Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 32

Edit: Nguyen Tung
Beta: Sói

Như Cố Dương mong đợi, bữa tiệc sinh nhật kết thúc sớm nhưng cậu lại có chút không vui.

     

Cậu vốn tưởng khi về nhà có thể cùng Phàn Uyên có một cuộc trò truyện nghiêm túc từ tâm hồn, ai ngờ cậu vừa vào nhà hắn đã ra lệnh cậu đi học bài.


Trước khi học, Cố Dương còn bị Phàn Uyên đè lên giường dùng rượu thuốc bôi chỗ bầm tím sau lưng.


Thật ra Phàn Uyên cũng muốn Cố Dương tự mình bôi nhưng cậu thà chết không chịu.

     

Cuối cùng Phàn Uyên chỉ đành tư thân vận động , hắn xoa nắn vết thương Cố Dương đau đến mức thiếu chút nữa là cậu rơi nước mắt.


Phàn Uyên dày vò vết thương Cố Dương xong không cho cậu thời gian nghỉ, đưa Cố Dương còn nồng nặc mùi rượu thuốc đặt xuống bàn đọc sách trong thư phòng, sau đó mở một quyển vở bài tập ra trước mặt cậu.

     

"Thi tháng sắp tới rồi, học được càng nhiều càng tốt."

     

Cố Dương sờ cái cổ còn chút nhói đau, lại sờ chỗ vết máu ứ bị xoa bóp phát nóng, cảm thấy Phàn Uyên quả thật là đồ máu lạnh vô tình dùng xong liền vứt. 


Sau khi phản kháng không có kết quả, Cố Dương tủi thân cầm bút bắt đầu giải đề toán, còn Phàn Uyên lại ra khỏi thư phòng không biết để làm gì.

     

Thi tháng lần này vô cùng quan trọng với Cố Dương, nó liên quan trực tiếp tới phần thưởng của cậu nên Cố Dương giải quyết đống bài tập vô cùng quyết tâm. Cậu làm xong hết một bộ đề thi mẫu mới đặt bút xuống, ra ngoài tìm Phàn Uyên.


Cố Dương nghĩ Phàn Uyên đang làm gì đó vô cùng quan trọng, ai ngờ hắn lại đang ngủ trong phòng.


Trong phòng ngủ tối đen, cửa sổ bị kéo kín không chút ánh sáng.

     

Phàn Uyên nằm trên giường, hô hấp rất nhẹ.

     

Cố Dương lặng lẽ đi vào ngồi ở bên giường.

     

 "Phàn Uyên?"

     

Phàn Uyên lập tức mở mắt ra, sau đó ngồi dậy mở đèn đầu giường.

     

 "Giải xong đề rồi à?"

     

Cố Dương gật đầu: "Cậu không ngủ hả?"

     

Ánh mắt Phàn Uyên thanh tỉnh nhưng hắn lại nói dối: “Có ngủ."

     

Cố Dương thấy Phàn Uyên có tâm sự nên không làm phiền hắn, cậu trèo lên giường chui vào chăn của Phàn Uyên, yên lặng nằm bên cạnh. 


Nếu là bình thường,nhất định Phàn Uyên sẽ đẩy Cố Dương ra không cho cậu nằm quá gần mình. Nhưng hôm nay hắn chỉ đặt tay ra sau lưng cậu, không nhúc nhích. 


Đèn giường đã tắt, vạn vật lại rơi vào bóng tối, không một tiếng động.

     

Tinh thần Cố Dương hăng hái, cậu nghe tiếng hít thở của Phàn Uyên bên tai, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh. 

     

Đang nằm thì bụng kêu rột rột.

     

Tối nay vui chơi xong còn đánh nhau làm tiêu hao không ít thể lực, món lẩu cậu ăn đều đã bị tiêu hoá hết rồi. 

     

Hơn nửa đêm, Cố Dương bắt đầu cảm thấy đói bụng.

     

Cậu nghiêng tai tỉ mỉ lắng nghe, Phàn Uyên hít thở đều đặn, có vẻ đã ngủ say.

     

Nằm thêm một lát Cố Dương vẫn không cảm thấy đỡ hơn, cậu cẩn thận từng chút một trèo xuống giường, mở cửa chui ra ngoài.


Trời đêm yên tĩnh.

     

Phàn Uyên rơi vào ác mộng, chuyện tối nay làm hắn không khỏi hồi tưởng lại quá khứ dằn vặt trước đây. 

     

Trong mơ, Phàn Uyên trở về toà nhà cao tầng vắng vẻ năm xưa.

     

Ở đó, hắn đã phải trải qua những lần chửi rủa, đánh đập không ngừng, thấy tận mắt vô số lần bọn cướp bóc mây mưa với gái ngành, cuối cùng hết thảy đều chìm vào trong một mảng đỏ thẫm. Dường như hắn chưa từng thoát được, dường như thời gian lại quay trở lại, hắn vẫn bất lực, giãy dụa, mong mỏi được cứu giúp nhưng lại bị chính người thân từ bỏ.

     

Phàn Uyên giãy dụa, phản kháng, cuối cùng bừng tỉnh.

     

Xung quanh một màu đen kịt, yên tĩnh.

     

Phàn Uyên vươn tay sang bên cạnh, hắn biết Cố Dương nhất định sẽ ở bên cạnh mình, hắn muốn chạm vào cậu, xác định cậu tồn tại, không vì lí do gì, chỉ cần biết có người này ở bên.

     

Thế nhưng tay Phàn Uyên lại rơi vào khoảng trống, bên cạnh hắn trống rỗng và lạnh lẽo. Cố Dương không ở đây.

     

Phàn Uyên ngồi dậy từ trong bóng tối.

     

Hắn không mở đèn, chậm rãi ra khỏi phòng ngủ.


Thư phòng, phòng cho khách, buồng tắm, khắp nơi đều không có Cố Dương.

     

Phàn Uyên đứng trong hành lang, phía trước là bóng tối vô tận, phía sau là vực sâu thăm thẳm.

     

Quả nhiên, Cố Dương cũng bỏ chạy.

     

 Trong bóng tối truyền đến một tiếng cười nhạo, hình ảnh cha mẹ bỏ đi, những khuôn mặt sợ hãi không ngừng ùa về trong tâm chí hắn.

     

     "Cạch! "

     

Trong màn đêm u ám đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn, Phàn Uyên bừng tỉnh từ trong hồi ức, hắn quay người bước nhanh xuống dưới tầng.

     

Nhà bếp tầng một.

     

Cửa tủ lạnh mở toang, đồ vật bên trong bị bới lung tung, ánh đèn trong tủ chiếu ra xung quanh.

     

Cố Dương cẩn thận nâng cái ghế bị đổ để ra xa, xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm.

     

Vừa nãy cậu ăn quá chuyên tâm nên không cẩn thận làm đổ ghế, tiếng động lớn đến mức làm cậu giật cả mình.

     

Cố Dương nhìn xung quanh một lần, thấy dì giúp việc ở tầng một không bị đánh thức mới an tâm ăn bánh ga tô nhỏ trong tay.

     

Phàn Uyên không thích ăn đồ ngọt nhưng Cố Dương rất thích.

     

Từ khi Cố Dương ở nhà Phàn Uyên, tủ lạnh luôn chất đầy các loại bánh gato to nhỏ. 


Thế nhưng Phàn Uyên lại không cho Cố Dương ăn nhiều, làm cho Cố Dương nhìn các loại bánh đủ màu sắc mà than ngắn thở dài.

     

Đêm nay cậu thực sự quá đói, trong đầu không ngừng hiện lên đủ loại đồ ăn ngon, cuối cùng quyết định chạy xuống lục tủ lạnh.

     

Cố Dương ăn vui vẻ, tay trái cầm một cái bánh vị sữa, tay phải cầm vị dâu tây, ăn vui đến nỗi mặc kệ khoé miệng, cằm, trên tay dính đầy bơ.

     

Cậu nuốt miếng bánh dâu tây cuối cùng rồi tiếp tục lấy chiếc bánh vị việt quất, miếng ăn đến miệng rồi còn bị doạ rơi bánh.

     

Không biết Phàn Uyên đã đứng phía sau Cố Dương bao lâu, mà giờ hắn mới bước ra từ trong bóng tối, nhẹ giọng hỏi:

     

     "Ăn ngon không?"

     

Cố Dương cứng ngắc quay đầu nhìn Phàn Uyên đứng phía sau, sắc mặt hắn âm u, con ngươi đen láy nơi bóng đêm lẳng lặng nhìn cậu, dọa Cố Dương không nhịn được mà run một cái.

     

 Cậu lui về sau một bước, lưng dựa vào cánh cửa tủ lạnh, khí lạnh lập tức bao trùm cả lưng.

     

Cố Dương muốn nói chuyện, ai ngờ vừa mở miệng cậu lại ợ một cái

     

Cậu nhanh chóng che miệng lại, đôi mắt trợn tròn xoe nhìn Phàn Uyên.

     

Từ trước đến nay Phàn Uyên không cho cậu ăn nhiều đồ ngọt, Cố Dương nhìn đống giấy bọc mà nghĩ lần này tiêu đời rồi.

     

Không nhận được đáp đáp án, Phàn Uyên bèn tiến lên phía trước một bước, hắn đứng trước mặt Cố Dương từ trên cao nhìn xuống, hỏi lại lần thứ hai:

     

 "Ăn ngon không?"

     

Cố Dương cẩn thận gật gật đầu sau đó lấy một chiếc bánh dâu tây từ trong tủ đưa cho Phàn Uyên.


 "Nè! Cậu cũng ăn đi!"

     

Cậu cũng không hi vọng Phàn Uyên ăn, chẳng qua là sợ ngu người rồi, ngoại trừ cho Phàn Uyên ăn bánh ngọt, mời hắn cùng tham gia đội ngũ ăn vụng ban đêm thì cậu cũng không biết làm gì.

     

Kết quả Phàn Uyên lại bất ngờ ngồi xổm xuống, hơi nghiêng người về phía trước cắn một miếng bánh trong tay Cố Dương.

     

Phàn Uyên ăn ở chỗ có ít kem bơ khiến bánh gato nhỏ hơi ngả nghiêng, dâu tây ở trên bánh sắp rớt xuống.

     

Cố Dương thốt lên kinh ngạc: "Dâu tây sắp rơi!"

     

Cậu nhanh chóng cắn một miếng hết phần bánh gato còn lại, sau khi nuốt xuống Cố Dương mới nhận ra bản thân vốn định cho Phàn Uyên ăn nên cậu lập tức quay người đưa mẩu bánh còn sót lại cho hắn.

     

Phàn Uyên nghiêng đầu sang một bên ghét bỏ: "Quá ngọt."

     

Cố Dương lập tức nhét miếng bánh vào trong miệng, nhồm nhoàm nhai: "Đâu có, ăn rất ngon."

     

Phàn Uyên nhìn Cố Dương ngồi xổm trước mặt hắn ăn bánh dính đầy khóe miệng, đầu ngón tay toàn là kem bơ, con ngươi đen tuyền của hắn cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

     

 Hắn duỗi tay quệt đi chút bơ dính trên môi Cố Dương, đưa vào miệng ngay trước mặt cậu.

     

Nhìn Cố Dương ngẩn cả người, Phàn Uyên cười khẽ: "Độ ngọt khá vừa vặn."


Dứt lời hắn đưa tay về phía Cố Dương lần thứ hai, lau hết bơ trên môi cậu xuống cho vào miệng.


Cố Dương liếm khoé miệng, đánh rơi bánh gato nhỏ trên tay.

     

Phàn Uyên nhặt hai miếng bánh gato bị rớt ném vào thùng rác rồi kéo Cố Dương dậy. Hắn đóng tủ lạnh, sau đó bật một cái đèn nhỏ. 

     

 "Đừng ăn nữa, buổi tối ăn nhiều như thế không tốt, còn mấy tiếng nữa là trời sáng rồi, lúc đó hãy ăn.”

     

Phàn Uyên kéo Cố Dương đến chậu rửa tay, hắn khẽ vuốt ve đầu ngón tay đầy bơ của cậu một lúc mới mở vòi nước.  

     

Miệng Cố Dương giật giật, cậu sững sờ nhìn Phàn Uyên.

     

Dưới ánh đèn êm dịu, Cố Dương nhìn sườn mặt được khắc hoạ dịu dàng đến kì lạ của Phàn Uyên, trong lòng như có nhóc tí hon đang khua chiêng gõ trống.

     

 Cậu liếc về phía tay hai người đang nắm lấy nhau, quấn quýt dưới vòi nước. 

     

Đầu ngón tay Phàn Uyên len lỏi vào kẻ ngón tay Cố Dương giúp cậu rửa sạch vết bơ trắng mịn.

     

Cố Dương nhìn lòng bàn tay mình có những chữ nhỏ như ẩn như hiện, dòng nước đi qua con chữ làm nó càng thêm mơ hồ và lấp lánh.

     

Độ thiện cảm của Phàn Uyên tăng lên 18 điểm.

     

Cố Dương sững sờ, suy nghĩ hỗn loạn.

     

Độ thiện cảm của Phàn Uyên đột nhiên tăng 2 điểm, chuyện này quả thật khó mà tin nổi.

     

Rửa sạch sẽ bơ trên tay, một tay Phàn Uyên đóng vòi nước, một tay rút giấy ăn lau tay giúp Cố Dương.

     

Cuối cùng, hắn nâng ngón tay Cố Dương lên môi nhẹ nhàng hôn một cái.

     

Trong nháy mắt ấy, đôi cánh đen tuyền giang rộng sau lưng Cố Dương.

     

Phàn Uyên hài lòng nhìn đôi cánh của Cố Dương, mạnh mẽ kéo cậu tới trước mặt, bàn tay như có như không đụng vào phần gốc cánh nối liền với lưng, như gãi ngứa vào tim Cố Dương.

     

Cố Dương không tự chủ được nắm chặt lấy vạt áo trước ngực Phàn Uyên, tùy ý để hắn cúi đầu lại gần tai cậu.

     

Rõ ràng giọng nói, hơi thở vẫn vô cùng quen thuộc nhưng lúc này chúng lại khiến Cố Dương rung động thêm lần nữa.

     

Phàn Uyên thì thầm vào tai Cố Dương, đôi môi hắn khẽ chạm vào tai cậu.

     

 "Không cho cậu ăn cậu vẫn cứ ăn, liệu có nên bị phạt không?"

     

Trái tim nhỏ bé của Cố Dương đập liên hồi, căn bản không chú ý tới Phàn Uyên nói gì, khi cậu nghiêng đầu lộ ra đôi mắt đã hơi ẩm ướt.

     

     "Hả?"

     

Phàn Uyên cong môi nhưng không nhắc lại, trực tiếp dùng hành động chứng minh quyết tâm trừng phạt Cố Dương của mình.

     

Dì giúp việc ở tầng một không bị tiếng ghế đổ đánh thức nhưng lại bị tiếng kêu thảm thiết của Cố Dương gọi dậy. 

     

Bà mặc áo khoác chạy đến thì thấy tiểu thiếu gia đang đưa lưng về phía bà ôm cậu bạn vẫn luôn ở đây.

     

Xung quanh cậu bạn kia tối om không thấy bất kì thứ gì, bà dụi dụi mắt tưởng mình nhìn lầm, hình như đằng sau cậu bạn nhỏ có thứ gì cử động.


Không kịp nhìn kĩ, Phàn Uyên đã bảo bà đi ngủ.

     

Mặt Cố Dương chôn ở lồng ngực Phàn Uyên, khoé miệng chưa lau sạch còn dính bơ kem cọ vào quần áo Phàn Uyên, vai run lên vì đau.

     

Đêm đó Cố Dương ngủ ngon hiếm thấy.

     

Ngày hôm sau.

     

Sáng sớm trường học vô cùng rộn ràng.

     

Cố Dương từ trên xe của Phàn Uyên xuống, không thèm chờ hắn mà xông về phía trước. Nhưng đi được vài bước cậu lại tự giác chậm lại, tuy Cố Dương tỏ ra bình thường nhưng nhìn vẫn rất kì cục.

     

Phàn Uyên cầm hai túi đồ ăn xuống xe, hắn chậm rãi theo sau Cố Dương, bị cậu bỏ lại cũng không tức giận.

     

Vào lớp, Cố Dương đoạt lấy hai túi đồ ăn trên tay Phàn Uyên để lên bàn Phan Phỉ.

     

Hai túi nhét đầy đồ ăn vặt, món gì cũng có, vô cùng phong phú.

     

Cố Dương cười cười với Phan Phỉ:

     

"Tối hôm qua cậu sợ hãi đúng không, tớ thấy nhóm bạn cậu bị doạ sợ nên mới đưa cậu ít đồ ăn vặt, sáng sớm không kịp mua, mai lại mang tiếp.”

     

Phan Phỉ giờ mới hiểu ý, cô phẩy tay:.

     

"Ôi ngày hôm qua là cậu giúp tớ mà, có bị doạ gì đâu..."

     

Nói đoạn, Phan Phỉ lén lút quay đầu liếc Phàn Uyên, sau đó cô cẩn thận tới gần Cố Dương, nhẹ giọng hỏi:

     

"Hơn nữa lớp trưởng trông vậy mà khoẻ ghê, có phải lúc bình thường cậu cũng mệt mỏi lắm không..."


Cố Dương phẩy tay, vô cùng sảng khoái: "Cậu ấy vốn đã khoẻ... Tớ mệt gì chứ."

     

Mãi đến khi Cố Dương về chỗ cởi áo khoác ngồi xuống, bị Phan Phi quay đầu liếc nhìn mới phản ứng được “bình thường cậu cũng mệt mỏi” là ý gì. 

     

Mới sáng sớm mặt Cố Dương đã đỏ bừng

     

Phàn Uyên đi nộp bài tập thì thấy Cố Dương mặt đỏ chót ngồi một chỗ. 

     

Hắn đưa tay ra thăm dò nhiệt độ trên Cố Dương nhưng lại bị cậu né tránh.

     

Cố Dương né đầu ra sau, mắt lại lén lút nhìn Phàn Uyên.

     

Tay trái Phàn Uyên không đeo găng tay nữa, bốn chữ trên tay cũng đã mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra. Đồng thời, hai chữ “Phàn Uyên” trên người Cố Dương cũng gần biến mất.

     

Thế nhưng Cố Dương vẫn có vòng cổ dây xích giấu ở dưới áo, hai chữ “FY” vẫn rõ ràng như cũ, được cậu bôi đậm bằng nét bút màu đỏ. 

     

 Phàn Uyên tùy ý để Cố Dương nhìn lén, mãi đến khi hết giờ tự học buổi sáng, vào tiết thứ nhất hắn mới đưa tay véo vành tai Cố Dương một cái.

     

"Nhìn nghiện rồi à? Đừng nhìn nữa, tập trung học đi."

     

Lúc này  Cố Dương mới nhận ra, cậu cứ tưởng bản thân bí mật lắm, hoá ra vì Phàn Uyên mặc kệ cậu thôi.

     

Sinh nhật Phan Phỉ vừa xong, rất nhanh đã đến kì thi tháng. 

     

Lần này Cố Dương và Phàn Uyên không cùng phòng thi.

     

Hai người tới trước cửa phòng thi của Phàn Uyên, Phàn Uyên thả một chiếc kẹo socola vào túi Cố Dương.

     

Tuy rằng sáng nay Cố Dương đã ăn sáng nhưng Phàn Uyên vẫn chuẩn bị socola cho cậu. 

     

Cố Dương túm lấy ống tay áo Phàn Uyên, có chút không nỡ.

     

Cậu nhìn bốn phía, lặng lẽ tiến đến bên tai Phàn Uyên nói:

     

"Phàn Uyên, cậu hôn mình một cái đi, nếu được vậy thì mình sẽ thi rất tốt."

     

Cố Dương biết rằng xung quanh toàn là học sinh nên Phàn Uyên không thể hôn cậu, nếu giận hắn có thể trực tiếp không để ý tới cậu mà đi vào phòng thi. Nhưng cậu vẫn muốn trêu hắn một chút. 

     

Không ngờ là Phàn Uyên lại giơ tay lên xoa đầu Cố Dương.

     

"Thi cho tốt.”

     

Cố Dương đứng trước cửa phòng thi của Phàn Uyên, thấy hắn đi vào cậu bèn giơ tay chạm vào chỗ được xoa, sau đó vẫy tay với Phàn Uyên ở trong rồi quay về phòng mình.

     

Đến khúc rẽ, cậu đi ngang qua Trác Uyển đang nói chuyện với thầy chủ nhiệm..

     

Cố Dương rất sợ thầy chủ nhiệm mới này, cậu nhỏ giọng chào hỏi hai người rồi lập tức bỏ chạy:

     

"Em chào cô Trác, chào thầy chủ nhiệm!!"

     

Thầy chủ nhiệm mới Hạ Kiến Dân nhăn mày hỏi cô Trác: “Cô Trác, quan hệ của hai bạn học sinh nam kia lớp cô có phải quá tốt không?”

     

Trác Uyển giật mình trong bụng, ngoài mặt cô cười qua loa: "Tụi con trai nó vậy mà, nghịch ngợm, đánh lộn nhưng không làm lỡ việc học là được, có Phàn Uyên thành tích của Cố Dương càng ngày càng tốt, trước đây quả thật khiến tôi rất đau đầu”.

     

Hạ Kiến Dân ồ một tiếng: "Nghe nói đây là cậu có gia đình đã quyên góp tiền cho lớp."

     

Trác Uyển lúng túng cười cười, không lên tiếng.

     

Thầy chủ nhiệm mới tên là Hạ Kiến Dân, nghe đâu bị trường cũ đuổi việc bởi vì quá cứng nhắc, cái gì cũng muốn uốn từ cong thành thẳng, đắc tội không ít giáo viên nên bị sa thải.

     

Hạ Kiến Dân vừa mới đến trường không bao lâu đã có mấy giáo viên phàn nàn rằng thầy ấy quản quá nhiều, nhúng tay còn nhiều hơn thầy hiệu trưởng.

     

Hạ Kiến Dân đi rồi, Trác Uyển thở dài nhìn hướng Cố Dương bỏ chạy.

     

Trường cấp ba của Cố Dương ngày thường không quá nghiêm khắc với học sinh, có thể xem như dễ tính nhất trong số các trường cấp ba khác. 

     

Chỉ có lúc thi cử mới xem như nghiêm túc, chấm điểm cũng rất nhanh.

     

Dù vậy, chờ thi tháng có điểm đã qua sinh nhật của Cố Dương.

     

Cho nên lúc thi xong nghe được điều này, xác định kết quả thi không thể có trước ngày 11 tháng 11, Cố Dương rất không vui.

     

Cậu bắt đầu quấn lấy Phàn Uyên đòi quà sinh nhật sớm.

     

Phàn Uyên vững như núi Thái Sơn, không hề bị lay động, mặc cho Cố Dương cầu xin nhõng nhẽo đòi hỏi hắn vẫn nhất quyết đợi đến khi có thành tích mới tặng.

     

Cố Dương gấp đến mức sắp phát hỏa, nhưng cũng không còn cách nào.

     

Cuối cùng cũng đến ngày 11 tháng 11, ngày sinh nhật Cố Dương.

     

Hôm đó, Cố Dương giận cả ngày không nói chuyện với Phàn Uyên.

     

Tuy rằng giận nhưng sau khi tan học cậu vẫn chủ động chui vào xe hắn. 

     

Cậu vừa lên xe thì Phàn Uyên cầm điện thoại xuống xe nhận điện thoại.

     

Cố Dương ngồi trong xe, nhìn Phàn Uyên cầm di động mới gọi điện, trong lòng càng thêm tức giận

     

Cậu còn thắc mắc mấy ngày nay tại sao không có người gọi điện thoại cho cậu tìm Phàn Uyên, hóa ra Phàn Uyên đã mua điện thoại mới, thế mà cậu còn không biết!

     

Phàn Uyên là cố ý gạt cậu, ý thức được điều này kết hợp cảm xúc bị dồn nén những ngày qua, Cố Dương càng lúc càng thấy oan ức.

     

Cậu nhìn sang hướng khác, Phàn Uyên lên xe cũng không thèm quan tâm.

     

Cố Dương nghĩ hôm nay cậu không muốn về nhà Phàn Uyên, cậu muốn về nhà mình.

     

Nhưng từ khi tới đây cậu không ở căn nhà kia quá lâu, một chút quen thuộc cũng không có.

     

Cố Dương xoắn xuýt cả một đường. Khi về đến nơi, cậu lập tức xuống xe vứt Phàn Uyên lại, sung sướng đi trước.

     

Mãi tận khi đi vào trong nhà Phàn Uyên vẫn không thèm nói một câu, Cố Dương quyết định đêm nay cậu nhất định phải về nhà.

     

Cậu chạy lên tầng, muốn đi dọn đồ trong phòng ngủ, nhưng mới vừa bước lên tầng Cố Dương bỗng chú ý tới một cánh cửa mới lạ nằm sâu trong cùng hành lang.

     

Khác với loại cửa làm từ gỗ cây đàn hương nhà Phàn Uyên, cánh cửa nằm ở chính giữa trong cùng hành lang kia lại được làm bằng sắt cực lớn, đen xì, điêu khắc hoa văn phức tạp.

     

Cánh cửa này hiện ra thần bí, cao lớn rất gợi tính tò mò.

     

Cố Dương chắc chắn sáng nay lúc ra khỏi nhà không hề có cánh cửa này, chắc đây là Phàn Uyên tìm người gấp rút làm.

     

Hành lang trong cùng có thêm cánh cửa này, mà hai cánh cửa cạnh nhau sử dụng gỗ đàn hương lại biến mất, Phàn Uyên đã gộp hai gian phòng lại với nhau.

     

Cố Dương không tự giác được đến trước cửa sắt, nhưng khi cậu muốn mở cửa thì phát hiện cửa đã bị khoá

     

Phàn Uyên vẫn đi sau Cố Dương, lặng lẽ không nói một lời.

     

Cố Dương thấy không mở ra bèn quay đầu nhìn Phàn Uyên.

     

 Phàn Uyên đưa tay sờ hoa văn phức tạp trên cửa, thuận tiện chặn giữa Cố Dương và cái cửa.

     

 Tuy vậy, Phàn Uyên vẫn không nhìn Cố Dương, chỉ tỉ mỉ miêu tả hoa văn trên cửa.

     

     "Thích không?"

     

Cố Dương cũng đưa tay ra sờ hoa văn, ngón tay chạm vào tay Phàn Uyên. 

     

Cậu quay đầu nhìn Phàn Uyên, Phàn Uyên cũng cúi đầu nhìn thẳng cậu.

     

Cố Dương có một trực giác mãnh liệt rằng bên trong có thứ cậu thích.

     

Phàn Uyên cúi đầu, hơi thở phả vào gáy Cố Dương, hỏi:.

     

     "Thích không?"

     

Cố Dương quay đầu đi, nghiêm túc quan sát cánh cửa sắt thần bí to lớn, sau đó cậu gật đầu.

     

Môi Phàn Uyên nhẹ nhàng chạm lên vòng cổ sau gáy Cố Dương rồi lập tức rời đi.

     

Cố Dương không biết Phàn Uyên vừa làm gì, cậu nghi hoặc quay đầu lại.

     

Phàn Uyên lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

     

Hành lang dài dằng dặc, hai bên là những cánh cửa đóng chặt, nơi sâu nhất là một cánh cửa to lớn bằng sắt vô cùng thần bí.

     

Trước cửa sắt có một thiếu niên ngây ngô với mái tóc màu đen, làn da trắng nõn, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ bằng da, biểu tình mê mang.

     

Cậu đứng trước cánh cửa, thân hình không tính là thấp nhưng lại có cảm giác nhỏ bé.

     

Cố Dương nhìn Phàn Uyên lùi về sau, lại lui về sau, mãi đến khi hắn cách cậu ba mét mới nói:


"Sinh nhật vui vẻ, tôi..."

     

Mấy chữ sau mơ hồ rồi biến mất trên môi, Cố Dương không hề nghe thấy.

     

Nhưng cậu chỉ cần nghe được bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" là đủ rồi, Cố Dương lập tức chạy về phía Phàn Uyên.

     

Cánh chim đen dang rộng sau lưng, đưa cậu bay về phía Phàn Uyên.

     

Phàn Uyên đứng cách Cố Dương ba mét dang hai tay ra, nhìn cậu chủ động nhào vào ngực mình.


Hắn siết chặt cánh tay để ôm Cố Dương trong lòng, Phàn Uyên cúi đầu nói bên tai cậu:

     

 "Sinh nhật vui vẻ."

     

Trái tim Cố Dương nóng lên, cái gì mà về nhà, cái gì mà thu dọn hành lý đã sớm ném ra sau đầu.

     

Trán cậu dán vào xương quai xanh Phàn Uyên cọ cọ như hận không thể dính trên người hắn. 

     

Nhưng Phàn Uyên chỉ cho cậu cọ hai phút, sau đó hắn lập tức ấn vai Cố Dương đẩy ra, nói một câu rất sát phong cảnh:

     

"Sao không đi học bài?"

     

Cố Dương nghẹn một chút, sau đó rũ vai đi về phía thư phòng..

     

Chỉ là thừa dịp lúc Phàn Uyên quay đi, cậu lặng lẽ lấy điện thoại chụp cánh cửa sắt. 

     

Trong thư phòng, Cố Dương nhân cơ hội Phàn Uyên chuyên tâm học bài lấy điện thoại ra tải ảnh lên internet, tra thử hoa văn bên trên.

     

Sau một lúc tìm kiếm cuối cùng cũng thấy, kết quả thật không ngờ tới..

     

Hoa văn trên cửa sắt không đơn giản chỉ để trang trí mà còn là trận pháp để nhốt ác ma của một pháp sư Phương Tây trong thần thoại.

     

Mà người Cố Dương cho đang nghiêm túc làm bài lại mở ra một quyển vở dày nặng, viết nốt hàng chữ còn thiếu.

     

Hàng chữ viết:

     

Cố Dương, người cá, người chim bị gạch chéo, ác ma, phía sau ác ma là hai chữ... của tôi.

     

Tác giả có lời muốn nói: Cố Dương: Mình muốn cái thứ chất lỏng có dinh dưỡng kia, đi mà QAQ.

     

     【Tiết lộ: Độ hảo cảm Phàn Uyên sẽ không tăng nhanh như gió mà chỉ có thể tăng từ từ. Thật ra hắn là một kẻ tưởng dịu dàng hoá ra lại vô tình, hắn rất cẩn thận, trải nghiệm của hắn sẽ quyết định tất cả. Chớ thấy Phàn Uyên như bây giờ mà mừng vội, nếu Cố Dương lùi về sau một bước thì Phàn Uyên chắc chắn sẽ lùi về sau cả trăm bước. Có điều ngay từ đầu Cố Dương đã không cho hắn cơ hội làm vậy. Thật ra tôi không muốn giải thích nhưng vẫn không bỏ được tật lắm mồm OTZ ----- Cuối cùng, cảm ơn các thiên thần nhỏ đã chịu đựng tới tận bây giờ ~ nghiêng mình ~ cực kì yêu các cậu nha ~】




1 nhận xét:

  1. ....những khuôn mặt sợ hãi không ngừng ùa về trong tâm chí hắn.
    => tâm trí nhen :3

    Trả lờiXóa