Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[GP] Chương 15

Dì Khương thấy Tiểu đáng thương mang cây tiên nhân cầu trở về, tưởng rằng cậu muốn đặt trong phòng mình, nào ngờ Tiểu đáng thương lại để nó bên cạnh TV, vội vàng chạy tới ngăn cản.

“Tiểu Ngụ! Tiểu Ngụ! Trong nhà không thể trồng những thực vật như thế này, thiếu gia ngày thường đi tới đi lui rất dễ bị thương tổn!”

Không đợi Tiểu đáng thương giải thích, Người mù đã mở miệng trước: “Dì Khương, đây là cháu kêu Tiểu Ngụ mua, trước đây trong nhà chưa từng nuôi loại thực vật như này.”

“Nhưng…”

Dì Khương còn muốn nói gì đó thì thấy Người mù lắc đầu với bà, nói: “Dì Khương, là cháu muốn Tiểu Ngụ mua chậu cây này, dì yên tâm đi! Cháu nhớ rõ vị trí của nó, sẽ không để mình bị thương.”

“Vậy cũng tốt…” Dì Khương thấy thiếu gia nhà mình đã nói đến như vậy, cũng không tiện nói thêm, chỉ là đẩy chậu tiên nhân cầu vào sát bên trong một chút, trở về phòng bếp tiếp tục làm cơm tối.

“Dì Khương chỉ là lo lắng cho tôi, em không cần tức giận.”

Tiểu đáng thương bị Người mù dọa, xua tay giải thích: “Em biết, em không có tức giận.”

Người mù đưa tay ra, xoa nhẹ tóc cậu, cười nói: “Ừ, chúng ta đi ăn cơm!”

Tiểu đáng thương cảm giác cậu không thể nhìn thấu được Người mù, mỗi một lần cậu nghĩ rằng hành động của Người mù chỉ là giả vờ như quan hệ của họ là thật, thì những thứ xảy ra tiếp sau đó làm cậu có chút không hiểu. Quan hệ của bọn họ không còn giống như dự tính lúc trước cậu nói với nhà họ Hoàng.

E rằng là do ảnh hưởng của tin tức tố.

Đã lâu không làm việc cả ngày, hôm nay sau khi ăn tối xong, Tiểu đáng thương liền có chút mệt mỏi, tạm biệt dì Khương cùng Người mù rồi chuẩn bị về phòng ngủ.

Cậu vừa chuẩn bị lên lầu thì Người mù đột nhiên mở miệng: “Tiểu Ngụ, em chờ tôi một chút.”

“Hả? Được.” Tiểu đáng thương không biết tại sao Người mù muốn cậu chờ, nhưng vẫn là một bé ngoan đứng ở cầu thang chờ hắn bước đến.

Tiểu đáng thương cùng Người mù lên lầu, nhìn Người mù tiến vào phòng hắn, tiếp tục làm bé ngoan bước vào cùng.

Người mù đi tới tủ quần áo, mở tủ ra liền thấy một khoảng không trống rỗng.

Tiểu đáng thương không hiểu ý tứ của hắn, là muốn cậu giúp hắn thu dọn quần áo sao?

“Tiểu Ngụ, em đem quần áo của mình đến đây đi.”

Tiểu đáng thương khiếp sợ nhìn hắn, không biết nên nói lời từ chối như thế nào.

“Nhưng là, em…”

“Em còn chưa hoàn toàn vượt qua kỳ phát tình, không nên ở cách tôi quá xa, Omega sau khi bị kí hiệu thường sẽ ỷ lại vào Alpha.”

Lý do của Người mù thập phần chính trực, làm Tiểu đáng thương không có cách nào phản bác.

“Thế nhưng…”

Người mù khép lại cửa tủ quần áo, thở dài: “Bên ngoài chúng ta là chồng chồng hợp pháp, lúc trước còn có lí do là căn phòng cần trang trí lại nhưng bây giờ trong mắt người khác thì tôi đã kí hiệu lên người em, em không ở chung với tôi sẽ khiến người khác nghĩ rằng chúng ta bất hòa.”

Tiểu đáng thương không tìm được lý do cự tuyệt, chỉ có thể gật gật đầu: “Được, vậy em đi lấy quần áo đem qua.”

“Ừm.” Người mù nghe âm thanh cậu đóng cửa, khóe miệng không nhịn được liền cong lên.

Thời điểm Tiểu đáng thương mang đồ đến thì Người mù đang trong phòng tắm rửa, cậu nghe thấy âm thanh phát ra trong phòng tắm nhất thời đỏ bừng mặt, tim đập nhanh. Lúc Tiểu đáng thương bưng tách trà của mình đến thì Người mù cũng đã mặc xong áo tắm, ngồi ở bên giường lau tóc.

Tiểu đáng thương nhìn giọt nước vì không kịp lau khô mà rơi trên cơ thể Người mù, cảm giác tim lại đập nhanh hơn.

Người mù nghe tiếng bước chân của cậu dừng lại, hỏi: “Tiểu Ngụ, làm sao vậy?”

“Không… Không có chuyện gì, em đến giúp ngài lau tóc!”

Tiểu đáng thương bước đến cạnh bàn đặt tách trà xuống, quay người bước đến bên giường, nhận khăn mặt trên tay Người mù, nhẹ nhàng giúp hắn lau tóc. Tiểu đáng thương cúi đầu, nhìn thấy hàng lông mi Người mù rũ xuống, sau khi tắm xong dường như da Người mù lại càng trắng hơn, cậu nhìn thấy giọt nước vì không kịp lau mà lăn xuống gò má Người mù chậm rãi biến mất ở cổ áo tắm.

Động tác Tiểu đáng thương dần chậm lại, Người mù tự luyến nghĩ, khẳng định là nhìn hắn đến thần hồn điên đảo. Hắn lặng lẽ đưa tay ôm lấy eo Tiểu đáng thương, thoáng dùng sức kéo đến cả khuôn mặt hắn dám vào eo cậu.

Tiểu đáng thương trong nháy mắt liền tỉnh táo, muốn đẩy hắn ra nhưng lại không dám dùng sức.

“Để tôi ôm em một chút, một lát sau liền tốt.” Âm thanh Người mù nghe có chút rầu rĩ.

Tiểu đáng thương không nhúc nhích, để Người mù kề sát ngực mình, hai tay cậu cũng không biết nên đặt ở đâu, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng ôm lên trên vai hắn.

“Cảm ơn em.”

Người mù đột nhiên nói một câu khiến Tiểu đáng thương có chút khó hiểu, chỉ nghĩ hắn cảm ơn cậu vì đã mang chậu tiên nhân cầu về nhà.

“Cái đó, ngài không cần cảm ơn em.”

Cảm ơn, sự xuất hiện của em.

Cảm ơn em, đã nguyện ý tiếp thu tôi.

Cảm ơn em, nguyện ý thử sinh hoạt cùng tôi.

2 nhận xét: