Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[GP] Chương 17

Bốn người vừa tiến vào khách sạn liền có một người đàn ông trung niên bước lên đón tiếp, Tiểu đáng thương không biết đây là ai, rất muốn kéo Người mù đi vòng qua một bên nhưng lại không thể.

“Thiếu gia, phòng  ăn riêng đã chuẩn bị xong, vẫn là những món ăn trước kia.” Giám đốc khách sạn cung kính nói với Người mù.

Người mù gật gật đầu, đột nhiên nắm chặt tay của Tiểu đáng thương hơn, nói với vị giám đốc: “Thực đơn cũng đem tới đi.”

“Được, thiếu gia, thiếu phu nhân.” Giám đốc nhìn Người mù đột nhiên nắm chặt tay Tiểu đáng thương liền bổ sung thêm.

Đã lâu không nghe xưng hô này Tiểu đáng thương ngây ngẩn nhưng cũng không biết nên nói gì, nhỏ giọng hỏi Người mù phòng riêng là thế nào.

Trên đường đi đến phòng ăn riêng, Người mù đều nắm chặt tay Tiểu đáng thương, Hùng Ý đi phía sau, không nhịn được nói nhỏ với Mạt Kiệt: “Ông xã, anh nói xem có phải em là đang suy nghĩ nhiều rồi không?”

“Em nhận ra được rồi sao?” Mạt Kiệt cúi đầu đầy sủng nịch nhìn cô, khoác tay lên vai Hùng Ý: “Không sao đâu, đây chỉ là do em quá quan tâm anh hai thôi.”

“Không được! Em còn muốn nhìn rõ một chút!” Hùng Ý cảm thấy không thể từ bỏ lập trường nhanh như vậy, nãy giờ không chừng là do Người mù đang giả vờ cho bọn họ xem!

Mạt Kiệt cũng hết cách, việc vợ anh làm nếu không ủng hộ thì cũng không được, dường như muốn cổ vũ mà vỗ vỗ vai cô: “Cố lên!”

Đến phòng ăn, Tiểu đáng thương không khỏi có chút khiếp sợ, bốn người bọn họ sẽ dùng cơm trưa trong một căn phòng to lớn sang trọng như thế này sao? Cậu kéo kéo tay Người mù, uyển chuyển nói: “Chúng ta có phải không nên ở một nơi sang trọng như vậy dùng cơm?”

“Hả?” Người mù không biết Tiểu đáng thương nói đến chỗ nào không nên, bởi vì từ nhỏ đến lớn, hắn đều dùng bữa ở phòng riêng này. Hơn nữa, đều chưa từng thay đổi phòng “Lần đầu gặp người nhà của em, chúng ta cùng ăn ở đây cũng là chuyện bình thường, phòng này chỉ dành riêng cho người trong gia đình mình, em yên tâm.”

Tiểu đáng thương còn muốn nói gì đó, thế nhưng lại cảm thấy vấn đề cậu cùng Người mù đang nói không có giống nhau (aka ông nói gà, bà nói vịt).

Nhân viên phục vụ gõ cửa tiến vào, đặt quyển thực đơn cùng bình trà xuống bàn, nói: “Chào ngài, đây là trà long tĩnh thượng đẳng, những món ăn chính sẽ nhanh chóng được hoàn thành và mang đến đây, không biết ngài còn cần gọi thêm món nào nữa không ạ?”

Hùng Ý ngồi cách quyển thực đơn gần nhất, cầm thực đơn lên muốn nhìn thử khách sạn đắt đỏ nhất trong thành phố này có gì khác so với những nơi kia, kết quả vừa mở ra liền bị giá cả trong đó dọa sợ đến ngây ngốc. Lấy tay chạm vào Mạt Kiệt, nghi hoặc hỏi: “Có phải em hoa mắt hay không? Sao đồ ăn ở đây lại quý đến vậy?”

Mạt Kiệt ngẩng đầu nhìn thực đơn trong tay Hùng Ý, lông mày nhíu lại, hắn có chút không hiểu giá của món ăn, chỉ có thể trả lời: “Có thể những món này đều nấu bằng vàng đi!”

Hùng Ý bị hắn chọc cười, lấy thực đơn che nửa mặt vờ như cái gì cũng không phát sinh.

“Tiểu Ý?” Tiểu đáng thương chú ý tới hành động của cô, cũng không biết là chuyện gì xảy ra “Em chọn món nào?”

“A?” Hùng Ý để quyển thực đơn lên trên bàn, có chút hoảng hốt “A… Bong bóng cá sốt bào ngư[1], ốc xà cừ nướng[2], bào ngư nửa đầu hấp rượu sake[3], cháo tổ yến[4], liền mấy cái này đi!”

Tiểu đáng thương hoang mang nghe Hùng Ý gọi tên món ăn, những món này vừa nghe liền biết rất đắt tiền rồi, cậu liền quay qua nhìn thì lại thấy vẻ mặt vô tội của Hùng Ý, nhịn không được mà đến gần hỏi: “Tiểu Ý, sao đột nhiên em lại chọn những món đắt tiền như vậy?”

“Anh hai! Anh là đang đau lòng cái gì chứ!” Hùng Ý liền có chút tức giận với thái độ của Tiểu đáng thương “Anh ta có thể mang chúng ta đến đây, nói rõ ràng là anh ta có khả năng chi trả được! Lẽ nào em chọn những món ăn này thì anh ta sẽ tức giận với anh sao?”

“Không phải.” Tiểu đáng thương không biết nên giải thích như thế nào cho Hùng Ý về mối quan hệ của cậu cùng Người mù, cậu lại sợ chính mình khiến Hùng Ý lo lắng: “Cái đó… Một chút nữa em không được lãng phí thức ăn đâu đấy.”

“Vâng!” Hùng Ý nghĩ anh trai cô là một người tốt đến như vậy, lỡ bị người khác lừa đi thì làm sao bây giờ.

Tiểu đáng thương nhận lại quyển thực đơn từ trong tay Hùng Ý, tìm thử những món cô vừa gọi thì bị dọa sợ trước mức giá của nó, quay đầu định hỏi Người mù có muốn hồi lại mấy món này hay không.

Người mù nắn nắn tay cậu, cúi đầu nhỏ giọng: “Không sao đâu. Tiểu Ngụ, em muốn ăn cái gì?”

“Em không cần, không phải khi nãy bọn họ nói đã làm những món anh thường dùng trước kia sao? Thêm mấy món Tiểu Ý gọi cũng đủ rồi.” Tiểu đáng thương đóng quyển thực đơn để lại trên bàn.

“Vậy em muốn uống cái gì không?”

Tiểu đáng thương nhớ lại giá cả trong thực đơn, liền không dám gọi thức uống, hạ quyết tâm lần nữa đem thực đơn đưa cho em gái, nói: “Tiểu Ý, Tiểu Kiệt, hai em muốn uống gì?” cậu tiến tới bên người Hùng Ý, nhỏ giọng: “Không được uống rượu.”

“Anh yên tâm đi!” Lần thứ hai Hùng Ý mở thực đơn, suy nghĩ một chút: “Thêm một bình nước chanh mới vắt, ừm.. Vậy là được rồi.”

Nhân viên phục vụ tiếp nhận thực đơn Mạt Kiệt đưa sang, nói: “Được, đồ khai vị đã đến, món chính cũng sẽ nhanh chóng phục vụ quý khách.”

Nói xong người nọ liền xoay người mở cửa, những nhân viên phục vụ đang đẩy xe thức ăn tiến vào phòng, đặt các món ăn lên thì liền chiếm hơn nửa mặt bàn.

Tiểu đáng thương không biết nên giải thích về vị trí món ăn như thế nào với Người mù, chỉ có thể nói với hắn có những món nào, nếu hắn muốn ăn gì thì nói với cậu.

Hùng Ý nhìn Tiểu đáng thương vẫn luôn nghiêng đầu nói chuyện với Người mù, có chút hận không thể rèn sắt thành thép*, tại sao một người tốt đẹp như anh trai cô lại chủ động dán lên người anh ta như vậy.

*Hận không thể rèn sắt thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được. (Nguồn: LYLYDAN’S CORNER)

Chờ đến lúc đồ ăn lên hết, số lần Tiểu đáng thương gắp thức ăn cho Người mù lại càng nhiều hơn, thấy món gì cũng hỏi Người mù có muốn ăn hay không. Thật ra Người mù cũng có thể biết đồ ăn nằm ở đâu, nhưng hắn lại rất hưởng thụ quá trình được Tiểu đáng thương chăm sóc.

Thế nhưng Hùng Ý lại không nhìn nổi, gắp rau cho Tiểu đáng thương rồi giục cậu mau ăn. Cũng không lâu sau Tiểu đáng thương có chút không nhịn được, liền từ chối: “Em… Em muốn đi vệ sinh.”

Hùng Ý thấy Tiểu đáng thương ra cửa lập tức buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn Người mù, chợt nhớ hắn không nhìn thấy liền lườm hắn một cái: “Anh quen biết anh trai tôi như thế nào? Anh thích anh trai của tôi sao?”

Người mù nghe đến vấn đề này cũng buông đôi đũa trong tay xuống, cười nói: “Anh với anh trai em quen biết nhờ vào độ xứng đôi tin tức tố do hệ thống phân phối.”

Quả nhiên là vì lý do này, độ hảo cảm của Hùng Ý đối với Người mù nháy mắt liền hạ xuống âm điểm. Cô nói một cách cực kỳ chắc chắn: “Anh không thích anh trai tôi.”

Người mù lắc đầu, cười: “Không, anh rất thích Tiểu Ngụ, em ấy như một tia sáng đối với anh vậy. Thế giới ban đầu của anh là thuần một màu đen, nhưng từ khi gặp em ấy thì mọi thứ đã không còn như trước nữa.”

Hùng Ý nghe hắn nói đến nổi da gà lên, hỏi: “Vậy chính là, anh nhất kiến chung tình với anh trai tôi?”

“Cũng có thể nói như vậy, thế nhưng độ xứng đôi tin tức tố cao cũng đem đến một ảnh hưởng nhất định, nhưng anh lại rất cao hứng vì điều đó.” Người mù trầm mặc “Tiểu Ngụ giống như một thế giới khác mà anh vừa có được cơ hội tiếp xúc đến, em ấy nói cho anh rất nhiều thứ mà anh chưa từng nghe qua, anh không muốn em ấy trở thành Omega của người khác.”

“Vậy anh…”

“Em yên tâm, anh sẽ tôn trọng Tiểu Ngụ, nếu như em ấy không muốn, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì. Anh biết rằng em ấy vẫn chưa thể nhìn thẳng vào tình cảm của mình nhưng anh có thể chờ, chờ em ấy đến nói với anh là em ấy nguyện ý ở bên anh rồi.” Tuy rằng, dựa theo sắp xếp trong nhà thì lễ cưới sẽ tổ chức vào tháng sau.

Hùng Ý đột nhiên có chút biệt nữu: “Thật ra anh trai tôi vẫn rất quan tâm anh, anh ấy toàn nói tốt về anh thôi.”

“Cám ơn em, Tiểu Ý. Buổi tối em cùng Mạt Kiệt về nhà anh, chúng ta cùng ăn một bữa cơm, được chứ?”

“Đừng đừng đừng!” Hùng Ý nhanh chóng từ chối “Không thì lát nữa anh trai tôi sẽ cho rằng tôi đã làm một giao dịch gì đó với anh! Tôi không đi đâu!”

Người mù cũng không khuyên bảo gì thêm: “Ừm, hiện tại cũng không vội.”

Hùng Ý đột nhiên cảm thấy, Người mù trước mắt thật không biết xấu hổ.


Chú thích:

[1] Bong bóng cá sốt bào ngư

[2] Ốc xà cừ nướng

[3] Bào ngư nửa đầu hấp rượu sake

[4] Cháo tổ yến

Thank you Thảo tỷ tỷ xinh đẹp, hong là mọi người đã có thể thấy tui edit những món như “bào ngư rưới nước sốt”, “ốc sên cắt lát” với “bào ngư nửa đầu đông lạnh” rồi (T▽T)

2 nhận xét: