Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 10

Edit: Xiao Cao (Tiểu Thảo)

Beta: Tiểu Fú

Mạnh Quân Nhàn lắp bắp nói một câu, vừa nói xong đã chạy đi

‘’Giáo, giáo viên sẽ không đồng ý! Cậu không có quyền quyết định chuyện này!’’

Phàn Uyên rất tự giác cầm lọ thủy tinh đặt lại lên bàn của mình.

Cố Dương thấp giọng lầm bầm: ‘’Nếu lại để người khác cầm thì không tặng cho cậu nữa.'’

Phàn Uyên dùng đầu ngón tay chạm vào nhụy hoa màu vàng nhạt, khóe môi nâng nhẹ một độ cong cực kỳ khó phát hiện.

Tan học Cố Dương đi qua cầm lấy ống tay áo Phàn Uyên lắc lắc.

‘’Khi nào thì cậu mới bắt đầu dạy mình chơi đàn?'‘

Phàn Uyên nhìn giờ, hiện tại đã hơn chín giờ rồi, ba ngày nay đều học cả ngày nên không có thời gian để dạy cho Cố Dương. Cố Dương sợ Phàn Uyên đổi ý không dạy mình nữa, lập tức nói: ‘’Chúng ta tới nhà cậu đi, nếu lỡ học muộn quá thì cậu để tài xế đưa mình về là được.'’

Phàn Uyên thấy Cố Dương đang mong đợi mà nhìn mình thì đành gật đầu.

Cố Dương trước đây dĩ nhiên là sẽ không chơi đàn dương cầm, mà Cố Dương hiện tại thì ngày còn nhỏ có học được một năm, tuy rằng sau đó cậu đã bỏ không luyện tập nữa nhưng một ít kiến thức cơ bản thì vẫn còn nhớ.

Phàn Uyên đem bản nhạc đặt lên giá, bắt đầu dạy Cố Dương từ cơ bản nhất trở đi.

Cố Dương rất thông minh nên học cái gì cũng nhanh. Chỉ một tiếng sau cậu đã có thể cùng Phàn Uyên hợp tấu đơn giản, nhưng sự ăn ý giữa hai người thì vẫn chưa đâu vào đâu.

Cũng may bản nhạc mà Phàn Uyên chọn có độ khó không cao, hai người cùng nhau tập luyện làm tiến độ nhanh hơn không ít.

Trong lúc Phàn Uyên đi toilet, Cố Dương buồn chán ngồi trên ghế dài(1) duỗi tay duỗi chân. Hai chân của cậu có cảm giác hơi khô, bình thường vào giờ này cậu đều biến thành người cá mà ở trong phòng tắm nghịch nước một lát.

Cố Dương không khống chế được đôi mắt nhìn về phía bể cá lớn cạnh tường, chú cá cảnh to bằng lòng bàn tay đang ở trong đó bơi qua bơi lại.

Ngưỡng mộ quá!

Cố Dương mím môi đứng lên đi tới chỗ bể cá.

Bể cá này rất sâu, cậu không biết bơi, nhưng nếu chỉ níu lấy thành bể cá rồi nghịch nước một chút chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Mình chỉ thử một lần, thử đúng một lần này thôi, nếu không ổn thì lập tức đi ra.

Cố Dương nằm nhoài ở bên bể cá, cởi quần sau đó thò tay xuống nước thăm dò, nước trong bể rất vừa vặn, không nóng cũng không lạnh.

Hiện tại bể cả trước mắt chính là mê hoặc to lớn nhất đối với Cố Dương.

Cậu từ từ tiến vào trong bể, hai tay vẫn bám chặt thành bể, cả người ướt đẫm, hai chân rất thoải mái biến thành một cái đuôi cá.

Đuôi cá lộng lẫy màu xanh lam vừa xuất hiện thì vui vẻ vẫy nước trong bể hai lần, đồng thời Cố Dương cũng cảm thấy đầu hơi choáng váng, hai tay bám ở thành bể cũng dần dần trở nên mất sức.

Thân thể cậu dần dần chìm xuống nước, một tay đã buông lỏng thành bể.

Phàn Uyên vừa quay về đã thấy đuôi người cá lộng lẫy đẹp đẽ đang lay động trong bể cá lớn. Cố Dương trong nước nhắm hai mắt, một tay đặt cạnh thành bể tay còn lại đang không có sức mà trôi nổi trong nước.

Mái tóc đen che lấp phần trên khuôn mặt, chỉ để lộ ra cái cằm khéo léo tái nhợt và đôi môi đỏ sẫm.

Cố Dương cảm giác được đầu óc của mình càng ngày càng mơ hồ, lúc chìm xuống cảm giác nghẹt thở không xuất hiện nhưng vẫn làm cậu giãy dụa trong cảm giác sợ hãi cái chết.

Cậu ngẩng đầu, ở trong bể nước đối diện với Phàn Uyên.

Phàn Uyên đứng ngay cạnh bể cá, khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc nhìn Cố Dương.

Trong phút chốc đối diện nhau, Cố Dương có ảo giác rằng mình chính là một con cá được Phàn Uyên nuôi dưỡng trong cái bể này. Sự sống chết của cậu, tự do của cậu tất cả đều bị Phàn Uyên nắm giữ trong tay.

Ngay khi Cố Dương sắp chìm xuống đáy bể, Phàn Uyên nhanh chóng tóm lấy tay cậu từ trong nước kéo ra. Cố Dương bị lôi lên mặt nước, tóc tai ướt đẫm dính trên mặt, cậu tựa ở thành bể ho khan mấy tiếng, đầu óc vốn đang mơ màng gặp được không khí đột nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều.

Tay của Phàn Uyên nắm chặt cánh tay của Cố Dương, da thịt trực tiếp dán vào nhau là liều thuốc tốt nhất để hóa giải tác dụng phụ của bàn tay vàng gây ra cho Cố Dương.

Cố Dương như khách lữ hành trong sa mạc đang khát nước, tay chủ động nắm ngược lại tay Phàn Uyên, đầu ngón tay dò xét hướng lên phía trên tìm tòi cánh tay của hắn.

Phàn Uyên cảm giác được trên cánh tay của mình có thứ lạnh lẽo ẩm ướt đang thăm dò nhưng cũng không ngăn cản.

Tác dụng phụ vừa hết mặt Cố Dương ngay lập tức đỏ lên.

Nhân lúc chủ nhà đi vệ sinh mà nhảy vào hồ cá của người ta lại còn có chuyện như vậy, nghĩ lại thật sự quá xấu hổ.

Phàn Uyên mở nước chảy vào bồn tắm: '‘Tắm đi, trong hồ cá rất bẩn.'’ Giọng điệu còn hơi ghét bỏ.

Cố Dương cứng đờ cả người, đột nhiên nghĩ tới con cá nhỏ to bằng lòng bàn tay bơi tới bơi lui, cái mông của nó còn kéo theo một chuỗi gì gì đó trăng trắng.

Cái hồ này thực sự rất bẩn!

Phàn Uyên để nước đổ đầy bồn tắm thì tắt đi, sau đó đi sang một phòng khác để tắm rửa.

Tắm rửa xong Cố Dương được Phàn Uyên bế tới ghế dài ngồi xuống tiếp tục chơi đàn dương cầm, hai chân của cậu vẫn là cái đuôi cá không có khả năng đi lại.

Cố Dương xấu hổ tới mức chóp đuôi cong lên, giả vờ bình tĩnh tiếp tục cùng Phàn Uyên học đàn. Thế nhưng cậu liên tục đàn sai, âm thanh cao thấp cứ đột nhiên xen vào giữa một bản nhạc hoàn chỉnh.

Phàn Uyên dừng lại cau mày nhìn cậu.

Cố Dương căng thẳng duỗi thẳng chóp đuôi, ngón tay đặt trên phím đen trắng của đàn dương cầm không an lòng cuộn tròn lại.

‘’Mình, đuôi mình rất khó chịu nên ảnh hưởng tới suy nghĩ.’’

Phàn Uyên xem thử đuôi cá của cậu: ‘’Muốn đi ngâm nước không?’’

Cố Dương lắc đầu: ‘’Không đi, mình vẫn muốn học đàn.’’

Phàn Uyên: ‘’Vậy cố chịu đựng.’’

Cố Dương nhịn được mười phút thì đã không chịu nổi, ngồi trên ghế cái đuôi khó chịu cứ vẫy qua vẫy lại liên tục, được một tẹo thì khoác hẳn lên đùi Phàn Uyên.

Cậu có thể cảm giác lượng nước trên đuôi đang bốc hơi rất nhanh, chắc chỉ một chút nữa sẽ biến lại thành hai chân.

Ngay lúc này, Phàn Uyên đẩy đuôi của Cố Dương xuống đứng dậy rời đi.

Cố Dương trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Phàn Uyên trong lòng lo lắng.

Không phải là Phàn Uyên thấy mình phiền phức chứ?

Một lúc sau Phàn Uyên cầm một cái khăn tắm ướt nhẹp vào phòng, hắn kéo ghế dài về phía sau ngồi xổm trên đất dùng khăn ướt quấn xung quanh đuôi của Cố Dương.

Cố Dương thoải mái rên rỉ một tiếng, vươn tay ra nắm lấy tóc Phàn Uyên.

Phàn Uyên ngẩng đầu liếc nhìn cậu, Cố Dương lúng túng vội vàng buông tay.

Sau khi đuôi được khăn tắm trùm lên thì Cố Dương cũng tập trung hơn nên ít mắc lỗi hơn khi đánh đàn, tiến độ luyện tập nhờ thế mà được nâng cao, mãi tới tận lúc ngừng tay Cố Dương vẫn chưa chơi đã thèm. Lúc này đã là nửa đêm.

Cậu giật mình đứng lên: ‘’Đã muộn thế này rồi!’’

Có vẻ như Phàn Uyên đã chú ý tới thời gian từ lâu, hắn đứng dậy khép lại nắp đàn.

‘’Đã chuẩn bị phòng khách cho cậu rồi, hôm nay ở đây nghỉ ngơi đi.’’

Nói xong Phàn Uyên quay đầu lại liếc nhìn Cố Dương một cái rồi đi khỏi phòng sách.

Cố Dương nhìn ra được vừa rồi Phàn Uyên liếc nhìn dưới chân mình, cậu nhìn xuống ngay lập tức thấy được hai chân được biến trở lại, cái khăn tắm hồi nãy đã bị bung ra khá nhiều, mép khăn mở rộng lộ ra xương hông gầy gò và nửa cái mông mềm mại.

Hai má Cố Dương ngay lập tức nóng bừng, ngượng ngùng xấu hổ lan nhanh từ hai má xuống toàn thân, tới cuối cùng ngay cả đầu ngón chân nho nhỏ cũng đỏ ửng.

 …

Các bạn học sinh của trường trung học Thượng Thư phát hiện ra Cố Dương và Phàn Uyên cùng nhau đi học cùng nhau ra về, đã vậy lại còn liên tục đi chung những ba ngày.

Làn sóng thảo luận đề tài này nhanh chóng lan ra toàn trường, tất cả mọi người đều hết sức nhiệt tình suy đoán, ngoại trừ những học sinh chỉ thuần túy đang hóng chuyện thì còn có những người mang theo tâm trạng thấp thỏm như Mạnh Quân Nhàn.

Quả nhiên vào buổi chiều trước ngày diễn ra chương trình biểu diễn mừng lễ Quốc khánh, Mạnh Quân Nhàn bị giáo viên gọi vào văn phòng thông báo tiết mục hợp tấu của cô và Phàn Uyên bị hủy bỏ, để đền bù sẽ cho cô độc tấu một bài khác.

Mạnh Quân Nhàn tức đỏ mắt từ chối tiết mục độc tấu rồi chạy khỏi văn phòng.

Cô muốn biểu diễn chung với Phàn Uyên là vì thể diện trước mặt mọi người, muốn nghe mọi người ngưỡng mộ ước ao được như mình, muốn thổi phồng quan hệ giữa cô và Phàn Uyên thân cận bao nhiêu. Hiện tại Phàn Uyên không muốn thì cô độc tấu có ý nghĩa gì đâu?

Biểu diễn cho mấy bạn học ngu dốt đó xem à? Cô không muốn!

Vừa mới bước xuống cầu thang Mạnh Quân Nhàn bị một nữ sinh ngăn lại.

Sắc mặt cô cực kỳ không tốt: ‘’Cô là ai?’’

Từ Điềm nói khẽ vào tai Mạnh Quân Nhàn: ‘’Tôi biết bí mật của Cố Dương…’’

Từ yêu thích sinh ra đố kị, từ đố kị sẽ sinh ra ác cảm, nuôi dưỡng ác cảm càng ngày càng biến chất.

Lúc Cố Dương biết được tiết mục hợp tấu của mình và Phàn Uyên đã được quyết định thì cực kỳ kích động nắm lấy ngón tay Phàn Uyên, Phàn Uyên giật giật đầu ngón tay chậm rãi rút tay mình khỏi tay Cố Dương.

‘’Cậu học rất nhanh.’’ Phàn Uyên nói.

Đôi mắt Cố Dương sáng bừng, đây là lần đầu tiên Phàn Uyên khen cậu đó, cậu vui vẻ lại tóm lấy ngón tay Phàn Uyên.

Lần này Phàn Uyên không rút tay về nữa.

Vào ngày lễ kỉ niệm thành lập trường, Cố Dương mặc một bộ âu phục nghiêm chỉnh thẳng lưng đứng ở hậu đài, tâm trạng sốt sắng.

Màn biểu diễn của cậu và Phàn Uyên là màn biểu diễn cuối cùng, cũng là màn biểu diễn quan trọng nhất để kết thúc chương trình. Cố Dương biết tất cả là do có Phàn Uyên, thế nhưng như vậy cũng không thể ngăn cậu hồi hợp lo lắng được.

Phàn Uyên mặc một bộ âu phục giống hệt bộ của Cố Dương, yên tĩnh đứng bên cạnh cậu.

‘’Cậu rất hồi hộp à?’’ Phàn Uyên hỏi.

Cố Dương cắn môi: ‘’Đương nhiên rồi! Mình mới chỉ tập mỗi năm ngày!’’

Phàn Uyên liếc con ngươi nhìn Cố Dương đang căng thẳng tới mức gồng cứng cả người, hắn giơ tay đem thứ gì đó cắm vào túi áo trước ngực Cố Dương.

Cố Dương cúi đầu, nhìn thấy trên ngực mình có thêm một đóa lan tiên, đóa hoa nho nhỏ mềm mại hướng tới cậu khoe ra cánh hoa nở bung mềm mại.

‘’Đây là…’’

Đúng lúc này người dẫn chương trình đã gọi tên tiết mục của họ.

Phàn Uyên đi về phía trước, ngay tại thời điểm lướt qua người cậu nói một câu: ‘'Nó có thể giúp cậu bớt lo lắng.'’

Cố Dương tim đập nhanh, cậu cúi xuống nhìn đóa hoa lan tiên trên ngực, cảm giác căng thẳng thật sự chậm rãi biến mất.

Phàn Uyên bước lên sân khấu sau đó xoay người lại vươn tay ra.

‘’Cậu còn chưa chịu nhanh chóng tới đây?’’

‘’Ừm!’’

Bên trong tiểu thuyết, màn biểu diễn cuối cùng của lễ kỉ niệm thành lập trường lần này để lại ấn tượng rất sâu sắc cho toàn bộ giáo viên và học sinh toàn trường. Chỉ trong thời gian ngắn, Phàn Uyên và Mạnh Quân Nhàn trở thành giai thoại của trường trung học Thượng Thư, đến tận khi hai người đã tốt nghiệp được thời gian dài thì video buổi biểu diễn vẫn được lưu truyền rộng rãi.

Cố Dương và Phàn Uyên cùng nhau ngồi ở ghế dài chơi dương cầm, hai đôi tay đặt trên các phím đàn đen trắng đồng thời ấn xuống từng nốt nhạc, âm thanh du dương của đàn dương cầm chậm rãi chảy xuôi theo động tác của hai người sau đó lan ra không gian xung quanh.

Bắt đầu từ hôm nay, giai thoại này sẽ  không nhắc tên của Phàn Uyên và Mạnh Quân Nhàn, mà là Phàn Uyên và Cố Dương.

Từng nốt nhạc nhảy nhót bên tai mọi người, ngay khi tiếng vỗ tay như sấm vang lên, Cố Dương mờ mịt đứng lên nhìn xuống bên dưới sân khấu đen kịt, tất cả cảm giác căng thẳng đều ùn ùn quay trở lại.

Cũng may đã biểu diễn xong rồi, hai người sóng vai đi lên phía trước sân khấu cúi đầu cám ơn khán giả.

Ngay tại lúc này, trên đỉnh đầu Cố Dươnng phát ra âm thanh rất nhỏ, một thùng nước không biết từ đâu đổ xuống. Dưới khán đài ồ lên, Cố Dương nghĩ thầm lần này xong rồi, cậu không tránh kịp.

Nhưng thùng nước kia không đổ được lên người Cố Dương.

Phàn Uyên ôm Cố Dương vào lòng, đưa lưng ra hứng toàn bộ nước lạnh đổ xuống, Cố Dương ở trong ngực hắn chỉ bị ướt một chút trên vai.

Thùng nước đột ngột xuất hiện làm cho toàn trường náo loạn, có giáo viên đi lên sân khấu kiểm tra. Thầy giáo phụ trách chuẩn bị lễ kỉ niệm thành lập trường cực kỳ tức giận quát to với đám học sinh dưới khán đài: '‘Ai! Ai làm chuyện này!'’

Không có bất kỳ học sinh nào dám lên tiếng.

Lễ kỉ niệm thành lập trường vốn nên kết thúc hoàn mỹ nhưng vì một thùng nước mà bị phá hủy hoàn toàn.

Phàn Uyên quay đầu nhìn vào trong đám người, đôi mắt chính xác nhắm tới Từ Điềm đang ngồi giữa rất nhiều bạn học khác. Từ Điềm bị Phàn Uyên nhìn tới phát run vội vàng tránh khỏi tầm mắt hắn.

Cố Dương bám vào vạt áo Phàn Uyên, nhìn thấy sau lưng hắn ướt đẫm thì âm thanh hoang mang lo lắng.

‘’Cậu không sao chứ? Có phải nước không? Lỡ là chất lỏng gì không rõ thì sao?’’

Phàn Uyên dẫn theo Cố Dương đi vào hậu đài, cởi áo khoác âu phục ra ném xuống đất.

'’Chỉ là nước.’’

Cố Dương thở phào nhẹ nhõm, cậu nhanh chóng nhận ra thùng nước kia rõ ràng là muốn đổ lên người cậu, mục đích chắc chắn là muốn cậu biến thành người cá trước mặt mọi người!

Cậu mở ra lòng bàn tay trái kiểm tra số ngày bàn tay vàng còn tác dụng: 19 ngày.

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người không yêu thích đôi Tiểu Uyên Dương này sao QAQ

Sau người cá sẽ còn kích thích hơn đó nha.

**Chú thích:

  1. Ghế dài: là loại ghế không có tay và lưng ghế, dùng để ngồi chơi dương cầm
    undefined


3 nhận xét:

  1. (⌒▽⌒)♡(⌒▽⌒)♡(⌒▽⌒)♡(⌒▽⌒)♡(⌒▽⌒)♡(⌒▽⌒)♡

    Trả lờiXóa
  2. ad ơi cho iem hỏi ko có gợi ý giải pass ạ:(( nãy ấn vào chương 11 thấy "nhảy hố đi!!" xong iem chả biết phải làm gì:(((

    Trả lờiXóa