Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 35

Chương 35

Edit: Hạ Y

Beta: Minh Tiên

Khi Lý Ngư tỉnh lại thì thấy mình đang ngủ trên giường đá trắng trong bể cá, còn đắp chăn rong. Lý Ngư thoải mái trở mình, đột nhiên nhớ lại chuyện trước khi mình mất ý thức.

Cậu vì ăn mơ mà biến thành người, mơ quá ngon làm cậu không nhịn được mà ăn rất nhiều, bất giác uống rượu mơ, thấm vào người cũng không ít. Lúc đầu còn không cảm nhận được, đến lúc đầu óc choáng váng, sau đó... không có sau đó nữa.

Lý Ngư ngạc nhiên, giật bắn mình, chuyện sau khi đầu óc choáng váng cậu không có chút ấn tượng nào cả, vậy làm sao cậu khôi phục hình cá được?

Chắc là không bị người khác... Cảnh Vương thấy đâu nhỉ?

Nhưng mà, Lý Ngư nhìn chăn rong được đắp đàng hoàng trên người mình, nhanh chóng phủ định ý nghĩ đó trong đầu. Có thể an ổn nằm trên giường đá trắng, còn đắp cả chăn, chắc chắn là sau khi biến về cậu tự đắp, không thể nào là người khác được.

Nếu Cảnh Vương thấy cậu biến thân thì đã dựng cậu dậy rồi, sao có thể để cậu ngủ yên trong bể cá?

Cho nên tất nhiên là cậu biến thân tự quay về bể cá ngủ trước khi Cảnh Vương quay lại rồi.

Lý Ngư bơi lên, có thể là do say rượu nên hơi mệt mà cậu vừa mới bơi được một lát đã mệt.

Lý Ngư dán lên thành bể thủy tinh quan sát động tĩnh trong phòng, đống lộn xộn trên đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, Cảnh Vương đang lẳng lặng nằm ngủ trên giường. Chuyện cậu ăn mơ đến nỗi say bí tỉ dường như chưa từng phát sinh.

Lý Ngư hít sâu một hơi, được rồi, không có động tĩnh là tin tốt, không gây họa.

Cậu làm nhiệm vụ chính đến sứt đầu mẻ trán, vừa dậy đã muốn vào hệ thống kiểm tra xem “thân mật tiếp xúc” có thêm gợi ý nào nữa không. Nếu thật sự không thể chọn trên mặt thì còn hai nơi có thể chọn là yết hầu và lỗ tai. Với sự cưng chiều Cảnh Vương dành cho cậu thì có gặm cũng không sao. Cậu chỉ đang do dự nên chọn chỗ nào.

Ai ngờ cậu vừa vào đã bị dòng chữ “nhiệm vụ đã hoàn thành” đập vào mặt!

Lý Ngư: “???”

Gần đây không phải chỉ đang làm nhiệm vụ chính thôi à?

Lý Ngư mở nhiệm vụ chính “Cá cưng trăm vạn” ra thì phát hiện nhiệm vụ tra tấn cậu lâu nay đã trong trạng thái hoàn thành.

Lý Ngư giật mình y như lúc vừa mới dậy, cậu nhanh chóng kéo nhiệm vụ xuống, xác nhận bước cuối “tiếp xúc thân mật” đã hoàn thành.

Hoàn thành hồi nào vậy? Lý Ngư ngơ người.

Hệ thống: “Lúc cậu uống say.”

Lý Ngư: “...”

Lý Ngư run rẩy: lúc say rượu cậu đã làm gì, và rốt cuộc Cảnh Vương ở đâu vào lúc đó?

Nhất định là cắn rồi, nếu không bước cuối này cũng không hoàn thành, nhưng mà không biết là yết hầu hay lỗ tai, có chết cũng phải minh bạch.

Hệ thống: “Ngài cắn yết hầu của bạo quân.”

Lý Ngư: “...”

Lý Ngư cảm thấy từ nay về sau cậu đã không còn mặt mũi gì nữa rồi.

Về phần dùng hình người hay hình cá thì hệ thống không nói cụ thể. Lý Ngư cũng không nghi ngờ gì, cậu khẳng định là hình cá, nếu không cậu đã không còn mạng vào hệ thống.

Đúng là trong cái rủi có cái may.

Hệ thống hỏi cậu muốn nhận thưởng không, “tiếp xúc thân mật” là bước cuối cùng, xong bước này là có thể nhận thưởng của nhiệm vụ chính “Cá cưng trăm vạn” luôn rồi.

Lý Ngư đang ủ rũ lập tức phấn chấn trở lại, chuẩn bị nhận thưởng, phần thưởng của nhiệm vụ chính là... tất cả thuộc tính đều được nhân đôi.

Thấy hai chữ “tất cả” này Lý Ngư có hơi mơ hồ. Có điều theo thứ tự tăng lực đuôi, năng lực khép vết thương... đều là thuộc tính của cá, Lý Ngư đoán là chắc có liên quan.

Cậu đương nhiên sẽ chọn nhận, chợt nghe hệ thống dừng lại một chốc rồi máy móc nói: “Chúc mừng kí chủ, không gian tùy thân tăng dung lượng lên cấp 4, thời gian biến thân nhân đôi, lực đuôi tăng gấp đôi, năng lực khép vết thương nhân đôi...”

Lý Ngư mừng rỡ, thì ra không gian tùy thân và thời gian biến thân còn có thể nhân đôi?

Không gian tùy thân rộng ra có nghĩa là càng cất được thêm nhiều đồ, thời gian biến thân nhân đôi có nghĩa là mỗi ngày từ nửa canh giờ lên một canh giờ à?

Lý Ngư xem từng mục của không gian tùy thân và biến thân thì chính xác là như thế. Lý Ngư hưng phấn, hoàn toàn quên mất lúc nãy mình ngượng ngùng thế nào.

“Cá cưng trăm vạn” đến đây là đã hoàn thành, nhưng mà nhiệm vụ chính mới lại chưa xuất hiện.

Hệ thống nói: “Tiếp theo đây, hệ thống manh sủng cần phải căn cứ vào quan hệ của ký chủ và chủ nhân bạo quân để điều chỉnh nhiệm vụ chính kế tiếp. Sau khi điều chỉnh sẽ công bố nhiệm vụ.”

Lý Ngư gật đầu, bởi vì trước đây cũng có bước xem xét quan hệ như thế này, Lý Ngư cũng không còn lạ nữa. Trong lòng Lý Ngư nghĩ, nếu hệ thống tạm thời không phát nhiệm vụ chính, tương đương với việc cho cậu một kỳ nghỉ, cũng không tệ.

Hệ thống: “Nhiệm vụ phụ ‘biến thành cá Koi’ đã đạt điều kiện, xin hỏi ký chủ có muốn mở không?”

Ý là có thể làm nhiệm vụ phụ rồi ấy hả?

Lý Ngư đột nhiên thông minh, cảnh giác hỏi: “Nhiệm vụ có giới hạn thời gian không?”

Hệ thống: “Không giới hạn, chỉ cần ký chủ hoàn thành là được. Giống như các nhiệm vụ phụ khác, thất bại không bị trừng phạt gì.”

Bình thường nhiệm vụ phụ luôn có phần thưởng rất hấp dẫn. Lý Ngư suy nghĩ chốc lát đã tiếp nhận: “Vậy được rồi, xin mở nhiệm vụ phụ!”

Cậu đã có vảy vàng uy phong lẫm lẫm nên rất chờ mong được trở thành cá Koi.

 Trong hệ thống, nhiệm vụ “Trở thành cá Koi” sáng lên, có thể mở ra xem.

Nhiệm vụ phụ này không khác gì đa số nhiệm vụ phụ của hệ thống hại cá cả, không có bao nhiêu thông tin, chỉ có một hàng chữ nhỏ: muốn trở thành cá Koi phải có đặc tính của cá Koi.

Việc thần bí như thế Lý Ngư không thể hiểu nổi. Nhưng cậu đã có kinh nghiệm, biết trước nhiệm vụ chỉ có thể để đó, không cần phải sốt ruột, sớm muộn cũng có thời điểm thích hợp để làm thôi.

Trở ra ngoài, cậu còn đang chìm đắm trong sự vui sướng khi nhận thưởng nhiệm vụ chính. Lặn sâu xuống nước, bơi qua bơi lại.

Bể cá thủy tinh có không ít đồ trang trí, ngoại trừ giường đá trắng và chăn rong còn có thêm một đống hạt màu, Cảnh Vương còn vì cậu mà làm thêm núi giả, xích đu. Lý Ngư bơi đến xích đu đẩy qua đẩy lại, có thể là do quá hưng phấn, xích đu có hơi mất khống chế, đung đưa rất mạnh.

Lý Ngư lại lăn lông lốc vào hàng động trong núi giả, không biết vì sao hôm nay núi giả lại xinh đẹp lạ thường, Lý Ngư không kiềm chế nổi chui vào hang. Hệ thống tăng sức mạnh cho cậu nhiều thật, thế nên sau này cậu không cần phải nhớ nhiều nữa mà chỉ cần dùng chút thông minh. Hễ là thuộc tính hữu dụng thì cảm nhận được rất rõ, ví dụ như bây giờ tốc độ bơi của cậu đã nhanh hơn.

Lý Ngư càng thêm thích thú du ngoạn, cậu thường hay chui vào hang nên theo lý thì chả có gì nguy hiểm cả, ai ngờ lúc này lại vui quá hóa buồn, một cái hang mà trước giờ cậu chui ra chui vào một cách dễ dàng, giờ đây cậu chui vào được lại ra không được.

Lý Ngư: “Chuyện gì thế này, trước đây còn chui ra chui vào dễ dàng mà?”

Cậu bị kẹt mới nhìn lại bản thân, lúng túng phát hiện cơ thể cậu hình như cũng to gấp đôi.

Trước kia cậu là một con cá chép nhỏ cỡ bàn tay, hiện giờ... Lớn bằng cả cánh tay. Khó trách xích đu cũng không chịu nổi cậu, hệ thống nhân đôi cả chiều dài của cậu.

Lý Ngư ra sức giãy giụa xem có thể thoát ra hay không, hình như không chỉ chiều dài mà chiều cao cũng tăng gấp đôi rồi.

Lý Ngư bị kẹt nửa cá trong hang không ra được, đuôi không quẩy mạnh được. Mà dù cho sức có lớn đến đâu cũng không thể làm sập núi giả được, núi giả trong bể cá rất cao, kích thước rất lớn. Nếu sụp đổ không chỉ đè bị thương cá mà còn gây ra tiếng động lớn làm phiền đến Cảnh Vương.

Cá chép nhỏ không dám lộn xộn, nghĩ rằng nhất định sẽ có người đến đây đổi nước rồi phát hiện ra thôi, cá chép nhỏ không còn đường lui lại ngáp dài tiến vào giấc ngủ.

Không bao lâu sau, Cảnh Vương thức dậy đi xem cá thì hoảng hốt phát hiện không thấy cá đâu, lập tức chạy qua bể cá tìm. Cuối cùng thấy một con cá ngủ đến tối trời trong hang động ở núi giả.

Môi Cảnh Vương co rút, lấy tay chọt chọt con cá chỉ sợ thiên hạ không loạn này. Sao mà không ngủ yên ổn trên giường đá mà lại chui vào hang ngủ?

Đêm qua Cảnh Vương bị cá chép tinh cắn yết hầu sắp nổi lửa định hung hăng gặm nát con cá say mèm này rồi. Ai ngờ sau khi cắn hắn xong thì con cá chép tinh trong ngực từ người biến thành một con cá lớn, quần áo trên người cũng rơi hết xuống đất.

Cảnh Vương dù có chuẩn bị tâm lý kỹ càng cũng bị hoảng sợ, cá nhỏ vì thiếu nước mà giãy đành đạch. Cảnh Vương nghĩ có lẽ là do say nên cá chép tinh mới hiện nguyên hình, Cảnh Vương nhanh chóng thả cá về lại bể.

Hắn còn nhớ rõ cá nhỏ thích nằm trên giường đá trắng và đắp chăn rong nên cẩn thận an bài. Nếu cá tỉnh lại nhớ rõ chuyện đêm qua thì hắn sẽ mượn cớ ngả bài, ai ngờ con cá này lại chạy vào núi giả trốn.

Cảnh Vương nhớ lại đêm qua con cá say mơ màng gọi mình là núi giả, vừa giận vừa buồn cười.

Lý Ngư bị chọc tỉnh, thấy là chủ nhân bạo quân thì vui vẻ vẫy đuôi, thân cá giãy giụa nhưng không được, chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương cầu cứu Cảnh Vương.

Cảnh Vương vốn rất mong chờ đối phương sẽ nhớ rõ chuyện tối qua, thế nhưng nhìn phản ứng liên tiếp của cá nhỏ... Cảnh Vương thở dài. Diệp Thanh Hoan uống say còn suýt đụng vào cột, hắn có thể mong chờ gì ở một con cá.

Nếu như vậy thì chỉ có thể chờ cơ hội sau này.

Cá nhỏ cứ mãi vẫy đuôi không chịu bơi ra, Cảnh Vương nhìn một lát mới phát hiện thì ra nó bị mắc kẹt. Hắn dở khóc dở người kêu người đến dời núi giả ra.

Bọn hạ nhân loay hoay chừng một chén trà thì cá chép nhỏ ham chơi cuối cùng cũng thoát hiểm, lắc lư đuôi bơi ra. Cảnh Vương bế cá lên, tỉ mỉ kiểm tra thân cá xem có bị thương hay không. Cá rất ổn, hắn cũng phát hiện lý do nó bị mắc kẹt là vì nó lớn hơn một vòng.

Cảnh Vương: “...”

Sao... mà thành như vậy rồi?

Cảnh Vương ngay cả chuyện cá nhà mình thành tinh còn có thể chấp nhận, chỉ lớn hơn thôi thì có gì khó. Thế nhưng gần đây cá vừa thay vảy vừa lớn lên khiến hắn cảnh giác, không phải là cá chép tinh gặp chuyện gì rồi chứ, ví dụ như độ kiếp gì gì đó trong thoại bản, cá cần làm vậy mới có thể biến hình?

Nghe nói khi yêu tinh độ kiếp sẽ rất yếu ớt, cần chăm sóc cẩn thận.

Cảnh Vương cũng không có hiểu biết gì về độ kiếp cả, nhưng chăm sóc cá chép tinh thì hắn rất thành thạo.

Cảnh Vương sai người tu sửa núi giả, mấy chỗ hang động, xích đu, đá trắng... tất cả mọi thứ đều sửa lại theo kích cỡ mới.

Bể cá thủy tinh cũng không quá chật, cá nhỏ vẫn có thể ở lại một thời gian. Đợi bể cá mới xây xong là có thể dọn qua.

Những chén trà quanh phòng cũng không còn thích hợp, cần đổi một loạt.

Cảnh Vương đã tính toán mọi chuyện chu toàn, triệu Vương Hỉ đến. Vương Hỉ vừa thấy cá chép nhỏ to ra thì hít khí: “Điện hạ, đây là... đang lớn lên à?”

Mới có một đêm mà lớn nhanh quá vậy.

Cảnh Vương đút thức ăn cho cá, nhẹ nhàng liếc Vương công công một cái.

Vương Hỉ bối rối, ý của điện hạ nhà ông là... ta nuôi đấy, ngươi có ý gì?

Vậy thì cứ cho là do điện hạ nuôi đi, dù sao cũng coi như được giải thích. Vương Hỉ vội vàng khóa miệng, làm theo ý của Cảnh Vương.

Từ từ, Cảnh Vương lại lắc chuông ngọc gọi Vương Hỉ quay lại, đưa cho ông một tờ giấy.

Vương Hỉ nhìn thoáng qua, hoảng sợ trong lòng. Danh sách này liệt kê những thứ cần chuẩn bị như quần áo, giày dép và tất. Chuyện này vốn cũng không có gì, thế nhưng kích thước nhỏ như vậy không phải là của điện hạ nhà ông.

Vương Hỉ thoáng giương mắt nhìn điện hạ nhà mình, sắc mặt Cảnh Vương vẫn như thường thế nhưng nơi yết hầu lại lồ lộ một vết đỏ.

Vương Hỉ vạn phần kinh sợ, thân là nội thị, ông hiểu rõ vết đỏ đó có ý gì.

Rất có khả năng điện hạ đã thân cận với người khác... Mà ông, người quản lý chuyện to chuyện nhỏ lại không biết gì về chuyện này cả, Cảnh Vương cũng không tự mình nói ra. Những thứ này là làm gấp cho người đó phải không?

Cũng không phải không có khả năng. Thần bí như vậy làm Vương Hỉ nhớ đến một người.

Từ lúc ra khỏi cung hồi phủ đến giờ, trong lòng Vương công công vẫn mang vướng mắc. Lần trước ở điện Cảnh Thái, ông từng gặp tiểu yêu tinh dây dưa với điện hạ, sau đó ông có lén lút hỏi thì điện hạ xác nhận đúng là người đó đã giúp đỡ, mắt của Cảnh Vương mới không có chuyện gì. Vương Hỉ mười phần cảm kích, sau lại nhớ tới tiểu yêu tinh dường như là kẻ trộm quần áo và cá mà Cảnh Vương đang tìm kiếm, cũng không biết là nam thiếp nhà ai.

Sau đó nữa cũng không biết nam thiếp đã đi đâu, Vương Hỉ chưa từng gặp lại. Thế nhưng sau khi về phủ, điện hạ đã gọi những người truy bắt nam thiếp về hết.

Vương Hỉ cảm thấy, chỉ bằng việc nam thiếp đã giúp điện hạ thì làm vậy cũng có thể hiểu được.

Đêm qua ông dìu Diệp Thế Tử say khướt về Thừa Ân công phủ. Trở về thì nghe có người nói, trong phòng điện hạ hình như xuất hiện một thiếu niên y quan không chỉnh tề. Ông còn mắng người đó.

Thế nhưng mà hôm sau thấy vệt đỏ ngay yết hầu Cảnh Vương, trực giác khiến Vương Hỉ nghĩ đến nam thiếp đó. Dù sao ông cũng chỉ từng thấy người đó giúp đỡ Cảnh Vương. Điện hạ dặn ông làm việc cho ngư chủ từ, ông rất sẵn lòng, nhưng điện hạ sai ông đi đặt may quần áo khiến ông rất hoài nghi, chắc chắn là quần áo này cho nam thiếp rồi.

Điện hạ nhà ông không những nuôi cá mà còn tàng kiều, lại còn là nam thiếp nhà người ta, cũng không định tiết lộ nữa. Vương Hỉ tâm loạn như ma, vừa chua vừa thích. Thế nhưng ông luôn tuyệt đối thuận theo yêu cầu của Cảnh Vương nên đành giả mù, đi đặt mua lượng lớn quần áo để trong tủ quần áo.

Về phần nam thiếp ở chỗ nào, Vương Hỉ vẫn chưa gặp được, tin rằng có một ngày điện hạ nhà ông sẽ cho họ gặp nhau thôi.

Lúc Lý Ngư ăn thức ăn cũng thấy vệt đỏ trên yết hầu Cảnh Vương, mặt cá chép nhỏ nóng lên, không phải do cá cắn thì là gì?

Chủ nhân bạo quân có thể chất đặc thù nên dấu vết rất rõ ràng, dù nhìn qua cũng không có gì nghiêm trọng. Nhưng mà cậu biết mình say, lại không có ấn tượng gì, nói không chừng là không nương miệng cắn rất độc đấy.

Cảnh Vương bị cậu cắn, nhưng cậu cũng không thể để Cảnh Vương cắn lại được.

Lý Ngư lặng yên nói xin lỗi, xoay người ngậm một cái bánh hoa đào cho Cảnh Vương.

Cảnh Vương vẫn không nhận bánh, cười cười gõ đầu cá. Cá bị gõ đến ngứa, vẫn không hiểu nổi sao mình lại bị gõ đầu?

Lý Ngư lớn ra một vòng, lượng cơm cũng nhân đôi, vừa ăn xong thức ăn lại trộm tha bánh hoa đào bồi tội về ăn. Không còn cách nào khác, cá không ăn đói lắm.

Cảnh Vương cũng phát hiện cậu ăn nhiều hơn trước, không chỉ không tức giận vì đĩa mận gây họa mà còn để lại rất nhiều điểm tâm ngon miệng đẹp mắt trong phòng cho cá ăn vặt. Lý Ngư không chịu nổi hấp dẫn nên nhớ thương mọi thứ trên bàn. Cảnh Vương gần đây có việc phải ra ngoài, gần tối mới vội vàng trở về, Lý Ngư đang thèm chảy dãi liền biến thành người để ăn.

Cậu có đủ thời gian biến thành người rồi biến về, không cần lo lắng gì cả. Vừa ăn vừa nghĩ lại, dù sao đây cũng là kỳ nghỉ của mình.

Sau khi biến thân cậu phát hiện trong tủ quần áo có mấy bộ quần áo và giày tất mới, khác với đồ Cảnh Vương thường mặc. Trong đống quần áo còn kẹp tờ giấy, người trong phủ kiểm kê quần áo, tạm thời để quần áo cũ thời niên thiếu của Cảnh Vương ở đây.

Lý Ngư nhìn sao cũng không thấy chúng nó cũ, có điều Cảnh Vương là vương gia cổ đại, mỗi quý đều có rất nhiều đồ mới, đồ chưa từng mặc rất nhiều, không dám đảm bảo đống quần áo này hồi niên thiếu Cảnh Vương từng mặc. Tất cả đều đã được phơi nắng, rất sạch sẽ, lại còn vừa người cậu, Lý Ngư liền chọn một bộ màu vàng thêu lá mặc vào, còn mang đôi giày trắng. Trước đây cậu biến thân đều để chân trần, hiếm khi có giày nên Lý Ngư rất vui vẻ.

Sau khi thay quần áo, Lý Ngư ngồi xuống ăn điểm tâm, trên bàn còn có một bình trà xanh độ ấm vừa phải. Cảnh Vương không uống trà lạnh, khi nào trà lạnh sẽ có người đến đổi, Lý Ngư không uống cũng phí. Cậu trộm uống ít trà, tránh cho ăn nhiều điểm tâm bị ngán.

Không biết ai đã đặt một cái gương đồng bên cạnh tủ quần áo. Chuyện đầu tiên khi cậu biến thân là thay quần áo, có cái gương này cũng tiện lắm. Cậu thường xuyên đứng trước gương đi tới đi lui, nhăn mặt rồi lại tươi cười. Cậu còn nhớ vị đại thẩm lần trước giúp cậu bị phạt nên cậu không có thân phận gì vẫn hạn chế đi lung tung, có thể uống trà ăn bánh đã thỏa mãn rồi.

Lý Ngư tự mình giải khuây, không biết mọi hành động của cậu trước gương đều bị phía sau gương thấy hết.

Trong gian phòng, Cảnh Vương ngồi cách cậu một bức tường mỏng, không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu.

Từng thấy người biến thành cá nên Cảnh Vương cũng muốn nhìn cậu từ cá biến thành người. Biết có mặt mình cá nhỏ sẽ không biến thân nên hắn nghĩ ra cách giả vờ có việc bỏ đi, thế nhưng hắn phát hiện, một khi nhìn thấy cá nhỏ, mắt hắn không thể rời đi được nữa...

Mỗi khi cá nhỏ thay quần áo, Cảnh Vương đều cố gắng cúi thấp đầu.

Vừa muốn nhìn vừa không dám nhìn.

Cá nhỏ cắn hắn, hắn cũng muốn cắn lại.

— — — —

Ameo có lời muốn nói: đó giờ tui tưởng Lý Ngư to bằng 2, 3 ngón tay :)))

5 nhận xét:

  1. Bạo quân muốn cắn lại cá nhỏ nhưng không nói là cắn cá hay cắn người nhe 😆

    Trả lờiXóa
  2. Ôi vương hỉ à nam thiếp mà ông nói là chủ ngư đó

    Trả lờiXóa
  3. a hèm, em nó còn nhỏ anh ưi

    Trả lờiXóa
  4. Cứ nói cá nhỏ nhưng bé nó to bằng bàn tay, giờ to bằng cánh tay vẫn gọi cá nhỏ🤦

    Trả lờiXóa