Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[GP] Chương 14

Buổi trưa, Tiểu đáng thương dùng thức ăn ngoài ở một tiệm ăn trước kia cậu thường ghé. Dọn dẹp xong trên bàn ăn liền đem đũa cùng cơm tẻ đưa đến cho Người mù.

“Đây là những món ở tiệm trước đây em thường ăn, tuy rằng đồ ăn không được đa dạng nhưng mùi vị cũng không tệ.” Tiểu đáng thương nhớ lại vị trí hoa hướng dương trên bàn ăn trong nhà, cầm chén đặt ở những vị trí tương tự rồi mới cùng Người mù nói món nào nằm ở đâu.

Người mù nghe thức ăn Tiểu đáng thương gọi đa phần đều là món hắn thường dùng ở nhà, nghĩ có thể là do Tiểu đáng thương sợ hắn ăn không quen mà đặc biệt chọn những món hắn thích.

“Ngài có thể ăn những món này sao?” Tiểu đáng thương có chút sốt sắng, sợ bản thân chọn phải những món Người mù không thích.

Người mù phi thường nể tình gắp thêm mấy đũa đồ ăn, khen ngợi: “Ăn thật ngon.”

Dùng bữa trưa xong, Tiểu đáng thương thu dọn mấy hộp đồ ăn ném đi, lúc cậu ra khỏi cửa thì Người mù đứng dậy đi theo chỉ dẫn của hương hoa đến chậu tiên nhân cầu khi nãy. Hắn đưa tay nâng chậu cây lên, cẩn thận từng li từng tí đến gần như muốn nghe thấy hương thơm của nó nhưng nó cũng chỉ có khí vị của cây cỏ bình thường. Không nhịn được muốn đưa tay chạm đến lại sợ người kia trở về thấy cảnh này rồi lo lắng hắn bị thương, suy nghĩ một chút vẫn là thả chậu cây xuống kệ.

Lúc Tiểu đáng thương trở về thì nhìn thấy Người mù đang đứng bên cạnh kệ hoa, trong tay nâng chậu tiên nhân cầu ban nãy, cậu hoang mang chạy tới, hỏi: “Trạch ca, ngài tới đây làm gì? Có bị thương hay không?”

Người mù có chút hưởng thụ sự quan tâm của Tiểu đáng thương, mỉm cười an ủi: “Tôi không sao, tôi muốn nghe mùi hương của chậu tiên cầu này nhưng lại không nghe ra được gì.”

Tiểu đáng thương thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng giải thích: “Sau khi cây tiên nhân cầu nở hoa thì mới có thể nghe được mùi vị đặc biệt của nó. Hơn nữa, loại thực vật như tiên nhân cầu còn có thể làm sạch không khí, lại dễ trồng nên rất được những người yêu thích cây cảnh hoan nghênh.”

“Chúng ta có thể mua một chậu không?”

Tiểu đáng thương làm thế nào cũng không nghĩ tới, Người mù sẽ muốn mua một chậu tiên nhân cầu về nhà, cậu rất muốn cự tuyệt nhưng lại không nghĩ ra lí do, chậm chạp chưa thể mở miệng trả lời.

“Không sao, trong nhà cũng không thiếu mấy loại cây giống như vậy.” Người mù biết cậu lo lắng mình bị thương nên cũng không nhắc lại chuyện này.

Buổi tối khi trở về là chú Lưu chạy xe tới đón hai người, nhìn thấy trên tay Tiểu đáng thương cầm một cái túi nhựa, liền hiếu kỳ hỏi.

“Là tiên nhân cầu.” Tiểu đáng thương mở túi nhựa, để lộ ra một chậu tiên nhân cầu bên trong cho chú Lưu xem.

Chú Lưu gật gật đầu: “Trong phòng thả một chậu tiên nhân cầu cũng tốt, có thể hút bớt chút phóng xạ mà các thiết bị điện sinh ra.”

Người mù ngồi ở một bên, hắn vốn cho là Tiểu đáng thương sẽ không mua tiên nhân cầu về nhà, không nghĩ tới cậu vẫn thuận theo ý nghĩ của hắn.

1 nhận xét: