Edit : Xiao Cao (Tiểu Thảo)
Beta: Tiểu Fú
Trên bục giảng giáo viên dạy ngữ văn đang giảng bài tới nước miếng tung bay, Cố Dương lại đang ngồi tại chỗ ngẩn người. Cậu mở lòng bàn tay trái, nhìn chằm chằm vào sách nhỏ trôi nổi như công nghệ đen trong lòng bàn tay rồi thở dài.
Đây là ngày thứ hai Cố Dương xuyên vào thế giới trong cuốn sách ‘’Phàn Uyên’’, cậu vẫn chưa thể nào thoát khỏi kinh ngạc và chấn động.
"Phàn Uyên’’ là một cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, nam chính Phàn Uyên vì một ít sự việc đặc thù từng trải qua thời cấp 2 mà trở nên vô tình lại lạnh lùng, nhưng bề ngoài hắn vẫn ngụy trang thành một người nho nhã lễ độ, lịch sự tốt bụng, được một đám bạn học và giáo viên yêu thích, lại càng có nhiều cô gái phát điên vì hắn, vậy nhưng Phàn Uyên đối với chuyện tình cảm đã chán ghét cực độ, mãi đến tận phần cuối của tiểu thuyết cũng vẫn chỉ có một mình.
Cố Dương rất yêu thích cuốn tiểu thuyết này, bởi cậu yêu thích nam chính Phàn Uyên.
Dưới góc nhìn thượng đế của một độc giả truyện, Cố Dương vô cùng đau lòng Phàn Uyên, cậu biết Phàn Uyên lúc nhỏ không phải là người như vậy. Cố Dương nhớ lại nội dung trong sách, không nhịn được nghiêng đầu nhìn lén. Lúc này Phàn Uyên ngồi phía bên tay trái của cậu, vị trí sát cửa sổ, bàn của hai người chỉ cách nhau chừng một bàn tay(1). Cậu xuyên vào trong sách, Phàn Uyên bỗng trở thành một người sống sờ sờ.
Phàn Uyên trong tay nắm bút, xương ngón tay thon dài, móng tay cắt sửa sạch sẽ chỉnh tề, hắn nghiêm túc nhìn bảng đen nghe giảng bài giống như không hề phát hiện Cố Dương đang nhìn lén.
Cố Dương nhìn qua, lén lút cúi đầu thu lại tầm mắt, nhìn vào sách nhỏ trong lòng bàn tay trái mà buồn rầu. Có thể sống lại xuyên vào thế giới trong sách cậu rất vui mừng, nhưng cũng không phải không có đánh đổi. Quyển sách này cho cậu một cái nhiệm vụ: Công lược Phàn Uyên(2)
Cố Dương nhìn xuống, phía dưới ghi chép độ hảo cảm của Phàn Uyên đối với mình, con số - 20 đỏ chót thể hiện rõ ràng sự tồn tại của nó. Cậu thở dài, ai bảo mình xuyên qua thân phận trong sách lại là một nhân vật phản diện nho nhỏ chứ?
Trong ‘’Phàn Uyên’’ không có nhiều nhân vật phản diện, dù sao cũng là tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, nhân vật phản diện dù có xấu thì cũng không xấu đến nỗi nào. Mà Cố Dương thì chính là một trong số đó.
Lúc đọc truyện nếu không phải là vì quá yêu thích nam chính Phàn Uyên thì Cố Dương đã sớm vì một nhân vật phản diện cùng tên với mình mà bỏ truyện.
Trong truyện, nhân vật Cố Dương là một thằng nhóc con ông cháu cha, cực kì ra dáng học tra(3), cha mẹ nuông chiều, tính cách bá đạo hung hăng, bởi vậy nó lúc nào cũng ngứa mắt đối với Phàn Uyên luôn giỏi giang thuộc về diện con nhà người ta điển hình, khắp nơi tìm cách gây sự.
Một ngày trước khi Cố Dương xuyên tới, Cố Dương trong truyện vừa thừa dịp trong lớp không có ai đem sách giáo khoa của Phàn Uyên xé nát, dẫn tới hiện tại Phàn Uyên lên lớp chỉ có thể nhìn bảng đen mà ghi chép.
Nghĩ tới đây Cố Dương liền trộm liếc mắt nhìn vở ghi chép trống rỗng trên mặt bàn của Phàn Uyên, cảm thấy tiền đồ của mình thật mờ mịt. Phàn Uyên nội tâm có bao nhiêu vô tình Cố Dương là người hiểu nhất, cậu phải làm thế nào mới công lược được hắn trong khi độ hảo cảm của hắn với cậu chỉ có - 20 điểm?
Cố Dương lật qua lật lại cuốn sách nhỏ trong tay, phía dưới là một hàng những giới thiệu của hệ thống bàn tay vàng, tâm lý cảm thấy bớt tuyệt vọng. Quyển sách này cho cậu nhiệm vụ, cũng cho cậu một cái bàn tay vàng.
Bàn tay mà hệ thống cho cậu là “truyện cổ tích’’, chỉ cần cậu xem một phần truyện, hệ thống sẽ căn cứ vào nội dung mà ngẫu nhiên cho cậu một kỹ năng bàn tay vàng trong thời hạn một tháng!
Cố Dương cười ngây ngô, thật tốt, tạm thời chưa bàn đến làm cách nào lợi dụng bàn tay vàng để công lược Phàn Uyên, cậu có thể đọc trước ‘’Nàng tiên cá’’ để lấy ít nước mắt biến thành trân châu bán lấy tiền.
Lúc Cố Dương đang chuyên tâm đọc ‘’Nàng tiên cá’’ trong lòng bàn tay, một tờ giấy viết thư màu phấn hồng được gấp chỉnh tề bị bỏ vào trước mặt cậu. Bạn học ngồi bên phải hắn nhỏ giọng nói: ‘’Đưa Phàn Uyên.’’
Đây là muốn cậu truyền giấy giúp?
Nhưng Cố Dương còn chưa kịp đưa tờ giấy kia cho Phàn Uyên, giáo viên ngữ văn đang giảng bài tới nước miếng văng tung tóe trên bục giảng đột nhiên quát một tiếng
‘’Cố Dương, cậu đứng lên cho tôi!’’
Cố Dương sững sờ, vội đứng dậy, đần mặt nhìn giáo viên ngữ văn đang trợn to mắt.
Giáo viên ngữ văn cũng chính là giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ, Trác Uyển, tên nghe dịu dàng êm tai, tính cách lại nóng nảy bộc trực.
Cô Trác ném cuốn sách trong tay xuống, chỉ vào Cố Dương mắng: ‘’Cố Dương cậu đang làm cái gì? Lên lớp ngẩn người thất thần không nói, lại còn dám trắng trợn truyền giấy? Cậu cho rằng tôi mù rồi phải không? Không nhìn thấy cậu đang làm gì chắc? Cậu đang truyền cái gì? Cho cậu mộtcơ hôi, đọc nội dung cho tôi!’’
Cố Dương nắm chặt tờ giấy viết thư màu hồng phấn trong tay, mờ mịt nhìn về phía bên phải một chút, học sinh ngồi bên đó dồn dập cúi đầu tránh tầm mắt của cậu. Cố Dương chỉ có thể mở ra tờ giấy trong tay, liếc nhìn giáo viên đang nổi giận, chậm rãi mà đọc.
‘’Thân mến…..Bạn Phàn Uyên…’’
Ai biết được chỉ mới đọc câu đó mà lỗ tai Cố Dương đỏ bừng lên, cả lớp cười vang.
Cậu lặng lẽ liếc nhìn Phàn Uyên, Phàn Uyên hiện tại đã để bút xuống, một tay chống má, chẳng kiêng nể gì (4) mà nhìn thẳng vào cậu. Giáo viên ngữ văn nhăn chặt lông mày, cô đã sớm biết Cố Dương và Phàn Uyên không hợp nhau, thấy Cố Dương trong lớp truyền giấy theo bản năng liền nghĩ rằng Cố Dương lại muốn tìm Phàn Uyên gây phiền phức.
Cô ở trên bục giảng xoay chuyển hai vòng rồi lại bắt đầu rống lên: ‘’Tiếp tục đọc! Tôi muốn xem xem chuyện gì đang xảy ra!’’
Nội dung gốc trong sách nói rằng Cố Dương là loại người hung hăng bá đạo, mà Cố Dương cậu lại không phải người như vậy, cậu sống trên đời mười tám năm trước giờ đều là dạng bảo thủ không chịu thay đổi(5), da mặt lại mỏng, lúc này đây không chỉ lỗ tai mà ngay cả hai má đều đỏ hồng.
Có mấy bạn trong lớp xì xào bàn tán: ‘’Cố Dương đỏ mặt? Mặt trời hôm nay mọc từ hướng tây?’’
Cố Dương cắn môi một cái, tiếp tục đọc.
‘’Kể từ khi gặp bạn lần đầu tiên vào năm nhất…Mình đã bị thu hút bởi dáng vẻ đẹp trai và thành tích ưu tú của bạn….Mình biết là mình quá mức bình thường, nhất định không xứng với bạn, nhưng mình sẽ cố gắng trở thành một người có thể đứng cùng với bạn, mình thật sự rất thích bạn….’’
Đọc tới đây, kẻ ngu cũng biết được đây là một lá thư tình, một lá thư tình được viết cho Phàn Uyên.
Giáo viên ngữ văn nhíu lông mày, ý thức được tờ giấy này không phải Cố Dương gửi cho Phàn Uyên nhưng cô vẫn rất tức giận.
‘’Lớp 12 khai giảng đã nửa tháng, từng người các em không cố gắng học tập cho giỏi còn muốn yêu sớm?’’ Nói xong cô bước xuống bục giảng muốn lấy đi thư tình trong tay Cố Dương, nhìn xem rốt cục là học sinh nữ nào muốn yêu sớm.
Cố Dương liếc mắt nhìn tên được ký trên bức thư, liếc mắt thấy bạn nữ kia đã chôn mặt xuống mặt bàn học bèn quýnh lên, lập tức vò bức thư thành một cục rồi nhét vào túi áo của mình.
'’Thưa cô, thư này là do em viết!'’. Cố Dương hô to. Ngay lập tức trong lớp vang lên tiếng cười lớn.
Cô Trác tức giận cười lên: '‘Còn muốn làm anh hùng? Được thôi, viết bản kiểm điểm tám trăm chữ, ngày mai nộp!'’
Thấy giáo viên đã nguôi giận Cố Dương bèn thở phào, mới vừa ngồi xuống lại bị gọi tới: ‘’Phàn Uyên sách của em đâu? Chuyện gì xảy ra? Cố Dương, đem sách sang đây ngồi cho Phàn Uyên xem cùng.’’
Cố Dương nghe thấy tên bản thân giật cả mình, theo bản năng nhìn về phía Phàn Uyên nhưng hắn không có nhìn cậu.
Giáo viên giục: '‘Nhanh lên! Dịch bàn sang, đừng có chậm chạp lề mề, tôi biết các em sau lưng có mâu thuẫn nhỏ, đều là bạn cùng lớp thì rộng lượng một chút.'’
Cố Dương chậm rãi đem bàn học dịch qua, không cẩn thận chân bàn ma sát mặt đất phát ra tiếng chói tai sắc nhọn, màu đỏ trên mặt cậu vừa mới bớt giờ lại xuất hiện. Cố Dương cúi đầu đem bàn hai người sát nhập lại, đẩy sách ngữ văn đang mở vào giữa.
Phàn Uyên chống đỡ hai má, bình thản nói: ‘’Sai rồi, đang giảng bài ở trang 23.’’
Cố Dương cuống quít đem sách lật tới trang 23, ai biết được phía trên trang đó bị Cố Dương kia dùng bút đen viết vài chữ: ‘’Phàn Uyên đại ngớ ngẩn.’’. Hắn còn không ngừng tô đi tô lại đậm dần lên làm mấy chữ này cực kỳ dễ thấy.
Cố Dương: ‘’…’’
Cậu lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Phàn Uyên, Phàn Uyên cũng không có biểu tình gì khác lạ, chỉ là chìa tay đem phần nhỏ này trên trang sách của Cố Dương xé xuống ném vào ngăn bàn của cậu.
Cố Dương lén lút mở ra lòng bàn tay liếc nhìn độ thiện cảm: - 21. Cậu khóc không ra nước mắt, còn chưa bắt đầu công lược đâu!
Suốt một buổi sáng như ngồi trên bàn chông, cuối cùng cũng tới giờ nghỉ trưa, mọi người đều ra khỏi lớp. Cố Dương cúi đầu, đuổi đi Uông Hàng vốn là bạn tốt của "Cố Dương" tới tìm cậu ăn cơm.
Trong lòng cậu đang nhớ tới chuyện sáng nay đã đọc '‘Nàng Tiên Cá'’, thừa dịp phòng học không có ai lập tức lấy ra thuốc nhỏ mắt mà điên cuồng nhỏ vào hai bên mắt của mình.
Thuốc nhỏ mắt là loại siêu mạnh hình tảng băng, nhỏ vào mắt đặc biệt kích thích, hơn nữa Cố Dương hôm qua thức đêm, mắt không thoải mái, nước mắt lập tức chảy xuống. Cậu nghiêm chỉnh đem toàn bộ nước mắt đang ào ào chảy ra vào một bình nhỏ khác, nước mắt hòa lẫn với thuốc nhỏ mắt đem trang sách bị xé nham nhở thấm ướt mà một hạt ngọc trai cũng không có!
Cố Dương nước mắt mơ hồ mở lòng bàn tay kiểm tra cuốn sách hệ thống, trong lòng nghi ngờ bàn tay vàng chẳng lẽ là đồ giả?
Đột nhiên một giọng nam lạnh nhạt vang lên trên đỉnh đầu: ‘’Chỉ xé của cậu có một chút sách mà cũng khóc? Cậu xé toàn bộ sách của tôi đấy.’’
Cố Dương sợ hết hồn, ngẩng đầu thấy Phàn Uyên chẳng biết lúc nào đã trở lại đứng trước mặt của cậu.
‘’Đứng lên để tôi đi vào.’’
Cố Dương lập tức giơ tay lau mắt, đứng dậy nhường lối cho Phàn Uyên đi vào. Cậu nghĩ tới mỗi lần Phàn Uyên ăn cơm trưa xong đều thích về phòng học sớm một chút, úp sấp lên bàn nghỉ ngơi.
Phàn Uyên lướt qua người Cố Dương ngồi vào vị trí bên trong, móc ra một bao giấy ăn đặt trên bàn Cố Dương sau đó nằm ở trên bàn ngủ trưa. Cố Dương nhìn bao giấy ăn mới trước mặt mình, tuy rằng nước mắt vẫn đang đảo quanh trong hốc mắt nhưng trong lòng lại vui vẻ.
Cậu nhỏ giọng nói: ‘’Cám ơn’’
Phàn Uyên không để ý tới Cố Dương nhưng cậu vẫn rất vui, cậu không thể chờ đợi được nữa bèn mở lòng bàn tay ra kiểm tra độ hảo cảm của Phàn Uyên.
Độ hảo cảm: -22
Cố Dương: ??????
Cậu dùng sức dụi mắt, lại liếc nhìn lần nữa vẫn là -22, so với lúc trước thấp hơn một điểm. Nhưng mà tại sao?
Trái tim của Phàn Uyên! Như mò kim đáy biển!
Cố Dương trong lòng tức giận, nhất thời có can đảm tiến sát tới gần Phàn Uyên, tưởng tượng mình sẽ lớn tiếng gọi hắn kết quả lời ra khỏi miệng lại thành gọi nhỏ: '‘Phàn Uyên?'’
Phàn Uyên không nhúc nhích.
Cố Dương lại nhỏ giọng kêu một tiếng, sau đó gọi liên tục vài tiếng, gọi tới mức Phàn Uyên phát phiền, quay mặt lại, nằm nhoài trong khuỷu tay, một đôi mắt đen không thấy đáy, nhìn cậu.
'’Việc gì nói đi, cậu ồn thật.’’
Cố Dương bị nghẹn. Phàn Uyên đối với bất kỳ ai cũng nho nhã lễ độ, mặt nạ hắn mang mười phần chắc chắn, chỉ có những lúc đối mặt với Cố Dương mới ác thanh ác khí, hiện tại lại không có những người khác ở đây.
Cố Dương nghĩ thầm đây có được tính là một loại đối xử đặc biệt hay không?
Thấy Cố Dương gọi xong liền ngẩn người, Phàn Uyên hết kiên nhẫn, nhắm hai mắt lại không muốn tiếp tục để ý. Cố Dương lúc này mới phản ứng được, lập tức tiến lên tóm chặt ống tay áo đồng phục của Phàn Uyên.
'’Nghe nói cậu ở nhà tổ chức sinh nhật là kiểu tiệc đứng? Mình cũng muốn đi!’’
Phàn Uyên mở mắt, lẳng lặng nhìn cậu hồi lâu.
‘’Cậu chắc chắn chứ?’’
Cố Dương dùng sức gật đầu: ‘’Mình muốn đi!’’
Phàn Uyên nhắm mắt lại tiếp túc ngủ trưa, nhưng lần này không quay mặt qua chỗ khác.
‘’Được thôi.’’
Cố Dương nhìn khuôn mặt Phàn Uyên gần ngay trước mắt, nhất thời có chút mê muội. Dung mạo Phàn Uyên so với những gì trong sách miêu tả còn đẹp hơn, nghĩ tới những chuyện mà Phàn Uyên phải trải qua trước kia Cố Dương lại có chút đau lòng.
Phàn Uyên đang nhắm mắt đột nhiên chìa tay chuẩn xác nắm cằm Cố Dương, đem mặt của cậu quay sang bên. Cố Dương mặt đỏ bừng, sờ sờ cằm vừa bị Phàn Uyên bóp qua, không còn dám nhìn loạn, chỉ có thể từ trong ngăn bàn móc ra một túi bánh mì, xé mở rồi đắc ý ăn chung với nước lọc.
Cậu mở lòng bàn tay, trong lòng bàn tay hiện lên thời hạn bàn tay vàng đếm ngược: 30 ngày.
Cố Dương dùng tay phải đâm đâm, đột nhiên phát hiện quyển sách nhỏ hư huyễn này có thể lật sang trang khác, cậu lật sang tờ thứ hai, thình lình thấy được lưu ý của bàn tay vàng.
‘’Bàn tay vàng là chức năng ngẫu nhiên, một khi bắt đầu nhất định phải sử dụng mỗi tháng một lần, vì lần đầu sử dụng nên hệ thống tặng một lần chỉ định công năng truyện cổ tích. Bàn tay vàng có mục đích hỗ trợ ký chủ công lược nam chính Phàn Uyên, cho nên mỗi một chức năng ngẫu nhiên của bàn tay vàng đều sẽ sản sinh cho ký chủ một vài thay đổi nhỏ có liên quan tới nam chính, xin vui lòng cân nhắc khi sử dụng.'’
Cố Dương kinh ngạc, sau này ngay cả quyền lựa chọn truyện cổ tích cậu cũng không có sao? Thậm chí cưỡng chế mỗi tháng đều phải sử dụng! Còn có tác dụng phụ?
Về phần tác dụng phụ là gì, Cố Dương lập tức đã biết rồi.
Cậu chảy nước mắt cả một buổi trưa cũng không có một giọt biến thành trân châu, thế nhưng hiện tại cậu cảm thấy được cả người rất khổ, nhìn Phàn Uyên trước mặt, điên cuồng muốn hắn ôm cậu một cái.
Cậu kéo ống tay áo Phàn Uyên, ngay lúc Phàn Uyên thiếu kiễn nhãn mở mắt ra trừng cậu, Cố Dương nhỏ giọng hỏi: '‘Nhà của cậu có bể cá không? Cậu muốn nuôi cá không? Nó rất đẹp!'’
**Chú thích:
- Nguyên văn là nửa thước: 1 thước bằng 33,33cm, nửa thước là khoảng 16cm nên mình để khoảng cách là một bàn tay.
- Công lược có nghĩa là tiến công chiếm đóng, do để nguyên công lược hay hơn nên mình cũng không Việt hóa từ này.
- ‘’Học tra’’ - học hành chẳng ra gì, trái nghĩa với học bá
- Nguyên văn là 明目张胆 – minh mục trương đảm – lộ liễu, trắng trợn, táo bạo, chẳng kiêng nể gì cả
- Nguyên văn là 墨守成规 – mặc thủ thành quy – chỉ kiểu người cổ hủ, lúc nào cũng giữ nề nếp cũ.
tui đọc được văn án khá ok nên tui vào đọc thử. =))) Tui là người cmt đầu tiên nha, chai dô!! ♡(ŐωŐ人)Nhân tiện thì chương đầu các bạn edit đọc cũng thuận lắm, tiếp tục cố gắng nhaaaa
Trả lờiXóaTrời ơi hoan nghênh hoan nghênh🙆🙆🙆 Thks vì đã ủng hộ tui. Có gì sai sót nhớ góp ý nha
Trả lờiXóa<33
Trả lờiXóaMoa moa~~~
Trả lờiXóaMoa moa ~~~~~~~
Trả lờiXóaTui thấy văn án trên đam mũ mới hoàn nè, mới chương đầu đã thấy cute rồi. Từ hôm nay tui sẽ đu bộ này, cố lên :3
Trả lờiXóaTui từ trên đam mỹ mới hoàn tràn vào nhà cô đây 🙆♀️🙆♀️
Trả lờiXóaCám ơn cô, mong cô ghé thử qua những bộ khác của nhà nha (つ≧▽≦)つ
Trả lờiXóaCám ơn cô nhiều :3Cô thích truyện dễ thương, đáng yêu cũng có thể ghé sang bộ Gặp phải (ABO) của nhà tui nè, không ngọt không lấy xiền.
Trả lờiXóahoan nghênh đã ghé qua (つ≧▽≦)つcó gì nhớ góp ý ủng hộ tui nha
Trả lờiXóaÚi dí deadline dữ quá nên k thấy có đồng mônVài bữa nữa tui up fanfic của BJYX nhớ vào góp ý tui nhaaa
Trả lờiXóaHóng nha 😀😀😀😀😀
Trả lờiXóanhớ up nha ad:33 moa moa
Trả lờiXóaLót dép chờ chương ,truyện hay quá aaaa
Trả lờiXóa