Edit: I
Từ khi biến thành người cá, Cố Dương vừa bám người vừa thích làm nũng như trẻ con, đáng tiếc kiểu này không phải gu Phàn Uyên, hắn lạnh lùng túm cổ áp giải cậu về bồn tắm.
“Ăn cháo trước đã.”
Cố Dương vẫn cứ chống cự, thấy Phàn Uyên trầm mặt xuống mới đành cầm bát ăn từng miếng nhỏ.
Phàn Uyên đứng bên bồn tắm, đặt vài cuốn sách bài tập gần đó.
“Ăn xong thì làm bài tập ngày hôm nay.”
Cố Dương cám giác không thể tin nổi: “Còn phải làm bài tập?”
Phàn Uyên mở sách bài tập để trước mặt Cố Dương:
“Mặc dù xin nghỉ phép rồi nhưng cô Trác đã bàn bạc với các thầy cô môn khác giao cho chúng ta làm chút bài tập. Cô bảo năm cuối nên không thể thư giãn.”
Cố Dương nhìn những tờ trống không của quyển bài tập, chỉ cảm thấy chóng mặt say xe.
Cậu đỡ trán, vừa chuẩn bị giả bộ ngất xỉu ngã xuống, Phàn Uyên đã nắm cổ tay cậu, ổn định thân thể.
“Tôi chỉ xin nghỉ 3 ngày, bao giờ cậu có thể biến lại thành người?”
Những ngón tay lạnh lẽo của Phàn Uyên kề sát trên da thịt Cố Dương, suy nghĩ trong lòng cậu hơi rối loạn, thẫn thờ nhìn ngón tay Phàn Uyên đến mãi lâu sau mới chậm rãi nói:
“Có lẽ là 6 ngày.”
Phàn Uyên buông tay ra, đưa cho Cố Dương một cái bút.
“Tôi sẽ ở nhà 3 ngày cùng cậu, 3 ngày còn lại có thể ở một mình được không?”
Cố Dương hoảng sợ nắm chặt tay Phàn Uyên lắc đầu nguầy nguậy.
“Không được, cậu đừng rời khỏi mình, cậu muốn đi đâu thì hãy mang mình đi với.”
Phàn Uyên bó tay: "Tôi còn phải đến trường."
Cố Dương không nói lời nào, chỉ khẩn cầu nhìn Phàn Uyên, nước mắt đong đầy đôi mắt như sắp rơi xuống hóa thành từng viên trân châu.
Hai người im lặng nhìn nhau, cuối cùng là Phàn Uyên chấp nhận chịu thua trước.
“Được rồi, 6 ngày này đều ở bên cậu.”
Cố Dương lập tức nở nụ cười, ngoan ngoãn cầm bút lên bắt đầu làm bài tập toán.
Cậu ngâm mình trong bồn tắm cả 1 ngày, thành bồn cứng rắn. ngâm lâu cả eo lẫn lưng cũng khó chịu.
Cố Dương chăm chỉ làm bài, thỉnh thoảng xoa bóp eo mình một lát,, áo sơ mi cậu đang mặc đã ướt sũng từ bao giờ không biết, dính chặt vào da thịt, lãnh lẽo làm Cố Dương nhịn không được hắt xì.
Phàn Uyên đột nhiên lấy đi sách bài tập trong tay Cố Dương, xoay người ôm cậu từ trong bồn tắm ra ngoài.
Tự nhiên bị bế lên, Cố Dương mờ mịt cầm bút trong tay, đuôi cậu vô lực rủ xuống, chóp đuôi quét qua bàn chân Phàn Uyên.
“Đi đâu vậy?”
Phàn Uyên không trả lời, im lặng bế Cố Dương lên giường của phòng cho khách, giống như lúc còn ở khách sạn, lấy khăn tắm ướt đẫm bọc đuôi cho cậu.
Hắn rút cây bút trong tay Cố Dương ném sang một bên, tắt đèn pha, chỉ bật đèn ngủ đầu giường.
“Hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai tôi gọi điện xin cô Trác Xin nghỉ thêm 3 ngày, nhà cậu ở đâu? Có cần báo gia đình không?”
Cố Dương chạm vào khăn tắm ẩm ướt trên đuôi, lắc đầu.
.
“Tớ sống một mình.”
Phàn Uyên gật đầu, trước khi đi giúp cậu đóng cửa phòng.
Cố Dương cởi áo sơ mi vứt tạm xuống đất, kéo chăn đắp lên người, đuôi cuốn trong khăn tắm, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cậu nằm được một lúc thì toàn thân nóng ran khó chịu, đuôi đau như bị thiêu cháy.
Cố Dương ngồi dậy, sờ vào chiếc khăn tắm, nó vẫn còn ẩm vậy mà cậu không cảm thấy thoải mái
"Phàn Uyên?" Cố Dương ngồi trên giường gọi Phàn Uyên liên tục.
Cửa phòng đã đóng kín, hiệu quả cách âm của nó quá tốt vậy nên Phàn Uyên không thể nghe thấy.
Cố Dương kéo đuôi nhích đến mép giường, thăm dò phía trước, muốn tuột xuống giưởng, cậu không khống chế được đuôi mình, cuối cùng lại thành ngã xuống giường.
May mắn trên sàn có lót thảm dày, Cố Dương mới không bị thương.
Cậu ngồi dưới đất từ từ bò lên trước, khăn tắm rơi mất để lộ ra cái đuôi màu xanh biếc cọ trên sàn nhà, mỗi lần bò lên một chút đều rất khó chịu.
Nhưng giờ trong đầu cậu chỉ có mỗi dáng hình Phàn Uyên, vừa gọi tên hắn, vừa bò ra ngoài.
Cuối cùng cậu cũng mở được cửa phòng, gọi to trong hành lang: "Phàn Uyên?"
Cửa phòng đối diện được mở ra,, Phàn Uyên mặc áo ngủ bước đến, Cố Dương dựa vào cửa kéo đuôi mình. nhìn thấy hắn như bắt được ánh sáng.
"Tại sao lại xuống giường?"
Cố Dương vươn tay ra, Phàn Uyên cúi xuống ôm cậu.
Ai biết Cố Dương vừa dính vô Phàn Uyên đã nhanh chóng bám chặt, dùng sức rúc vào người hắn, vừa cọ vừa khóc, từng viên ngọc trai rơi xuống lọt qua cổ áo ngủ Phàn Uyên.
"Làm sao vậy?"
Cử động của Cố Dương quá loén, suýt chút nữa Phàn Uyên không ôm nổi cậu, lùi về phía sau một bước, lưng đụng vào cạnh cửa.
Cố Dương không nói, vẫy đuôi ôm Phàn Uyên cọ, cọ mấy lần mới bắt đầu nhỏ giọng lầm bầm.
"Mình cảm thấy cơ thể chỗ nào cũng khó chịu... Phàn Uyên, cậu đừng cách mình quá xa..."
Phàn Uyên không ngờ Cố Dương lại có phản ứng dữ dội như vậy trong kì sinh sản, hắn chỉ đành ôm cậu về phòng ngủ của mình.
Bắt được một nhóc Phàn Uyên, Cố Dương cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, da hai người đều bị cậu cọ xát mài đỏ, hai tay đáng thương bám vào vạt áo Phàn Uyên, kéo vạt áo rộng ra, dán hai má lên xong lại tiếp tục phàn nàn.
"Đuôi khô quá..."
Phàn Uyên dường như có sự kiên nhẫn vô hạn với Cố Dương.
Nghe cậu bảo khô, định đi lấy khắn ướt cuốn đuôi cho cậu.
Nhưng mà ngay cả chút thời gian ngắn như vậy Cố Dương cũng không muốn rời xa Phàn Uyên, nằm úp sấp trên giường u oán nhìn Phàn Uyên, ngọc trai điên cuồng rơi xuống.
Phàn Uyên đứng bên cửa phòng tắm, cau mày, vẫn quay người đi vào, vừa bước vào đã nghe tiếng vật nặng rơi xuống, thò đầu ra thấy ngay Cố Dương vừa ngã xuống, đuôi đập vào chân giường, sứt mất một mảng vảy nhỏ, đẫm mãu, nhìn cũng cảm giác đau.
Lần này Phàn Uyên không dám rời khỏi tầm mắt Cố Dương nữa, ôm lấy Cố Dương đang khóc nức nở, nhẹ nhàng an ủi vỗ lưng cậu.
Cố Dương thật sự rất đau, đuôi cứng đờ, lưng thẳng tắp, sau gáy chảy một tầng mồ hôi mỏng, đều do đau xót ép đi ra.
Cố tình cậu không kêu đau, chỉ dùng một đôi mắt ướt nhẹp, đỏ hoe nhìn chằm chằm Phàn Uyên, làm hắn không thể không đưa tay che mắt cậu.
"Cố Dương, đừng nhìn."
Cố Dương mới nhỏ giọng hờn dỗi: "Phàn Uyên, mình đau lắm."
Lông mi cậu run rẩy, từng chút gãi qua lòng bàn tay Phàn Uyên, Phàn Uyên cúi đầu nhìn cậu, nhìn mái tóc ướt đẫm mồ hôi, khéo léo chóp mũi, đôi môi đỏ mọng.
Nhìn một hồi lâu, hắn không tự giác cúi đầu, chậm rãi tới gần Cố Dương, khoảng cách giữa hai người gần nhau như vô hạn.
Mãi đến khi đôi môi sắp chạm vào nhau, Phàn Uyên đột nhiên buông tay lùi về phía sau.
Cố Dương chớp mắt, không hiểu vì sao Phàn Uyên tự dưng che mắt cậu rồi lại bỏ ra.
Phàn Uyên bế Cố Dương lên giường, về phòng tắm, lần này mặc kệ Cố Dương gọi thiết tha mức nào hắn cũng không nhìn lại.
Đuôi Cố Dương bị thương, biết đau rồi, không dám nhảy xuống đất nữa, thành thật nằm trên giường chờ Phàn Uyên về.
Phàn Uyên cầm khắn tắm ẩm ướt quay lại, sơ cứu vết thương đuôi cho cậu, lau đuôi, mất một lúc lâu mới ôm Cố Dương cùng nhau nằm lên giường.
Cố Dương nằm đè lên người Phàn Uyên, chóp đuôi gác bắp chân Phàn Uyên, như có như không vỗ nhẹ...
Thời gian đã là nửa đêm.
Cậu lén lút kiểm tra quyển sách trên lòng bàn tay trái, bàn tay vàng còn 5 ngày đếm ngược, độ hảo cảm là 12 điểm.
Tăng!
Tăng rồi!
Cố Dương âm thầm vui vẻ nhắm mắt, thu mình trong lồng ngực Phàn Uyên, dần dần ngủ say.
Phàn Uyên vẫn mở to mắt chờ sau khi Cố Dương ngủ say mới chậm rãi xoay người quay lưng về phía Cố Dương.
Những thay đổi mà Cố Dương mang lại cho Phàn Uyên thật sự quá lớn, nếu hắn thật sự không kiềm chế bản thân, mọi thứ sẽ mất kiểm soát.
Đêm đó, Cố Dương ngủ ngon lành, Phàn Uyên trắng đêm chưa ngủ.
Cố Dương vượt qua 5 ngày cuối cùng này trong nhà Phàn Uyên.
Buổi tối ngày cuối cùng, Cố Dương núp trong lồng ngực Phàn Uyên nhìn thời gian đếm ngược trên lòng bàn tay trái trở về số 0.
Vào đúng thời khắc về số 0, cái đuôi theo cậu trong 7 ngày này hoàn toàn biến mất và biến lại thành hai chân.
"Bàn tay vàng "Nàng Tiên Cá" của ngài đã kết thúc. Sau khi ngài công lược thành công thì bàn tay vàng này sẽ là một trong những bàn tay vàng ngài có thể dùng tự do."
Cố Dương nhìn câu nói nổi lên từ cuốn sách, có chút kinh ngạc.
Có nghĩa là, bàn tay vàng này không phải hàng dùng một lần, mà là loại bàn tay vàng cậu có thể sử dụng tùy ý sau khi công lược Phàn Uyên xong!
Cố Dương còn chưa vui vẻ được bao lâu, cuốn sách đã bắt đầu random bàn tay vàng tiếp theo.
Hàng loạt các câu truyện cổ tích quen thuộc hay xa lạ nhấp nháy trong khung hình thay đổi liên tục, cậu căng thẳng nắm lấy góc chăn, bàn tay vàng từ từ dừng ở chữ "Chim Họa Mi"
"Chim họa mi?"
Bàn tay vàng: Chim họa mi
Thời gian còn lại: 30 ngày
Cố Dương lặng lẽ ngồi dậy, cánh tay Phàn Uyên vẫn đang vòng qua eo cậu, cậu để cánh tay hắn ra, xuống giường, đi đến trước gương trong phòng tắm, nhìn kĩ bản thân.
Không có gì thay đổi.
Cậu thực sự không nghĩ ra truyện cổ tích "Chim Họa Mi" có thể cho cậu bàn tay vàng như thế nào, trong khi Cố Dương đang nghiêm túc soi gương, giọng nói Phàn Uyên đột nhiên vang lên sau lưng cậu.
"Biến về?"
Cố Dương sợ hết hồn, quay đầu lại thì thấy Phàn Uyên đang dựa vào cửa phòng tắm, không biết đứng đó bao lâu rồi.
Phàn Uyên cúi đầu nhìn kỹ Cố Dương hai chân, đột nhiên quay lưng lại.
"Mặc quần vào."
Cố Dương cúi đầu nhìn xuống, ngay lập tức kéo gấu áo mình.
Mấy ngày nay cậu luôn trong trạng thái người cá dẫn đến tình trạng suýt quên mất chuyện phải mặc quần, bây giờ trừ áo sơ mi của Phàn Uyên, cậu không hề mặc gì.
Từ từ, vữa nãy cậu chổng mông soi gương, Phàn Uyên có nhìn thấy không!?
Cố Dương nắm lấy quần áo đi ngang qua Phàn Uyên, cúi đầu bỏ chạy.
Sáng sớm hôm sau, Phàn Uyên và Cố Dương cùng nhau bước vào lớp, ngay lập tức đón nhận sự cổ vũ nồng nhiệt của các bạn trong lớp.
Các học sinh lớp 12 xông tới chen Phàn Uyên và Cố Dương vào giữa, nhìn họ như thể động vật quý hiếm, mồm năm miệng mười bàn tán cười nói không ngừng.
Ai bảo hai người kỳ lạ như vậy, tham gia thi toán xong rồi đồng thời xin nghỉ tận 6 ngày.
Cả hai đều học năm cuối cấp 3, ít ai trong thời điểm này dám nghỉ dài ngày thế, hơn nữa, đồng thời nghỉ ốm cũng trúng hợp quá đi.
Vậy nên, hai người vừa đến phòng đã bị các bạn học nhiệt tình bao vây.
Phan Phỉ cũng muốn chen vào, tuy rằng cô không cao, còn bị mấy bạn nam chặn đường, nhưng chút cách trở này không ảnh hưởng đôi mắt tinh tường tia trai hàng xịn của cô.
Cô phát hiện, bầu không khí giữa Cố Dương với Phàn Uyên có chút kỳ lạ, rõ ràng không nhìn nhau nói chuyện, lại không hề giống các bạn học khác.
Hai tay Cố Dương đút vào túi, vai dựa vào vai Phàn Uyên.
Phàn Uyên cầm một chai nước, tình cờ đổi vị trí với Cố Dương khi một nam sinh định vỗ vai cậu, làm tay bạn đó vỗ lên vai hắn.
Phan Phỉ mắt sắc nhận ra bộ đồng phục học sinh của Cố Dương quá lớn, cô lượn lách qua một bên khác, hơi khom lưng nhìn vào tên thêu trên túi quần.
"Phàn Uyên..."
Phan Phỉ nhỏ giọng đọc xong hai chữ này, đột nhiên đứng lên cười hì hì chen qua đoàn người đông đúc, trở lại chỗ ngồi của mình lấy điện thoại di động ra gõ lạch cạch, vẻ mặt hưng phấn.
"Mặc quần áo bạn trai cái gì, quá tình thú, hai người bọn họ sẽ không sống chung với nhau từ lâu rồi đi!"
[Góc giải thích:
Bản gốc của tác giả đáng lẽ ra "Dạ Oanh" nhưng ở đây mình để Chim họa mi vì tên truyện cổ tích này bên bản Việt mình là "Chú chim họa mi".
Loài chim Dạ Oanh trước đây được xếp vào Họ Turdidae ( là họ một nhóm loài chim dạng sẻ) nhưng còn có họ Timaliidae (cũng là họ của phần lớn loài chim dạng sẻ), Timaliidae có tên gọi chung là Họa Mi. Các dịch giả không phải các nhà điểu học nên việc họ dịch thành họa mi là bình thường. Tên gọi của các nhà điểu học cho chi này là Oanh ( vậy nên trung văn là dạ oanh). Bây giờ thì Dạ Oanh thuộc họ Muscicapidae.
Góc hỏi ý kiến: Mọi người muốn để Dạ Oanh hay Chim họa mi ạ?
- Tóm tắt truyện cố tích: Hoàng đế Trung Hoa biết rằng một trong những điều đẹp nhất trong vương quốc của mình là tiếng hót của chim họa mi. Khi ông ra lệnh mang chim họa mi tới, thì một người giúp việc nhà bếp (là người duy nhất tại triều đình biết chỗ ở của con chim) dẫn các quan trong triều tới một khu rừng gần đó, nơi có con chim họa mi. Chim họa mi đồng ý xuất hiện tại cung điện của hoàng đế. Hoàng đế rất vui mừng với tiếng hót của chim họa mi nên ông nuôi giữ chim họa mi trong lồng. Khi Hoàng đế được biếu một con chim họa mi giả có trang bị hộp máy phát ra tiếng nhạc thì ông không còn quan tâm tới chim họa mi thật, nên thả nó về rừng. Con chim bằng máy cuối cùng bị hư do sử dụng quá nhiều. Ít năm sau Hoàng đế bị ốm nặng. Chim họa mi thật biết được tình trạng đau yếu của Hoàng đế nên trở về cung điện. Thần chết rất xúc động bởi tiếng hót của chim họa mi nên bỏ ra đi và hoàng đế hồi phục sức khỏe. Chim họa mi đồng ý hót cho hoàng đế nghe mọi sự việc diễn ra trong đế chế, nên ông được gọi là hoàng đế khôn ngoan nhất từ xưa đến nay.]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét