Chương 100:
Edit: Dưa Hấu
Beta: Ma Tước
Thật ra nhiệm vụ tiến hành thế nào, Lý Ngư cũng không rõ lắm.
Một mặt, thổ phỉ tới quá đột ngột, nửa đường cậu còn liều lĩnh chạy ra, dù đã che giấu đơn giản, nhưng nhỡ có người phát hiện thì biết làm sao? Lúc đó cậu cũng không để ý nhiều như vậy.
Bên cạnh đó, hệ thống cũng không cho bất cứ nhắc nhở nào, theo kinh nghiệm của cậu, điều này có nghĩa là đang tiến hành dang dở chứ vẫn chưa thất bại. Nếu nhiệm vụ chính thất bại, hệ thống bảo sẽ biến cậu thành xương thành tro. Hiện tại cậu vẫn có thể tự do chuyển đổi thành người- cá hay cá- người, vẫn ổn, không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất.
Cảnh Vương đeo lại bùa hộ mệnh cho Lý Ngư xong thì suốt mấy canh giờ còn lại của cậu đều trông giữ bên cạnh. Trong lúc Lý Ngư dính lên người Cảnh Vương như một con bạch tuột thì quyết định, cho dù là ông trời hạ phàm, cậu cũng tuyệt đối không quan tâm. Cảnh Vương trừng phạt bằng cách xoa nắn đầu cậu, ngược lại càng làm cậu áy náy hơn.
Nếu như không phải vì cậu, Cảnh Vương nhất định sẽ bắt hết thổ phỉ một cách nhanh chóng. Cuối cùng thì cậu vẫn kéo chân Cảnh Vương, khiến Cảnh Vương lo lắng cho nên muốn bù đắp chút ít.
“Đúng rồi Điện hạ, đừng quên tra xét tên quân sư kia.”
Lý Ngư nghe lén được không ít thông tin liên quan đến quân sư kia từ miệng thổ phỉ, ngoài việc che mặt, không biết họ tên, quân sư này có thể dùng trẻ sơ sinh và tã lót vàng làm mồi, hoàn toàn khác với bọn thổ phỉ lỗ mãng, cậu luôn cảm thấy người này rất có khả năng tới vì cậu và Cảnh Vương.
Toàn bộ người ở tây biên cương đều biết, Cảnh Vương mới có bốn vị công tử nhỏ, tã lót vàng chuyên dùng cho Đại Bảo, gia đình bình thường sẽ không dùng màu này, nếu có tâm thì chắc chắn có thể hỏi được, chắc chắn quân sư đã nghe ngóng từ trước.
Nghi ngờ của Lý Ngư không phải không có lý, Cảnh Vương cũng có cùng ý kiến như vậy.
Lần đánh này đã giết gần hết thổ phỉ, đám còn sống vẫn ở lại mấy ổ thổ phỉ chưa có hành động gì, Cảnh Vương lệnh thị vệ tra hỏi nghiêm khắc, khiến bọn chúng khai ra thân phận quân sư.
Tên quân sư này khiến cậu có cảm quen thuộc một cách kỳ dị.
Ném mạnh bột màu trắng vào hắn, cho rằng mắt hắn bị trúng nên công kích chân hắn, hành động này tưởng như dư thừa, nhưng bản thân Cảnh Vương biết, trước đây nếu có hành động, hắn sẽ giấu một chiếc dao găm vào trong giày, đề phòng bất trắc. Lần này hắn cũng mang theo dao găm, chỉ là sau khi giết đỏ mắt rồi mới tuỳ tiện nhét dao găm vào ống tay áo, cũng chính là chiếc dao găm hắn dùng để giết ngược lại.
Quân sư công kích đúng vào chỗ hắn thường để dao găm, chẳng nhẽ là để đề phòng hắn rút dao găm ra?
Dù là thế nào, chắc chắn quân sư có hiểu biết về hắn, nếu không sẽ không lấy trẻ sơ sinh làm mồi nhử, nhưng tại sao ngay cả chỗ hắn giấu dao găm cũng biết?
Ngoài lần này, hắn cũng mới công khai dùng dao găm một lần, chính là lần bị ám hại tổn thương mắt lúc cứu cá nhỏ trong cung!
Từ lần bị thương đó, khi đánh tay đôi Cảnh Vương mới càng chú ý, lần này mới tránh được đạn khói đúng lúc, thậm chí có thể tương kế tựu kế, giả vờ rằng mắt mình bị thương.
Mà quân sư cũng dùng bột y như vậy, cách đánh giống của người từng công kích trong trí nhớ của hắn, ngoài việc này ra còn biết rõ hắn có thói quen giấu dao găm, Cảnh Vương có lý do để tin rằng, tên quân sư này chính là người công kích hắn lần đó!
“Điện hạ, em từng vô tình thấy trên tay quân sư có vết động vật cắn…”
Lý Ngư nói ra một chút manh mối, dù không biết có liên quan không, chỉ là nghĩ đến nên nói.
Cậu vừa nhắc đến, Cảnh Vương cũng nhớ người công kích hắn trong cung lần ấy cũng che tay, giống như bị thương.
Cảnh Vương viết chi tiết mọi việc ngày ấy ra, Lý Ngư cũng không biết việc mắt Cảnh Vương bị vôi sống tổn thương đằng sau còn có tình hình cụ thể như vậy.
“Chẳng lẽ Điện hạ nghi rằng quân sư chính là người công kích Điện hạ lúc đó?” Lý Ngư tra hỏi kĩ.
Cảnh Vương sờ cằm.
Tại tây biên giới, ngoài thổ phỉ ra thì cũng không có ai đối đầu với hắn, quân sư mới đến tây biên cương chưa được bao lâu, trước đó cũng không phải thổ phỉ, chỉ có thể là liên quan tới Hoàng thành.
Lý Ngư ngẫm lại vết thương trên tay quân sư, lại nhớ hôm đó ngoài việc mắt Cảnh Vương bị thương, thì còn xảy ra những chuyện khác nữa, sẽ không trùng hợp như vậy đâu đúng không?
“Điện hạ có nhớ, hôm đấy ta và Hùng Phong cũng gặp người bịt mặt, chính là người hạ độc vào thức ăn cho cá… hắn bị Hùng Phong cắn một cái, cũng là cắn vào tay!”
Lý Ngư nói tới Hùng Phong, rõ ràng Cảnh Vương hơi ngạc nhiên chút rồi mới nhận ra cậu nói tới lúc còn làm cá, còn Hùng Phong chính là chó Diệp Thanh Hoan nuôi.
Bỗng nhiên nghe thấy cá nhỏ thân thiết gọi tên kẻ khác, Cảnh Vương hơi khó chịu, nhưng rất nhanh lại chuyển sự chú ý về việc chính.
Lúc trước người hạ độc bị chó của Diệp Thanh Hoan cắn, trên tay quân sư cũng có vết bị động vật cắn, vậy thì đã trả lời được hết mọi chuyện.
Đúng là quân sư tới từ Hoàng thành, mà đã từng dây dưa họ từ rất lâu trước đây, chính là người hạ độc thức ăn cho cá giờ quay lại công kích hắn.
"... Là, Nhị Hoàng tử?" Lý Ngư dò hỏi.
Lúc người bịt mặt hạ độc thức ăn cho cá, Nhị Hoàng tử đang âm mưu tính kế phủ Thừa Ân công, còn sai người mua thạch tín(*), vì vậy Cảnh Vương và Vương công công cho rằng người hạ độc thuộc phe Nhị Hoàng tử, Nhị Hoàng tử toan tính trút giận.
(*) Thạch tín: Một chất có thể giúp chữa bệnh, đồng thời cũng là một chất độc.
Khi đó đúng là Nhị Hoàng tử đáng nghi nhất, nhưng giờ đây tình thế đã thay đổi từ lâu, Nhị Hoàng tử bị Cảnh Vương chỉnh đốn giờ đã trở thành một người mơ mơ màng màng, không thể cứu chữa, rút khỏi vũ đài quyền lực rất lâu rồi, sao còn có đồng loã lòi ra, mà người này lại còn chính là người bịt mặt hạ độc lúc trước?
Nói vậy thật thiếu liên kết, Cảnh Vương cũng để lại người chỗ Nhị Hoàng tử, tình hình Mục Thiên Chiêu ra sao hắn biết rõ, xác định không phải Nhị Hoàng tử tiếp tục gây chuyện, chỉ còn một khả năng, trước đây bọn họ nghĩ sai, người hạ độc không phải phe Nhị Hoàng tử, Nhị Hoàng tử bị đổ vỏ chuyện hạ độc.
Nếu không phải Nhị Hoàng tử, vậy cũng chỉ có thể là Tam Hoàng tử hoặc Lục Hoàng tử.
Nếu là trước đây, rất có thể Cảnh Vương sẽ nghi ngờ Tam Hoàng tử, nhưng bây giờ bản thân Tam Hoàng tử cũng khó giữ nổi mình, có người dùng tên tuổi Tam Hoàng tử truyền tin tức giữa Hoàng thành và tây biên cương, bị Hoàng đế phát hiện, người xui xẻo sẽ thành Tam Hoàng tử.
Phương pháp như vậy, cùng với để Tam Hoàng tử đổ vỏ, có phải cũng hơi giống việc để Nhị Hoàng tử đổ vỏ không?
Cảnh Vương nghĩ một lúc lâu, đề bút lên giấy viết một nét chữ cứng cáp “Lục”.
Cá nhỏ nói không sai, đúng là Mục Thiên Hiểu mới là kình địch của hắn.
Hơn nữa còn mưu tính hắn lâu như vậy rồi.
“Thì ra là hắn…”
Lý Ngư khẽ thở dài, tất cả những chuyện này đều do Lục Hoàng tử tâm cơ thâm sâu gây nên thì có thể giải thích rõ ràng mọi thứ.
Quân sư là người của Lục Hoàng tử, lúc này có thể nhàn rỗi đến tây biên cương làm chuyện xấu cũng chỉ có Lục Hoàng tử.
Trước đây Lục Hoàng tử trốn sau lưng Tam Hoàng tử, phía trước còn có Nhị Hoàng tử, ra tay thần không biết quỷ không hay, không ai nghĩ tới người vô hình không được sủng ái này.
Bây giờ Lục Hoàng tử đã thủ tiêu Tam Hoàng tử, còn gã thì trở thành “Hoàng tử thành niên duy nhất ở Hoàng thành của Hoàng đế”, dù gây loạn lớn trên triều đình, nhưng cũng khiến bên ngoài biết đến gã.
Mà ở phía trước gã, lại không còn bia đỡ đạn.
Vừa biết là tác phẩm của Lục Hoàng tử, Cảnh Vương cũng chẳng khách khí, một tháng sau, người của phủ Cảnh Vương ở lại Hoàng thành nhận được mật thư của Vương công công.
Trên mật thư chỉ có một hàng chữ: ra tay với hắn đi.
Hắn là ai, sẽ được biết theo cách khác, đây là quy tắc truyền tin mật của phủ Cảnh Vương.
Những người này vốn vào sinh ra tử cùng Cảnh Vương, hiện giờ trông coi phủ đệ to lớn rất rảnh rỗi, chủ nhân có lệnh, lập tức hành động như uống máu gà.
Không lâu sau đó, Công bộ thị lang Trịnh Kinh bẩm tấu, kết tội Lục Hoàng tử lúc phụ trách tu sửa cung Chung Tuỵ nhận hối lộ, sử dụng hàng nhái.
Mục Thiên Hiểu biến sắc thề thốt phủ nhận, bảo mình chỉ làm theo quy tắc.
Trịnh Kinh căm phẫn sục sôi đối chất với gã, lấy bản vẽ trước đây của cung Chung Tuỵ ra, nói là sau khi Lục Hoàng tử tu sửa cung Chung Tuỵ, dù bên ngoài giống nhau như đúc, nhưng thực tế lại dùng gỗ không giống bản vẽ, thiếu một đầu gỗ, ngay cả xà cung cũng như vậy.
Hoàng đế rất kinh ngạc, sai người tháo xà của cung Chung Tuỵ ra kiểm tra, tìm liên tục mười mấy thợ mộc tới phân biệt. Hoàng đế sợ có người hãm hại Lục Hoàng tử nên tự gọi thợ mộc, nhưng những người này ai cũng nói rằng vật liệu gỗ không giống như trên bản vẽ.
Thật ra tu sửa khác bản vẽ trước đây cũng không phải chưa từng có, tìm một lý do cũng có thể lấp liếm cho qua được, nhưng hỏng ở chỗ là Lục Hoàng tử báo Hoàng đế và Hộ bộ dùng gỗ cao cấp, trong sổ báo một đằng, thực tế lại làm một nẻo, lệch giá ở giữa thì đi đâu?
Tu sửa dùng gỗ gì cũng sẽ không thoát khỏi mắt đốc công, đây cũng là trách nhiệm của đốc công. Lục Hoàng tử có trăm miệng cũng không thể bào chữa cho lần này. Hơn nữa về hôn lễ tháng trước của Lục Hoàng tử, lễ cưới của Hoàng tử được tổ chức theo nguyên tắc là do Lễ bộ chuẩn bị, ngoài việc vì Cảnh Vương đang ở tây biên cương nên được Hoàng đế đặc biệt cho phép tự tổ chức, hôn lễ các Hoàng tử còn lại đều do Lễ Bộ phụ trách, quy chế cũng không khác nhau. Nhưng nghe nói Lục Hoàng tử đúng là đã lén lút thêm rất nhiều lễ cho vị hôn thê sắp xuất giá của mình —— Trưởng nữ của Bắc Hầu, tất cả đều được Bắc Hầu sung vào trong đồ cưới của nữ nhi, nhấc hết đến phủ Lục Hoàng tử.
Biết Bắc Hầu thích khoe khoang, đã sớm nói chuyện con rể Hoàng tử tặng đồ ra ngoài, người tinh ý đều thấy được Lục Hoàng tử đưa trang sức không thèm chớp mắt, trân châu, mã não, san hô, phỉ thuý, ngà voi đều cỡ hai thạch(*), sách cổ tranh cổ nhiều vô số kể. Vậy mà trong lễ vạn thọ, ngay cả một món có thể gọi là quà mừng thọ Lục Hoàng tử cũng không chuẩn bị được.
(*): Thạch là một đơn vị đo lường dùng để tính thể tích ở các nước Đông Á khi xưa.
Vậy vấn đề ở đây là, chưa tới một năm làm việc, sao Lục Hoàng tử có thể có nhiều tiền như vậy? Phải biết rằng theo quy định ban sai bổng lộng cho Hoàng tử, thu nhập chắc chắn không tới mức này, mà mẹ đẻ Lục Hoàng tử xuất thân cung tỳ, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, nếu không trước đây Lục Hoàng tử cũng sẽ không túng quẫn như vậy.
Hoặc là dối trá lừa Vua trong lễ vạn thọ, hoặc là số tiền này lai lịch bất chính.
Thật ra cũng có nhiều triều thần hoài nghi, nhưng một Hoàng tử thành niên bên người Hoàng đế như vậy, địa vị Lục Hoàng tử lên thì của nhiều người khác cũng lên, quả thực triều thần tội gì phải gây khó dễ một Lục Hoàng tử tương lai rất có thể sẽ đăng cơ.
Mà Trịnh Kinh cũng đã nghĩ mãi sau khi nhận được chứng cứ Lục Hoàng tử nhận hối lộ rồi mới dám kết tội Lục Hoàng tử.
Lục Hoàng tử đi làm ở Công Bộ, Trịnh Kinh không thể rõ hơn. Khi biết vật liệu gỗ dùng để tu sửa cung Chung Tuỵ khác bản vẽ nhưng Lục Hoàng tử chưa bao giờ đề cập tới, Trịnh Kinh đã đoán là có vấn đề, trong này bao nhiêu người được lợi, chỉ cần suy nghĩ chút là sẽ biết.
Trịnh Kinh sai người theo dõi người hầu của Lục Hoàng tử, gián tiếp phát hiện ra trong khoảng thời gian tu sửa cung Chung Tuỵ, người hầu Lục Hoàng tử từng đi đến hiệu cầm đồ cầm mấy rương gỗ lim. Trịnh Kinh dùng mọi cách, phát hiện trong đống vật liệu gỗ của thương gia hoàng gia có bảo bối gia truyền, vậy là biết tiền của Lục Hoàng tử đến từ đâu rồi, có thể thấy được một ít rồi.
Trịnh Kinh dùng biên lai của hiệu cầm đồ làm chứng cứ, cũng dùng cả mấy bảo bối bị cầm đi làm chứng. Hoàng đế truy hỏi Lục Hoàng tử, Lục Hoàng tử vu khống là tâm phúc của gã gây nên, tự ý thu tiền, lừa gã lúc hắn làm đốc công, sử dụng hàng nhái, mà vì tin tưởng nên gã cũng không nghi ngờ, nói chung đẩy đi không nhận tí nào.
Từ đầu đến cuối Hoàng đế vẫn lạnh mặt, chăm chú nhìn Lục Hoàng tử, Lục Hoàng tử cảm giác mình trần trụi trước ánh mắt lạnh như băng của Hoàng đế, khẽ cắn răng tiếp tục giả vô tội.
Hoàng đế coi như chấp nhận lời giải thích lần này của Lục Hoàng tử.
Thế nhưng cũng bởi vậy nên người bên người Lục Hoàng tử bị đổi sạch sành sanh.
Mấy chuyện này thì để nói sau.
Lý Ngư rốt cục chịu đựng tới thời khắc cuối cùng của “Bảo vệ cá cưng”.
Âm thanh mong đợi từ lâu của hệ thống vang lên, nhưng không phải báo nhiệm vụ của cậu hoàn thành hay không, mà bắt cậu tự vào hệ thống kiểm tra, không giống hệ thống Hại Cá bình thường lắm, lòng Lý Ngư loạn tùng phèo.
Thật sự hơi sợ nhiệm vụ thất bại.
Sau khi đơn giản thông báo với Cảnh Vương, Lý Ngư lập tức vào hệ thống.
Nhiệm vụ chính “Bảo vệ sau sinh” vẫn sáng, sau bước “bảo vệ cá cưng” lại xuất hiện khối lập phương quyết định không ngừng biến đổi màu sắc.
Bước này cũng phải xem phán định à?
Hệ thống nói: “Nhiệm vụ lần này vốn dĩ là vì bạo quân bảo vệ cá cưng, cá cưng biến đổi hình thái bị người khác phát hiện thì coi như thất bại…”
Lý Ngư giải thích: “Thực ra ta có che rồi, bọn họ cũng không thấy khuôn mặt thật của ta, chắc không tính là bị phát hiện đâu ha?
Hệ thống nói: “Đúng là không tính. Nhưng có hai tên thổ phỉ sau đó thấy được hình thái cá người của kí chủ, bị bạo quân xử chết, nhiệm vụ này không thể tính là thành công được, nhưng cũng không thể nói là thất bại, chỉ có thể căn cứ vào những gì bạo quân làm để tiến hành phán định lần nữa.”
Nguy hiểm thật. Lý Ngư thở phào một cái, may mà không trực tiếp tính thành thất bại. Trước đây cậu cũng bị phán định nhiều lần rồi, Cảnh Vương luôn có mức độ, chắc là lần này cũng không sao đâu.
Lý Ngư nhìn chằm chằm khối vuông nhỏ biểu hiện kết quả, màu xanh lá là thành công, màu đỏ là thất bại. Nhớ là có lần khối vuông nhỏ biến thành màu sắc rực rỡ, không biết lần này biến thành màu gì đây?
Khối vuông nhỏ biến hóa màu sắc càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng dừng lại im bặt.
Là màu vàng.
Lý Ngư: "..."
Lại là một màu sắc bất ngờ khác!
Nhớ lại lúc làm nhiệm vụ cậu và Cảnh Vương cũng làm chút gì đó, Lý Ngư không nhịn được mà trào phúng, lẽ nào hệ thống cảm thấy cậu và Cảnh Vương quá “vàng*” à?
(*) vàng: chỉ những thứ đồi trụy, bậy bạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét