Chương 19: Cơ hội
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Kiều Giác mặc áo ngủ con thỏ với cái mũ có hai cái tai thật dài xiêu xiêu vẹo vẹo, trông cậu như một bé thỏ nhỏ buồn bã ỉu xìu.
Kiều Giác uốn a uốn éo trên giường.
Đại Bảo Bối quả nhiên tưởng là thật!
Đại Bảo Bối cho rằng hồi bé cậu thiếu hụt tình cha, bạn nhỏ khác có cậu cũng phải có.
Thật là phiền mà.
Điện thoại di động trên đầu giường kêu một tiếng.
【Đại Bảo Bối: Ngày mai em muốn đi nhà ma không? 】
Đầu ngón tay Kiều Giác dùng sức chọc chọc màn hình: “Không đi! Em muốn đi khách sạn!”
Sau khi gửi tin nhắn xong, Kiều Giác nằm bẹp lên giường, yên lặng nhìn trần nhà.
Nếu biết mọi chuyện sẽ như thế này cậu sẽ giải thích sớm hơn, không thì như bây giờ Đại Bảo Bối không nghe cậu nói gì cả.
Anh cũng chẳng thèm đọc nhật ký, bảo cậu mang về. Nói cái gì mà ba ba tôn trọng sự riêng tư của con trai.
Nếu cậu mở miệng giải thích sẽ lập tức bị anh chặn miệng.
Làm gì có ba ba nào hôn con trai của mình.
Điện thoại Kiều Giác hơi rung lên.
【Đại Bảo Bối: Khách sạn có gì để chơi đâu? 】
【Tiểu Kiều: Em muốn đến khách sạn chơi! ! 】
【Đại Bảo Bối: Được rồi. 】
Hừ.
Vừa nghe thấy khách sạn đã đồng ý.
Đại-lưu-manh.
Ngày hôm sau Kiều Giác lại cầm theo cả nhật ký của mình, lần này cậu phải bắt Đại Bảo Bối đọc được trang đầu tiên.
Vậy mà khi đến khách sạn, cậu lại thấy trên giường trưng bày một bộ Lego cực lớn.
? ? ?
Vu Phỉ bước tới vỗ vỗ Lego, "Vui không?"
Kiều Giác: “...”
Không vui! ! !
Kiều Giác chạy tới đặt quyển nhật ký lên giường, ôm hết Lego đến ghế sô pha bên cạnh, sau đó xông về phía Vu Phỉ, ôm eo anh, kiễng chân hôn anh, vô cùng bá đạo nói: “Em muốn yêu yêu với anh!”
Vu Phỉ đương nhiên không muốn, anh còn đang định xếp Lego với Kiều Giác cơ, vì vậy anh chỉ cho cậu chút mật, hôn lưỡi với cậu.
Nhưng chỉ cần bị Kiều Giác quấn lấy là Vu Phỉ sẽ không thể nào thoát được, anh ỡm ờ bị Kiều Giác kéo lên giường, Vu Phỉ vừa cởi quần áo vừa thở dài: “Thật hết cách với em, chỉ một lần thôi.”
Kiều Giác lập tức bò lên giường, lấy quyển nhật ký mở trang thứ nhất dí vào mặt Vu Phỉ.
Cho anh xem!
Vu Phỉ vốn định nhắm mắt lại nhưng đột nhiên anh nhìn thấy tên của mình.
【Hình như tui đang thích một anh trai lớn, là yêu thích thật sự, là loại yêu thích mà trái tim sẽ nhảy ầm ầm cả lên ấy. Anh ấy tên là Vu Phỉ, đã đi làm rồi, tui cũng không biết tui có cơ hội gặp lại anh ấy nữa không. 2016. 9.10. Mặt trời to bự 】
Vu Phỉ ngẩn cả người.
Quyển nhật ký nhuốm màu thời gian, chữ viết bên trong được băng dính trong suốt dán lại, sáng loáng. Bên dưới những dòng chữ còn có một bức tranh vẽ một người que đang cầm trái tim nhỏ, phía dưới có chú thích chữ, nhưng đã rất nhạt.
Kiều Giác chỉ vào dòng chữ, giải thích: “Là ầm ầm đó! Tiếng tim đập.”
Kiều Giác miêu tả âm thanh “ầm ầm” rất thật, Vu Phỉ tựa như nghe trái tim mình cũng kêu “ầm ầm” như cậu miêu tả.
Kiều Giác rất nhiệt tình mở trang kế tiếp cho Vu Phỉ, đồng thời che trang bên phải lại.
Vu Phỉ bị nội dung quyển nhật ký hấp dẫn hoàn toàn.
【Tui không tự sát, tui thật sự trượt chân cơ mà. Tui đã giải thích rất nhiều với mẹ nhưng mẹ đều không tin. Làm sao tui tự sát được. Nếu như có anh Vu Phỉ ở đây thì thật tốt. Anh ấy nhất định sẽ giải thích hộ tui.2016. 9.11. Mặt trời nhỏ 】
Vu Phỉ đọc xong thì muốn đọc tiếp trang bên, nhưng không hiểu sao một bàn tay nhỏ đã che kín hết nối dung. Vu Phỉ lấy đầu ngón tay gảy gảy tay Kiều Giác, Kiều Giác lập tức cất quyển nhật ký đi, híp mắt cười nói: “Toàn bộ quyển nhật ký đều là về anh Vu Phỉ. Không phải anh Vu Phỉ không tin lời giải thích của em mà nhất định muốn làm ba ba của em sao? Em chỉ cho anh Vu Phỉ xem, không cho ba ba Vu Phỉ đọc đâu.”
? ? ? ? ? ?
Lại còn như vậy nữa à?
Vu Phỉ há miệng: “... Tôi sai rồi Tiểu Bảo Bối.”
“Không phải hôm qua anh vẫn gọi em là Tiểu Kiều à? Hừ.”
Kiều Giác ngồi khóa(1) lên người Vu Phỉ, hôn miệng anh một cái rồi nói: “Nhận sai đúng lúc, thái độ cũng ổn, nhưng anh đã bỏ qua cơ hội được đọc nhật ký của em!”
(1) ngồi khóa:
Lòng Vu Phỉ ngứa ngáy, đầu cơ trục lợi nói: “Vậy tôi không đọc nữa. Em đọc cho tôi nghe cũng được.”
Kiều Giác lắc lắc đầu nói: “Vậy cũng không được. Ba ba Vu Phỉ bây giờ phải thông qua quyển nhật ký mới hiểu được em. Yêu yêu một lần em cho xem một tờ.”
Cậu thật vô vô cùng thông minh, lại tìm được cơ hội!
Vu Phỉ nghĩ tới việc tối qua Kiều Giác ra sức giải thích, dò xét hỏi: “Vậy nên luyến phụ cũng không phải thật?”
Kiều Giác gật gật đầu: “Giả. Cha em lăng nhăng như vậy. Làm sao em luyến phụ với ông ấy được?”
“Vậy còn lúc thích thầy giáo Vật Lý hồi cấp hai?”
Kiều Giác gian xảo cười cười: “Cái này em viết tỉ mỉ trong quyển nhật ký, nếu ba ba Vu Phỉ muốn đọc thì phải yêu yêu em.”
Vu Phỉ: “...”
Hai tay anh bóp mặt Kiều Giác: “Sao em lại thông minh như vậy?”
Kiều Giác gian nan nhếch miệng, ô ô hét: “Ba ba, hôn em.”
“Đừng gọi tôi là ba, tôi không có đứa con nào đẹp như em cả.”
Ban ngày phóng túng.
HOÀN CHÍNH VĂN
Lời tác giả:
Kết thúc chính văn, làm một bước ngoặc ở phần kết với Tiểu Bảo Bối!
Tôi cảm giác tôi làm kết bộ này rất tốt.
Cảm ơn mọi người đồng hành với tôi đến tận bây giờ. ≧﹏≧
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét