Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 65

Chương 65


Edit: I

Beta: Ma Tước


Việc sửa chữa cung Chung Túy không phải gấp gáp, Cảnh Vương đi theo Trịnh Kinh làm quen điều lệ của Công Bộ một chút trước và phải tham khảo bản vẽ ban đầu của cung Chung Túy, Trịnh Kinh đã sớm sai người tìm ra, đưa đến chỗ Cảnh Vương.


Cảnh Vương mở bản vẽ ra, Trịnh Kinh đã chuẩn bị để lắng nghe những thắc mắc bất cứ lúc nào, rốt cuộc Cảnh Vương chưa từng quản lý mấy chuyện này, năm đó Trịnh Kinh mới vào Công Bộ cũng mờ tịt cả mắt chẳng hiểu gì.


Nhưng Cảnh Vương không trực tiếp hỏi, mà là tập trung tinh thần nhìn bản vẽ, chốc chốc lại viết vài dòng ghi chú vào bên cạnh.


Từ góc độ của Trịnh Kinh không thấy rõ Cảnh Vương viết gì, nhưng y chú ý lúc Cảnh Vương vừa mở bản vẽ ra, cá chép màu bạc trong bình thủy tinh lập tức bơi tới, kề sát vách bình gần khuỷu tay Cảnh Vương, nhìn từ xa như đang dừng trên tay Cảnh Vương.


Trịnh Kinh có ảo giác rằng, con cá chép này tựa như đang xem bản vẽ cùng Cảnh Vương.


Trịnh Kinh: “...”


Sao y có thể nghĩ như vậy, chẳng lẽ cá chép thành tinh rồi à?


Cá- bị hiểu nhầm thành tinh- chép: Wào, đến cũng đến rồi, muốn thấy dáng vẻ bạn trai lúc làm việc.


Lý Ngư từng thấy Cảnh Vương đọc chữ vẽ tranh, nhưng chưa thấy Cảnh Vương trong trạng thái công tác. Lý Ngư cũng tò mò bản vẽ thời cổ đại ra sao, cho nên không ngừng tiến về phía trước, Cảnh Vương biết Tiểu Ngư nổi hứng thú, sợ cậu quên mình đang ở trong bình, lại làm vỡ thân bình, Cảnh Vương âm thầm không tiếng động dịch bản vẽ về hướng cá, tiếp tục nhíu mày trầm tư.


Bạn trai khi nghiêm túc quá đẹp trai!


Lý Ngư thưởng thức góc nghiêng tuấn mỹ của Cảnh Vương một lát, cách không khí gửi cho hắn một nụ hôn gió, sau đó vươn đầu cá nhìn bản vẽ.


Lý Ngư có chút mong chờ, biết đâu cậu sẽ có lý giải độc đáo gì đó có thể giúp Cảnh Vương thì sao?


Trên bản vẽ là từng phòng nhỏ, Lý Ngư không phát hiện giữa các phòng có gì khác nhau, dưới phòng còn có rất nhiều chú thích, Lý Ngư vừa thấy chữ viết nhỏ hơn cả mắt cá, có chút đau đầu.


Thế này không có ‘biết đâu’ rồi, bản vẽ nhận ra cá, cá không hiểu bản vẽ.


Lý Ngư thở dài, vậy không còn cách nào nữa.


Cảnh Vương nhìn đến chỗ mấu chốt, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, vừa hoàn hồn lại thì thấy cá ghé vào cạnh bình thủy tinh, cũng đang nhìn chằm chằm bản vẽ.


Cảnh Vương: Cá nhỏ thích nhìn bản vẽ sao?


Ngay sau đó, cá thích nhìn bản vẽ bùm một tiếng chìm xuống đáy bình. 


Cảnh Vương: “...”


Cảnh Vương cười thầm, hóa ra không phải thích nhìn bản vẽ mà Tiểu Ngư lại ngủ rồi.


Nhớ lại hôm nay Tiểu Ngư dậy sớm, đặc biệt đến phòng bếp chuẩn bị bữa ăn cho hắn, trong lòng Cảnh Vương ấm áp, không kìm lòng được duỗi tay vuốt ve cá, Khi hắn đọc sách trong phủ cũng làm như thế này, Cảnh Vương không cảm thấy có vấn đề gì.


Tiểu Ngư phun ra bong bóng nước, mặc dù trong lúc mơ ngủ, đuôi vẫn lay động, khẽ khàng quấn lấy ngón tay hắn.


Cảnh Vương nhịn không được cong môi.


“...Cảnh Vương điện hạ.”


Cùng một phòng làm việc chung với Cảnh Vương, đã đứng bên vây xem nãy giờ Trịnh Kinh xấu hổ ho một tiếng.


Cảnh Vương ngẩng đầu, liếc nhìn Trịnh Kinh bằng ánh mắt dò hỏi.


Trịnh Kinh cân nhắc từ nên dùng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Cảnh Vương điện hạ, trong lúc làm việc không thể sờ cá.”


Cảnh Vương: “...”


Cảnh Vương lạnh lùng liếc xéo Trịnh Kinh, tiếp tục nghiên cứu bản vẽ.


Hắn thói quen vừa duyệt vừa nhớ kỹ chi tiết yêu cầu chú ý, nếu gặp phải chỗ chưa rõ, hắn cũng không vội vàng hỏi Trịnh Kinh mà đều nhớ hết lại. Bởi vì hắn không thể nói chuyện, chắc chắn mất thời gian khi hỏi, nếu suy nghĩ bị gián đoạn thì hiệu suất sẽ kém đi, thế nên Cảnh Vương chỉ dứt khoát đọc toàn bộ bản vẽ một lần, rồi mới tập trung yêu cầu Trịnh Kinh giải thích câu hỏi.


Mà Trịnh Kinh luôn chú ý đến Cảnh Vương, thấy Cảnh Vương trầm ổn như vậy y có chút kinh ngạc.


Cảnh Vương sờ cá, tuy y xuất phát từ trách nhiệm nhắc nhở, nhưng thực tế tương đương với làm Cảnh Vương mất mặt, nếu Cảnh Vương bất mãn với y, Trịnh Kinh cũng chỉ có có thể chấp nhận. Rốt cuộc hoàng tử điện hạ là quân, y là thần. Nhưng Trịnh Kinh không hối hận, y chính là người như thế, tuy rất muốn có quan hệ tốt với Cảnh Vương, nhưng một khi đã liên quan đến công việc thì y có thể không màng tình cảm.


Cảnh Vương sờ cá, Trịnh Kinh rất không đồng ý.


Ngoại trừ hỗ trợ Cảnh Vương, Hoàng Đế còn cho y giao thêm một nhiệm vụ, ra lệnh y phải báo cáo về tình hình công việc Cảnh Vương trong Công Bộ.


Trịnh Kinh đã nghĩ sẵn trong đầu, chuẩn bị thỉnh tội với Hoàng Đế, y không cho rằng Cảnh Vương thích hợp với nhiệm vụ này.


Cảnh Vương dẫn theo cá cưng đến Công Bộ, Trịnh Kinh cảm thấy Cảnh Vương chưa chắc nghiêm túc với phần việc được giao, phát hiện Cảnh Vương sờ cá, Trịnh Kinh tưởng rằng đây là hành vi mê muội mất cả ý chí.


Nhưng Cảnh Vương xem bản vẽ xong lại đưa cho y một đống đánh dấu, Trịnh Kinh nhìn những chú thích dày đặc mà vô cùng sửng sốt. Những thắc mắc Cảnh Vương nhớ kĩ muốn hỏi y có rất nhiều vấn đề đánh vào bộ phận quan trọng.


Hỏi hết một hồi, Trịnh đại nhân lại đổ mồ hôi.


Trước đấy là bởi vì sốt ruột do không đoán được tâm tư Cảnh Vương, bây giờ là vì thiếu chút nữa bị những câu hỏi của Cảnh Vương làm cho xấu hổ.


Trịnh Kinh không khỏi nhớ đến mấy năm trước Tam Hoàng Tử cũng từng được giao đến Công Bộ làm, nhưng Tam điện hạ chê Công Bộ suốt ngày giao tiếp với xây dựng phòng ở, dáng vẻ quê mùa quá mất mặt, trong lòng không vui. Nói là được cử đến, mà cũng chỉ uống trà mấy ngày ở Công Bộ, Công Bộ thượng thư trình sổ lên uyển chuyển nói Tam Hoàng Tử không hợp làm việc này, Hoàng Đế liền chuyển Tam Hoàng Tử đi nơi khác.


Đem ra so sánh, tuy tính tình Cảnh Vương có hơi lập dị, còn thích sờ cá, nhưng chỉ riêng chuyện có thể tĩnh tâm suy ngẫm về bản vẽ thì đã vài vị hoàng tử khác không sánh bằng.


Trịnh Kinh có chút thay đổi cách nhìn với Cảnh Vương, cũng không tính toán viết vào tấu chương rằng Cảnh Vương không thích hợp nữa. Thậm chí y có chút tiếc nuối vì Cảnh Vương không thể nói. Cảnh Vương có tâm thái như vậy ắt hẳn là người có thể bình tĩnh làm mọi việc, đáng tiếc.


“Nếu sau này điện hạ có thắc mắc gì, xin cứ việc nói thần biết. Nếu thần không trả lời được điện hạ còn có thể hỏi Thượng Thư đại nhân.” Trịnh Kinh ôn tồn nói.


Cảnh Vương gật đầu.


Xem xong bản vẽ thì có thể sờ cá, Cảnh Vương hòa nhau một ván, dưới ánh mắt một lời khó nói hết của Trịnh Kinh, đem bé cá trong bình thủy tinh bỏ vào trong chiếc chén hoa sen mà mình mang đến, quang minh chính đại vuốt ve.


Trịnh Kinh: ‘’…’’


Đến bữa trưa, Cảnh Vương cởi bỏ khăn trùm cực lớn bọc ngoài cơm trưa, từ bên trong xách ra một hộp đồ ăn cũng rất to, trong hộp bày ra ba cái chén lớn.


Cảnh Vương lần lượt mở từng chén ra, Trịnh Kinh ngồi cách chỗ Cảnh Vương không xa mắt sắc thấy… một chén cơm, một chén đen thùi lùi không rõ là thứ đồ ăn gì, chén còn lại… nhìn giống như dưa leo bị mềm nhũn. 


Trịnh Kinh hứng thú hỏi: “Điện hạ mang theo món gì vậy?


Trịnh Kinh hỏi xong nhớ tới, khi dùng bữa ai rảnh mà viết chữ, Cảnh Vương sao có thể để ý đến y, này chẳng khác nào hỏi như không hỏi, nói không chừng còn cảm thấy y phiền. Ai ngờ Cảnh Vương tâm trạng tốt, không những không trách y, còn lấy hai tờ giấy tùy ý đưa cho Trịnh Kinh.  


Trịnh Kinh:???


Điện hạ chuẩn bị tờ giấy lúc nào thế, chẳng lẽ đã dự cảm trước y sẽ hỏi?


Hai món ăn, một tờ một món,Trịnh Kinh nhìn thoáng qua, hai tờ giấy phân biệt viết: Thịt bằm cà tím bạn trai làm, dưa chuột trộn bạn trai làm.


*[hình ảnh trong drive]


Trịnh Kinh: “...”


Hóa ra món không thể nhìn ra cái gì đó là thịt bằm cà tím à, có cà tím nào đen như đít nồi vậy sao?


Tay nghề của Vương phi tương lai, Trịnh Kinh không dám khen bừa.


Nhưng Cảnh Vương không chỉ chuẩn bị tờ giấy để luôn sẵn sàng giới thiệu tay nghề bạn trai, mà còn bình tĩnh ung dung ăn xong hết cả ba chén. 


Trịnh Kinh bị nhét cơm chó một cách tàn nhẫn, chịu phục nói: “Điện hạ và… vương phi tình cảm thật tốt.”


Tay Cảnh Vương nhẹ nhàng đặt lên bình thủy tinh, vuốt ve sống lưng trơn trượt của cá chép nhỏ, hơi gật đầu.


Cá ngủ trong bình thủy tinh tỉnh dậy bắt đầu đắc chí, wào, đang khen cậu đó hả?


Hai món ăn đều do cậu dậy sớm làm, cơm cũng là cậu nấu, tuy không biết vì sao cà tím lại đen, cơm hơi nhão, nhưng mà hương vị cũng khá ngon! Còn có món dưa chuột trộn, Cảnh Vương rất thích ăn!


Lý Ngư đột nhiên nảy ra ý tưởng, quyết định thử nghiệm tay nghề bản thân, nhỡ đâu có thể nâng cao chất lượng món ăn thì sao.


Cậu thừa dip Trịnh Kinh không để ý, lặng lẽ bơi tới miệng bình thủy tinh, Cảnh Vương để chén cách bình không xa, Lý Ngư định nhón từ trong bát Cảnh Vương một miếng cà tím nhỏ.

 

Chỉ là thức ăn chay, chắc là cá có thể ăn nhỉ.


Cảnh Vương đã nếm thử vị cà tím rồi, sợ Tiểu Ngư ăn xong bị đả kích, trước khi cá kịp hành động đã vội vàng vét sạch cà tím bằng tốc độ bàn thờ, không để dưa chuột trộn thừa, cũng không rớt hạt gạo nào.


Lý Ngư: “…”


Lý Ngư mừng rỡ như điên, tay nghề của cậu quả thật có tiến bộ, nếu không sao Cảnh Vương ăn nhanh như vậy, còn muốn giành với cậu?


Lý Ngư bắt đầu suy xét mở khóa nhiều thực đơn hơn, cậu là một người bạn trai có ích, dù không thể giúp Cảnh Vương xem bản vẽ, ít nhất có thể nấu cơm cho Cảnh Vương.


Nhóc cá này cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, Cảnh Vương không hề hay biết bữa cơm tình yêu tựa ma quỷ của Tiểu Ngư vẫn còn tiếp diễn, thở phào nhẹ nhõm.


.


Tin Hoàng Đế phái Cảnh Vương làm ban sai truyền tới tai Tam Hoàng tử, Mục Thiên Minh hơi mất bình tĩnh. Nguyên nhân là bởi vì Mục Thiên Minh bảo vài đại thần cầu tình muốn Hoàng Đế dùng bản thân lần nữa, nhưng Hoàng Đế không thèm quan tâm mà lại đi tìm Cảnh Vương.


Một người câm, có thể làm được gì?


Lẽ nào Hoàng Đế thà dùng một người câm cũng không chịu dùng hắn?


Mục Thiên Minh bất mãn hơn nữa cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, Hoàng Đế rõ ràng đã rất phản cảm với hắn, vết thương của Lục Hoàng tử và hắn sắp khỏi rồi, Hoàng Đế bỏ lệnh cấm Lục Hoàng tử nhưng lại không bỏ cho hắn. Mỗi ngày hắn vẫn phải đọc sách chép kinh, lòng Mục Thiên Minh nóng như lửa đốt, nếu hắn bị cấm túc lâu dài thì làm sao có thể trấn an những đại thần đang phò tá mình?


Hắn đọc sách trong Ngự Thư Phòng, có thể nhận ra Hoàng Đế cố ý bồi dưỡng hai hoàng tử nhỏ, ngay cả dạy thầy hoàng tử đọc sách cũng đổi thành đế sư của Hoàng Đế.


Hoàng Đế nặng bên này nhẹ bên kia, hắn cũng phải xếp sau tiểu hoàng tử, Cảnh Vương! Mục Thiên Minh không kìm được oán giận vài câu với Lục Hoàng tử đến thăm mình.


Mục Thiên Hiểu nhẹ giọng nhắc nhở hăn: “Tam Hoàng huynh đừng quên bài học lần trước, bình tĩnh lại đã, phụ hoàng chính là muốn xem thái độ của huynh, nếu huynh không hề làm gì sai, phụ hoàng ắt hẳn sẽ không đành lòng bỏ mặc huynh quá lâu đâu. Huynh yên tâm, bên ngoài còn có ta, ta sẽ để ý giúp huynh.”


Ánh mắt Mục Thiên Minh rực sáng, Lục Hoàng tử nói có lý. Lục Hoàng tử đã theo hắn nhiều năm, vẫn có thể tin được.


Lần trước không nghe theo lời Lục Hoàng tử, kết quả bị lỗ nặng khiến cho Tam Hoàng tử càng thêm tin tưởng Lục Hoàng tử.


Mục Thiên Minh sốt sắng nói: “Có ngươi ở đây, ta cũng yên tâm chút… ta có một phần nhân lực có thể giao cho ngươi, ngươi giúp ta xử lý trước.”


Mục Thiên Minh móc một khối lệnh bài từ trong ngực ra, do dư một lát mới đưa Lục Hoàng tử. Lục Hoàng tử nhận lấy, mặc trong lòng có bao nhiêu ý tưởng, bên ngoài mặt Lục Hoàng tử không lộ ra chút đắc ý nào, vẫn cảm tạ Tạm Hoàng Tử như thường, vô cùng cảm kích Tam Hoàng tử cho hắn cơ hội , sau này chắc chắn làm trâu làm ngựa báo đáp.


Lục Hoàng tử cất lệnh bài, nện bước ra ngoài vững vàng trước mặt Tam hoàng tử.


Ra khỏi phủ, Mục Thiên Hiểu tâm tình thoải mái nhìn bầu trời, biết rằng đám mây u ám luôn bao phủ trên đỉnh đầu mình cuối cùng cũng sắp tan biến, chỉ cần nắm chặt toàn bộ người của Tam Hoàng tử trong tay, rất nhanh thôi hắn sẽ không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét