt, chuyện này có thể cậu không làm chủ được: "Để anh hỏi một chút!"

Hùng Ý nghe được câu trả lời này, cảm thấy anh trai cô ở nhà Alpha kia phỏng chừng chẳng có địa vị gì, cô có chút tức giận nhưng trên mặt vẫn không lộ ra biểu tình khó chịu của mình.

Tiểu đáng thương làm thế nào cũng không nghĩ tới, trước khi cậu gọi cơm trưa bên ngoài thì Người mù đã mang theo cơm đến cửa hàng cho cậu.

"Hoan nghênh ghé thăm, xin hỏi quý khách cần gì?" Hùng Ý nhìn nam nhân vào cửa chỉ nghĩ rằng là khách hàng bình thường đến mua hoa, lại còn là một nam nhân giàu có đến mua, phỏng chừng anh trai sẽ được lợi nhuận không ít.

"Trạch ca?" Tiểu đáng thương ngẩng đầu nhìn lên cửa một chút, cành cây cùng kéo trên tay đều rơi xuống đất, kinh ngạc: "Sao anh lại tới đây?"

Người mù đưa hộp cơm trên tay trước mặt, nói: "Tôi đến đưa cơm cho em."

Hùng Ý liền cảm thấy hư ảo, chẳng lẽ người này là vị mà cô chưa nhìn thấy kia?

"Anh, đây là...?"

Tiểu đáng thương ra vẻ phóng khoáng đến bên cạnh người mù, cười nói với Hùng Ý: "Đây là Alpha của anh, Hoàng Trạch. Trạch ca, đây em gái em, Hùng Ý cùng với chồng của em ấy, Mạt Kiệt."

Người mù không nghĩ tới hắn chỉ là đến đưa cơm lại còn có thu hoạch khác ngoài ý muốn, khoác tay trái lên vai Tiểu đáng thương, dáng người thẳng tấp: "Chào hai em, anh là Hoàng Trạch."

Hùng Ý cứ mường tượng ra rằng Alpha của Tiểu đáng thương lưng hùng vai gấu, ngược đãi và xem Tiểu đáng thương như người ở. Lúc Người mù xuất hiện liền phá vỡ tất cả định kiến của cô, những lời nói vốn đã nghĩ tốt cũng không biết nên nói ra thế nào.

Mạt Kiệt nhìn thấy Hùng Ý đang thất thần, tiến lên trước: "Anh rể khỏe, em gọi là Mạt Kiệt, cô gái nói chuyện với anh lúc vừa vào là Hùng Ý."

Người mù gật gật đầu, cúi đầu nói với Tiểu đáng thương: "Tiểu Ngụ, phần cơm trưa tôi mang đến hẳn là không đủ cho mọi người rồi, chúng ta cùng ra ngoài ăn nhé?"

"A? Ừm, được thôi." Tiểu đáng thương cũng vừa chú ý đến vấn đề này.

"Vậy tôi đi nói với chú Lưu." Người mù xoa đầu Tiểu đáng thương:"Chờ tôi trở lại."

Tiểu đáng thương nhìn bóng lưng Người mù rời đi, đoán thử xem em gái muốn nói gì với cậu.

"Anh hai..." Hùng Ý cau mày: "Sao anh chưa nói với em anh ta là một người mù?"

Tiểu đáng thương cười cười, nói: "Người mù cũng không phải vấn đề gì lớn. Độ xứng đôi tin tức tố của anh với anh ấy đặc biệt cao."

Hùng Ý là một Beta, không biết sự ảnh hưởng của tin tức tố có bao nhiêu đáng sợ, chỉ biết Omega và Alpha độ xứng đôi càng cao thì sẽ càng phù hợp. Cô biết có tiếp tục khuyên cũng vô dụng, chỉ có thể nói: "Anh, em hi vọng anh để lại cho bản thân mình một đường lui, anh có nghĩ hai người phát triển đến như hiện giờ chỉ là vì tin tức tố không."

Tiểu đáng thương sững sờ, kỳ thực cậu cũng luôn luôn nghĩ đến chuyện này, chỉ là thái độ gần đây nhất của Người mù khiến cậu đột nhiên không muốn nhớ tới những chuyện đó, cậu cảm thấy nếu có thể cùng Người mù chung sống cả đời cũng không phải là quá tệ.

"Anh biết, em yên tâm." Tiểu đáng thương hi vọng, nếu như cậu hạ quyết tâm thì cho dù thế nào Hùng Ý cũng đều sẽ giúp đỡ cậu.

Sau khi xác định tốt địa điểm dùng cơm trưa, Người mù mới trở lại cửa hàng, nói: "Tôi đã đặt phòng cơm, chú Lưu còn đang chờ ở ngoài, chúng ta đi thôi!"

Hùng Ý biết Hoàng Trạch là người cực kỳ có tiền, nhưng khi nhìn thấy chiếc Vip Kassen phiên bản mở rộng của Mercedes - Benz Viano, cô vẫn không khỏi ngạc nhiên. Sau đó, chiếc xe dừng lại ở cửa khách sạn nổi tiếng và đắt đỏ nhất thành phố. Trên đường đi, Hùng Ý cũng đã nhìn đến quen thuộc những món đồ hàng hiệu khác nhau trong xe, lúc đến khách sạn dường như cô đã trở nên vô cảm với chúng, một bữa cơm ở đây cũng chỉ bằng một chai rượu vang trên xe mà thôi...

1 nhận xét: