Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 2

Edit: Xiao Cao (Tiểu Thảo)

Beta: Tiểu Fú

Phàn Uyên có một đôi con ngươi đen nhánh, khuôn mặt không có chút cảm xúc lúc nhìn thẳng vào người ta luôn khiến đối phương cảm thấy sợ hãi nổi da gà. Nhưng với Cố Dương lúc này thì khác, cậu cả người khô khốc khó chịu, Phàn Uyên trong mắt cậu là một nhánh cỏ cứu mạng  phát sáng lấp lánh. Cố Dương chỉ hận không thể ngay lập tức hái nhánh cỏ này xuống bọc xung quanh người.

Vì thế ngay tại lúc Phàn Uyên phát ra ánh mắt nhắc nhở, Cố Dương vươn tay còn lại nắm chặt ống tay áo của hắn. Hai tay nắm chặt lấy tay áo Phàn Uyên, toàn bộ sức lực hung hăng càn quấy của Cố Dương đều biến mất, mở to đôi mắt to tròn đáng thương trông mong nhìn Phàn Uyên, trông y hệt như một chú cún con bị vứt bỏ.

Nhưng Phàn Uyên là ai?

Hắn chán ghét tình cảm giữa người với người nhưng lại không thể không mang cho mình một cái mặt nạ nhã nhặn dối trá, đạo đức giả. Hắn thấy tội nghiệp Cố Dương, duỗi một tay từng chút từng chút đẩy bàn tay đang giữ chặt tay áo mình của Cố Dương. 

'’Tôi không nuôi cá mà tôi thích ăn cá.’’ Phàn Uyên lúc nói chuyện lộ ra đầu răng nanh sắc nhọn, lưỡi của hắn áp vào đầu răng, nhìn Cố Dương có ý tứ đe dọa, ‘’Cố Dương, đừng chọc vào tôi.’’

Cố Dương bị Phàn Uyên phủi tay ra, hai tay đặt ở mặt bàn bên cạnh, nhìn Phàn Uyên rồi quay đầu đi đưa lưng về phía hắn nằm úp sấp xuống. Cậu chóng mặt, tầm mắt lướt qua nửa bình nước của mình lập tức cầm lên uống sạch.

Nhưng nước uống hết rồi mà cậu vẫn cảm thấy rất khát, Cố Dương vừa nhìn về phía chai nước đã uống được một nửa của Phàn Uyên(1) để trên bàn. Cố Dương cọ xát mấy ngón tay bên cạnh bàn, cuối cùng chậm rãi vươn tay hướng về phía chai nước của Phàn Uyên. 

Cậu mới vừa nắm được chai nước, tay ngay lập tức bị Phàn Uyên giữ lại. Phàn Uyên chẳng biết đã ngồi dậy từ lúc nào, ánh mắt nhìn cậu có cảm giác không thể tin nổi

“Đây là chai nước tôi đã uống rồi.’’

Cố Dương nắm chặt bình nước trong tay không chịu buông, trong lòng cậu vừa lo lắng vừa buồn bực, cả người khô khốc làm cậu có ảo giác bản thân sắp nghẹt thở. Tác dụng phụ của bàn tay vàng dữ dội như vậy, cậu lại không thể ôm Phàn Uyên một cái để giảm bớt, hiện tại uống nước cũng không được!

Cố Dương càng nghĩ càng oan ức, cậu không thèm để ý Phàn Uyên đang giữ tay của mình, tay còn lại nhanh chóng vặn nắp chai nước, miệng kề đến gần muốn uống. 

Con ngươi đen nhánh của Phàn Uyên mở to một chút, ngày hôm nay Cố Dương làm hắn rất ngạc nhiên, hắn đột nhiên lôi cậu về sau, Cố Dương không uống được nước, ngược lại nước trong chai văng ra ngoài dính vào cằm Cố Dương, cũng làm ướt hết vạt áo sơ mi đồng phục của Phàn Uyên. 

Nước lạnh tiếp xúc với cơ thể làm Cố Dương thoải mái tới mức thở hắt ra, nhưng đáng tiếc chai nước gần như bị đổ hết ra ngoài, cậu thừa dịp Phàn Uyên đang ngạc nhiên bèn nhanh chóng đến gần đem nước bên trong bình uống cạn. Phàn Uyên thấy Cố Dương miệng dán lên chai nước mà mình đã uống qua lập tức vươn tay giật chai nước rỗng mà cậu đang cầm.

Cố Dương chưa hết thòm thèm, tranh thủ gạt vệt nước trên cằm đến bên môi liếm liếm, đôi mắt trừng trừng nhìn chằm chằm vào vạt áo ướt dầm dề trước lồng ngực Phàn Uyên, đường nét gầy gò trên xương quai xanh của thiếu niên vẫn còn ngưng đọng lại vài giọt nước. Phàn Uyên theo bản năng kéo áo khoác làm áo sơ mi ướt đẫm càng dính sát vào da thịt.

Ánh mắt Cố Dương lập tức hiện lên mất mát, cậu ngẩng đầu, tầm mắt lúc thì nhìn mặt Phàn Uyên, lúc thì liếc mắt nhìn Phàn Uyên gắt gao bó chặt áo khoác đồng phục.

Thật là khát quá…..

Muốn được Phàn Uyên ôm một cái….

Phàn Uyên nhìn rõ tâm tư Cố Dương, chân dài đạp một cái, trực tiếp đem Cố Dương cùng ghế ngồi đá văng ra nửa mét.

Cố Dương vốn đang chóng mặt, ngồi cũng không vững vàng, cú đá của Phàn Uyên làm thân thế cậu trực tiếp nghiêng về phía trước làm đổ ghế tựa, cả người đụng vào lồng ngực Phàn Uyên, cái trán đập vào cằm hắn, cậu cũng không để ý tới mình bị đau, vừa dính vào vội ôm lấy Phàn Uyên, hai tay gắt gao tóm chặt vạt áo trước của hắn.

Giấy viết thư màu hồng phấn bị Cố Dương nhét vào túi lúc trước cũng rơi ra, lăn qua một bên.

Phàn Uyên lập tức đẩy cậu ra nhưng càng đẩy thì Cố Dương ôm càng chặt. Lúc này cửa phòng học ‘’cạch’’ một tiếng bị đẩy ra, mấy tên học sinh cười đùa tiến vào, vừa tiến đến liền thấy ghế dựa bị ngã xuống đất, bên cạnh có chai nước bị quăng đi, còn phía dưới bàn Cố Dương chặt chẽ đè lên Phàn Uyên. 

Nam sinh dẫn đầu trợn tròn mắt quay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi: ‘’Cô Trác! Cố Dương đánh Phàn Uyên!!!!’’

Phàn Uyên nghe thấy tiếng kêu liền dùng sức xoay người đem Cố Dương đặt dưới thân, nhưng mặt Cố Dương vẫn chôn thật chặt ở lồng ngực Phàn Uyên, mặc kệ Phàn Uyên làm gì cũng không chịu buông ra.

Nam sinh dẫn đầu đi rồi, nam sinh thứ hai nhìn thấy tình hình lập tức quay người cũng chạy ra ngoài: ‘’Cô Trác! Phàn Uyên đánh Cố Dương!!!’’

Gân xanh trên trán Phàn Uyên co giật, vất vả lắm mới đẩy được đầu Cố Dương tách ra, cúi đầu vừa nhìn đã thấy Cố Dương hai mắt nhắm nghiền, chẳng biết lúc nào đã ngất đi, hai tay vẫn nắm chặt vạt áo của Phàn Uyên.

Phàn Uyên: ‘’…’’

Các học sinh khác ùa vào lớp như ong vỡ tổ, nhìn thấy Cố Dương hai mắt nhắm nghiền, trên đất có một bức thư tình, ồn ào kêu gào: ‘’Cô Trác! Phàn Uyên đánh chết Cố Dương rồi!!!’’

Phàn Uyên muốn ngồi dậy nhưng bởi vì Cố Dương nắm quá chặt nên chỉ có thể ôm cậu như ôm đứa bé kéo cậu lên. Cố Dương hai tay vẫn cứ giữ chặt vạt áo của Phàn Uyên, đầu tự nhiên dựa vào bên cổ hắn, Phàn Uyên lúc này mới cảm nhận được nhiệt độ trên trán của Cố Dương.

Trác Uyển vừa mới ăn cơm trưa xong, đang ở văn phòng lén lút uống trà sữa liền bị một đám học sinh gọi ầm ĩ, tức giận chạy như bay tới, vừa vặn va vào Phàn Uyên đang ôm Cố Dương đi ra ngoài. Trác Uyên liếc nhìn Cố Dương đang thành thật nằm nhoài trên bả vai Phàn Uyên, liền trừng mắt về phía hắn. 

Cô hạ thấp giọng hỏi: '‘Phàn Uyên, chuyện gì xảy ra?'’

Phàn Uyên vẫn luôn là học sinh mà Trác Uyển an tâm nhất, cho nên dù trong lớp có một cái gai Cố Dương dựa vào người nhà quyên góp mà được vào học thì cô cũng không quá lo lắng, cô tin tưởng Phàn Uyên có thể xử lý tốt mọi chuyện, mà chuyện ngày hôm nay khiến cô cảm thấy ngạc nhiên (2).

Phàn Uyên hướng Trác Uyển gật gật đầu, trên mặt đã lần nữa mang lên chiếc mặt nạ hoàn mỹ.

‘’Xin lỗi cô Trác, Cố Dương phát sốt, em đưa cậu ấy tới phòng y tế.’’

Trác Uyển gật đầu, lại nhìn Cố Dương đang níu chặt lấy Phàn Uyên nhíu nhíu mày: ‘’Cô tin em sẽ có chừng mực.’’

Phàn Uyên từ trong đám học sinh vây xem đi ra ngoài.

Tới phòng y tế, Phàn Uyên liền ném Cố Dương lên giường, cởi áo khoác đồng phục ra, cũng đem luôn Cố Dương vẫn đang bám chặt vào đồng phục cởi ra theo. 

Cố Dương nằm trên giường, ôm chặt đồng phục của Phàn Uyên, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi mở ra khép lại. Phàn Uyên để sát tai vào nghe, Cố Dương đang không ngừng nỉ nỏn: ‘’Nước, cho tôi nước…’’     

Phòng y tế không có nước uống, lúc này giáo viên y tế bước tới thành thục cầm lấy cặp nhiệt độ.

‘’Chỗ này có tôi nhìn, em trở về phòng học đi, sắp tới giờ vào lớp rồi.’’

Phàn Uyên liếc mắt nhìn Cố Dương một cái, cuối cùng quay người đi. 

Cố Dương cảm thấy cả người mình đều nóng muốn chết, vừa nóng lại vừa khô, mãi một lúc lâu sau nhiệt độ mới giảm đi. Cậu vừa mở mắt liền thấy giáo viên y tế đang cười tủm tỉm, ngồi dậy phát hiện trên người đang đắp một cái áo đồng phục học sinh rộng rãi.

Giáo viên y tế trong ‘’Phàn Uyên’’ là một nam nhân trẻ chừng hai mươi tuổi, bình thường có sở thích khá đặc biệt, đam mê chuyện bát quái (3), thấy Cố Dương tỉnh rồi lập tức đưa cho cậu một chai nước.

Cố Dương vặn nắp ra, phát hiện nắp chai đã sớm vặn xuống. Cậu hơi nhíu lông mày cám ơn giáo viên y tế: ‘’Cám ơn thầy.’’

Giáo viên đưa ngón trỏ ra lắc qua lắc lại: ‘’Không phải tôi mua đâu, là Phàn Uyên mang tới.’’

Đôi mắt Cố Dương trong phút chốc sáng bừng lên, cậu một hơi uống hơn nửa chai nước, không thể chờ đợi được nữa liếc qua lòng bàn tay trái mở hệ thống xem độ hảo cảm.

Độ hảo cảm: -23

Lại trừ một điểm!

Cố Dương cảm thấy nước vừa mới uống xong đột nhiên đắng nghét, cậu ủ rũ cúi đầu, cầm lấy đồng phục học sinh cùng chai nước xuống giường, chào tạm biệt giáo viên y tế rồi đi về lớp học. Cậu ở lại phòng y tế cả một buổi trưa, bây giờ đã bắt đầu tiết tự học buổi tối.

Trác Uyển ngồi trên bục giảng nhìn thấy Cố Dương gõ cửa thì gật đầu hỏi một câu: ‘’Thế nào rồi?’’

Cố Dương lắc đầu: ‘’Em không sao.’’

Có Trác Uyển ở đó nên trong lớp vô cùng yên tĩnh, tuy nhiên vẫn có bạn học lén lút ngẩng đầu đánh giá Cố Dương. Bọn họ hiện tại đều đang đồn Cố Dương không phải tới phòng y tế vì bị sốt mà là vì bị Phàn Uyên đánh ngất xỉu! Còn có thể là vì tranh giành nữ sinh!

Phải biết từ lúc năm nhất vừa mới khai giảng không lâu Cố Dương đã cùng Phàn Uyên đối đầu, khắp nơi tìm Phàn Uyên gây phiền phức, dằn vặt không ngừng tới năm ba. Cũng là do Phàn Uyên tốt tính luôn bỏ qua cho Cố Dương, nếu là người tính khí nóng nảy đã sớm cùng Cố Dương đánh nhau rồi.

Hiện tại, năm ba vừa mới khai giảng thì nam thần Phàn Uyên của bọn họ rốt cục không nhịn được nữa mà mạnh mẽ dạy dỗ Cố Dương một trận. Các bạn học trong lớp đều nóng lòng muốn xem thử, chờ Cố Dương đi tới chỗ ngồi sẽ bị Phàn Dương dạy dỗ một trận.

Thật nhiều đôi mắt nhỏ lặng lẽ nhìn về phía Phàn Uyên.

Cố Dương tay cầm nửa chai nước, áo khoác đồng phục của Phàn Uyên vắt ở khuỷu tay đi tới chỗ ngồi của mình. Cậu phát hiện bàn của cậu và Phàn Uyên đã tách ra, khoảng cách so với lúc đầu xa hơn khiến bàn của cậu so với các bạn trước mặt lệch ra một nửa, vô cùng dễ thấy. Phàn Uyên hiện tại đang xoát đề bài, tay viết không ngừng, hắn giải đề rất nhanh, ít khi cần phải suy nghĩ quá nhiều.

Cố Dương ngồi xuống vị trí có chút ủ rũ, cậu đã coi thường tác dụng phụ của bàn tay vàng, tác dụng phụ vừa phát huy cậu vừa khát vừa khó chịu, hận không thể khiến cả người mình dính vào cơ thể Phàn Uyên.

Học sinh trong lớp thấy hai người không phát sinh hoàn cảnh giương cung bạt kiếm như dự liệu, Phàn Uyên vẫn nho nhã lễ độ, Cố Dương đưa trả áo đồng phục cho hắn, hắn không thèm nhìn, đưa tay tiếp nhận rồi trực tiếp ném vào ngăn bàn giống như rất ghét bỏ.

Cố Dương nhìn thấy, mím môi một một cái, cầm sách lật qua lật lại cũng không đọc được gì.

Ban một năm ba(4) là lớp trọng điểm khoa học tự nhiên, Cố Dương trước khi xuyên vào truyện cũng là một học sinh ba tốt, thành tích không tồi, nhưng năm hai lại đột nhiên bị ung thư dạ dày phải nằm viện điều trị, chương trình phía sau đều chưa học.

Hơn nữa vừa khéo cậu lại là học sinh khối văn, đối với khoa học tự nhiên chỉ học vào năm nhất, lúc này cấp ba chính là thời điểm ôn tập gắt gao nhất, cậu chỉ là học sinh khối văn nên không thể theo kịp.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Cố Dương là người chạy khỏi lớp nhanh nhất.

Phàn Uyên rốt cục bỏ bút xuống, áo của hắn đã sớm khô, lúc này cũng muộn, nhiệt độ hạ thấp, hắn cúi đầu liếc nhìn áo khoác đồng phục bị vo thành một cục trong ngăn bàn, cuối cùng cũng không mặc.

Rời khỏi chỗ ngồi Phàn Uyên liền nhìn thấy nửa chai nước trên bàn Cố Dương.

Lúc này trong lớp mọi người đã ra về gần hết, Mạnh Triển đi tới gọi Phàn Uyên.

‘’Đi thôi, tối nay qua nhà tôi ăn cơm chứ? Mẹ tôi nói đã mấy ngày không gặp cậu, thuận tiện chúng ta nói một chút chuyện được không? Khà khà khà….'’

Phàn Uyên lập tức thu lại tầm mắt, xách balo lên lưng rồi đi ra ngoài, chỉ là khi đi ngang qua bàn Cố Dương vẫn dừng lại một chút, bàn tay ở phía sau cầm chai nước ném một cái, chai nước chính xác rơi vào thùng rác bên trong cùng lớp học.

Mạnh Triển sợ hết hồn, lập tức quay đầu lại xem: ‘’Tiếng gì thế?’’

Phần Uyên sắc mặt nhàn nhạt: ‘’Không có gì, đi thôi.’’

Cố Dương tan học liền trở về nhà, một đường chạy thẳng vào buồng tắm, không đợi bồn tắm đầy nước đã lột sạch quần áo nhảy vào, cậu giật giật đôi chân của mình, cảm giác khô khốc cả ngày hôm nay rốt cuộc cũng đỡ hơn.

Cậu không biết…Chẳng lẽ thật sự biến thành người cá?

Cố Dương đạp đạp nước hai lần, bắt đầu suy nghĩ nên tặng gì cho Phàn Uyên vào ngày sinh nhật. Bàn tay vàng kỳ quái này cậu không thể trông cậy vào được, chỉ có thể dựa vào chính mình nỗ lực. Cố Dương nghĩ là làm, bắt đầu mở điện thoại ra tìm kiếm: 

Sinh nhật nam sinh tặng gì thì tốt?

Làm sao theo đuổi người mình thích?

Cố Dương nhìn câu trả lời tốt nhất được đề cử: ‘’Theo đuổi người còn không dễ ư? Bạn cứ tặng hoa! Mỗi ngày đều tặng! Nhất định có ích!’’

Cố Dương đánh giá, nghiêm túc gật gật đầu.

Tặng hoa sao?

Hiểu rồi.

Ngày hôm sau khi Phàn Uyên tới chỗ ngồi của mình nhìn thấy trên bàn đặt một bó hoa dại nho nhỏ, bên cạnh bó hoa còn có một viên kẹo bạc hà.

Cố Dương nằm úp sấp ở chỗ ngồi, nửa khuôn mặt chôn trong khuỷu tay, lộ ra đôi mắt nhìn Phàn Uyên.

Ánh mặt trời buổi sáng xuyên thấu quá tấm kính của cửa sổ thủy tinh chiếu vào đáy mắt Cố Dương, biến thành một vầng sáng màu hổ phách. Cố Dương hướng Phàn Uyên cười híp cả mắt: ‘'Mình cho cậu kẹo, chúng ta làm hòa được không?'’

Cố Dương liếc nhìn hệ thống ở lòng bàn tay trái:

Độ hảo cảm: -22

Hờ (5), tăng một điểm!

Tác giả có lời muốn nói: (???) Đưa cho ta!

**Chú thích:

  1. Chỗ này trong raw ghi là ‘’ 他又看向了顾炀桌上喝了一半的水’’ tức là nửa chai nước của Cố Dương, nhưng mình thấy Cố Dương đã uống hết chai nước của bản thân thì chai còn lại phải là của Phàn Uyên nên mình đã sửa tên.
  2. Nguyên văn là 出乎意料 - xuất hồ ý liêu – bất ngờ, ngạc nhiên, bất thình lình không ngờ tới
  3. Bát quái: ham mê tám chuyện, tin đồn
  4. Ban một năm ba: giống như lớp 12A1 bên nước mình ấy
  5. Nguyên văn là Hắc (嘿): cái này là từ tượng thanh miêu tả tiếng cười.

8 nhận xét:

  1. đang nghe cô giảng Hàn Mặc Tử thì nhận được thông báo chương mới =))))))))thế là tui nhảy vào làm người cmt đầu tiên =)))))))

    Trả lờiXóa
  2. mỗi lần tăng rồi lại trừ, dao động 1đ, có phải bộ này đến trăm chương hôngggg

    Trả lờiXóa
  3. Đúng rồi, nếu tui nhớ không nhầm là 102 chính văn với 2 ngoại truyện á :v

    Trả lờiXóa
  4. Hôm nay mới để ý có chương mới, truyện ngọt ơi là ngọt luôn ý :3Mấy hôm nay cứ phải căng đầu ra làm bài tập, vừa nộp bài đã thấy bài mới rồi, thầy cô rảnh rỗi đúng là đáng sợ!!!!

    Trả lờiXóa
  5. Cố lên nha (´。• ᵕ •。`) ♡Truyện càng về sau càng ngọt như kẹo đường ấy !

    Trả lờiXóa
  6. Dương Dương thặc đáng thương:<< cơ mà mik thik=))))

    Trả lờiXóa