Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[GP] Chương 13

Sáng hôm sau, Tiểu đáng thương sau khi được tin tức tố Alpha bao bọc suốt đêm, thời điểm rời giường cảm giác tinh thần vô cùng sảng khoái, nhìn bên cạnh thì thấy Người mù đã rời giường trước.

Tiểu đáng thương lấy di động trên đầu giường liếc mắt nhìn thời gian, chợt nhìn thấy một tin nhắn đến từ bà chủ cửa hàng kia gửi cho cậu.

“Tiểu Ngụ, chị muốn về nhà làm một ít chuyện trong hai ngày này, em có thể đến xem chừng cửa hàng giúp chị không, chị đang gấp lắm!”

Người này là bà chủ tiệm hoa từng tặng vài chậu cây cho Tiểu đáng thương để trên ban công.

Tiểu đáng thương nghĩ, trước khi mình cùng Người mù lĩnh chứng đã xin phép nghỉ việc theo trong yêu cầu của nhà họ Hoàng, hiện tại cậu cũng không có công việc gì để làm, không bằng ra ngoài tiệm giúp đỡ bà chủ.

“Em có thể, chị An, khi nào thì chị rời đi? Em đến chỗ chị lấy chìa khóa.”

“Trước hai giờ được không?”

“Được, vậy bây giờ em lập tức đến đó!” Tiểu đáng thương nhắn tin xong liền từ trên giường nhảy dựng lên. Từ biệt thự đến nội thành đón xe cũng phải cần đến một giờ, cậu muốn nhanh chóng đến đó để tránh làm cho chị An bị lỡ việc gấp.

Vội vội vàng vàng chạy về phòng mình, rửa mặt xong liền chạy xuống lầu, Người mù ngồi ở trên ghế sofa nghe thấy động tĩnh, tưởng đã có chuyện: “Xảy ra chuyện gì?”

“A? Không có gì, em muốn đi nội thành giúp chị An canh chừng cửa hàng hoa.” Tiểu đáng thương dừng bước lại, giải thích với Người mù.

Người mù lấy điện thoại di động ra gọi cho chú Lưu, sau đó nói với Tiểu đáng thương: “Em không cần vội, tôi đã gọi chú Lưu đưa em đi, em ăn sáng trước, không ăn sáng đối với dạ dày không tốt.”

Tiểu đáng thương nghĩ chú Lưu chỉ cần nửa giờ đi xe liền có thể đến nơi, nghe lời gật đầu: “Được, Trạch ca, cám ơn ngài.”

“Không có gì, sau này nếu em muốn ra ngoài liền gọi điện cho chú Lưu, đây là số điện thoại của ông ấy.” Người mù cảm thấy đây là chuyện rất bình thường, Tiểu đáng thương quả nhiên vẫn xem bản thân như người ngoài.

Thời điểm Tiểu đáng thương ăn điểm tâm thì chú Lưu đến, ông ngồi trên ghế sofa kể những chuyện phát sinh gần đây với Người mù. Tiểu đáng thương thông qua nội dung bọn họ nói chuyện mới biết thì ra sinh hoạt của nhà giàu cùng với nhà bình dân cũng giống nhau, gần đây Hoàng Li bị thúc giục kết hôn liền trở thành đối tượng thảo luận.

Tiểu đáng thương ăn sáng xong cầm chén đũa đưa cho dì Khương, nói với dì cậu phải ra ngoài rồi đi tới bên cạnh ghế sofa, chú Lưu cùng Người mù cũng đã chuẩn bị xong.

“Chú Lưu, làm phiền chú rồi.” Tiểu đáng thương cúi đầu với chú Lưu.

Ông cũng nghiêng mình về phía cậu, nói: “Hùng thiếu gia, khách khí rồi.”

Tiểu đáng thương đi theo phía sau chú Lưu đến cửa, không nghĩ tới Người mù cũng theo bên cạnh, tay nắm ngón tay cậu. Tiểu đáng thương nghi hoặc nhìn Người mù, hỏi: “Trạch ca, ngài cũng muốn đi sao?”

“Ừm, tôi muốn biết công việc của em như thế nào.” Người mù cười đáp, thuận tiện dắt tay cậu.

Tiểu đáng thương không biết hắn muốn làm cái gì, chỉ cảm thấy hành động thân mật gần đây của Người mù ngày càng nhiều, nhưng dù sao cũng có chú Lưu ở đây, cậu vẫn vô cùng ngoan ngoãn.

Tiểu đáng thương còn đang nôn nóng ra ngoài, không có chú ý tới khóe miệng Người mù hơi giương lên.

Người mù bước vào cửa hàng hoa, trong nháy mắt nghe thấy được hỗn hợp các loại hương hoa, so với trong sân biệt thự nhà mình thì nơi này lại càng thêm phong phú hơn.

“Chị An!” Tiểu đáng thương nhìn thấy bà chủ cửa hàng hoa liền nở nụ cười.

“Tiểu Ngụ đến rồi sao?” An Nặc tưới cây cho hoa xong, vừa ngẩng đầu liền chú ý tới nam nhân hai mắt vô thần phía sau Tiểu đáng thương, không khỏi sững sờ.

Tiểu đáng thương nhìn thấy biểu tình của An Nặc, theo tầm mắt của cô mà nhìn về phía sau thấy Người mù đang cầm tay cậu vẻ mặt thưởng thức, mặt cậu đột nhiên nóng lên thoáng dùng sức rút tay về.

“Chị An.” Tiểu đáng thương suy nghĩ nên giới thiệu thân phận Người mù thế nào, cuối cùng quyết định vẫn là ăn ngay nói thật “Đây là Alpha của em, Hoàng Trạch, hắn nói muốn tới xem một chút nên em dẫn hắn đi cùng.”

An Nặc có chút khiếp sợ, cô vốn cho rằng Tiểu đáng thương sẽ tìm một Beta nữ tính tình ôn hòa, không nghĩ tới cuối cùng lại tìm đến một Alpha nam. Cô vỗ vỗ vai Tiểu đáng thương, nghiêm túc: “Tiểu Ngụ, em còn cừ hơn so với tưởng tượng của chị!”

Tiểu đáng thương đầu óc mơ hồ, quay đầu lại nhìn Người mù rồi nhìn An Nặc không biết chuyện gì đã xảy ra. Người mù đứng phía sau không nghe thấy tin tức tố của An Nặc, biết cô chỉ là một Beta, không có uy hiếp gì với bản thân nên cũng không nói gì, chỉ cười cười.

“Ồ đúng rồi! Lương một ngày là 200, số tiền bán được trong ngày em nhận 20%.” An Nặc móc một chùm chìa khóa từ trong túi tiền đưa cho Tiểu đáng thương “Đây là chìa khóa, thời gian mở cửa cùng đóng cửa em vẫn còn nhớ đúng không?”

Tiểu đáng thương gật gật đầu: “Dạ còn.”

“Vậy chị đi đây!” An Nặc cởi tạp dề trên người, kéo vali hành lý đến bên cạnh, con ngươi đảo một vòng, chạy đến bên tai Tiểu đáng thương nhỏ giọng: “Tiểu Ngụ, Alpha nhà em thật đẹp.”

Tiểu đáng thương đỏ mặt, nhìn An Nặc bước lên xe, quay đầu nhìn Người mù xảy ra chuyện gì cũng không biết, đột nhiên có chút khổ sở. Cậu cùng Người mù cũng chỉ là kết hôn giả nhưng những người khác lại cho rằng đây là sự thật, cảm thấy những gì cậu đang có thật tốt, thế nhưng chỉ có một mình cậu biết, tất cả những thứ này từ đầu đến cuối mãi mãi đều sẽ không phải là của cậu.

Người mù không biết cậu đang suy nghĩ gì, chỉ cảm giác được tin tức tố Omega truyền tới có chút bi thương, đưa tay đặt trên bả vai cậu: “Làm sao vậy?”

Tiểu đáng thương cười cười: “Không có gì, em muốn mở cửa tiệm, em dẫn ngài sang bên kia ngồi.”

Người mù cũng không ép buộc, cùng cậu đi tới nơi nghỉ ngơi ngồi xuống, Tiểu đáng thương rót cho hắn một tách trà hoa trong cửa hàng tự chế.

“Vậy em đi làm việc nha?”

“Ừm.” Người mù nâng tách trà lên, gật gật đầu.

Người mù kỳ thực không biết Tiểu đáng thương đang làm gì, thế nhưng hắn nghe được rất nhiều âm thanh. Cắt bỏ cánh hoa hư, loại bỏ gai trên cây hoa, chọn lọc những bông hoa cắm vào miếng xốp, dùng giấy bọc gói lại kĩ càng, những âm thanh đó làm cho Người mù có thể tưởng tượng dáng vẻ khi làm việc của Tiểu đáng thương, tuy rằng dáng dấp của Tiểu đáng thương như thế nào hắn cũng không biết, chỉ dựa vào việc lén lút xoa gương mặt cậu mỗi ngày mà tưởng tượng.

Tiểu đáng thương đang vô cùng bận rộn, thỉnh thoảng nhìn đến Người mù thì thấy hắn vẫn hướng về phía cậu, có thể là do nghe thấy âm thanh của cậu. Điều này cũng khiến Tiểu đáng thương biết được tư vị được người khác quan tâm, rất vui vẻ.

Cậu chú ý đến nước trong tách trà của Người mù không còn nhiều, vội vàng chạy tới rót thêm cho hắn.

Người mù cúi đầu, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Tôi có thể giúp em cái gì hay không?”

Tiểu đáng thương không biết vì sao Người mù lại hỏi chuyện này, những chuyện phiền phức cậu đã làm xong cả rồi, những việc còn lại mang cho Người mù làm chung cũng không sao.

“Có một ít việc, Trạch ca, ngài có thể thử một chút.”

Tiểu đáng thương chủ động kéo tay Người mù, đi tới kệ để hoa, lấy phân bón trên kệ đưa cho hắn.

“Trạch ca, cái này là phân bón.” Hắn nắm tay Người mù, đưa đến bên chậu hoa, nhẹ nhàng run lên hai lần “Chỉ cần như vậy là xong rồi.”

Tiểu đáng thương cầm lấy một cánh tay khác của Người mù, cho hắn chạm vào từng chậu hoa, cảm nhận vị trí của chậu hoa cùng với khoảng thời gian di chuyển từ chậu này đến chậu khác.

Người mù gật gật đầu, chờ Tiểu đáng thương buông tay liền thử bón phân cho một chậu.

Tiểu đáng thương nhìn thấy mỗi lần Người mù bón phân đều rất chính xác từng chậu, không sai lệch liền yên tâm đem kệ hoa giao cho hắn, chính mình đi làm những việc khác.

Bỗng nhiên Người mù giật mình, hít sâu một hơi.

“Làm sao vậy?” Tiểu đáng thương nghe được âm thanh của Người mù, vội vàng chạy tới.

Tiểu đáng thương quên nói với Người mù rằng trên kệ còn có một chậu tiên nhân cầu, kéo cánh tay đang bị thương của Người mù ra, căng thẳng quan sát vết thương xem còn dính gai không, may là không có.

“Khi nãy là cái gì vậy?” Người mù chưa từng tiếp xúc qua loại thực vật này, dù sao người trong nhà luôn sợ hắn bị thương, trồng trọt hay trưng bày đều là những hoa cỏ không gây thương tích.

“Là tiên nhân cầu.” Tiểu đáng thương chú ý tới biểu tình nghi hoặc của Người mù, giải thích cho hắn “Là một loại thực vật hình cầu, trên mặt đều là gai nhọn, không cẩn thận liền bị nó đâm trúng.”

Người mù gật gật đầu, sợ hắn lo lắng liền an ủi: “Tôi không sao, em đi làm việc của mình đi!”

Tiểu đáng thương cũng không dám để Người mù tiếp tục giúp mình nữa, kéo hắn đến vị trí ban đầu, Người mù cũng im lặng đi theo cậu.

“Ngài ngồi ở đây, có chuyện gì liền gọi em.” Tiểu đáng thương có chút tức giận, giận chính mình khiến Người mù bị thương, giận bản thân quên mất trên kệ còn một chậu tiên nhân cầu.

Người mù nghĩ có thể cậu tức giận, đứng tay lên kéo cả người Tiểu đáng thương tiến vào lòng, ôm thật chặt.

“Tôi thật sự không có chuyện gì, đây cũng không phải là lỗi của em.”

Đầu Tiểu đáng thương trong nháy mắt trống rỗng, không rõ bản thân có muốn đẩy Người mù ra hay không nhưng tay vẫn không chịu sự khống chế của cậu mà đưa ra ôm lấy Người mù.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét