Chương 66:
Edit: I
Beta: Baozi
Mục Thiên Hiểu có được lệnh bài của Mục Thiên Minh, lại không làm theo những gì Tam Hoàng tử tưởng tượng, chạy chân lo trước lo sau ổn thỏa vì Tam Hoàng tử, mà là làm việc cho chính Mục Thiên Hiểu.
Vết thương bị đánh lúc trước đã khỏi hẳn rồi, Mục Thiên Hiểu muốn vào cung bái kiến Hoàng Đế, mưa gió sấm sét đều là quân ân, mặc dù Hoàng Đế trách phạt, hắn cũng phải mỉm cười tạ ơn.
Hoàng Đế gặp Lục Hoàng tử, tuy rằng theo điều tra của ngự tiền thị vệ, Lục Hoàng tử chỉ bị Tam Hoàng tử lợi dụng, không phải chủ mưu, nhưng Hoàng Đế vẫn có chút lấn cấn với Mục Thiên Hiểu, thái độ lạnh nhạt.
Trước mặt Hoàng Đế thì Mục Thiên Hiểu luôn là một người trong suốt, dạo này hay theo sau Tam Hoàng tử, mới lộ mặt trước Hoàng Đế liên tiếp, sớm tập mãi thành thói quen với gương mặt lạnh của Hoàng Đế, cung kính ứng xử.
Tạ ơn xong, Mục Thiên Hiểu nói hắn muốn tặng lễ cho Cảnh Vương, lý do là vì chuyện tăng nhân giả, hắn tự thấy rất xin lỗi Cảnh Vương, muốn nhận lỗi với Cảnh Vương.
Bởi vì Hoàng Đế là người biết rõ tình tiết, Mục Thiên Hiểu muốn xin ý kiến của Hoàng Đế trước, đồng thời đưa danh sách lễ vật dâng lên cho Hoàng Đế xem qua.
Hoàng Đế nhớ tới cách đây không lâu Nhị Hoàng tử cũng từng làm qua những việc tương tự, ánh mắt đầy vẻ hoài nghi nhìn về phía Lục Hoàng tử.
Hoàng Đế vẫn xem qua danh sách lễ vật, là văn phòng tứ bảo với một ít tranh chữ, nhưng chúng đều không nổi tiếng mấy.
Hoàng Đế hoảng hốt nhớ ra, Trương phi mẹ của Lục Hoàng tử vốn là cung tỳ của Hiếu Tuệ Hoàng Hậu, sau khi Hiếu Tuệ Hoàng Hậu qua đời, Trương phi vẫn luôn canh giữ ở Cung Trường Xuân, vì một lần say rượu sủng hạnh của ông nên được ban cho vị trí đáp ứng cấp thấp, đúng lần này Trương đáp ứng có thai Lục Hoàng tử, phi vị cũng là sau khi Lục Hoàng tử thành niên mới được phong. Trương phi không có của cải gì, Lục Hoàng tử dường như là người nghèo nhất trong các Hoàng tử, bình thường nhận được thưởng cũng là ngày lễ ngày tết theo lệ thường ban thưởng, mấy năm nay theo chân Tam Hoàng tử, khá khẩm hơn một chút.
Hoàng Đế nói không nên lời cảm giác bây giờ thế nào, ít nhất ông thấy phần lễ vật này của Lục Hoàng tử có tâm, mới gật đầu đồng ý Lục Hoàng tử đi tặng lễ.
“Nếu Cảnh Vương không gặp ngươi, đừng quấy rầy.”
Hoàng Đế suy nghĩ rồi dạy bảo trước. Chủ yếu là chuyện Lục Hoàng tử làm trước đó quá làm người bực mình, Hoàng Đế cũng lo Cảnh Vương càng thêm khó chịu.
Mục Thiên Hiểu cười nói: “Xin phụ hoàng yên tâm, nhi thần tặng lễ xong đi luôn, sẽ không chọc Ngũ hoàng huynh khó chịu.”
Mục Thiên Hiểu cáo lui, khoảnh khắc hắn xoay người ra khỏi điện, ý cười trên mặt tất cả đều ngưng kết thành băng.
Phủ Cảnh Vương.
Mấy ngày nay Lý Ngư đều theo Cảnh Vương đi làm tan tầm, buổi tối còn phải bớt thời gian rảnh rỗi để yêu đương.
Mặc dù hầu hết thời gian cậu là hình cá, mà cá cũng mệt mỏi lắm.
Theo lý mà nói, đây đã quá “Gắn bó keo sơn” nhưng nhiệm vụ của hệ thống mãi không thay đổi gì cả.
Lý Ngư cảm thấy hệ thống hố cá lại hố mình, rõ ràng cậu với Cảnh Vương có cả hôn lưỡi rồi, Cảnh Vương đi làm hay tan tầm đều dẫn cậu theo, rảnh rỗi lại vuốt ve cậu, thế này còn chưa tính gắn bó keo sơn à!
Hệ thống giải thích: “Nhiệm vụ căn cứ quan hệ của ký chủ và bạo quân để quyết đinh, quan hệ giữa ký chủ với bạo quân không khắc sâu hơn hồi “Phong hoa tuyết nguyệt.”
Lý Ngư: Đều thành bạn trai rồi, đi làm chung với nhau, đây không tính càng khắc sâu sao?
Hệ thống giải thích tiếp: “ Giờ là thời cổ đại, không có quan hệ gọi là bạn trai. Hơn nữa trước kia bạo quân cũng mang theo cá bên mình, cho nên không tính.”
Lý Ngư: “……”
Nói hợp lý đến mức cậu không cãi lại được!
Cảnh Vương đã cưng chiều cá từ trước, lại thành nguyên do khiến nhiệm vụ không tiến triển được?
Bạn trai cũng không tính thì phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ muốn cá gả cho Cảnh Vương ngay và luôn chắc!
Hệ thống trả lời rõ: “Thành thân là một cách đó.”
Lý Ngư: “……”
Lý Ngư hừ lạnh, cậu biết ngay mà, kể từ lúc cậu tiếp tục làm nhiệm vụ hệ thống hố cá lại bắt đầu hố cậu.
Cậu rất muốn hoàn toàn biến thành người, không biến thành người thì cậu lúc nào cũng phải cẩn thận nguy hiểm bị Cảnh Vương phát hiện, nếu không cậu đã chẳng cần ba chương ước pháp với Cảnh Vương.
Ban đầu cậu hy vọng là vừa có thể yêu đương với Cảnh Vương, nhiệm vụ cũng thuận theo tự nhiên hoàn thành, nhưng hệ thống hố cá không thừa nhận quan hệ bạn trai, nhiệm vụ gặp trở ngại, cậu không thể nhanh chóng hoàn toàn biến thành người, không mau biến người thì không thể yêu đương tử tế, quan hệ giữa hai người làm sao tiến thêm một bước được?
Cho nên nhiệm vụ vẫn dậm chân tại chỗ, cá dường như mắc vào vòng lặp vô hạn…
Lý Ngư nhạy bén hiểu ra, hệ thống lại âm thầm tính kế mình với Cảnh Vương.
Nhưng bản thân cậu còn chưa tính xa đến như vậy.
Mới đầu cậu và Cảnh Vương cũng giống như những cặp đôi bình thường, ngượng ngùng nắm tay, đỏ mặt khi hôn nhau. Đột nhiên phải kết hôn, thành thân, Lý Ngư có chút không tưởng tượng nổi. Cậu bằng lòng cùng Cảnh Vương bên nhau, bởi vì thích đối phương chứ không phải vì đối phương là vương gia hay vì chắc chắn tương lai đối phương sẽ thành hoàng đế.
Thân phận bây giờ và sau này của Cảnh Vương biểu thị hôn nhân của hắn không thể qua loa, Lý Ngư cũng thấy trong sách, sau khi Cảnh Vương đăng cơ hắn mặc kệ quân thần phản đối, kiên trì muốn lập Sở Yên Vũ thành hậu, trước Ngự Sử Đài quỳ đầy người mà không ai có thể khuyên được. Cuối cùng vẫn là Sở Yến Vũ đứng ra tỏ vẻ nguyện ý chỉ làm phi tần cả đời, vĩnh viễn không làm hậu, được đến rất nhiều triều thần duy trì, mà Cảnh Vương vì cậu ta cũng vĩnh viễn không phong hậu, vậy nên tuy trên danh nghĩa Sở Yến Vũ là phi tử thôi, trong thực tế cậu ta vẫn được hưởng thù vinh dành riêng cho hoàng hậu.
Cảnh Vương cần phải có người thừa kế, Sở Yến Vũ thậm chí còn rộng lượng nạp phi cho Cảnh Vương.
Thế nhưng Cảnh Vương trong sách gốc bởi vậy mà nổi giận, khiến Sở Yến Vũ rất ấm ức.
Lúc trước Lý Ngư không ít thì nhiều cũng cảm thấy Sở Yến Vũ hố Cảnh Vương cả đời cuối cùng cũng nghĩ cho Cảnh Vương một lần, nhưng sau khi đến cậu yêu đương với Cảnh Vương, cậu không nghĩ vậy nữa.
Sở Yến Vũ trong sách gốc không muốn làm hậu, thậm chí khuyên bảo Cảnh Vương nạp phi, có thể nói là hiểu rõ phải trái đúng sai, cũng có thể nói căn bản Sở Yên Vũ không quan tâm bên Cảnh Vương có ai, hoặc là nói, cậu ta yêu Cảnh Vương không bằng Cảnh Vương yêu cậu ta như vậy.
Cảnh Vương tức giận, có lẽ là vì ý thức được bản thân ở trong lòng Sở Yến Vũ, cả đời này cũng không bằng Lục Hoàng tử đã qua đời.
Tình cảm chính là như thế, ai rung động trước người ấy liền thua.
Cảnh Vương trở thành bạo quân có thể giết hết người trong thiên hạ để chiếm thiên hạ, nhưng không thể giết Sở Yến Vũ để có được trái tim ấy.
Cuối cùng trong sách viết rất nhiều năm sau, Sở Yến Vũ rốt cuộc bắt đầu rung động với Cảnh Vương, đoạn ngược luyến này lấy phương thức ấy vội vàng đặt một dấu chấm câu hoang đường.
Lý Ngư hơi khó chịu khi nhớ đến kết cục này.
Cậu vì Cảnh Vương trong sách cảm giác không đáng.
Sau khi bạo quân đăng cơ, tuy có được thiên hạ, chính là không có người thật lòng yêu thương hắn, cho dù tiểu kiều phi ở bên hắn nhưng trong lòng suốt một thời gian rất dài cũng không có hắn, Cảnh Vương trở thành Hoàng Đế, ngồi trên vị trí cao nhất vẫn luôn rất cô đơn.
Nhưng thế giới hiện tại, Sở Yến Vũ và Cảnh Vương không có khả năng, mặc dù Lý Ngư đau lòng Cảnh Vương, lẽ nào muốn sửa thành cậu đối mặt tất cả?
Liệu Cảnh Vương có phong cậu làm Vương phi hay không, sau khi đăng cơ có lập cậu thành hậu?
Thế cậu chính là… Vương phi cá, Hoàng hậu cá???
Lý Ngư: “……”
Hồi trước nghe thấy xưng hô Vương phi lần nào Lý Ngư cũng cảm giác mất tự nhiên, mũ Hoàng hậu còn lớn hơn Vương phi nhiều, không biết đầu cá của cậu có thể đội nổi được không.
Cậu nguyện ý giúp Cảnh Vương tranh ngôi vị, nhưng nó hoàn toàn khác chuyện phải làm Vương phi hay Hoàng hậu, Lý Ngư chỉ cần nghĩ về việc mình bị trang điểm thành dáng vẻ Quý phi, cô đơn lẻ loi trong cung điện nào đó, đợi Cảnh Vương lật thẻ thì nổi hết da gà da vịt.
Thôi kệ, đừng nghĩ nhiều như vậy trước làm gì, cậu và Cảnh Vương mới bắt đầu, chuyện sau này còn chưa biết ra sao, chỉ la yêu đương, giữa hai người sẽ không có quá nhiều phức tạp.
Việc lớn như hôn nhân chờ đến khi hai bên đã đủ thành thục nhìn nhận đoạn tình cảm này hẵng suy xét vậy, thiếu niên 18 tuổi Lý Ngư nghĩ như ông cụ non.
Mà sau khi nghĩ qua rồi, Lý Ngư vẫn bị ảnh hưởng, thay đổi hình dáng đi gặp Cảnh Vương tâm trạng cũng không tinh thần hơn.
Từ trước đến nay mắt nhìn người của Cảnh Vương luôn nhạy bén, lập tức phát hiện cảm xúc của Tiểu Ngư thấp hơn bình thường.
Thật ra hắn rất mong chờ được gặp hình người của Tiểu Ngư mỗi ngày, dạo này hắn hầu như làm việc bận rộn bên Công Bộ, tuy Tiểu Ngư làm bạn bên cạnh, nhưng có người ngoài ở không tiện thân mật quá, không phải Cảnh Vương sợ Trịnh Kinh, mà là không thể để TRịnh Kinh phát hiện thân phận cá chép tinh, đợi đến ra khỏi Công Bộ mới chân chính là thời gian ở bên Tiểu Ngư.
Một canh giờ này, Cảnh Vương không hy vọng Lý Ngưkhông vui chỗ nào. Nếu có gì làm cậu không vui, hắn sẽ tự đi giải quyết.
Làm sao vậy?
Cảnh Vương nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Ngư, ý dò hỏi.
Lý Ngư: “……”
Lý Ngư bĩu môi, sách gốc với lập hậu không phải cậu có thể nói, nhưng Cảnh Vương cẩn thận biểu tình khiến cậu cảm nhận rõ ràng, đối phương quý trọng mình bao nhiều.
Hình như ở bên cậu cũng là Cảnh Vương động tậm trước.
Lý Ngư nhớ tới chữ 心悦 được khắc đầy trên vách tường trong phủ, lại bắt đầu thay Cảnh Vương.khó chịu.
Cho dù sau này có ra sao, cậu nhất định sẽ không làm hắn cô đơn nữa, Lý Ngư âm thầm quyết tâm.
Cảnh Vương đồng ý ba chương ước pháp, đối với những việc Lý Ngư đã chọn không nói, Cảnh Vương cũng không cố tình hỏi cậu, tiến lên ôm Lý Ngư, để Tiểu Ngư có thể dựa vào bản thân, từ từ thả lỏng.
Lý Ngư chớp mắt, dạo gần đây cậu dần tìm ra rất nhiều chi tiết nhỏ khi ở chung với Cảnh Vương, ví dụ như Cảnh Vương ôm cậu, hầu như luôn là muốn được hôn.
Cảnh Vương rất thích hôn cậu, còn cậu thích cười chờ hắn hôn, sau đó mới đáp lại.
Không biết có phải ai mới yêu đương cũng dính nhau thân mật như vậy không, mà cả hai người đều rất thích vậy.
Lần này Cảnh Vương không hôn trước, cúi đầu mò từ trong tay áo ra một tờ giấy đưa cho Lý Ngư.
Bản thân Cảnh Vương thật ra rất ít dùng cách tích sẵn tờ giấy giao tiếp với mọi người, thông thường đều viết ngay tại chỗ, sau khi ở bên Lý Ngư, Cảnh Vương vô cùng quý trọng một canh giờ chính thức bên nhau mỗi ngày, nên nhớ tới dùng cách này, tránh cho mất thời gian quý giá viết chữ.
Trong lòng nếu muốn nói điều gì, chẳng bằng một mình viết ra, về sau để cho Tiểu Ngư xem.
Lý Ngư nhận tờ giấy của hắn, hứng thú cực kỳ liếc mắt qua xem, mép giấy đã hơi sờn, trên tờ giấy viết chữ “心悦”, là chữ của Cảnh Vương.
Đây không phải lần đầu Lý Ngư được tỏ tình, nhưng tròn lòng vẫn rất vui sướng: “Điện hạ đã viết từ lâu rồi đúng không?”
Nếu không làm sao mép giấy có thể mòn như thế, còn cố ý giấu sẵn, chuyên môn lấy ra làm cậu vui vẻ, người này đối với cậu tinh tế đến mức khiến người khác ghen tỵ.
Cảnh Vương gật đầu, cũng không nói đây là lúc Tiểu Ngư giận dỗi trốn tránh hắn suốt, buồn rầu viết ra. Vốn định tìm thời điểm thích hợp đưa Tiểu Ngư, nhưng lúc ấy không có tác dụng, bây giờ cũng coi như là thời cơ vừa đúng.
Lý Ngư bị hắn dỗ hoàn toàn bình thường, còn gợi lên tính tò mò, ngoại trừ tờ giấy khiến cậu vui ra và tờ chuyên môn khoe với Trịnh Kinh, có thể hay không...hoặc hẳn là còn có nữa khác chứ?
Lý Ngư giống như thổ phỉ xoa eo, cười khặc khặc: “Điện hạ có phải còn giấu rất nhiều tờ giấy như vậy không?”
Cảnh Vương: “……”
Cảnh Vương hiếm thấy đề phòng cậu, mắt đảo qua một cái, xong lại nhanh chóng dời đi.
Lý Ngư: Ái chà, biểu cảm này, rõ ràng chính là ta đang giấu diếm đó mau tới xem đi!
Lý Ngư quá quen thuộc với hắn, nghịch ngợm cười, hai bàn tay mỗi bên một bàn, chia nhau chui vào trong tay áo đối phương, Cảnh Vương cứ thế để cậu gián tiếp ôm, không tránh không né.
Lý Ngư bỗng dưng nhớ tới cây đậu năm đó cậu hái quam nghĩ thầm vẫn tốt, may mắn Cảnh Vương không biết mình là cá.
Mà Cảnh Vương: “……”
Cảnh Vương cũng nhớ tới cây đậu bị cá gặm, có chút chật vật.
Hai người đều có suy nghĩ riêng, mắt Lý Ngư bừng sáng, nhấc móng rút ra từ trong tay áo một chuỗi tờ giấy, kinh ngạc nói: “Hóa ra điện hạ viết nhiều như vậy sao?”
Ánh mắt Cảnh Vương dịu dàng nhìn cậu.
Lý Ngư tùy tay cầm lấy một tờ, phía trên viết: Đồ ăn ăn rất ngon, em đừng quá mệt mỏi.
Lý Ngư: “……”
Lý Ngư cẩn thận nghĩ một chút, đây chắc là lời Cảnh Vương muốn nói khi cậu đưa cơm tình yêu giao cho Cảnh Vương.
Bởi vì thời gian bên nhau thật sự quá ít, nên đa số thời điểm Cảnh Vương không cố ý khiến cậu biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ ghi lại sau đó.
Lý Ngư rất cảm động, đọc hết toàn bộ tờ giấy, cũng từng chút một nhớ tới những chuyện nhỏ nhặt giữa hai người.
Thì ra điện hạ tuy mặt lạnh, mà đối với cậu, trong lòng luôn là nóng bỏng.
Tờ cuối cùng Lý Ngư đọc, mép giấy mài mòn nghiêm trọng hơ, phải dùng từ cũ nát để hình dung.
Lý Ngư:???
Sắc mặt Cảnh Vương thoáng chốc cực kì phức tạp, giãy dụa một lát thế nhưng vỗ tay tới đoạt!
Lý Ngư chợt nhận ra có gì đó không ổn, dĩ nhiên bé cá con tò mò lựa chọn mở ra xem ngay lập tức.
Trên tờ giấy… cậu tưởng rằng sẽ là lời âu yếm sến súa nào đó, kết quả lại là….
Ta muốn hút kim.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét