Edit: Xiao Cao (Tiểu Thảo)
Beta: Tiểu Fú
Phía dưới khung đếm ngược của hệ thống chính là điểm hảo cảm của Phàn Uyên: 5 điểm.
Lại tăng thêm một điểm?
Đồng thời phía dưới sách hệ thống hiện ra một khung phần thưởng hình túi đồ, bên cạnh viết phần thưởng cho 5 điểm hảo cảm.
Cố Dương không thể chờ đợi được mà nhanh chóng mở phần thưởng, cậu đột nhiên cảm thấy túi nặng hơn, túi quần của cậu có thêm thứ gì đó.
Phía dưới khung phần thưởng có lưu ý rõ: Phần thưởng Mệnh lệnh dạng phun sương, vật phẩm dùng một lần, có thể ra lệnh cho người bị sử dụng trong vòng năm phút, người bị sử dụng sẽ tuyệt đối phục tùng, sau khi hết thời gian ký ức sẽ bị xóa bỏ.
Cố Dương đang hưng phấn nên chỉ nhìn thấy mỗi câu nói này thì lập tức nóng lòng muốn thử phần thưởng lên người Phàn Uyên đang tiêu sái đứng ở phía sau.
Phàn Uyển đã thay một cái áo khoác mới, quay người lại thì thấy Cố Dương đang mong đợi nhìn mình.
‘’Sao thế? Bị dọa sợ?’’
Cố Dương lắc đầu: ‘’Không đâu! Chỉ là một thùng nước mà thôi!’’
‘’Vậy cậu sao thế?’’
Cố Dương nhìn xung quanh hậu đài một vòng, suy nghĩ một chút cảm thấy nên tìm nơi nào vắng vẻ không có người bèn đẩy Phàn Uyên tới phòng thay quần áo, sau đó lưu loát khóa cửa lại.
Cố Dương không kiềm chế được nụ cười trên mặt tay nhỏ nhanh chóng móc ra một cái bình phun lên mặt Phàn Uyên.
Phàn Uyên nghiêng đầu không né tránh, hắn muốn nhìn xem Cố Dương muốn làm gì.
Cố Dương đem lọ không thả lại vào túi, đôi mắt chăm chú tỉ mỉ quan sát phản ứng của Phàn Uyên.
‘’Phàn Uyên, mau khen mình đẹp trai.’’
Phàn Uyên hơi rũ xuống con ngươi: ‘’Cậu đẹp trai.’’
Cố Dương nghĩ thầm vật phẩm này hiệu quả như vậy cơ á?
Cậu tiến lên một bước, cả người như dán vào cơ thể Phàn Uyên.
'’Cậu nói mình là người cá đẹp nhất mà cậu từng gặp qua đi.'’
Phàn Uyên không đẩy cậu ra mà chỉ lẳng lặng nhìn Cố Dương một lúc, cuối cùng mở miệng: ‘’Từ trước tới nay cậu, là con cá đẹp nhất tôi từng nhìn thấy.''
Cố Dương trong lòng vui vẻ, cực kỳ đắc ý vươn tay níu cổ Phàn Uyên kéo xuống.
Phàn Uyên thuận theo khom lưng, hai tay buông xuống hai bên người.
‘'Phàn Uyên, mình ra lệnh cho cậu hôn mình.'’
Phàn Uyên trượt tầm mắt nhìn xuống, trước mắt tất cả đều là đôi môi đỏ mọng của Cố Dương.
Hắn chậm rãi cúi đầu, chậm rãi kéo gần khoảng cách kề sát vào Cố Dương.
Đến lúc này Cố Dương mới bắt đầu cảm thấy căng thẳng, trái tim đập kịch liệt. Trong phòng thay quần áo nhỏ hẹp chỉ dường như chỉ có tiếng tim đập của cậu đang quanh quẩn.
Cậu không nhịn được nhắm hai mắt lại, cằm khẽ nâng lên.
Phàn Uyên cúi xuống làm tóc sượt qua má Cố Dương, hắn tiến sát tới tai Cố Dương nói nhỏ: ‘’Cố Dương, cậu điên rồi sao?’’
Cố Dương mở choàng mắt, hoảng loạn vừa đẩy Phàn Uyên ra vừa lùi về sau, lưng cậu dán ở trên cửa, bị dọa sợ choáng váng.
‘’Cậu cậu cậu cậu cậu ---‘’
‘’Tôi làm sao?’’
Cố Dương hít sâu một hơi, Phàn Uyên không bị khống chế!
Hiện tại cậu ước gì trên mặt đất có một khe nứt, cậu sẽ không do dự mà nhảy vào trong đó! Hoàn toàn lúng túng từ đầu tới chân, cậu xoay người mở khóa cửa, lòng tay tay toát mồ hôi làm cậu cố gắng thế nào cũng không mở được cửa.
Phàn Uyên đột nhiên đè lại vai Cố Dương ép cậu lên trên cửa, cả người dán sát vào sau lưng cậu.
‘’Cố Dương, rốt cuộc cậu muốn làm gì?’’
Cố Dương kinh hãi tột cùng, thùng nước trên sân khấu không dọa được cậu, vậy mà cậu tự tìm đường chết, bây giờ đã bị dọa sắp khóc tới nơi, ngay cả nói cũng không lưu loát.
‘’Làm, làm, làm ---‘’
Hơi thở nhẹ nhàng của Phàn Uyên sát ngay bên tai cậu. Phòng thay đồ thiếu ánh sáng nhưng Phàn Uyên thấy rõ ràng dái tai đang đỏ chót của Cố Dương, màu đỏ lan từ tai tới cổ, lấp ló chui vào trong quần áo.
‘’Làm gì?’’ Phàn Uyên tra hỏi.
Cố Dương bị Phàn Uyên ép ở phía sau lưng, cả người dính vào cửa trợn to hai mắt. Phàn Uyên rốt cuộc đang trêu cậu hay đang dọa cậu.
Ngay tại lúc Cố Dương căng thẳng tới mức sắp nghẹt thở, hai chân cậu đột nhiên không báo trước mà sát nhập lại với nhau biến thành một cái đuôi cá đẹp đẽ. Cố Dương cả người mềm nhũn ngã xuống, cứ nghĩ sẽ ngã ngồi lên đất lại được Phàn Uyên đỡ kịp.
Phàn Uyên ôm lấy cái eo không có tí sức lực nào hơi kinh ngạc: ‘’Như vậy thôi cũng sợ tới mức biến ra đuôi cá?’’
Cố Dương chớp mắt, từng viên trân châu từ khóe mắt rơi xuống, tất cả đều rơi hết vào trong lồng ngực Phàn Uyên.
Phàn Uyên sửng sốt, rõ ràng là Cố Dương đùa dai trước, chẳng qua hắn chỉ thuận theo dọa cậu một chút, vậy mà tình cảnh lúc này lại biến hắn thành kẻ xấu tội ác tày trời bắt nạt Cố Dương phát khóc.
Phàn Uyên chỉ hơi rối loạn trong nháy mắt thì đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
Cố Dương được hắn đỡ trong tay, đuôi mềm nhũn rũ xuống, hai tay giữ lấy cánh tay Phàn Uyên, cúi đầu làm lộ ra cái cổ ẩm ướt mồ hồ, có vài sợi tóc dính ở trên đó, trông vừa yếu đuối vừa đáng thương.
Cậu buông tay đang giữ khư khư tay Phàn Uyên, để mặc cho Phàn Uyên giữ lấy eo của mình, hai tay bưng cằm của mình lên.
Phàn Uyên nâng đuôi của Cố Dương lên nhấc cậu tới trước mặt. Trên đất đầy bụi bẩn, đuôi của Cố Dương dính bẩn không biết có thể bị nhiễm vi khuẩn gì đó không.
‘’Cậu đang làm gì?’’ Phàn Uyên hỏi.
Cố Dương vẫn khóc không ngừng, đôi mắt đỏ không quên trừng mắt với Phàn Uyên.
‘’Hứng ngọc trai, không thể lãng phí được.’’
Ngay cả bị dọa khóc cũng không quên việc phải giữ lại ngọc trai!
Phàn Uyên vừa bực mình vừa buồn cười, áo khoác sạch vừa mới thay hiện tại được hắn trải ra lót trên mặt đất. Cố Dương ngồi ở trên áo khoác, hai tay vẫn bưng lấy cằm hứng ngọc trai ngước ánh mắt tội nghiệp lên nhìn Phàn Uyên.
Phàn Uyên nhíu mày: ‘’Vậy mà cũng khóc?’’
Cố Dương xoay người đưa lưng về phía Phàn Uyên, không thèm nói!
Từ Điềm ngồi dưới khán đài từ nãy tới giờ vẫn đang vô cùng thấp thỏm lo lắng, cô lặng lẽ rời khỏi vị trí đi ra phía hậu đài trốn ở bên cạnh thì thấy Phàn Uyên bế Cố Dương đi ra. Tư thế hai người dính sát vào nhau, cực kỳ thân mật ám muội.
Cố Dương sợ bị người khác nhìn thấy nên cúi đầu giấu mặt vào sau cổ Phàn Uyên, ngọc trai rơi xuống đều theo cổ áo Phàn Uyên lăn vào trong áo rơi xuống hông của hắn.
Nửa người dưới đang ở hình dạng đuôi cá được Phàn Uyên dùng hai cái áo choàng dài bọc lấy, chóp đuôi bị Phàn Uyên nắm trong tay để tránh Cố Dương lộn xộn.
Cố Dương vẫn không kiềm chế được mà cong chóp đuôi lên nghĩ thầm: sao Phàn Uyên có thể không thèm khách khí mà cầm đuôi của mình như vậy.
Phàn Uyên đi được nửa đường thì nghiêng người nhìn về phía sau. Từ Điềm lập tức trốn ở phía sau tủ, cũng may Phàn Uyên chỉ liếc mắt một cái rồi đi tiếp.
Lễ kỉ niệm thành lập trường vốn đang tốt đẹp cuối cùng kết thúc chẳng đâu vào đâu (1).
Phàn Uyên bế Cố Dương đặt vào trong xe, cậu nhìn hướng xe chạy đi thì vùng vẫy.
‘’Mình không tới nhà cậu, mình phải về nhà.’’
‘’Đừng nghịch.’’
Phàn Uyên kéo áo khoác che kín lại đuôi cá.
Cố Dương liếm đôi môi khô khốc, cái đuôi co lại.
‘’Mình phải về nhà!’’
Phàn Uyên dặn dò tài xế đổi hướng về nhà Cố Dương.
Trên đường trở về, hai chân Cố Dương biến trở lại, cậu đem áo khoác buộc ở bên hông, vừa tới cổng đã mở cửa xe chạy thẳng ra ngoài, giày cũng không thèm đi.
Cố Dương chạy một mạch vào buồng tắm, ngâm mình trong nước, đem mặt chôn trong tay một lúc lâu mới nâng lên, đôi mắt không đỏ nhưng toàn thân đều có màu phấn hồng.
Chuyện ngày hôm nay quá khó xử, Cố Dương không biết làm thế nào để sau này đối mặt với Phàn Uyên.
Cậu mở sách hệ thống ra nhìn, lúc này mới phát hiện bên dưới dòng hướng dẫn sử dụng vật phẩm thưởng hồi nãy có một dòng chữ nhỏ.
PS: Vật phẩm không có tác dụng với nam chính trong sách.
Cố Dương: …A!(2)
Hôm sau Cố Dương không đi học.
Tới tận ngày thứ ba cậu mới lấy dũng khí tới trường, tới tận bây giờ cậu vẫn còn cảm thấy cực kỳ…xấu hổ.
Không biết Phàn Uyên nghĩ như thế nào về chuyện đó.
Trên bàn học của Phàn Uyên vẫn bày lọ thủy tinh, bên trong đựng đầy ngọc trai nhỏ đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, cắm ở mặt trên là một đóa hoa lan tiên đã khô héo.
Cố Dương thấy thì mím môi lấy từ trong lồng ngực một bông lan tiên tươi mới thả vào trong.
Lúc Phàn Uyên tới lớp Cố Dương không tự chủ được mà ngồi thẳng lưng nhưng không hề nhìn Phàn Uyên.
Không phải là cậu không muốn, là không dám.
Giờ nghỉ tiết Cố Dương đang nằm nhoài trên bàn thì một bàn tay đột nhiên dán lên gáy của cậu.
Giọng nói của Phàn Uyên vang lên phía trên đỉnh đầu: ‘’Không phải là bị ốm à?’’
Cố Dương theo bản năng nghiêng đầu né tránh bàn tay Phàn Uyên, mi mắt cụp xuống nhưng tốc độ tim đập thì càng ngày càng nhanh.
Phàn Uyên thu tay không tiếp tục hỏi nữa mà chỉ đứng bên cạnh bàn một lúc rồi quay người muốn đi.
Vừa bước được một bước thì ống tay áo bị người ta bắt lấy.
Cố Dương vẫn đang cúi đầu, mái tóc ngắn lộn xộn rơi xuống làm lộ ra lỗ tai đỏ hồng.
Phàn Uyên bất động chờ cậu nói chuyện.
Cố Dương lấy tinh thần một lúc lâu mới ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ đang ngượng ngùng đỏ bừng: ‘’Mình mang kẹo, cậu có ăn không?’’
Phàn Uyên cười nhẹ.
Hết tiết học Cố Dương liền kéo bàn sát tới bên cạnh Phàn Uyên. Cậu đem tất cả sách chồng lên nhau đặt ở bên phải, bản thân thì úp sấp ở giữa hai bàn, cả nửa người chiếm hết nửa cái bàn của Phàn Uyên.
Phàn Uyên bị chen chúc chật chội chỉ đành đem sách bài tập thu gọn lại.
Thế nhưng Cố Dương tên này hôm nay được voi đòi tiên(3) càng ngày càng đem tay duỗi qua đùa nghịch. Cậu như cún con đang thăm dò lãnh địa, nằm sát bên cạnh nhìn như tội nghiệp vô hại nhưng động tác lại ngày càng quá đáng.
Cố Dương cười hai mắt cong cong, trong lòng sướng tới phát rồ luôn rồi.
Cậu rất sợ Phàn Uyên sẽ hỏi tại sao lúc đó lại muốn hắn hôn cậu, may mà Phàn Uyên không hỏi gì cả.
Hiện tại độ hảo cảm của Phàn Uyên mới chỉ có 5 điểm nên Cố Dương không dám nói gì khác thường. Cậu muốn chờ độ hảo cảm cao hơn một chút, ít nhất phải đạt được yêu cầu, khi nào hợp lý thì cậu sẽ nói!
Phàn Uyên mặc kệ cho Cố Dương tùy ý nghịch ngợm chen chúc vào chỗ hắn, mãi cho tới khi cô Trác ném một mẩu phấn tới đây. Viên phấn chính xác đập vào gáy Cố Dương, cậu kinh ngạc ngẩng đầu hô một tiếng thì thấy cô Trác đang cực kỳ giận dữ mà quát.
‘’Cố Dương!’’
Cố Dương đứng lên: ‘’Có!’’
Trác Uyển hai tay chống nạnh mắng to: ‘’Cậu đang làm gì? Tôi đã nhìn cậu cả một tiết học, cậu cứ chen chúc vào bàn của Phàn Uyên làm gì? Phàn Uyên dễ tính thì cậu bắt nạt em ấy à? Hai người cũng đã học chung hai năm, tuổi còn nhỏ thì có thể có thù oán(4) gì?’’
Cố Dương bị giáo viên mắng đỏ cả mặt, cậu còn muốn ngụy biện(5) cho bản thân nhưng lại không biết nói cái gì.
Cậu không hề bắt nạt Phàn Uyên mà?
Cậu rõ ràng là đang tiến hành phát triển mối quan hệ tốt đẹp cùng với Phàn Uyên đấy được không!
‘’Cậu đứng xuống cuối lớp cho tôi, giờ học buổi sáng không được ngồi nghe giảng nữa.’’
Cố Dương oan ức cầm sách đứng xuống cuối lớp, lúc đi còn nghe được tiếng các bạn học cười nhạo.
Cô Trác lườm Cố Dương một cái rồi tiếp tục giảng bài.
Cố Dương đứng phía sau nhìn quanh lớp, lúc này mới chú ý tới chỗ ngồi của Từ Điềm trống không.
Cô ta không tới lớp à?
Cố Dương thì thầm hỏi bạn học bên cạnh mới biết Từ Điềm đã chuyển trường.
‘’Chuyển trường?’’
‘’Đúng vậy, đã lớp 12 rồi mà còn đột nhiên chuyển trường, thật kỳ lạ.’’
Cố Dương quay đầu nhìn Phàn Uyên, hắn giống như phía sau có một đôi mắt vậy, ngay tại lúc Cố Dương nhìn tới thì lập tức quay đầu nhìn thẳng vào cậu.
Phàn Uyên giơ tay lên: ‘’Cô Trác, em cảm thấy hơi mệt, sợ ngủ quên mất, em có thể đứng phía sau để nghe giảng không?’’
Trác Uyển ngạc nhiên nhìn Phàn Uyên nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Phàn Uyên cầm sách xuống đứng bên cạnh Cố Dương. Rõ ràng hắn có thể đứng ở ngay giữa lớp chứ không nhất thiết phải cùng cậu chen chúc một góc thế này.
Cố Dương mở sách ra che nửa mặt, ánh mắt liếc trộm Phàn Uyên bên cạnh, thân thể không khống chế được mà ngày càng dịch lại gần phía đối phương.
Phàn Uyên kể từ lúc đứng ở cạnh Cố Dương tới giờ vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng: ‘’Làm gì thế, ngồi muốn chen, đứng cũng phải chen?’’
Tác giả có lời muốn nói: Tình bạn trong sáng giữa hai bạn nam nha!
**Chú thích:
- Nguyên văn là 不了了之 bất liễu liễu chi: không giải quyết được gì, vô trách nhiệm, sống chết mặc bay
- Nguyên văn vốn là 靠 (dựa vào) – Nó giống như một câu cảm thán kiểu không ngờ được ấy.
- Nguyên văn là 得寸进尺 đắc thốn tiến xích được một tấc lại muốn tiến một thước.
- Nguyên văn là 深仇大恨 thâm cừu đại hận
- Ngụy biện: nói dối để biện hộ cho hành động nào đó
Báo cáo các đồng chí, tui đã ở đây cmt tiếp thêm động lực cho các đồng chí! ♡Không hiểu sau c10 tui không cmt được nên đành cmt vào c11 ;;;;;Độ hảo cảm mới có 5đ mà đã được Phàn Uyên đối xử khác với tất cả mọi người thì chờ đến lúc 100 rồi sẽ đến mức nnao nữa =)))))))
Trả lờiXóaBáo cáo đồng chí, deadline dí cả team nên mọi người quyết định đi ăn gà rồi~ Hẹn gặp lại~
Trả lờiXóa;;;;;; đêm rồi còn để tui ghen tỵ nữa-
Trả lờiXóaHong phải là ăn gà đâu mà là đi chơi game á~ lập team cày game tạm biệt deadline 🎉
Trả lờiXóa[…] Bài trước [ĐOAĐ] Chương 24Bài sau [CLNT] Chương 11 […]
Trả lờiXóa(/▽\*)。o○♡(/▽\*)。o○♡(/▽\*)。o○♡(/▽\*)。o○♡(/▽\*)。o○♡(/▽\*)。o○♡(/▽\*)。o○♡
Trả lờiXóaCưng ghê
Trả lờiXóađọc hổm giờ nhưng ngại cmt,nay phải ngoi lênnnn
Trả lờiXóaTruyện đáng iu lắm,cảm ơn các editor và beta nhen :3
Mình sẽ cắm cọc ở đây dài dài ><