Chương 51:
Edit: Dưa Hấu
Beta: Minh Tiên; meo
Lý Ngư đối diện với đôi mắt thâm trầm, giật mình muốn ngồi dậy.
“Xin lỗi, Điện hạ, ta không cẩn thận té ngã!”
Lý Ngư vội vàng nhẹ giọng giải thích. Theo lý thuyết thì phản ứng của cậu không hề chậm, cũng không thật sự đè lên người Cảnh Vương, xin lỗi cũng là vì mong đối phương không trách tội.
Nhưng Cảnh Vương cũng không phải người hẹp hòi. Dù là người hay là cá, cậu đều vuốt râu hùm không ít lần. Lý Ngư thật ra rất chắc rằng Cảnh Vương sẽ không nổi cáu hay tức giận với cậu - nhưng Cảnh Vương cũng không làm hành động gì tỏ ý tha cho cậu, đôi mắt đen như mực vẫn nhìn chằm chằm cậu, nhìn một lúc lâu, trực giác Lý Ngư thấy không ổn lắm.
Cậu vội vàng muốn đứng dậy, nhưng người dưới thân còn phản ứng nhanh hơn, giơ tay ấn cậu vào ngực.
Mặt Lý Ngư dán vào lồng ngực Cảnh Vương, nhưng đối phương vẫn chưa hài lòng, tay kia còn siết eo cậu lại, như lo cậu chạy mất.
Lý Ngư: “?”
Cảm giác ấm áp trên eo làm cậu cảm thấy không ổn. Khoảng cách gần như vậy, Cảnh Vương vẫn chăm chú nhìn cậu, khiến cậu sợ hãi một lúc.
Nhờ sự hiểu rõ sách gốc của Lý Ngư, lại thêm thời gian làm người làm cá ở cùng Cảnh Vương, dù cậu không thể được như Vương Hỉ hiểu lòng Cảnh Vương từ một ánh mắt hay một động tác, nhưng hầu hết cậu vẫn hiểu sơ sơ.
Tất nhiên phải ngoại trừ những lúc chẳng hiểu ra sao này.
Lý Ngư khó khăn hỏi: “Điện hạ, ngài, ngài muốn làm gì?"
Điện hạ đương nhiên muốn ngươi.
Cảnh Vương ôm Lý Ngư, chậm rãi vén một ít tóc rũ trên trán Lý Ngư ra sau tai, vừa nghĩ phải làm thế nào để người trong lồng ngực hắn hiểu ý của hắn. Việc không thể nói dù sao cũng không tiện, nhưng cơ hội tốt như vậy lại thả người ta đi tìm giấy bút, thì cũng quá mất hứng, cá chép tinh chưa chắc đã chịu cho hắn ôm lần nữa.
Theo sự quan sát của hắn, đã lâu rồi cá này không tới hút hắn. Cảnh Vương vô cùng nghi ngờ có phải đối phương đã hút chỗ hắn đủ rồi, phải đi hút người khác - ví dụ như một tên béo luôn làm cá chép tinh nhớ mãi không quên. Cảnh Vương đã lệnh Vương Hỉ tra xét rất lâu rồi nhưng vẫn không thể tra ra ai.
Mà trong phủ này, ai cũng thích cá chép tinh. Cảnh Vương vừa vui mừng lại vừa cảm thấy bảo bối của mình bị dòm ngó. Loại cảm giác mâu thuẫn này luôn làm bạo quân vô cùng khó chịu.
Nhưng có vẻ chỉ đem cá chép tinh về phủ Cảnh Vương là chưa đủ, phải khiến cá mang theo danh của mình luôn mới tốt.
Cá chép tinh đến vì hắn thì chính là của hắn, không ai được mơ ước.
Từ trước đến nay cá chép tinh vẫn không có ý định nói cho hắn thân phận yêu tinh. Cảnh Vương mượn cơ hội lần trước, lén hỏi Liễu Không rất nhiều chuyện. Liễu Không nghiêm nghị nói, tình huống yêu như thế có thể là vì đến trần gian để độ kiếp, tốt nhất là không được tự tiện phá hỏng kế hoạch ban đầu, không làm yêu độ kiếp không thành rồi bị thương. Cảnh Vương rất tán thành, để không ảnh hưởng đến cá nhỏ, ngả bài là chuyện tạm thời không thể.
Nhưng Cảnh Vương đã cẩn thận suy nghĩ, không thể vạch trần cá nhỏ thực ra cũng không sao. Nếu cá nhỏ không muốn hắn biết thì hắn sẽ làm như không biết. Việc này cũng không ảnh hưởng tới việc làm cho cá nhỏ trở thành người của hắn.
Bỏ thân phận yêu tinh qua một bên, hôm nay cá nhỏ là khách quý ở phủ của hắn. Lòng hắn vui mừng thì cá nhỏ làm gì cũng được, chẳng phải lúc thư sinh trong truyện chưa biết chuyện vẫn trải qua những ngày bình thường vui vẻ với yêu tinh đó sao?
Đời này Cảnh Vương chưa từng để ý ai như vậy, khó lắm mới gặp một người. Từ nhỏ hắn đã được dạy rằng, coi trọng ai thì phải trực tiếp chủ động giành lấy. Cá chép tinh không hút của hắn nữa, đợi thêm cũng chỉ làm Cảnh Vương cảm thấy tràn đầy nguy hiểm.
Dù đã cố gắng nghiền ngẫm sách tu tiên nhưng hắn vẫn chẳng hiểu gì cả. Không biết tại sao cá nhỏ không hút hắn nữa. Tuổi thọ con người có hạn, không biết phải chờ tới bao giờ, hắn cứ chọc thủng lớp màng giấy này thì hơn.
Cảnh Vương đã sớm nghĩ xong từ lúc biết con cá này muốn mời rượu, định không nhận lời mời dễ dàng như vậy, trên đường còn muốn dùng điểm tâm ngâm rượu, khiến con cá này tiến lại gần mà không hề phòng bị…
“Điện hạ, ngài buông ta ra được không?”
Lý Ngư yếu ớt hỏi, dù cậu đang nằm nhoài lên người Cảnh Vương, cậu vẫn bị Cảnh Vương ôm không rời, tư thế này cứ khiến cá phải chột dạ.
Cảnh Vương uống say, nhưng cậu thì không, cảm giác như cậu đang ăn đậu hũ người ta, một cậu trai trong sáng ngây thơ như câuk sao có thể làm chuyện như vậy?
Lý Ngư cực kỳ muốn xuống khỏi người Cảnh Vương, theo như cậu tính thì thời gian biến thân cũng không còn mấy.
Cảnh Vương sửa tóc hộ Lý Ngư xong thì dừng lại, không có ý định sẽ buông ra, ngược lại còn xoa xoa đôi môi đầy đặn của thiếu niên, có vẻ như không định buông tha cho con cá này.
Lý Ngư: “?”
“Con ma men” Cảnh Vương làm Lý Ngư lúng túng. Lúc cậu làm cá cũng từng cắn Cảnh Vương mấy lần, bây giờ bị ôm không nhúc nhích được, trực tiếp há mồm cắn chặt ngón tay Cảnh Vương, muốn khiến con ma men này đau một chút, tỉnh táo một chút!
Nhưng không như cậu mong muốn, một cái cắn này của cậu khiến ánh mắt của Cảnh Vương thay đổi, không do dự nữa tung áo gấm ra, vây lấy cá nhỏ, để cá nhỏ không thể chạy trốn.
Đm, định làm gì đấy?
Lý Ngư đột nhiên bị bao lấy, toàn bộ thế giới đều là bóng đêm: “!”
Cậu chưa kịp kháng cự, môi của cậu đã bị một thứ gì đó mềm mềm đè lên, đầu tiên chỉ định thăm dò chạm cậu. Cậu nghe thấy tiếng thở dài thoả mãn ở cổ họng đối phương, thứ mềm mại vừa chạm rồi lại tách ra rồi lại chạm vào, kiên quyết vuốt nhẹ lên đôi môi cậu.
Lý Ngư bị vây đen kịt trong chăn, chẳng nghe chẳng thấy được gì. Đầu cậu sắp nổ tung. Dù tuổi cậu không lớn, nhưng không phải cái gì cũng không biết. Xúc cảm trên môi - rõ ràng là hôn cậu!
Cuối cùng là ai thì chẳng phải nói rồi, quá vô liêm sỉ, sao có thể làm vậy với cậu, vậy là nhầm cậu, nhầm cậu - nhầm cậu thành thị thiếp gì đó đúng không?
Lý Ngư muốn bốc hơi, vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng vì bị áo gấm bao bọc, lực của đối phương rất lớn, cậu không thể thoát khỏi. Cậu càng giãy dụa, đối phương càng động tình. Lý Ngư gần như không thở nổi, cơ thể như bị điện giật, vừa mềm vừa yếu.
Lý Ngư kêu a a mấy tiếng, vừa giận dữ vừa xấu hổ đánh người này, trái lại chỉ khiến đối phương hôn sâu hơn. Lý Ngư cảm thấy cứ vậy nữa thì cậu sẽ bị nghẹn chết, lúc đối phương cố gắng cạy hàm răng đang đóng chặt của cậu ra, Lý Ngư hơi do dự, tỏ vẻ ngừng chống lại, theo sự xâm lấn của đối phương, nhẹ nhàng khiêu khích hắn, Lý Ngư cắn mạnh.
Cậu cắn vừa nhanh vừa ác, bây giờ đã nếm được mùi máu tanh. Sợ Cảnh Vương còn không buông cậu ra, Lý Ngư khó khăn thò một chân ra khỏi chăn, không nghĩ gì đạp lên.
Cảnh Vương bị đau nên tha cậu, Lý Ngư nhanh chóng đẩy chăn ra, nhảy xuống giường.
Vừa mới lôi kéo nhau, y phục trắng toàn thân cậu đều bị vò nhăn. Lý Ngư vừa oan ức vừa sợ sệt, tức giận lớn tiếng nói: “Ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải thị thiếp của ngươi!”
Cậu ngẩng đầu lên thì thấy Cảnh Vương cau mày che vết thương trên môi. Lý Ngư chớp mắt đã hiểu được, đây đâu phải bộ dạng của một con ma men!
“Thì ra ngươi không say!”
Lý Ngư bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cảnh Vương vốn dĩ không hề say, điều này có nghĩa là, đối phương không nhận nhầm người, mà là toàn tâm toàn ý muốn bắt nạt cậu, khinh bạc cậu.
Quá vô liêm sỉ, đây chính là bộ mặt thật của bạo quân vẫn luôn đối tốt với cậu à!
Cậu kinh ngạc, trong thoáng chốc vừa tức giận vừa xấu hổ vừa thất vọng, không nói được cái nào nhiều hơn. Đầu cậu ong ong tiếng nhắc nhở của hệ thống, thời gian đếm ngược khôi phục hình người đúng lúc vang lên.
A a a phải biến về cá!
Lý Ngư chưa từng hốt hoảng như vậy. Cậu tuyệt đối không thể biến về trước mặt Cảnh Vương. Tay chân cậu luống cuống, chỉ có thể làm theo bản năng, quay đầu bỏ chạy.
Cảnh Vương không ngờ cậu lại phản ứng như vậy, sau khi ngẩn người thì lập tức muốn đuổi theo, nhưng đầu lưỡi hắn lại nóng rát, lau một cái là tay đầy máu. Cá chép tinh cắn hắn ác quá, Cảnh Vương cũng không biết mình đã đắc tội cậu chỗ nào.
Dù sao theo ấn tượng của Điện hạ, chưa bao giờ cho rằng cá chép tinh sẽ phản kháng, càng không nghĩ tới khi hắn muốn làm cậu vui lòng thì cá chép tinh lại không thích.
Chỉ một thoáng Lý Ngư đã xông ra khỏi phòng, cơ thể vẫn không điều khiển được mà run rẩy, thời hạn biến hình sắp đến, cậu lập tức biến thành một con cá, ngã nhào trên mặt đất.
Không lâu sau Cảnh Vương đuổi tới, chỉ thấy một con cá đang bay nhảy không ngừng trên mặt đất.
Cảnh vương: "..."
Cảnh Vương dừng lại, cẩn thận nâng cá lên. Lý Ngư thấy người này lại nghĩ tới một màn bắt nạt vừa nãy, lập tức đau lòng.
Đây là cái loại chủ nhân khốn nạn gì vậy, bắt nạt cả cá, a a a a!
Lý Ngư ra sức nhảy lên trong tay Cảnh Vương, không muốn quan tâm hắn nữa!
Cảnh Vương có thể nhận ra rằng cá không vui, nhưng vẫn không thả cá ra.
Hắn ôm con cá không an phận xoay loạn, lại đưa cậu về phòng, nhẹ nhàng đặt cá vào vại.
Có lẽ thả trong ao tốt hơn, nhưng Cảnh Vương có thể cảm thấy con cá này đang tức giận, nếu thả cá đi thì sẽ không chịu bơi ra nữa. Vì vậy Cảnh Vương bướng bỉnh thả lại cá vào vại thuỷ tinh.
Coi như cá nhỏ không vui, thì hắn cũng không thể để cậu rời khỏi tầm mắt mình.
Cá chép nhỏ thoát khỏi chủ nhân khốn nạn, vội vàng bơi lên giường đá, nhanh chóng bơi vào chăn cỏ nước vàng không chịu ra, tự giận mình nằm úp sấp một lúc mới nhớ ra cả chăn với giường đều là Cảnh Vương làm cho cậu. Cá cảm thấy mình rất oan ức khi bị bắt nạt, dùng đuôi hất chăn ra, đầu thì lại đâm vào sơn động và hòn non bộ.
Thật ra cậu biết rõ, không nên dùng dạng cá nổi giận với Cảnh Vương.
Cảnh Vương vừa không thấy cảnh cậu biến thân, vừa không biết câu chuyện của cậu. Trong mắt Cảnh Vương, người hắn bắt nạt là Lý Ngư, cá nuôi đột nhiên tức giận là hoàn toàn vô lý.
Có thể vì cậu đã loạn hết cả đầu. Rõ ràng cậu là người bị ăn đậu hũ, cậu tức giận không phải cũng là chuyện thường tình à?
Ngoài khiếp sợ và tức giận và xấu hổ, cậu không hiểu nổi, dạng người của cậu không ở cùng Cảnh Vương nhiều bằng dạng cá, tại sao Cảnh Vương lại bắt nạt cậu, cậu… trong mắt Cảnh Vương là dạng người tuỳ tiện như vậy à!
Vô cùng khốn nạn, lại còn dám làm vậy với cậu!
Lý Ngư nhớ lại là lại tức giận, bơi vèo xuống hang núi, ngậm cỏ nước vàng về, coi như Cảnh Vương kéo lung tung.
Nhưng cái chăn này lại không hề chuyển động khi bị kéo. Lý Ngư đâm đầu vào đống đá đầy màu sắc, quăng mấy viên đá đi thật xa.
Cậu còn chưa hết giận, lại đâm lên vại cá thuỷ tinh lần cuối - nhưng cũng không dám đâm mạnh, nhỡ làm thủng vại cá thì sao...
Đúng rồi, hình như lúc nãy cậu có đạp Cảnh Vương một cái, chưa đạp phế Cảnh Vương đâu đúng không?
Chắc là không đâu, cậu chỉ đạp lung tung, không thể chuẩn như vậy.
A a a a, cái gì cũng không được, vậy mà cậu còn quan tâm tới tên khốn kia, cá quá tức giận rồi!
Lý Ngư đâm vại cá thuỷ tinh lần nữa, bỗng nhiên một bóng người loáng trước mặt, ngẩng đầu thì thấy Cảnh Vương đang nâng hộp ngọc đựng đầy thức ăn cho cá và bánh hoa đào đứng trước vại cá.
Lý Ngư: "..."
Tên khốn nạn, không muốn để ý tới ngươi!
Lý Ngư quẫy đuôi, hừ, quyết định, cá muốn tuyệt thực!
Cậu lập tức bơi vào sơn động giả, giấu cả chóp đuôi đi, Cảnh Vương luôn luôn nhìn cá: “…”
Cảnh Vương tung một viên thức ăn cho cá trong tay xuống, nhưng cá luôn tham đồ ăn ngon vẫn không bơi ra.
Cảnh Vương bất đắc dĩ lắc đầu, để thức ăn cho cá lại, đi ra xa rồi lại nhìn lén con cá này, cá cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Vì trước đây cá cũng từng giận, nhưng một lúc sau sẽ bình thường nên Cảnh Vương cảm thấy lần này cũng vậy.
Ai biết đã qua mấy ngày, cá vẫn trốn trong sơn động, không chịu đi ra, càng khỏi nói tới việc biến hình. Cảnh Vương muốn giải thích cũng không có cơ hội.
Cảnh Vương đột nhiên ý thức được rằng tình huống không ổn, hình như cá này không muốn để ý tới hắn nữa rồi.
Lý Ngư: “Không đạp trúng là tốt rồi, không đạp trúng là tốt rồi… Hu hu, cá ghét ngươi nhất!”
hay thế!
Trả lờiXóacảm ơn nhà dịch ạ
cảm ơn bạn đã đón đọc <3
XóaÙa wowwwwe hay quá
Trả lờiXóaCho hỏi web có bán cái bộ này ko tại vì tui thấy vừa vào là có kèm mấy hình của 1 quyển sách Cá cưng trong tay bạo quân tàn tật án 👉👈💦
Trả lờiXóabọn mình thầu bộ này phi lợi nhuận thôi cậu ơi 😅 ở ngay trang mục lục bọn mình đã ghi rồi đó, mấy cái bìa sách đó chỉ là một dạng mockup cho bìa truyện thôi, nếu cậu nhấn vào credit bìa bọn mình ghi cũng trong trang mục lục sẽ thấy bạn đó hay làm dạng bìa kiểu đó lắm. Mình thấy đẹp nên mình nhờ bạn ấy làm thôi 😊
Xóaây bé Ngư dỗi dị nha:))
Trả lờiXóa