Chương 11: Cá phạm lỗi
Edit + Beta: Hạ Y.
Lý Ngư đi theo đoàn người
Cảnh Vương trở về Cảnh Thái điện.
Trên đường đi cậu tỏ ra
không ổn không biết bao nhiêu lần, nhưng người duy nhất ở Càn Thanh cung có thể
gõ đầu cá lại không có chút phản ứng nào, thậm chí còn lấy dạ minh châu đi, làm
Lý Ngư có chút bực mình.
Dù sao cậu cũng là công
thần làm quý phi kinh hách, cho cậu một hạt châu thì đã sao, cậu cũng không
định chiếm làm của riêng, chỉ lấy làm nhiệm vụ thôi, hoàn thành nhiệm vụ rồi
chắc hạt châu cũng không bị gì cả.
Có điều cũng không cần nóng
vội, có lẽ Cảnh Vương chỉ đúng lúc lấy hạt châu đi thôi, lúc này bọn họ rất khó
trao đổi với nhau.
Lý Ngư thay đổi kế hoạch,
bắt đầu bơi vòng quanh bát, muốn dùng hình tròn nhắc nhở Cảnh Vương, nhưng Cảnh
Vương vẫn trước sau như một không thấy gì cả.
“Vật nhỏ, cuối cùng ngươi
muốn làm gì vậy?” Vương Hỉ cười hỏi.
Vương công công quyết định
từ nay về sau phải hầu hạ con cá này cho tốt, tuy nó chỉ là một nguyên liệu nấu
ăn bình thường nhưng lại có thể mang đến may mắn cho Cảnh Vương, nó tóe nước
làm ướt Cảnh Vương không ngờ lại khiến bọn họ phát hiện được vết bầm do Phiêu
Tuyết đụng vào, còn khiến quý phi bị tổn thất lớn. Trước đây Vương Hỉ rất khinh
bỉ Tiểu Lâm Tử trông coi Phiêu Tuyết gọi nó là chủ miêu, lúc này lại ước gì có
thể gọi một tiếng chủ ngư.
Lý Ngư nghe được câu hỏi
tha thiết của Vương Hỉ thì cứng ngắc cả người, cậu không muốn làm gì cả, chỉ
đang suy nghĩ nên làm thế nào mới khiến những người này hiểu được ý mình, lấy
được hạt châu.
...chẳng lẽ phải bơi ra chữ
“châu” mới được hả!
Không được, nếu thật sự
viết ra chữ sẽ dọa chết Vương Hỉ, có khi ông nghĩ cậu là cá chép tinh thì
toi, sau khi lập quốc không được thành tinh, trời đất chứng giám, cậu chỉ là
một con cá xuyên thư trong sạch mà thôi, vẫn nên nghĩ biện pháp khác thôi.
Vương Hỉ ôm bát to về phòng
lúc đầu bố trí cho cá chép, Lý Ngư thấy bóng dáng Cảnh Vương đi càng ngày càng
xa, ồ, bạo quân không ở chung chỗ với cậu à?
Lý Ngư cẩn thận suy nghĩ,
tuy rằng Cảnh Vương có từng qua chỗ cậu, nhưng cậu chưa từng thấy trong phòng
có giường ngủ hay gì, vậy nên có thể thấy gian phòng cậu ở không phải là phòng
ngủ của Cảnh Vương.
Nghe nói ở cổ đại, phi tử
có được sủng hay không là xét nơi ở có gần quân vương hay không, nguyên tắc này
đặt trên thú cưng có lẽ cũng không khác mấy.
Một con thú cưng không thể
ở cùng chỗ với chủ nhân, khác gì so với không được nuôi đâu. Lý Ngư dường như
thấy được nhiệm vụ chính đã thất bại hoàn toàn, bản thân biến thành tro và
xương cá.
Không thể tách ra với Cảnh
Vương được!
Lý Ngư vốn đang héo hon lập
tức dạt dào sức sống, còn sống vẫn quan trọng hơn là dạ minh châu, cậu còn chưa
được “ở chung” với Cảnh Vương đâu đấy.
Vương Hỉ hỏi cậu muốn làm
gì, Lý Ngư to gan trồi đầu hướng về phía Cảnh Vương, đôi mắt sáng rực nhìn
chòng chọc.
Vương Hỉ vui mừng cười toe
toét: “À, thì ra vật nhỏ không nỡ xa điện hạ, muốn ở bên cạnh ngài ấy à.”
Lý Ngư bị gọi là “vật nhỏ”
cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn phải phối hợp phun mấy cái bong bóng.
“Vật nhỏ, làm vậy không
được đâu, điện hạ không có thích người khác bước vào phòng ngài ấy.”
Vương Hỉ đang có tâm trang
tốt nên ngồi giảng đạo lý cho một con cá nghe.
Lý Ngư: ? ? ?
Thì ra chủ nhân bạo quân
của mình còn có kiêng kỵ như vậy, lần đầu Lý Ngư mới biết. Chắc là do không
được viết vào sách, dù sao Cảnh Vương trong sách cũng chỉ là những ký tự lạnh
băng, còn đây là Cảnh Vương thực, là một người chân thật tồn tại trước mặt cậu.
Con người so với ký tự thì tất nhiên sẽ có nhiều thứ phức tạp hơn.
Lý Ngư đã hiểu
thấu trong chốc lát, Cảnh Vương không thích người khác bước vào phòng mình, nhưng mà cậu cũng
đâu phải người khác đâu, cậu là cá cưng cơ mà.
Lý Ngư tiếp tục vẫy đuôi
nũng nịu với Vương Hỉ, cậu vẫn muốn vào.
Vương Hỉ không nhịn được
cười, đôi khi ông cảm thấy cá chép nhỏ nhà mình rất thông minh, đã vậy còn rất
bám người, có chủ nhân nào mà không thích được thú cưng bám dính đâu chứ.
Vương Hỉ muốn giúp đỡ cá
chép nhỏ, dù sao nuôi cá cũng không tạo ra tiếng ồn gì, nuôi ở đâu cũng như
nhau, không khác gì vật trang trí cả.
Chỉ là, ông còn chưa kịp
khuyên bảo thì Cảnh Vương đã lấy bát trong tay ông bưng đi rồi.
Vương Hỉ: “......”
Vương công công bỗng nhiên
cảm thấy, hình như điện hạ không được vui, hay là do ảo giác của ông nhỉ.
Cảnh Vương đưa cá chép nhỏ
vào thẳng phòng ngủ cấm người ngoài bước vào.
Dọc đường hắn cố ý phớt lờ
con cá này, định bụng lạnh nhạt với nó, nhưng mà không ngờ con cá này lại có
thế vẫy đuôi với Vương Hỉ.
Lúc Vương Hỉ dỗ dành nó,
Cảnh Vương đứng không xa nhìn thấy, ánh mắt lạnh dần.
Đây là một loại cảm giác
thật kỳ lạ, giống như lúc còn nhỏ Mục Thiên Chiêu đoạt đồ của hắn vậy, hắn rất
không thích, chỉ có khi đoạt đồ lại được mới thoải mái hơn.
Hắn đã đứng trước ngự tiền*
thừa nhận con cá này là của mình thì nó chỉ có thể thuộc về hắn, an bài nó ở
đâu là chuyện của hắn, không cần người khác xen vào.
*Trước mặt vua.
Cảnh Vương trực tiếp đem cá
chép vào phòng ngủ, còn dặn dò không kẻ nào được quấy rầy.
Hiện tại Vương Hỉ căn bản
không thể tưởng tượng được nội tâm hỗn loạn của chủ tử nhà mình. Vì làm vừa
lòng chủ tử, Vương công công vội vã sai nhóm nội thị vác cái vại cá bằng sứ
thanh hoa ở phòng ban đầu dời qua, lại lo Cảnh Vương chưa từng nuôi cá không có
kinh nghiệm nên khẩn cấp tìm một vài nội thị biết nuôi cá nuôi chó mèo qua đây,
chuẩn bị cho tất cả tình huống.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Lý
Ngư lại trở về vại cá, nước trong vại đã được thay mới, chăn bằng cây thủy sinh
và giường đá của cậu được trả lại chỗ cũ. Lý Ngư dạo quanh một vòng vại cá, cảm
thấy vẫn là chỗ này tốt hơn, bơi lội thoải mái hơn trong bát nước.
Lý Ngư: “......”
Phát hiện bản thân vô thức
lại suy nghĩ như một con cá, Lý Ngư dở khóc dở cười, thích ứng nhanh như vậy,
không biết là tốt hay xấu nữa.
Lý Ngư đợi một lát, xác
định xung quanh đã vắng lặng thì chui vào chăn bằng cây thủy sinh giả bộ ngủ,
tiến vào hệ thống.
Lần cuối cùng vào đây là để
sung sướng nhận thưởng, giờ vào lại thì mặt ủ mày chau, nhiệm vụ chính và nhiệm
vụ phụ không có chút tiến triển nào cả, cậu “ân cần thăm hỏi” cả nhà hệ thống,
cũng không được thêm chút gợi ý nào cả.
Lý Ngư thấy nhiệm vụ “ở
chung” trong mục “Cá cưng trăm vạn” vẫn như trước, bây giờ lại là ban ngày,
Cảnh Vương cũng không thể giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ được, cậu phải nỗ lực
hơn mới được.
Nhiệm vụ phụ “Dạ minh châu”
này không thể hoàn thành thật sự đáng tiếc, có khi nếu cậu cố gắng thêm chút
nữa, dạ minh châu đã nằm trong tầm tay.
Lý Ngư nghĩ, dù gì cậu cũng
đã ở trong phòng của Cảnh Vương, làm thú cưng của người ta rồi, da mặt dày thêm
chút xíu, chui vào quần áo của chủ nhân lấy một hạt châu cũng không có gì
nghiêm trọng đâu, nhỉ?
Việc này không thể chậm trễ
nữa, Lý Ngư mặt dày đã trở lại.
Cậu đứng trong hệ thống nên
không thể cảm nhận được bên ngoài, lúc ra khỏi hệ thống, cơ thể cậu run lên,
phát hiện bản thân... đang nằm trong lòng bàn tay của bạo quân.
Lý Ngư: ! ! !
Trong tay Cảnh Vương là một
con cá cũng với một vốc nước, để không khiến nó thiếu nước.
Hắn chưa từng quan sát con
cá này ở cự ly gần như vậy, sau khi sắp xếp cá chép nhỏ xong xuôi thì đến đây
xem một cái.
Hắn thấy con cá này thật kỳ
lạ, cũng thật thú vị. Lúc hắn lấy cá ra thì phát hiện cả người nó cứng ngắc
không nhúc nhích, Cảnh Vương nhướng mày, lập tức gọi một tên nội thị biết nuôi
cá đến xem, đối phương run rẩy xem xét con cá trong tay Cảnh Vương một lúc lâu
mới xác nhận là nó đang ngủ. Cảnh Vương lại tìm một người khác vào, cũng nói y
như vậy.
Dằn vặt hết thời gian một
chén trà (15p), Cảnh Vương cho mọi người lui xuống. Nhìn chằm chằm
nó một lúc, ngủ rồi à, hắn muốn chờ nó thức dậy xem xem nó định bày trò gì nữa.
Cá chép nhỏ thật ra cũng
không “ngủ” được bao lâu. Vì Cảnh Vương đứng rất gần nên thấy đuôi nó bỗng
nhiên run lên, cả cá nhào đầu về phía trước, xíu chút nữa ngã nhào vào trong
nước.
Cảnh Vương: “......”
Cảnh Vương lại một lần nữa
cảm nhận được, bộ dáng mơ mơ màng màng lúc mới tỉnh ngủ của con cá này, y hệt
như người.
Nhưng mà sau khi con cá này
thấy hắn, mặt lại dại ra.
Cảnh Vương giận dữ gõ gõ
đầu cá chép, nhìn thấy Vương Hỉ gật đù đắc ý xem hắn như đồ ngốc!
Lý Ngư bị gõ, lắc lắc đầu,
bắt đầu vẫy đuôi lấy lòng. Cậu phát hiện, từ khi trở thành cá cưng thì ngoài
bơi lội cậu còn có thêm kỹ năng sinh tồn là vẫy đuôi mừng chủ y như chó, nhưng
mà chủ nhân lại không thấy tấm lòng của cậu.
Cảnh Vương căng mặt, hừ
lạnh, bây giờ mới nhớ tới việc lấy lòng hắn, chậm rồi.
Lòng bàn tay chỉ có chút
xíu như vậy, lúc cá chép nhỏ vặn vẹo không tránh được bị cọ xát, cảm giác đuôi
cá chạm vào lòng bàn tay ít nhiều khiến Cảnh Vương cảm thấy không khỏe, chỉ là
không để lộ ra.
Lý Ngư vẫn hồn nhiên chưa
phát hiện ra, vừa bán manh vừa lia mắt vào trong quần áo của Cảnh Vương, cậu
nhớ rõ lúc nãy Cảnh Vương bỏ dạ minh châu vào trong tay áo, nếu cậu cũng chui
vào tay áo của Cảnh Vương...
Vừa hay cậu đang nằm trong
tay của Cảnh Vương, có thể vờ như mình là một con cá hoạt bát hiếu động!
Lý Ngư cố ý chậm rãi bơi
sát vào bàn tay, nghiêng cá định nhảy vào. Trên thực tế thì cậu cũng đã làm đến
bước này rồi, nhưng mà thân cá vừa phóng lên đã bị chặn lại, bị Cảnh Vương bắt
được thả về.
Lý Ngư: “......”
Cậu phải phóng, cậu phải
phóng lại!
Cảnh Vương cười như không
cười nhìn cậu, hắn biết con cá này là đang cố ý làm vậy, hắn giấu hạt châu đi
nói không chừng là chỉ để chọc cá.
Lý Ngư đảo mắt, đắc ý suy
đoán, chắc chắn là như vậy rồi!
Cậu từ bỏ con đường đó, chuyển
sang lăn dọc theo bàn tay Cảnh Vương, trượt dần trượt dần xuống.
Cảnh Vương ngẩn ra, vốn
tưởng là con cá này định chạy trốn, ai ngờ nó lại chui vào ống tay áo của hắn.
Trong lòng bàn tay của Cảnh Vương có nước sẵn, trong nháy mắt, cá nhỏ đã trượt
dọc theo tay hắn chui vào ống tay áo.
Cảnh Vương vẫn luôn lạnh
lùng như băng lúc này lại nhíu chặt mày, nổi da gà đầy mình.
Cùng lúc đó, con cá đã đánh
vào doanh địa của địch còn chưa kịp mừng đã dán vào một mảng da thịt.
Gì đây, cảm giác rối loạn
này là sao, Cảnh Vương vậy mà lại không mặc áo lót?
Lý Ngư không biết mình đang
dán chặt vào phần cơ thể nào, mặt cá nóng lên. Cậu ở thế giới trước đây vẫn còn
là xử nam thuần khiết, ngay cả yêu đương cũng chưa từng được thử, vậy mà khi
xuyên vào sách lại tiếp xúc da thịt với một nam nhân!
Thật là khiến cá xấu hổ quá
mà!
Lý Ngư xấu hổ lấy vây bưng
kín mặt nhưng vây cá quá ngắn nên không thể che tới, thế nên đổi thành điên
cuồng vẫy đuôi trút hết tâm tình. Cảnh Vương vốn đang nhẫn nhịn cảm giác kỳ lạ
do tiếp xúc da thịt, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không ngừng gãi hắn.
Cảnh Vương: “......”
Người bình thường sao chịu
nổi cảm giác này, ngay cả Cảnh Vương còn đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng cởi áo,
muốn bắt con cá này ra ngoài.
Lý Ngư nằm trong tay áo
càng bực mình hơn, trong tay áo vừa chật vừa tối, cậu vừa di chuyển đã trượt
thẳng xuống dưới, căn bản không dừng lại được. Mắt thấy bản thân sắp bị vải
quấn thành bó, Lý Ngư thật hối hận chủ ý của mình trong lúc xúc động, dưới tình
thế cấp bách đã hành động nóng vội làm Cảnh Vương càng khó chịu hơn.
Trong lúc hoảng hốt, Lý Ngư
thấy được một luồng ánh sáng nhạt, Lý Ngư suy nghĩ trong cơn choáng váng, trong
quần áo của Cảnh Vương sao lại có ánh sáng, có khi nào là –
Dạ minh châu?
Cảnh Vương thật là gian
xảo, một hạt châu thôi mà cũng giấu kỹ như vậy, cuối cùng cậu cũng tìm thấy
rồi! Thành công đã ở ngay trước mắt rồi, cố lênnn!
Lý Ngư liều mạng nhào về
hướng có ánh sáng, đã đến nông nổi này rồi, trên đời không có thứ gì có thể
ngăn cậu lại được nữa, mặc kệ, cứ lấy trước rồi tính sau!
Cậu càng lúc càng tiến đến
gần vầng sáng, mơ hồ có thể thấy được một vật tròn tròn... À há, nó chính là dạ
minh châu!
Lý Ngư há to miệng ngậm nó
vào, cảm giác được thứ tròn vo trong miệng, Lý Ngư vô cùng cảm động, sợ hạt
châu vụt mất còn ra sức cắn chặt nó.
Lý Ngư cảm giác được thân
thể Cảnh Vương run lên một cái, sau đó mặt trời chiếu trực diện vào cậu, quần
áo đều biến mất tiêu.
Cảnh Vương mặt đỏ lừng từ
trên nhìn xuống cậu, tức giận trừng mắt.
Cá chép nhỏ đang ngậm dạ
minh châu nên không thể phun bong bóng, vui vẻ quẫy đuôi với chủ nhân, bỗng
nhiên cậu phát hiện mình đang nằm trên ngực của Cảnh Vương.
Lý Ngư: ? ? ?
Làm sao mà từ ống tay áo
chạy đến đây được vậy, Lý Ngư ngậm hạt châu trong miệng suy tính, đập vào mắt
cậu là làn da trắng bóng, nhất là tại nơi có hạt châu này, cậu có thể cảm nhận
được rõ ràng nhịp tim kỳ diệu.
Khoan đã, Lý Ngư cảm thấy
có gì bất thường, chẳng lẽ Cảnh Vương cất hạt châu trong ngực? Hạt châu của quý
phi, có quan trọng vậy hả!
Hơn nữa, cậu bỗng cảm nhận
được hạt châu lúc này có chút không đúng, cũng hơi... mềm.
Lý Ngư bỗng nhiên ý thức
được chuyện gì, run lập cập nhả ra, khốn khổ nhìn kỹ lại “dạ minh châu” mà cậu
vừa ngậm.
Cái này không phải hạt
châu, mà là... hạt đậu để phân biệt mặt trước mặt sau của một nam nhân.
Ngư sinh gặp đả kích mang
tính hủy diệt, cá chép nhỏ mất mát lăn từ ngực Cảnh Vương xuống, bị Cảnh Vương
nhanh tay lẹ mắt bắt lấy.
Nhưng vào lúc này, Vương Hỉ
đẩy cửa vào, ông vốn định chờ được sai bảo, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không
thấy Cảnh Vương ra nên mới bất đắc dĩ đi vào xem xét tình hình. Chỉ thấy Cảnh
Vương quần áo không chỉnh tề, mặt đỏ hồng, trong tay còn cầm một con cá.
Vương Hỉ khiếp sợ rồi!
Vương công công kiến thức
rộng rãi không biết nghĩ đến chuyện gì, hoảng sợ đến lạc cả giọng: “Không được
đâu, điện hạ, con cá còn nhỏ lắm, chịu không nổi đâu!”
Lý Ngư: “......”
Hôm nay thật sự là mất hết
mặt mũi cá mà, ông trời ơi, giết cá đi!
Meo: kêu beta mà vô dụng wa QAQ
Ôi chao chưa gì mà đã có màn "kích thích" rồi 🤣🤣
Trả lờiXóaMà Vương Hỉ ơi ông nghĩ cái gì vậy hả 🤣🤣
Mn xem clip thú tội của 1 a chàng về con cá trên Facebook chưa :))) h đọc chương này tui hoang mang quá :)
Trả lờiXóaUlatroi lý ngư ngậm vào cái nhũ hoa của vương gia hả ulatroi anh thật là biến thái mà
Trả lờiXóa