Chương 34.
Edit: Hạ Y.
Beta: Minh Tiên; meo
Chương này xin tặng bạn @Đào đã cmt ở chương trước
Lý Ngư thành công làm được pha cọ môi với chủ nhân bạo quân
của mình, trong lòng vui đến đốt pháo. Miệng của chủ nhân trước đây cậu cũng từng
cọ nhưng khác là lần này cọ rất chuyên tâm, thực tế là sau khi mơ mơ hồ hồ cọ
xong thì cậu cười ngây ngô một hồi, sau đó nhảy về bể cá.
Sau đó mới phát hiện bước cuối “Tiếp xúc thân mật với bạo
quân” của nhiệm vụ “Cá cưng trăm vạn” không hiển thị đã hoàn thành như cậu
nghĩ.
Lý Ngư lúng túng, chẳng lẽ phỏng đoán của cậu ngay từ đầu đã
sai rồi, cọ môi cũng không hoàn thành nhiệm vụ được?
Hệ thống rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa lên tiếng nhắc nhở:
“Ký chủ, lặp lại hành động tương tự bị phán định không có hiệu lực.”
Lý Ngư: “...”
Theo ý của hệ thống Hại cá này thì, trước đây cậu từng cọ rồi,
bây giờ cọ nữa nên không tính.
Lý Ngư rất tức giận, trước đây là do bất cẩn, lần này cậu mới
thật sự là cọ, không giống nhau mà. Vả lại nếu như thế thì sao không chịu nhắc
sớm?
Hệ thống: “Trước khi ký chủ thực hiện hành động đó thì chưa
tính là lặp lại.”
Lý Ngư thất vọng tột cùng: “... Được rồi, mày là hệ thống Hại
cá, mày có lý.”
Vốn tưởng rằng bước cuối này có thể thuận lợi hoàn thành, có
thể lập tức chuyển qua nhiệm vụ phụ cá Koi. Hệ thống Hại cá đúng là hố cậu một
vố, nếu như làm như vậy còn không được thì phải làm sao để “tiếp xúc thân mật”
với bạo quân?
Hệ thống vẫn nói như cũ: “Xin ký chủ tự mình lý giải.”
Lý Ngư: “...”
Cái hệ thống đáng ghét này, còn thiếu chút nữa thôi.
Lý Ngư bị hệ thống Hại cá chọc tức đến phun bong bóng. Sáng
sớm mắt cá có hơi đỏ, cậu phát hiện Cảnh Vương có quầng thâm mắt, cũng không ngủ
ngon giống cậu.
Lý Ngư nhất thời cảm thấy mình với chủ nhân bạo quân thật là
đồng bệnh tương liên.
Nội thị đến thu dọn giường chiếu thấy vệt nước cá chép nhỏ để
lại trên gối, đệm giường cũng hơi ướt, nội thị bẩm báo chi tiết lại cho Cảnh
Vương.
Cảnh Vương chỉ khoát tay kêu nội thị đổi cái mới.
Sự tự tin khi làm nhiệm vụ của Lý Ngư trước đây đã bình ổn lại
rồi. Cảnh Vương khẳng định biết tối qua cậu nhảy qua đó nhưng không tức giận,
việc này có phải nghĩa là sau này còn có thể nhảy tiếp đúng không?
Tiếc là cậu nghĩ cả đêm còn chưa nghĩ ra làm sao để “tiếp
xúc thân mật”.
Thật ra cũng không phải không nghĩ ra, mà là chỗ có thể cọ
trên một người có bao nhiêu, cá phải đắn đo lựa chọn, chọn một nơi chưa từng đụng
để ra tay, khó quá mà.
Ví dụ như mặt của Cảnh Vương nè, Lý Ngư thường xuyên cọ cọ,
chắc chắn là không chọn được.
Lý Ngư đang vắt óc suy nghĩ ngoại trừ mặt thì còn chỗ nào
khác, thì Vương công công vào bẩm báo thế tử Thừa Ân Công đến rồi. Cảnh Vương cảm thấy cứ nhốt
cá chép nhỏ ở trong phòng mãi cũng không tốt, mà Diệp Thế Tử cũng xem như quen
thuộc với cá nhỏ, dứt khoát dẫn cá nhỏ theo ra gặp Diệp Thế Tử, hít thở khí trời.
Diệp Thanh Hoan đang lúc xuân phong đắc ý, hôn sự của y và
Kim Tuyệt công chúa đã định vào hai tháng sau, với quan hệ của Cảnh Vương và Thừa Ân công phủ tất nhiên phải được mời. Diệp Thế
Tử rất có thành ý, tự thân đến nơi đưa thiệp mời, trong tay còn xách theo hai
vò rượu.
“Đây là hai vò rượu mơ do ông nội đích thân ủ, kêu đệ nhất định
phải mang sang cho huynh.”
Diệp Thế Tử bỏ rượu xuống. Lý Ngư nhớ tới hình như trong
sách cũng từng tả về cây mơ trong Thừa Ân
công phủ.
Ông nội của Diệp Thanh Hoan là lão Thừa Ân công, cũng là ông ngoại của Cảnh Vương, ủ cho mỗi đứa con một vò rượu mơ chôn dưới hầm, định chờ đến lúc chúng lập gia đình thì mang ra uống, việc này vốn là thú vui thanh nhã. Sau khi mẹ Cảnh Vương nhập cung, không tổ chức đám cưới ở nhà nên rượu này được giữ lại, trước đây không có cơ hội mang ra, sau này Hiếu Tuệ Hoàng hậu hoăng thệ thì muốn đưa cũng không được nữa rồi…
Giờ đây lão Thừa Ân công cũng ủ rượu cho các cháu như thế, sai Diệp Thanh Hoan giúp mình, tính luôn
cả phần của Hiếu Tuệ Hoàng hậu, đem hết qua cho Cảnh Vương. Những năm gần đây
cơ thể lão Thừa Ân công không được tốt, vẫn
luôn tịnh dưỡng trong Thừa Ân công phủ rất
ít khi ra khỏi cửa, cũng rất nhớ mong đứa cháu ngoại trong Cảnh Vương phủ.
Cảnh Vương thân là hoàng tử, có chút việc chỉ có thể hiểu ngầm.
Diệp Thanh Hoan cố ý qua đây tặng hai vò rượu, Cảnh Vương đã hiểu ý, khẽ vuốt
ve vò rượu của mẹ ruột, ánh mắt hơi khó chịu.
Cảnh Vương nhận thiệp cưới, hiếm khi không sai người lôi em
họ ra ngoài mà sai Vương Hỉ tìm ghế cho y ngồi.
Diệp Thanh Hoan được sủng mà sợ, vội vàng ngồi xuống, nhớ tới
cảnh tượng dọc đường đi, Diệp Thế Tử hỏi: “Phải rồi, lần này qua đây sao thấy
trong phủ huynh toàn là thợ, muốn trùng tu gì hả?”
Diệp Thanh Hoan tận mắt thấy Cảnh Vương phủ vây hàng rào,
bên trong không ngừng truyền ra tiếng động khoan đục, y và Cảnh Vương giao hảo
nhiều năm tất nhiên biết người này lạnh lùng bao nhiêu. Bố cục và bài trí của Cảnh
Vương phủ Cảnh Vương chả thèm để ý, sau khi dọn vào không sửa gì cả, đây là lần
đầu tiên, có thể nói là xây sửa rầm rộ như thế.
Chẳng lẽ là thấy y thành hôn, Cảnh Vương trông mà thèm nên
muốn ké náo nhiệt?
Nếu thật là vậy, Diệp Thanh Hoan cảm thấy rất mỹ mãn.
Cảnh Vương liếc nhìn Vương Hỉ, Vương Hỉ tiến lên, vô tình
đánh nát giấc mộng của Diệp Thế Tử: “Thế tử gia, điện đang là đang làm... bể cá
mới cho ngư chủ tử.”
Diệp Thanh Hoan: “???”
Thì ra không phải vì y mà là vì cá?
Diệp Thế Tử không ngờ không chỉ chó cưng nhà mình không bằng cá, mà tới
mình cũng không: “...”
“Thiên Trì, huynh làm hơi quá rồi thì phải?” Diệp Thế Tử
không nhịn được oán giận.
Lý Ngư đang nằm trong bể cá san hô trong tay Cảnh Vương suy
tính nên “tiếp xúc thân mật” thế nào, bất chợt nghe có bể cá mới. Lý Ngư lập tức
phản xạ có điều kiện hưng phấn vẫy đuôi.
Vừa vẫy vừa cân nhắc lời của Diệp Thế Tử, gần đây vì cậu
thay vảy mà không được đợi ở trong phòng Cảnh Vương nữa. Cảnh Vương thường
trông coi cậu, căn bản không có thời gian biến thành người, càng không biết Cảnh
Vương phủ đang xây bể cá mới.
Nếu xây sân mới thì Lý Ngư không biết là cho ai, nhưng nếu
xây bể cá thì khẳng định là cho cậu rồi, Cảnh Vương chỉ có một con cá là cậu mà
thôi!
Huhu, chủ nhân bạo quân mặc dù không sờ cậu nhưng vẫn đối xử
tốt với cậu như thế…
Lý Ngư xúc động chảy nước mắt, chủ động bơi lại tay Cảnh
Vương, dùng miệng củng củng ngón tay Cảnh Vương.
Lời càu nhàu của Diệp Thanh Hoan Cảnh Vương nghe tai này ra
tai kia, liếc mắt thấy bóng đen từ bể cá bơi đến, cảm xúc thân thiết ở đầu ngón
tay làm hắn không nghĩ ngợi đã sờ lên.
Mãi đến khi con cá trong tay cuộn mình lại, Cảnh Vương mới ý
thức được mình đang làm gì. Nhất thời không chú ý, hắn vậy mà lại đưa cho cá
chép…
Cảnh Vương có hơi hối hận, trước đây không biết thì thôi, giờ
đã biết còn tùy tiện sờ cá.
Nhưng mà con cá đảo quanh trong lòng bàn tay hắn, hắn bất động,
đuôi cá như tấm lụa vòng quanh ngón tay hắn. Nuôi cá lâu như vậy, hắn biết đây
là biểu hiện vui vẻ của cá nhỏ, hình như cá nhỏ... không bận tâm, thậm chí còn
rất thích nữa.
Cảnh Vương mím môi, việc này có nghĩa là cá nhỏ cũng giống hắn,
hy vọng tiếp tục như thế?
Một chút buồn phiền vì người mẹ chưa từng gặp mặt đã bị cái
đuôi của cá nhỏ cuốn đi rồi.
Cảnh Vương không rút tay lại, Lý Ngư hưng phấn kêu to: “Aaa,
hắn lại sờ mình!!!”
Diệp Thế Tử sắp lập gia đình nên gan cũng to ra, sau khi ý
thức được mình bị lạnh nhạt thì cứ luôn miệng phàn nàn Cảnh Vương. Thế nhưng vừa
quay đầu lại đã thấy Cảnh Vương đang chuyên tâm sờ đầu cá, một câu cũng chẳng
nghe, Diệp Thế Tử: “...”
Đủ lắm rồi, y thua triệt để rồi đó được chưa?
Diệp Thế Tử cẩn thận đến gần, bồi thêm một khuôn mặt cười: “Thiên Trì, cho đệ sờ cá nhỏ một chút được không? Để trao đổi thì Hùng Phong mặc cho huynh sờ.”
Đừng thấy thế tử gia luôn so bì Hùng Phong với cá chép nhỏ,
thật ra y cũng muốn sờ con cá chép này lâu rồi.
Ai thèm sờ chó của mi! Cảnh Vương ghét bỏ híp mắt lại,
Vương Hỉ đứng bên cạnh hiểu rõ, nhanh chóng sai người kéo Diệp Thế Tử ra xa.
“Thế tử gia, sao ngài lại quên rồi, điện hạ không thích người
khác bàn điều kiện với mình đâu.” Vương Hỉ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Cái này mà cũng xem là bàn điều kiện à?” Diệp Thanh Hoan ngạc
nhiên.
“Sao lại không tính?” Vương Hỉ lại nói: “Ngài ấy lại càng
không thích người khác sờ cá của mình.”
Hiện tại không lôi ngài ra ngoài là điện hạ đã nể mặt lão Thừa Ân công rồi, Vương Hỉ nói thầm trong lòng.
Diệp Thanh Hoan: “...”
Diệp Thế Tử đành phải tội nghiệp đứng ở xa xa, trơ mắt nhìn
biểu ca của mình sờ đầu cá. Vốn y muốn đến Cảnh Vương phủ khoe mình sắp lập gia
đình, trái lại bây giờ lại bị Cảnh Vương vả mặt!
Đột nhiên, Diệp Thế Tử phát hiện một chuyện kỳ lạ, trợn tròn
mắt. Con cá đang được Cảnh Vương sờ hình như vảy bụng có màu vàng, không giống
với trước đây.
Diệp Thế Tử nhìn chòng chọc hồi lâu, xác định mình đúng mới
dám nói: “Thiên Trì, huynh đổi cá khác để nuôi rồi hả?”
Cảnh Vương không thèm để ý đến y, Vương Hỉ cười nói: “Thế tử
gia, ngài nói gì vậy, không phải là đổi cá, là cá nhỏ chủ tử đang thay vảy.”
“Cá cũng thay vảy nữa à? Sao ta chưa từng nghe nói?” Vẻ mặt
Diệp Thanh Hoan không tin.
Cảnh Vương thản nhiên liếc y, Vương Hỉ lập tức nói: “Thế tử
gia chưa từng nghe nói không phải là không có, còn nữa, Hùng Phong của thế tử
gia không phải cũng thay lông đó sao?”
Diệp Thanh Hoan không thể không gật đầu, quả thật Hùng Phong
có thay lông, mỗi lần thay là Thừa Ân
công phủ ngập lông chó... Nhưng mà Hùng Phong đâu có tự nhiên đổi màu lông đâu?
Có điều con cá này của Cảnh Vương thông minh hơn mấy con cá
bình thường nhiều, có thể là không giống những loài cá hắn biết.
Diệp Thanh Hoan nháy nháy mắt tự thuyết phục mình, thật ra Cảnh
Vương cũng không cần phải nói dối y, nếu y lại làm Cảnh Vương không vui có khi
lại bị đuổi.
“Được rồi, kỳ thật cá nhỏ thay vảy... Rất là oai phong.”
Diệp Thế Tử lục trong bụng nửa ngày mới rặn ra một câu ca ngợi,
hòng lấy lại ấn tượng tốt với Cảnh Vương.
Cảnh Vương cao lãnh gật đầu với Diệp Thế Tử, Lý Ngư đang hưởng
thụ sờ mó thoải mái đến run đuôi: “Thế tử gia đúng là anh hùng có cùng ý kiến!”
Diệp Thanh Hoan nỗ lực chờ đến giờ ăn của Cảnh Vương.
Rượu mơ lão Thừa Ân công ủ, vò của Hiếu Tuệ Hoàng hậu Vương Hỉ đã đem cất, Diệp Thanh Hoan vỗ vỗ một
vò khác: “Đây là vò ông nội ủ cho đệ, đến đây nếm thử chén cho vui.”
Cảnh Vương không cần nói, Vương Hỉ đã đoán được ý chủ tử,
mang hai cái chén bằng ngọc lưu ly qua để Cảnh Vương và Diệp Thanh Hoan đối ẩm.
Vò rượu được mở ra, mùi vị của ngọt ngào của trái mơ bay ra
trước, tiếp đến mới là hương rượu vừa tinh khiết vừa thơm. Dùng muôi múc mơ dưới
đáy vò ra bỏ vào chiếc đĩa sứ trắng bên cạnh. Theo tập tục đương triều, bình
thường uống rượu mơ không cần phải ăn mơ, nhưng cũng có người thích ăn mơ,
Vương Hỉ làm vậy để Cảnh Vương bà Diệp Thế Tử có muốn ăn thì tiện tay.
Lý Ngư nằm trong bể cá san hô trên bàn, hiện giờ cậu và chủ
nhân bạo quân có cùng đãi ngộ khi dùng bữa. Vương Hỉ chuẩn bị rượu mơ thì Cảnh
Vương đút cho cá nhỏ miếng thức ăn màu đỏ, lại bẻ thêm nửa cánh bánh hoa đào.
Lý Ngư ăn thức ăn cho cá và bánh hoa đào vốn nên thỏa mãn,
thế nhưng lúc mở vò rượu mơ hương thơm bay ra rất mê người, cả bể cá đều ngập
mùi, kích thích bụng cá kêu ùng ục.
Lý Ngư ngậm một miếng bánh hoa đào bơi lên mặt nước, không
ngừng ngửi mùi rượu mơ thơm ngát. Huhu, cậu cũng muốn uống rượu mơ, thế nhưng Cảnh
Vương sẽ không cho một con cá uống rượu, cậu ngồi nhìn Cảnh Vương và Diệp Thế Tử
uống cũng được ha?
Cảnh Vương đút cá xong thì tự mình ăn nửa cái bánh hoa đào
còn lại. Diệp Thanh Hoan bên cạnh hâm mộ nhìn theo, cảm thấy mình lúc nãy đúng
là bị che mắt, làm sao mà Cảnh Vương chịu đổi cá khác nuôi.
Vương Hỉ rót rượu cho hai người, rượu mơ rót vào chén ngọc
lưu ly như quỳnh tương ngọc dịch*. Cảnh Vương chăm chú nhìn ly rượu trong trẻo,
ngón tay thon dài gảy gảy cái chén, nâng chén uống khẽ, bên kia Diệp Thanh Hoan
đã ngã đầu một hơi cạn sạch.
*chất lỏng đẹp như ngọc.
“Rượu ngon.” Diệp Thanh Hoan lau miệng cười lớn, cũng không
để Vương Hỉ rót thêm mà tự mình ra tay.
Lý Ngư nhìn trộm người đang uống rượu: chủ nhân đẹp trai
quáaaa... Diệp Thế Tử là trâu uống nước à!
Hương thơm của rượu mơ quấn quanh không khí, khiến cá thèm
không chịu nổi. Diệp Thế Tử càng thẳng thắn như thế, cá càng muốn hét lên!
Diệp Thanh Hoan cứ theo cách như vậy mà đối ẩm từng ly với Cảnh
Vương, mới đó đã ba chén. Uống xong ba chén, tai Diệp Thế Tử nhiễm hồng, ánh mắt
bắt đầu mơ hồ.
“Thiên Trì, rượu này... ông nội ủ cho huynh, chờ sau này
huynh...” Diệp Thanh Hoan nấc một cái, cười nói.
Cảnh Vương giật mình một cái, buông chén rượu sai Vương Hỉ
đi nấu canh giải rượu cho Diệp Thanh Hoan.
Có người khi say chỉ ngủ đến bất tỉnh nhân sự, có người lại
quậy phá, Diệp Thế Tử là kết hợp cả hai loại. Say rượu thì lôi kéo người khác
nói mê nói sảng.
Cảnh Vương thấy Diệp Thanh Hoan sắp ngã ra đất, không thể
không ra tay kéo y, lại bị Diệp Thanh Hoan bắt lấy, bắt đầu nói từ chuyện ngày
bé ở Thừa Ân công phủ lật ngói nhà bị cha
mẹ đánh nói ra hết.
Cảnh Vương thế mà say sưa nghe một hồi lâu.
Lý Ngư biết Cảnh Vương có lẽ là đang nhớ lại mình ngày trước,
sợ Cảnh Vương khó chịu nên tóe nước sang.
Cảnh Vương nghe thấy âm thanh tóe nước, quay đầu sáng nhìn
cá, ánh mắt khiến người yên tâm.
Vương Hỉ ra sức đè Diệp Thế Tử lại đút canh giải rượu, Diệp
Thế Tử vẫn nói không ngừng, lúc sau còn nói y không muốn thành thân.
Lý Ngư: “...”
Thì ra người đỉnh đạc như Diệp Thế Tử cũng có chứng sợ hãi
trước khi kết hôn, thật sự là không nên đánh giá người qua vẻ ngoài mà.
Lý Ngư cũng không phải không thấu hiểu, dù sao thì Diệp Thanh
Hoan và Kim Tuyệt công chúa chưa nói với nhau câu nào đã thành thân, sẽ sống
cùng nhau cả đời, mờ mịt cũng là chuyện thường. Có lẽ Diệp Thế Tử muốn dùng
phương thức như vậy để nói ra những lo sợ của mình.
Tâm tình của Diệp Thế Tử Cảnh Vương không hiểu được, nhưng vẫn
kiên nhẫn chăm sóc con ma men này, sai Vương Hỉ canh chừng Diệp Thanh Hoan, bản
thân thì dắt cá về phòng.
Vừa nãy hắn có phát hiện ánh nhìn chăm chú của cá nhỏ với
chén ngọc lưu ly, đoán chừng cá nhỏ tham uống, thế nhưng rượu mơ không thể uống
bậy, Diệp Thanh Hoan còn say thành cái dạng đó…
Có điều Cảnh Vương vẫn muốn thỏa mãn yêu cầu của cá chép
tinh, suy nghĩ một lúc rồi kêu Vương Hỉ bưng dĩa mơ sang. Nếu cho cá chép tinh
ăn chút mơ, không phải uống rượu thì không gì phải sợ.
Lý Ngư thấy Cảnh Vương dẫn cậu về còn cầm theo đĩa mơ thì lập
tức sung sướng vẫy đuôi điên cuồng: không lẽ Cảnh Vương muốn cho cậu ăn mơ hả,
nhất định là vậy rồi, nhất định là vậy rồi!
Cảnh Vương trở về phòng, trước tiên bỏ đĩa mơ xuống thì thấy
cá chép nhỏ lắc lắc đầu, dùng đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm quả mơ. Cảnh
Vương cười, cũng đặt cá xuống.
Lúc này Vương Hỉ theo đến hỏi: “Điện hạ, thế tử hình như hơi
khó chịu... Ngài có muốn qua xem không?”
Ở Cảnh Vương phủ, Cảnh Vương không có mặt thì đều do Vương Hỉ
quyết định mọi chuyện, nhưng dù sao Diệp Thanh Hoan cũng là thế tử của Thừa Ân công phủ, Vương Hỉ cũng không dám tự tiện,
chuyện quan trọng vẫn phải hỏi ý Cảnh Vương.
Cảnh Vương nghe vậy thì biết đây là chuyện Vương Hỉ không
thể tự quyết định, phải đi qua một chuyến.
Hắn đang muốn kiểm tra cá nhỏ, lại phát hiện ánh mắt nó
luôn nhìn chằm chằm vào đĩa mơ, không phát hiện hắn đã rời đi.
Cảnh Vương bỗng cảm thấy đĩa mơ này thật chướng mắt.
Thân cá... không thể ăn hết đĩa mơ được.
Cảnh Vương nghĩ đến đó nhớ tới cá nhỏ bong vảy đã nhiều
ngày, hắn thường xuyên canh giữ. Cá nhỏ mặc dù có thay vảy nhưng từ khi trở về
từ hoàng cung vẫn chưa hóa hình người, có lẽ là hắn tránh đi, cá mới có thể biến
hóa?
Vốn hắn muốn đút mơ cho cá ăn, bây giờ lại không định làm vậy
nữa. Để đĩa mơ lại cho cá chép tinh, có khi nào nó sẽ biến hình không?
Cảnh Vương nhìn sâu cá một cái, vội vàng rời đi hỏi thăm Diệp
Thế Tử. Lý Ngư trong bể cá lắng nghe một hồi, xác định Cảnh Vương đi thật rồi mới
sử dụng kỹ năng biến thân.
Từ cung trở về cậu vẫn chưa tìm được cơ hội biến thân vì Cảnh
Vương luôn canh giữ, cậu thử di chuyển, chung quy vẫn bất tiện. Hình người có
thể duy trì nửa canh giờ, cũng đủ cậu ăn một bữa, chơi một hồi.
Trước mắt cũng không có chuyện gì quan trọng, cậu có thể biến
thân vì đĩa mơ, ăn đỡ thèm.
Một đĩa mơ có rất nhiều quả, tận mắt cậu thấy Vương Hỉ lấy
ra từ bình rượu, không ai đếm cả, mất một hai quả cũng không có vấn đề gì, an
toàn!
Lý Ngư thuần thục lục tủ tìm một cái áo lót và tiết khố mặc
vào, ngồi xuống trước bàn nhặt lấy một quả mơ. Rượu mơ có màu hổ phách nhưng quả
mơ vẫn xanh biếc, tươi mới, hương vị ngọt ngào khiến người ta thèm chảy dãi.
Lý Ngư nhét một quả vào miệng, cẩn thận cắn một ngụm, vị
chua chua ngọt ngọt, thịt quả còn đọng không ít rượu, rượu này cũng không hăng
mà lại rất ngọt. Cậu rất thích hương vị này, ăn một quả lại một quả.
Bên phía Cảnh Vương.
Canh giải rượu cũng không thể khiến Diệp Thế Tử thanh tỉnh
chút nào, y ôm cây cột trong vương phủ gào khóc. Cảnh Vương mặt không đổi sắc
nghe y gào một hồi, tình hình này quả thật Vương Hỉ không thể làm chủ, Cảnh
Vương trực tiếp ra tay nhanh gọn, Diệp Thanh Hoan liền im lặng.
Cảnh Vương lệnh Vương Hỉ tìm xe ngựa nhét Diệp Thanh Hoan
vào, đuổi về Thừa Ân công phủ, giao cho
người bên đó săn sóc.
Xử lý Diệp Thanh Hoan xong Cảnh Vương đầy đầu mồ hôi, nhớ tới
trong phòng mình còn một con cá chép tinh, bất chấp chạy về không kịp lau mồ
hôi. Cũng không biết cá chép tinh có biến hình không, lúc hắn quay về có khi
nào biến về thành cá hay không.
Khi hắn đẩy cửa phòng khép hờ ra đã ngửi thấy mùi rượu ngập
trời, thiếu niên hắn vẫn luôn muốn gặp ngơ ngác ngồi dưới đất, mặt đỏ lựng mắt
mơ màng, một tay ôm cái đĩa một tay để trong miệng liếm liếm, cái đĩa chỉ còn lại
quả mơ cuối cùng.
Chuyện gì đây?
Cảnh Vương nghi hoặc, khi nhìn thấy thiếu niên... rốt cuộc
cũng biến hình.
Cảnh Vương hơi mừng thầm, chậm rãi bước đến, suy nghĩ xem
nên nói gì...
Không, hắn không nói được. Mặc dù cá nhỏ có là người nhưng vẫn
bất tiện như cũ, hắn vẫn phải đi lấy giấy bút ra.
Cảnh Vương chuyển hướng đi tìm bút, cá nhỏ bỗng cười hắc hắc,
bồ nhào lên ôm lấy hắn mừng rỡ cọ cọ.
“Chủ nhân, người về rồi?” Thanh âm thiếu niên mềm mại, còn
chút giọng mũi.
Cảnh Vương bị tình huống bất chợt làm rung động, nhớ lại
không lâu trước đây ở điện Cảnh Thái đối phương gọi hắn là “điện hạ”, sao giờ lại
thành “chủ nhân” rồi?
Hai má cá nhỏ ửng đỏ, hai mắt phát sáng, hai tay cẩn trọng
dâng một quả mơ lên đút vào miệng hắn. Dù Cảnh Vương thấy có hơi không thích hợp,
thế nhưng cá nhỏ quá nhiệt tình, hắn không lay chuyển được đành ăn.
Quả mơ vào miệng, mang theo dòng rượu còn nồng hơn trong
chén ngọc lưu ly, Cảnh Vương ngạc nhiên, ánh mắt chuyển qua cái đĩa trơ trọi,
trên đất thì đầy hạt mơ, cá nhỏ ăn hết đống mơ luôn rồi?
Hắn vốn cũng không biết những quả mơ này lại còn nhiều rượu
như vậy, con cá này sợ là đã uống không ít…
“Ngon hong? Chừa lại cho ngài đó!” Cá nhỏ cúi đầu cọ cọ tay
hắn, cười tủm tỉm hỏi.
Cảnh Vương ma xui quỷ khiến lại gật đầu, được cá nhớ thương,
trong lòng lại lo sợ. Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người thiếu niên, Cảnh
Vương bỗng nhiên tỉnh ngộ, đây chắc là biến hình nhưng chẳng nhớ nên con cá say
bí tỉ này mới gọi hắn là chủ nhân.
Thiếu niên lớn như vậy không còn là con cá nhỏ có thể cầm trong
lòng bàn tay. Cảnh Vương cũng không biết phải xử lý thế nào, nhẹ nhàng huých
tay cá nhỏ say mèm muốn cậu buông ra, ai ngờ con cá say này lại như không có
xương, mềm nhũn nằm sấp trên người hắn.
Cảnh Vương bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu niên ăn mặc đơn
bạc dán vào người, khiến tim hắn sắp nhảy khỏi ngực.
“Buồn ngủ quá, muốn làm một giấc.”
Cá nhỏ say mèm bĩu môi, đánh ngáp một cái, hai mắt ngập nước,
còn tưởng rằng mình đang nằm trong lòng bàn tay chủ nhân bạo quân, Cảnh Vương
muốn sờ mình. Thế nhưng cá quá mệt mỏi không muốn bị sờ, có lệ cọ cọ “tay” chủ
nhân.
Cảnh Vương liên tiếp bị cá nhỏ say mèm cọ: “...”
Cảnh Vương thấy mồ hôi trên lưng vẫn chưa khô, do dự ôm lấy
cá nhỏ say mèm, muốn cá thoải mái hơn tí. Nếu say quá muốn ngủ thì vẫn nên nằm
xuống.
Cảnh Vương cũng là có ý tốt, đỡ cá qua giường, đôi mắt đang
nhắm tịt của cá nhỏ say mèm đột nhiên mở ra.
“Không phải chỗ này, bể cá của tôi đâu?” Cá nhỏ say mèm chống
nạnh, cảnh giác quan sát xung quanh.
Cảnh Vương: “...”
Cảnh Vương sao có thể để Lý Ngư ngủ trong bể cá, may là cá
say nhỉ híp mắt nhìn về phía giường lần nữa, thấy đệm giường màu trắng liền cảm
thấy đây là giường đá của mình.
Cá nhỏ say mèm chủ động qua đó nằm xuống, gối ngọc bị cậu
quăng sang một bên.
Cảnh Vương muốn đợi cậu ngủ rồi đi lấy khăn lau mặt cho cậu,
thế nhưng cá nhỏ say mèm mới chợp mắt một lát lại bật người dậy xoa mắt: “Chăn
bèo của tôi đâu?”
Cảnh Vương: “??? Chăn bèo... là cái gì?”
Cảnh Vương nhớ lại bình thường cá chép nhỏ hay đắp một cái
lá, đoán đó là chăn của cậu. Cảnh Vương cũng không thể lấy cái lá ướt đẫm trong
bể cá ra cho cậu đắp, suy nghĩ rồi lục tung tủ quần áo lôi ra một cái áo ngủ bằng
gấm màu mạ.
Cảnh Vương đầu đầy mồ hôi đắp áo ngủ cho cá nhỏ say mèm, cá
nhỏ say mèm nhìn thấy màu sắc quen thuộc thì thỏa mãn đắp chăn, miệng thì thào:
“Cảm ơn núi giả!”
Cảnh Vương: “...”
Cảnh Vương muốn chờ cá ngủ say thì cậu lại bật dậy.
Rung đùi đắc ý nhìn mặt chủ nhân bạo quân, cá nhỏ say mèm đột
nhiên nhớ tới nhiệm vụ chưa hoàn thành của mình.
“Hệ thống nói, không thể lặp lại.” Cá nhỏ say mèm nhíu mày,
bất mãn nói.
Cảnh Vương căn bản không biết hệ thống là cái “thùng” gì (đồng
âm), muốn viết xuống thì cá nhỏ say mèm giữ chặt mặt hắn, cười hắc hắc.
Cảnh Vương bị con cá này đùa đến lòng không yên, nếu con cá
chép tinh này uống rượu phải hút vàng, hắn nhất định sẽ phối hợp.
Cá chép tinh dẩu miệng, lắc đến lắc đi, nhẹ nhàng cắn một ngụm
vào yết hầu.
Cảnh Vương đột nhiên bị gặm: “!!!”
___________________
Dưa Hấu: Không biết có bạn nào vẫn còn kiên trì đọc bộ truyện có tiến độ chậm như thế này không nhưng mình cứ cmt vậy. Chả là mình đang phân vân xem nên đăng hết những bản edit và beta thô cho các bạn đọc, hay cứ đợi khi mình đủ rảnh để beta lại từ đầu cho mượt rồi mới đăng cho các bạn đọc :< Mọi người trong nhóm đều bận qtqđ ;-;
Chủ nhà đăng bản nào cũng được. Chủ nhà cố lên😘😘😘
Trả lờiXóatôi sẽ chờ chủ nhà đăng chương mới
Trả lờiXóabọn mình đăng tới chương 52 rồi nhaaaa
Xóakhum sao, đợi chờ cũng là mụt thú vui mà ~~
Trả lờiXóachừi ưi lần này bé Ngư lớn chyện rồi, yết hầu là bộ phận nhạy cảm của nam nhân đó!!!!!!!