Chương 52:
Edit: Dưa Hấu
Beta: Minh Tiên; meo
Lý Ngư không chịu ăn đồ ăn, Cảnh Vương cũng rất bối rối. Đổi thành Vương Hỉ cho ăn, cá chép nhỏ trước đây nếu giận Cảnh Vương thì vẫn để Vương Hỉ cho ăn. Thế nhưng bây giờ cá cũng không thèm nể mặt Vương công công.
Khốn nạn, các ngươi đều cùng một giuộc, cá cũng đâu có ngốc!
Lý Ngư rất cứng đầu nhịn đói hai ngày, cảm giác cả người cá đều thon thả hơn, hơi không chú ý chút là tự nổi lên.
Cảnh Vương không giỏi dỗ dành cá đang giận, lại còn không hiểu sao cá nhỏ lại cáu tức, lập tức tìm Vương Hỉ để thương nghị đối sách. Vì hắn vẫn chưa bảo Vương Hỉ về thân phận thật của cá nhỏ, chỉ có thể nói người riêng cá riêng. Vương công công mơ hồ, cho rằng Điện hạ gặp hai vụ việc khó giải quyết. Lý công tử giận Điện hạ không rõ tung tích, bên kia thì cá chủ nhân không chịu ăn cơm.
Trước đây cá chủ nhân là thứ quan trọng nhất trong lòng Điện hạ. Chỉ là từ khi Lý công tử đến phủ, Điện hạ cũng chiều Lý công tử như chiều cá. Vương Hỉ cảm thấy việc gì cũng phải cẩn thận suy nghĩ.
Đầu tiên ông nghe ngóng lý do Lý công tử giận dỗi. Vì hôm đó Cảnh Vương đều điều người đi rất xa, vậy nên không ai hiểu rõ. Vương Hỉ đành phải đi hỏi Cảnh Vương, Cảnh Vương lập tức ra hiệu bằng mắt, viết linh tinh mấy chữ, phản ứng của Vương Hỉ lại là cả kinh không thể nói thành lời.
Đây không phải là Lý công tử từ chối Điện hạ thị tẩm?
Nếu là người khác, chắc chắn Vương Hỉ sẽ xử trí theo quy định trong phủ. Nhưng đây là Lý công tử, Điện hạ cũng không có ý trách cứ, Vương Hỉ lập tức đặt quy định sang một bên, nói với Cảnh Vương: “Điện hạ, việc cần làm nhất hiện tại vẫn là đi tìm người ta.”
Cảnh Vương nghe vậy thì hơi chán nản. Cá nhỏ không chịu biến hình, chắc chắn là không muốn gặp lại, hắn phải “tìm” cá nhỏ thế nào đây.
Vương Hỉ nhìn vẻ mặt Cảnh Vương. Hành tung Lý công tử thường không cố định, chắc là cũng không hề dễ tìm.
Vương Hỉ nói: “Tại sao công tử lại vội vàng rời đi, Điện hạ biết nguyên nhân không?
Cảnh vương lắc đầu.
Vương Hỉ: "..."
Vương Hỉ chỉ là người hầu, dù từng trải qua không ít sóng to gió lớn, nhưng về mặt tình cảm thật ra ông cũng chẳng biết làm sao, chỉ nghe Cảnh Vương ra hiệu như vậy thì không nghĩ ra biện pháp gì.
Nhưng Vương Hỉ luôn muốn giúp đỡ chủ nhân, uyển chuyển nói: “Việc Lý công tử, hay là Điện hạ hỏi Thế tử Thừa Ân công một câu?”
Cảnh Vương ngơ ngác, đây cũng đúng là một cách. Rất nhanh, Diệp Thanh Hoan được thỉnh đến phủ.
“Thiên Trì, huynh rốt cục yêu cầu ta làm gì?”
Diệp Thanh Hoan được Cảnh Vương nhờ vả một lần, vui tới nỗi cười sắp rách miệng.
Cảnh Vương trầm mặt, Vương công công nói rõ ràng mọi chuyện với Diệp Thế tử. Sợ Lý công tử ngại ngùng, chưa hề đề cập tí nào tới ba chữ Lý công tử, theo ánh mắt ra hiệu của Cảnh Vương mà đổi tên người trong lòng của Điện hạ.
Diệp Thanh Hoan nghe câu chuyện không đầu không đuôi, gãi cằm nói: “Hiếm khi huynh xin ta chuyện gì, ta cũng muốn giúp huynh, nhưng huynh biết ta đó…”
Diệp Thanh Hoan ngượng ngùng nở nụ cười: “Ta sắp kết hôn với Công chúa, bản thân cũng chưa biết phải làm sao, e rằng không thể giúp ngươi một tay được.”
Cảnh vương: "..."
“Dù sao thì mẹ ta muốn ta đối xử thật tốt với Công chúa. Nếu có thị thiếp động phòng đều phải bỏ hết, sau khi kết hôn chỉ được có mình Công chúa. Nếu ta thích nàng, thì cũng phải để nàng biết sớm. Chuyện đó của vợ chồng không thể qua đêm trong ghen tuông được…”
Phu thê Thừa Ân công vẫn giữ tình cảm chân thành mấy chục năm. Phu nhân Thừa Ân công bảo nhi tử không ít, đều là nói theo kinh nghiệm. Diệp Thanh Hoan thuộc như lòng bàn tay.
“Dù thân phận huynh và ta không giống, nhưng ta thấy đạo lý thì vẫn như nhau. Nếu huynh thật sự để ý tới y, thì cũng phải bày tỏ tâm ý trước. Trực tiếp muốn y thị tẩm, có phải huynh quá nóng lòng không?”
Cảnh vương nghe tới nỗi thất thần.
Hắn quá gấp à?
Đúng là có một chút. Có thể vì chưa có ai từng nói với y chuyện này nên cá nhỏ mới tức giận?
Đúng là hắn phải nói rõ ràng với cá nhỏ, cũng phải để cá nhỏ biết được tâm ý của hắn. Nhưng cá nhỏ không chịu biến hình nữa, cũng không chịu gặp hắn, hắn có thể phải làm gì để sửa lỗi đây?
Cảnh Vương trầm tư, miệng Diệp Thanh Hoan vẫn không ngừng lèm bèm, hưng phấn nói tới những chi tiết nhỏ phủ Thừa Ân công chuẩn bị cho lễ cưới, nhưng Cảnh Vương cũng không nghe nữa.
Vấn đề vẫn phải chia làm đôi. Chắc chắn phải giải thích với hình người của cá nhỏ, đồng thời cũng phải dỗ dành cá nhỏ đang tuyệt thực nữa.
Vương Hỉ không thể đoán được lòng Lý công tử, đành phải chờ bên ngoài bể của cá chủ nhân. Cá không chịu ăn, cũng không thể cứng rắn banh miệng cá ra nhét vào rồi cho ăn được. Vương Hỉ đề nghị Cảnh Vương đặt tất cả đồ ăn cá yêu thích ở hòn non bộ trước sơn động, có khi một lúc sau là cá sẽ ra ăn.
Nhưng để đồ ăn lâu trong nước thì dễ bị bẩn. Vương Hỉ ôn hoà thương lượng cẩn thận với nội thị nuôi cá, mỗi ngày đều phải dọn đồ ăn cho cá một lần, hôm sau lại thả cái mới.
Cảnh Vương cảm thấy rất được, để cho cá nhỏ vui, hắn bày tất cả đồ ăn ngon ra. Có vẻ cá rất thèm, nhưng vẫn không ăn.
Mỗi lần hạ nhân tới dọn đồ ăn chính là lúc cá mâu thuẫn nhất.
Đồ ăn ngon như vậy lại phải lãng phí.
Lý Ngư kiên trì hai ngày. Chỉ nhìn thôi cũng thấy cá ủ rũ đi rất nhiều, cả vảy cá cũng mất đi ánh sáng lộng lẫy.
Nhìn Cảnh Vương sốt ruột làm cậu vui lòng, hắn gọi không ít người tới chăm sóc cậu, cậu cũng có chút không đành lòng. Cảnh Vương không hề biết Lý Ngư là cá cưng của hắn, có lẽ chỉ thấy cá cưng bị bệnh, không chịu ăn. Nhưng nghĩ lại những chuyện Cảnh Vương đã làm với cậu, cá lập tức không có cách nào để hết giận.
Tuyệt thực có thể khiến lòng trả thù trong cậu được thoả mãn một tí, nhưng nếu cá bị đói lâu thì sẽ chết đói trước…
Không đúng, Lý Ngư mang cái bụng xẹp lép bơi tới bơi lui mà nghĩ, đây không phải lỗi của cậu, tại sao cậu phải bỏ đói bản thân mình?
Lẽ nào nếu cá đói bụng thì Cảnh Vương có thể nhận ra cá giận gì được à?
Hình như là không.
Lý Ngư đột nhiên nghĩ thông. Cậu không thể dằn vặt chính mình vì tức giận được. Cậu đã đói đến mức chỉ còn một lớp da, đồ ăn được đặt cách cậu không xa, một chút lòng tự trọng cuối cùng trong người Lý Ngư phát tác, vẫn muốn chọn lúc không có Cảnh Vương, yếu ớt bơi qua, muốn nhanh chóng ăn một tí, chỉ ăn một tí là được rồi.
Cá chép nhỏ mãi mới bơi được tới trước sơn động, ngửi thấy mùi đồ ăn lâu rồi không thấy khiến cậu cảm động tới mức muốn khóc, nhưng cậu còn chưa kịp cắn một miếng, bỗng nhiên lại có một hạ nhân đến, thấy đồ ăn của cá không chút thay đổi thì thở dài, lấy hết thức ăn thả cho cá cả một ngày đi.
Lý Ngư: “?”
Lý Ngư đói bụng tới mức đầu váng mắt hoa, không muốn đâu, lẽ nào cậu còn phải chờ tới ngày mai?
Cảnh Vương vẫn luôn quan sát trong tối đi tới, thấy cá cuối cùng cũng chịu ló mặt. Cảnh Vương suy nghĩ một chút, lấy một miếng thức ăn cho cá.
Lý Ngư thoáng nhìn qua khuôn mặt của tên khốn nạn, mình cá muốn xoay qua chỗ khác theo bản năng, nhưng cậu sắp chết đói, miếng thức ăn cho cá trong tay Cảnh Vương như muốn mài mòn thần kinh của cậu. Lý Ngư đói bụng tới mức mất sức, bơi mãi vẫn thấy bất động nên ngừng luôn, nhìn Cảnh Vương nhẹ nhàng đặt miếng thức ăn cho cá trước mặt cậu.
Lý Ngư: "..."
Đàn ô… cá co được dãn được! Hơn nữa cậu không nên đày đoạ bản thân mình, phải nuôi tới mức béo mập, dằn vặt tên chủ nhân khốn nạn!
…Cứ như vậy, cá đã thay đổi ý định bắt đầu ăn.
Cảnh Vương yên tâm một chút, cười cười, lấy ngón tay sờ lưng cá.
Lý Ngư luôn đề phòng, miệng thì ăn không ngừng, lưng lại cảnh giác di chuyển.
Đừng tưởng rằng chỉ bằng mấy viên thức ăn cho cá là có thể thu phục cậu, muốn cậu ăn thì được, muốn sờ cậu thì không!
Cảnh Vương nhìn cá ăn như hùm như sói, ý cười trên môi hơi nhạt đi chút.
Lý Ngư quá mức đói bụng, mới ăn một tí đã cảm thấy đỡ hơn rồi.
Cảnh Vương còn nhớ Vương Hỉ từng nói, cá không được ăn quá no. Lý Ngư mới dừng động tác ăn lại, Cảnh Vương lập tức đẩy cậu bơi một tí.
Sau khi ăn xong, Lý Ngư cũng đỡ giận không ít, nương theo lực đẩy của Cảnh Vương, cũng không cần tự vẫy nước.
Đợi bụng thoải mái hơn, Lý Ngư lập tức kiêu ngạo vẫy đuôi, bơi vào sơn động ——
Cậu hoàn toàn không muốn ngủ trên cái giường tên khốn nạn kia làm cho cậu.
Ăn no, không giận, Lý Ngư tiến vào hệ thống.
Trong lúc cậu hoảng loạn nhất, cậu đã nghe thấy tiếng nhắc hoàn thành nhiệm vụ, có rất nhiều nghi vấn cậu muốn xác nhận với hệ thống.
Vì sao mưu kế cộng ẩm tỉ mỉ của cậu không thể làm nhiệm vụ tiến triển, chủ nhân khốn nạn bắt nạt cậu thì nhiệm vụ lại hoàn thành?
Lẽ nào tất cả những hiểu biết trước đó của cậu đều sai, cái kiểu bắt nạt không biết xấu hổ này mới là phong hoa tuyết nguyệt à?
Lý Ngư giận đùng đùng nói: “Cho ta một lời giải thích hợp lý, nếu không đưa ra được thì ta sẽ không làm nhiệm vụ!”
Hệ thống Hại Cá chỉ muốn hãm hại cậu, nó yên lặng có nghĩa là thừa nhận rồi. Việc gì thì cũng phải có mức độ, không thể vì cậu dễ tính thành thật mà để bị bắt nạt được, cậu mà khùng lên thì nó sẽ không xong đâu!
Hệ thống trầm giọng nói: “Vì kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chính “Cá cưng trăm vạn”, hướng đi sau nhiệm vụ đều là cơ sở để bên trên quyết định. Yêu cầu kí chủ bồi dưỡng tình cảm sâu hơn với bạo quân, chỉ cộng ẩm với bạo quân thì không đủ để hoàn thành bước này.”
“Mong ký chủ nghĩ một chút.” Hiếm khi hệ thống nói nhiều hơn để dẫn dắt cậu: “Ngươi đã là cá cưng quý hơn vàng của hắn, đi tiếp lên chỉ khiến mối quan hệ này càng tốt hơn mà thôi.”
Bớt đi! Lý Ngư hừ lạnh một tiếng, lẽ nào còn tốt hơn quan hệ “quý hơn vàng”, chính là nhét hình người của cậu vào chăn rồi mạnh mẽ hôn đúng không, đây là cái logic gì vậy!
Hệ thống: “Có thể đó chính là thiện cảm hơn cả quý hơn vàng, đúng không?”
Lý Ngư: "..."
Hệ thống nguỵ biện lau lảu, ngược lại Lý Ngư bị hỏi tới á khẩu không trả lời được. Cậu vẫn cảm giác có chỗ nào đó sai sai, đột nhiên nhanh trí, nhìn lại một loạt nhiệm vụ đã hoàn thành, phát hiện một vấn đề lớn trong đó.
Nhiệm vụ của hệ thống Hại Cá luôn chỉ tiêu đề, nên cậu cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nếu liên kết hết lại…
Hoàn toàn không giống nuôi thú cưng, phải nói là giống y như đang hoàn thành việc nuôi dưỡng tình yêu!
Đừng có cãi chày cãi cối, đây chính là âm mưu của hệ thống chứ gì!
Cơn tức của Lý Ngư không hề kém lúc bị chọc ghẹo.
Thử hỏi xem có thú cưng nào muốn làm hành động thâm nhập hiểu rõ chủ nhân, tiếp xúc thân mật, lại còn phong hoa tuyết nguyệt!
Hệ thống nói: “Nhiệm vụ chính “Cá cưng trăm vạn” là một loạt nhiệm vụ mới bắt đầu, chỉ yêu cầu kí chủ đạt được kết quả tương ứng. Ký chủ có thể tự chọn cách hoàn thành nhiệm vụ, tất cả nhiệm vụ cũng là ký chủ tự nguyện hoàn thành.”
Hệ thống nói hơi nhiễu, Lý Ngư nghĩ một chút, ý của hệ thống này đại khái là, bây giời chủ nhân bạo quân đối với cậu như vậy, là cậu tự gây nên?!
“Không phải tự gây nên, mà là hành động bạo quân làm với kí chủ, chính là vì lựa chọn của ký chủ trong những nhiệm vụ trước tạo thành.” Hệ thống nghiêm túc đính chính.
Lý Ngư: "..."
Nếu việc làm nhiệm vụ gây ảnh hưởng với Cảnh Vương, tại sao hệ thống không nhắc trước?
Hệ thống nói: “Vì nhiệm vụ của hệ thống manh sủng đều cần hoàn thành một cách chân thành. Nếu biết trước, các lựa chọn sẽ không như ý định ban đầu.”
Lý Ngư: Nói rất êm tai, còn không phải là hãm hại từ đầu à!
Chuyện này quả thật còn khiến cá tức hơn lúc bị Cảnh Vương trêu chọc. Lý Ngư sầm mặt hỏi: “Vậy có thể khiến Cảnh Vương ngừng ăn đậu hũ của tôi được không?”
Hệ thống nói: “Cảnh Vương là nam chính, hệ thống không thể trực tiếp khống chế nam chính. Nhưng ký chủ vẫn có cơ hội lựa chọn lại, một khi thiết lập lại, tất cả nhiệm vụ có thể bắt đầu lại từ đầu.”
Lý Ngư kinh ngạc: Còn thiết lập lại được à?
Thiết lập lại có hậu quả gì không, Lý Ngư tự nhiên nghĩ, không phải đổi ký ức của bạo quân về cậu, đưa tất cả độ hảo cảm gì đó về 0 đúng không?
Nếu thật sự như vậy, thì lại không có gì cần lo: “Nhưng như vậy có công bằng với Cảnh Vương không?”
Vì cậu xuyên qua, Cảnh Vương đã không chỉ còn là vài dòng chữ, mà là một người sống sờ sờ, giống cậu. Vì cậu không thích nên có thể tuỳ ý xử lí ký ức người khác hình như vậy hơi vô đạo đức.
“Ký chủ ngài hiểu lầm rồi.” Hệ thống vội giải thích: “Hệ thống manh sủng chỉ có thể bỏ ký ức liên quan tới việc làm cá cưng của ký chủ, có hiệu quả như bắt đầu lại từ đầu, không thể thay đổi Cảnh Vương.”
Lý Ngư: “Vậy nên, là xoá trí nhớ của cậu à?”
Nghe rất cao thượng. Nhưng bản chất của cậu không phải là quả hồng mềm, cậu không còn ký ức, không phải giống như cá chui vào lưới rồi ư?
Dù sao cậu cũng không cho rằng những nhiệm vụ trước đó có gì không đúng, chẳng nhẽ muốn cậu bỏ mặc để phủ Thừa Ân công và Diệp Thanh Hoan bị hại, muốn cậu không quan tâm mập mạp nhỏ chắc?
Cậu đã là người như vậy, thì dù làm lại từ đầu, cậu vẫn chọn những lựa chọn giống đó mà thôi!
Hơn nữa cậu có thiết lập lại, Cảnh Vương lại không, nghĩ lại không phải càng thảm hơn sao!
Lý Ngư: Không thiết lập lại còn hơn!
Hệ thống: "Nếu không cần thiết lập lại, thỉnh kí chủ lĩnh thưởng."
Hệ thống bắn nhắc nhở nhiệm vụ "Phong hoa tuyết nguyệt" đã hoàn thành, bây giờ Lý Ngư mới biết được một phần sự thật. Lòng cậu rối như tơ vò, căn bản không có tâm tình lĩnh thưởng, nhưng lại nhớ tới việc cậu cố ý yêu cầu một cái gối ôm trong bước này của nhiệm vụ chính, cái này vẫn khá có lợi với cậu.
Lý Ngư buồn bực mất tập trung nói: “Đưa gối ôm cho ta, cái khác thì để lại! Nhiệm vụ tiếp theo có thời hạn không?”
Hệ thống nói: "Không có."
Lý Ngư oán hận nghĩ, vậy mấy cái nhiệm vụ gì đó, chờ cậu có tâm tình thì nói sau!
Lý Ngư nhận gối ôm cá rồi ra khỏi hệ thống, trở lại vại cá thuỷ tinh. Cậu cũng không biết về sau phải làm gì để đối mặt với cuộc đời của cá.
Hại cậu luôn cảm thấy mình thông minh, vậy mà trước thì bị hệ thống hãm hại, sau lại bị Cảnh Vương bắt nạt, vô cùng đáng thương.
Gối ôm hình cá nằm bên cạnh cậu. Vốn dĩ cậu định dùng gì đó để nguỵ trang sau khi biến hình nên mới xin hệ thống một cái gối ôm hình cá, chắc chắn phải giống cậu như đúc. Quả nhiên, gối ôm cá khi được đưa tới tay cậu cũng có bộ dáng tiến hoá có vảy vàng. Nhưng cậu lại không muốn biến thành người để giao thiệp với Cảnh Vương nữa rồi.
Có bản lĩnh thì biến cậu thành xương cá hay một đống tro luôn đi!
Lý Ngư ngủ trong cơn tức, lúc đang mơ màng ngủ thì nghe thấy có tiếng người nói chuyện lớn tiếng bên tai.
... Vương Hỉ tới à?
Lý Ngư tỉnh dậy thì lập tức muốn trốn, nhưng âm thanh kia cậu vẫn nghe được.
Không phải Vương Hỉ.
Lý Ngư nhận ra rất nhanh, là hai giọng nói cậu chưa từng nghe thấy.
Một giọng nói thần thần bí bí nói với người kia: “Điện hạ cứ nhất định muốn gióng trống khua chiêng vậy à?”
Một giọng khác: “Đúng vậy. Điện hạ rất coi trọng Lý công tử, nhưng nghe nói Lý công tử mất tích không thấy, Điện hạ cảm thấy y sẽ có trở lại, nen chỉ có thể dùng cách này truyền lời nhắn tới Lý công tử.”
Lý công tử —— Lý Ngư: “?”
Tên khốn nạn nhà ngươi đang giở trò quỷ gì?
Giọng nói đầu tiên tiếp tục nói: “Viết thư này lên tường, nếu Lý công tử vẫn ở trong phủ thì nhất định có thể nhìn thấy.”
Hai giọng dần dần đi xa. Lý Ngư thở phì phò nghĩ, lại còn diễn trước mặt cậu. Cái này tám chín phần mười là Cảnh Vương cố ý sai người trong phủ truyền tin.
Nhưng như vậy cũng thành công gợi lên tính hiếu kỳ của cậu.
Một người không thể nói chuyện cũng sẽ có lời nhắn gửi à?
Lời nhắn gì ta, còn… tại sao lại trên tường?
Lý Ngư nhân lúc người ta không để ý, nhảy lên bệ cửa sổ, có thể liếc nhìn tình hình bên ngoài.
Mắt nhìn tới, cậu thấy từng mảnh trắng như tuyết trên vách tường phủ Cảnh Vương, tất cả đều dùng loại chữ rồng bay phượng múa cực lớn viết:
“Không có thị thiếp, ta phải lòng ngươi”*.
----------
*Raw câu này là 我心悦你 (lòng ta duyệt ngươi), bắt nguồn từ thơ Việt Nhân Ca:
山有木兮木有枝,
心悅君兮君不知。
Hán Việt:
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,
Tâm duyệt quân hề quân bất tri.
Dịch thô:
Núi có cây, cây có cành,
Lòng hướng người, người chẳng hay.
chừi ưi sến rện lun
Trả lờiXóaCảnh Vương cũng có ngày này
Trả lờiXóa