Edit: Hạ Y
Beta: Hạ Y
Lý Ngư vừa tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong Cảnh Vương phủ, không hề biết những người trong cung đang chỉ trích mình.
Chẳng qua dù cậu có biết cũng sẽ không để tâm, hiện giờ cậu đã tự xem mình là một con cá rồi. Tóm lại thì giờ cậu chỉ có thể tự phun bong bóng, cứ mặc xác những con người nhàm chán đó khua môi múa mép thôi.
Giờ cậu đang nằm trong một vại cá, cụ thể là một vại cá đặt trong Cảnh Vương phủ, với cậu cũng không có gì khác nhau. Việc làm cậu vui mừng là Vương công công chủ động đặt cậu lên bàn trong phòng ngủ của Cảnh Vương, cậu vẫn có thể ở chung với Cảnh Vương. Nỗi sợ hãi của cậu đối với Cảnh Vương tới nhanh mà đi cũng nhanh, bây giờ làm nũng càng vô liêm sỉ hơn trước kia, mà cũng thêm phần tín nhiệm và thật tâm với Cảnh Vương hơn.
Từ khi cậu xuyên thư tới giờ vẫn luôn tận tụy làm một con cá cưng, mỗi ngày đều chỉ trợn mắt lo lắng làm nhiệm vụ, nội dung nguyên bản của sách vậy mà lại càng đi càng xa, cậu ở bên cạnh Cảnh Vương mỗi ngày ăn ngon ngủ kỹ cũng không quá quan tâm chuyện đó, dù gì một con cá như cậu thì còn có thể làm gì hơn được?
Thế nhưng lần này Cảnh Vương gặp chuyện, cuối cùng cũng kéo cốt truyện trở lại đúng tiến độ.
Nhị Hoàng tử Mục Thiên Chiêu biết tin Cảnh Vương rời cung thì lập tức phái tâm phúc tới đưa thư. Vị tâm phúc đó thành khẩn thay mặt điện hạ nhà mình quan tâm sức khỏe Cảnh Vương, còn ngỏ lời ba ngày sau Nhị Hoàng tử sẽ đặc biệt vì Cảnh Vương mà bày tiệc trong phủ của mình, mời Cảnh Vương đại giá quang lâm.
Vương Hỉ lạnh mặt dâng thư cho Cảnh Vương, Cảnh Vương cười lạnh, không thèm liếc một cái đã quăng qua một bên.
Lý Ngư đăm chiêu nhìn bức thư xuyên qua vại cá.
Tuy Nhị Hoàng tử là vật hy sinh nhưng trước mắt vẫn còn là thái tử, chắc là lần trước bị vả mặt ở Càn Thanh cung nên bây giờ muốn trả lại đây nè.
Cảnh Vương cũng không quá xem trọng Mục Thiên Chiêu, quả thật hắn là đứa con lớn tuổi nhất của hoàng đế hiện tại, lại rất thích làm màu. Trước mặt hoàng đế thì giả vờ yêu thương ấu đệ, trước mặt các hoàng tử thì giả dạng anh trai tốt, thế nhưng lại ngấm ngầm ngáng chân không ít vị hoàng tử.
Lý Ngư có bàn tay vàng là biết trước cốt truyện nên cũng đoán được ý muốn của Nhị Hoàng tử. Trong các vị hoàng tử của hoàng đế, người Mục Thiên Chiêu kiêng kỵ nhất là người xấp xỉ tuổi hắn – Tam Hoàng tử, bới móc gây chuyện với Tam Hoàng tử mọi nơi, nhưng người hắn ghét nhất lại là Cảnh Vương.
Mặc dù Mục Thiên Chiêu lớn tuổi nhưng hoàng gia cũng không coi trọng tuổi tác mà lại xem trọng đích thứ. Cảnh Vương là do Hiếu Tuệ Hoàng hậu sinh ra, thân phận so ra tôn quý hơn hắn nhiều, nếu không phải Cảnh Vương bị câm thì hoàng đế tuyệt đối sẽ không phong Nhị Hoàng tử làm thái tử, vì chuyện này nên Mục Thiên Chiêu xem Cảnh Vương như cái gai trong mắt, nhưng gã lại không dám biểu lộ trước mặt hoàng đế.
Gã biết hoàng đế cần thái tử tài đức vẹn toàn, dù có không thích Cảnh Vương thì vẫn phải đối xử tốt. Lần trước vì bị Cừu thị liên lụy mà hoàng đế đã sinh ra bất mãn với gã rồi, Mục Thiên Chiêu cũng biết ngày nào vị trí thái tử chưa định thì hắn còn chưa thể vui mừng ngày đó, thừa dịp này Cảnh Vương gặp chuyện, gã bèn lấy cớ, dựa vào chiêu bài là quan tâm Cảnh Vương, hỏi han ân cần muốn bù đắp cho lần trước đã mạo phạm, hoàng đế nhìn thấy sẽ nghĩ gã biết sai chịu sửa.
Nhị Hoàng tử tính toán rất tốt đẹp, nhưng đáng tiếc Cảnh Vương không thèm nể mặt gã, không chịu nhận lời dự tiệc.
Nhị Hoàng tử vẫn không chịu từ bỏ ý định, chạy đến quỳ xuống cầu xin hoàng đế nói giúp mình, trong lòng hoàng đế vẫn luôn hy vọng Cảnh Vương có thể chung sống hòa bình với thái tử tương lai. Nếu Nhị Hoàng tử đã sẵn lòng thì hoàng đế hết mực tán thành, vì muốn Cảnh Vương chịu phối hợp, và cũng cho Nhị Hoàng tử bậc thang đi xuống nên hoàng đế ra mặt làm trung gian, hạ chỉ ban tiệc ở Cảnh Vương phủ và mệnh lệnh tất cả các hoàng tử đều phải tham gia. Nếu tiệc đã do phía Cảnh Vương chuẩn bị, như thế thì chuyện Nhị Hoàng tử và Cảnh Vương hòa thuận ở yến tiệc cũng là điều hợp lẽ.
Nhị Hoàng tử nhờ có hoàng đế mà thực hiện được mục đích của mình, lúc Cảnh Vương nhận thánh chỉ thì tối đen cả mặt mày.
Hoàng đế biết Cảnh Vương tính tình lãnh đạm, đừng nói là thiết đãi các vị hoàng tử khác, bình thường Cảnh Vương phủ mà có nhiều khách một chút là hắn cũng đã trở mặt. Thế nên hoàng đế cố ý phái La tổng quản đến giải thích với hắn, đến cả hạ nhân hầu hạ, đầu bếp chuẩn bị cho yến tiệc đều sẽ do hoàng đế ban thưởng, Cảnh Vương không cần phải chuẩn bị gì cả, chỉ cần hôm đó xuất hiện với thân phận chủ nhân là được.
Hoàng đế nhọc lòng như vậy cũng là vì đám con tình huynh đệ quá mờ nhạt. Cảnh Vương nhìn những sắp xếp liên tục này, ngồi một mình trong phòng một lúc lâu nhưng cũng không có ý kiến gì.
Tất cả mọi chuyện trong Cảnh Vương phủ này, nếu Vương Hỉ đã biết thì chắc chắc Lý Ngư cũng sẽ biết. Cảnh Vương bên này vừa từ chối Nhị Hoàng tử thì hoàng đế bên kia đã ban tiệc ở Cảnh Vương phủ, dùng đuôi để nghĩ cũng biết nhất định là tác phẩm của Nhị Hoàng tử, mượn tay hoàng đế để đạt được mục đích, Lý Ngư thật không biết phải nói gì.
Ban tiệc thì ban tiệc, dù gì cũng không ảnh hưởng đến một con cá như cậu, dù sao thì mục đích của Nhị Hoàng tử cũng không thực hiện được, đều là trải đường cho Cảnh Vương thôi.
Nói đến ban tiệc, cậu nhớ cảnh mở đầu trong sách là Cảnh Vương gặp một vị nam chủ khác trong yến tiệc cũng chính là tiểu kiều phi trong tên sách, dùng lời miêu tả buồn nôn trong sách thì là, từ đó về sau vận mệnh của hai người đó cứ quấn lấy nhau.
Lý Ngư tuy là một con cá xuyên thư, nhưng đã lâu như vậy mà hệ thống hại cá ngoại trừ ba nhiệm vụ thì chưa bao giờ cho cậu tham gia vào cốt truyện, dù sao phạm vi hoạt động của vật nuôi cũng rất hạn chế, cho dù muốn tham gia cũng không dễ. Theo như cách nói của hệ thống hại cá thì sự tồn tại của cậu là để thay đổi tính tình của bạo quân, nếu thật là như vậy thì cần gì phải quan tâm cốt truyện.
Quả thật Lý Ngư cũng không thèm để ý cốt truyện cho lắm. Thế nhưng vị Nhị Hoàng tử đột nhiên xuất hiện này khiến cho cậu có một suy nghĩ quỷ dị, không lẽ cái yến tiệc Nhị Hoàng tử muốn bày ra lúc này chính là cái yến tiệc trong sách đó chứ.
Với tính cách của Cảnh Vương thì tuyệt đối sẽ không mở tiệc lần nào nữa, trong sách cũng không đề cập đến buổi tiệc ở Cảnh Vương phủ, cũng có thể nói là không có chỗ mâu thuẫn nào cả, đại khái có thể ghép vào.
Vảy cá cả cá Lý Ngư đều dựng thẳng lên, chẳng lẽ Cảnh Vương sẽ gặp vợ của hắn – tiểu kiều phi tại đó?
Chuyện này... chắc là đã định rồi, dù sao cũng là thế giới trong sách, một công một thụ, cuộc gặp gỡ định mệnh, bất luận quá trình có bao nhiêu trở ngại thì cũng chắc chắn sẽ về bên nhau, chuyện của Cảnh Vương và tiểu kiều phi trong sách chẳng phải cậu đã biết rồi sao?
Cậu chỉ là một con cá cưng mà thôi, nghĩ nhiều làm gì.
Lý Ngư lắc lắc đầu, cố gắng để bản thân không để ý tới chuyện đó nữa, nằm trong vại cá chơi đùa với hạt châu, có thể là do chơi nhiều rồi nên bây giờ không còn chút hứng thú nào với nó nữa cả.
Thánh chỉ của hoàng đế cũng cùng lúc được ban ra.
Thất Hoàng tử và Bát Hoàng tử vẫn là cây củ cải nhỏ, còn đang sống trong cung, vừa nghe nói Cảnh Vương phủ đãi tiệc là hận không thể bay ra ngoài cung chơi ngay.
Hai vị hoàng tử khác thì đã trưởng thành nên chín chắn hơn nhiều, Tam Hoàng tử và Lục Hoàng tử đều tỏ vẻ khó có dịp huynh đệ tề tựu nên bọn họ phải chuẩn bị lễ vật chu đáo. Tam Hoàng tử Mục Thiên Minh còn chủ động đề nghị gửi ca vũ của mình sang Cảnh Vương phủ, muốn thêm phần náo nhiệt.
Hoàng đế thấy đám con huynh hữu đệ cung thì rất vui mừng, đều thay mặt Cảnh Vương đồng ý hết.
Mặc dù yến hội không cần Cảnh Vương lo nhưng Vương Hỉ vẫn thay mặt chủ tử nhìn chằm chằm. Lý Ngư nghe Vương công công cứ luyên thuyên mãi, im lặng một lát rồi chui xuống đáy vại không thèm nhúc nhích.
Đề nghị của Tam Hoàng tử về cơ bản đã xác định đúng với cốt truyện rồi, bởi vì tiểu kiều phi chính là “ca vũ xuất chúng” do Tam Hoàng tử dẫn đến, phong thái hơn người. Cảnh Vương xem xong màn biểu diễn của tiểu kiều phi thì đã một thoáng kinh hồng*, từ đó mà động lòng phàm. (chỉ nhìn lướt qua nhưng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng)
Nhưng mà tiểu kiều phi lại là người của Tam Hoàng tử, hơn phân nửa cốt truyện đều trong trạng thái không ưa Cảnh Vương. Cảnh Vương lại vì thời khắc đó mà sinh tình một đời, bạo quân cao cao tại thượng vậy mà lại cầu không được, làm gì cũng bị cản trở, còn xíu chút nữa mất mạng.
Thật sự là motip ta yêu ngươi nhưng ngươi không yêu ta cũ rích, vậy mà nghe nói rất nhiều độc giả rất thích, đúng là điên.
Cần gì phải làm vậy, cần gì phải ngược Cảnh Vương?
Lúc đọc không có cảm giác gì mấy, vì dù gì cũng chỉ là nhân vật trong sách. Nhưng Cảnh Vương bây giờ lại là một người có tồn tại, cậu lại rất thân thuộc với Cảnh Vương, cũng nhìn thấy một mặt ít người biết của Cảnh Vương, thật tâm xem hắn là chủ nhân nên Lý Ngư rất tức giận, còn tức hơn lúc mình bị ngược nữa.
Cá chép nhỏ đang khó chịu hung hăng đá hạt châu để phát tiết, suy nghĩ một hồi lại suy sụp, dù cậu có dùng nhiều sức hơn nữa thì làm sao, cuối cùng Cảnh Vương vẫn sẽ thích tiểu kiều phi, còn cậu vẫn chỉ là một con cá cưng.
Nói không chừng ngày nào đó, tiểu kiều phi vào cửa thì biến thành hai chủ nhân, cậu cũng sẽ phải lấy lòng người đó như đang lấy lòng Cảnh Vương bây giờ vậy, sau đó cùng sống chung với hai chủ nhân.
Haizzz... chỉ cần nghĩ tới đó cậu đã không chịu nổi rồi, đột nhiên có thể hiểu được cảm giác mất mát của thú cưng sau khi chủ nhân của mình yêu đương rồi.
Trước kia chủ nhân rất yêu thương thú cưng, sau lại trở nên lạnh nhạt. Nếu thú cưng ở chung hài hòa với hai chủ nhân thì tốt, nếu không hài hòa thì sẽ xử lý người chủ nhân kia hả?
Sẽ không đâu, chủ nhân chắc chắn sẽ xử lý thú cưng.
Lý Ngư cười lạnh, cậu tuyệt đối sẽ không lâm vào tình cảnh sa sút như vậy đâu. Cảnh Vương phải đi theo cốt truyện thì cứ theo, dù sao cậu cũng không ngăn nổi guồng quay của cốt truyện, vậy nên cậu cứ kiếm đủ điểm rồi rời đi thì hơn.
Cảnh Vương phủ đãi tiệc, người đến người đi, Cảnh Vương vội vàng đi gặp tiểu kiều phi sẽ không thể canh chừng cậu được, vậy thì cậu không cần kiêng dè gì nữa mà biến thành hình người, làm hết chuyện mình muốn làm!
Cậu không muốn có một chủ nhân nữa!!!
... bé cá tính thành người xog đột nhập vào bữa tiệc xog sugar sugar chính chính làm tiểu kiều thê à :)))))
Trả lờiXóaChời ơi bình luận làm tui cười run ghế
Xóa