Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 20

Edit: I


Cố Dương chỉ bị mất một vảy nhỏ ở đuôi, nhưng thật sự rất đau đớn, cậu cố hết sức nhấc đuôi lên để ngăn nước dính vào vết thương.


Phàn Uyên trực tiếp ôm Cố Dương thay đổi một tư thế, để phần đuôi của cậu có thể hoàn toàn cách khỏi mặt đất.


Cố Dương hai tay nắm lấy góc áo Phàn Uyên, cậu cúi thấp đầu, toàn thân phủ đầy bọt sữa tắm, tình cờ có những chỗ không che hết, da thịt lộ ra nhàn nhạt ửng hồng, cậu không giấu nổi sự xấu hổ đến mức muốn tìm chỗ chui xuống.  


“Cậu sợ cái gì? Nhìn cái đuôi bản thân đi, trước sau đều giống nhau, có gì không dám cho người xem?”


Cố Dương nghe vậy ngơ ngẩn sờ đuôi mình, quả nhiên hai mặt chẳng khác gì mấy.


“Hình như cũng giống thiệt.”


Phàn Uyên che đôi mắt Cố Dương, xả nước ra.

       

 "Cậu ấy à! Ngu ngốc một cách đáng yêu.”


Cố Dương bị che mắt không thấy gì, nước ấm từ trên đỉnh đầu trượt xuống, dường như cả thính giác cũng mơ hồ, trong khung cảnh mịt mờ hơi nước, cậu không nghe rõ lời Phàn Uyên nói.    


"Phàn Uyên, cậu nói gì vậy?"


Phàn Uyên gội đầu sạch sẽ cho cậu, đem tóc vuốt ra sau đầu, để lộ vầng trán đầy đặn, cầm lấy vòi hoa sen, rửa sạch bọt biển trên người Cố Dương, còn không quên lấy tay che vết thương trên đuôi.     


Cố Dương cuối cùng cũng có thể mở mắt ra, nhìn Phàn Uyên bị nước xối ướt nhẹp, chớp mắt một cái, giọt nước đọng trên lông mi rơi xuống đập vào mắt, đau đến mức cậu ngay lập tức nheo mắt lại.


Phàn Uyên đưa tay lau mắt cho cậu, lại nói một lần nữa.


“Tôi bảo cậu rất ngốc nghếch.” 


Cố Dương bỏ tay Phàn uyên ra, chính mình tự dụi mắt, vỗ đuôi phản đối.


“Mình mới không ngốc, ngốc làm sao có thể tham gia thi Toán cấp thành phố được.”


Phàn Uyên không đấu võ mồm với cậu, đem “con cá” xanh biếc này tắm rửa sạch sẽ, quấn khăn ôm ra ngoài đặt lên giường.


Cố Dương quấn khăn tắm khô ráo, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thân thể vốn căng thẳng cũng thả lỏng, cuối cùng cũng đã xong rồi.


Đột nhiên Phàn Uyên xốc lên vạt áo, bắt đầu cởi quần ào.


Cố Dương lập tức dùng hai tay che mắt, song vẫn mở rộng ngón tay thành kẽ hở lớn nhìn lén Phàn Uyên.


“Cậu làm gì vậy?”


Phàn Uyên khom lưng lật tìm quần áo trong vali, thuận tiện xoay người khép lại những ngón tay của Cố Dương.


“Thay quần áo, không cậu nghĩ tôi có thể làm gì?”

Cố Dương ngón tay bị khép lại mất rồi, câu chếch nghiêng người, lặng lẽ tạo ra một khe hở để nhìn.


Nhìn thấy Phàn Uyên sắp cởi quần, lập tức nhắm mắt lại không dám xem nữa.


Phàn Uyên thay xong quần áo, cúi người lấy đi khăn tắm trên người Cố Dương, sờ lên cái đuôi đã bắt đầu khô của cậu.


“Sắp biến trở lại?”

  

Khuôn mặt Cố Dương đỏ bừng, chóp đuôi đung đưa, ngập ngừng gật đầu.


“Hình như là vậy.”


Phàn Uyên cầm bình thuốc và băng cá nhân ngồi bên giường chờ đợi, Cố Dương nhìn chằm chằm bình thuốc màu tím, ánh mắt tỏ rõ 100% chống cự. 


“Không dùng đươc không?”


Phàn Uyên rất nghiêm túc: "Nhất định phải xoa thuốc."


Đuôi mất đi độ ẩm, rất nhanh biến lại thành đôi chân thon dài trắng nõn.


Cố Dương đắp chăn bông che đi vị trí nhạy cảm, Phàn Uyên duỗi tay nắm cổ chân cậu kéo về phía trước.


Phàn Uyên rất khỏe, Cố Dương bị kéo một đoạn dài, một chân được Phàn Uyên đặt lên vai.


Vết thương ở bên mép đùi, Cố Dương ấn chặt tay đè lên chăn bông, những giọt mồ hôi lấm tấm chảy ra trên trán.


Phàn Uyên nghiêm túc giúp cậu khử trùng rồi bôi thuốc.


Cố Dương đau đớn kêu khẽ, dùng một tay ấn chăn, tay còn lại đẩy Phàn Uyên.


Phàn Uyên thấy cậu không ngồi yên, trực tiếp cầm cổ tay không cho cậu động đậy, kiên quyết bôi thuốc lên.

 

"Yếu ớt như vậy sao?" Phàn Uyên thuận miệng nói.


Cố Dương không vui, khẽ đá vô vai Phàn Uyên, đá xong liền rút về, Phàn Uyên lanh lẹ nắm lấy cổ chân cậu, nâng lên.


Cố Dương ngồi không vững, ngã luôn xuống giường, giật mình nói.


"Chăn, chăn của tớ?"


Cậu bây giờ không phải hình dạng người cá trước và sau đều giống nhau đâu!!!


Phàn Uyên lấy băng cá nhân dán cho cậu xong mới buông tay, vặn chặt nắp bình thuốc

   

"Cậu giấu cái gì, cậu có tôi cũng có."


Cố Dương cuộn mình trong chăn, lộ ra một đôi mắt nhìn chằm chằm Phàn Uyên, nổi giận đùng đùng lườm hắn một cái, đôi mắt sáng rực rỡ.


Phàn Uyên không quan tâm cậu, tắt đèn lên giường đi ngủ.


Một chiếc giường đơn nhỏ hẹp nằm hai người, chăn đều bị Cố Dương cuốn hết, Phàn Uyên cũng không định lấy lại, yên tĩnh nằm, hô hấp đều đặn.


Cố Dương cuốn chăn trong lo sợ, cậu đang không mặc quần áo.


Quần áo ở bên kia, cậu mà muốn lấy nhất định phải đi qua Phàn Uyên.


Cố Dương trong bóng tối sờ sang bên cạnh, khi chạm phải cánh tay Phàn Uyên, cậu vội rụt về, ôm chăn lại nằm xuống.


Cậu tự an ủi mình, chỉ cần dáng ngủ tốt sẽ không sợ đá chăn.


Đêm khuya thanh vắng, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở của hai người.


Chen trong góc tường cuộn chăn người nào đó rầm rì hai tiếng, từ trong chăn chui ra, vươn tay tìm Phàn Uyên, vừa tìm được người tay chân lập tức quấn lên.


Phàn Uyên hô hấp ngột ngạt một chút, tỉnh dậy đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Cố Dương, vén chăn bông đắp cho cả hai người.


Sáng sớm trong phòng đã ồn ào, Phàn Uyên bị Cố Dương sợ hãi đá xuống giường.


Phàn Uyên ngã xuống đất, giơ tay xoa tóc, hai mắt híp lại, mang theo lực áp bức nhìn về phía Cố Dương.


Cố Dương đỏ mặt che kín chăn, lưng dính sát tường, như bé đáng thương vừa chịu ức hiếp.

     

"Cậu, cậu, cậu ôm mình ngủ tính làm gì?"


Phàn Uyên nhìn Cố Dương một lúc, nhìn lâu đến mức cậu ngượng ngùng giấu mặt vô trong chăn, chỉ muốn để lộ một đôi mắt, cố tình không để ý lại lộ ra cả mười ngón chân đang đạp lên nhau, thể hiện chủ nhân căng thẳng đến nhường nào.


Phàn Uyên đứng dậy, vuốt tóc về sau đầu, hừ một tiếng.


Hắn đi đến bên giường, quỳ một gối xuống trên giường, đưa tay về phía Cố Dương.


Cố Dương sợ hãi định giơ chân lên, chưa kịp đã bị Phàn Uyên giữ chặt dùng sức kéo đến dưới chân đè lên.


Lần này Cố Dương không chạy được, chỉ có thể ôm chặt chăn bông trợn mắt lên.


Hình như Phàn Uyên hơi giận, con ngươi đen đánh giá Cố Dương từ trên xuống dưới, sau đó mỉm cười với cậu.


Nụ cười đầy ẩn ý đáng sợ, hắn nói:"Cố Dương, cậu có biết là ai tối qua khóc lóc đòi ngủ với tôi không?"


Tay Cố Dương bám vào chăn nhẹ buông, ngơ ngơ ngác ngác há mồm: "Ai?"


Phàn Uyên vươn ngón tay vòng qua mái tóc ngắn bên tai Cố Dương, thấp giọng đe dọa.


"Tôi càng đẩy cậu ra, cậu càng lại gần muốn tôi ôm, tôi ôm cậu rồi cậu lại đối xử thế với tôi? Mới sáng ra đã đá tôi xuống giường?"


Cố Dương có chút hoài nghi: "Có thật không?"


Phàn Uyên nheo mắt lại: "Mỗi lần cậu biến thành người cá đều muốn tôi ôm, cậu không nhớ rõ?"

     

Cố Dương nghiêng nghiêng đầu, quả thật có chuyện như vậy, vậy cậu làm thế là sai rồi!!!

     

Tay Phàn Uyên chuyển sang vân vê lỗ tai cậu.


"Nhớ ra rồi?"

Cố Dương gật gật đầu


Lúc này Phàn Uyên mới hơi đứng dậy, chống tay ở trên giường, hỏi dụ dỗ Cố Dương.


"Vậy cậu nên nói gì với tôi?"

 

Cố Dương mím môi, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

     

Phàn Uyên nghiêng tai: "Gì cơ?"

     

Cố Dương lớn tiếng nói: "Cám ơn cậu! Cám ơn cậu... Ôm mình."

     

Phàn Uyên mỉm cười, hoàn toàn thả Cố Dương ra.

     

"Ngoan."

     

Cố Dương nhìn Phàn Uyên xoay người đi rửa mặt, mờ mịt gãi gãi đầu.


Cảm giác sai sai chỗ nào, mà cậu không phát hiện ra, tuy vô lý nhưng hoàn toàn hợp lý???


Cậu liếc nhìn độ hảo cảm trong lòng bàn tay trái, vẫn là 11 điểm, không tăng tý nào.


Có phải vì cậu dính người quá không?


Nên Phàn Uyên không chịu được?


Tâm lí Cố Dương hơi bối rối, trong khi Phàn Uyên đưa lưng về phía cậu rửa mặt, cậu bò ra khỏi chăn dậy mặc quần áo.


Phàn Uyên nhìn gương đánh răng, từ trong gương thấy Cố Dương nude ra khỏi chăn, nhướng mày

     

Ngày hôm nay bọn họ sẽ trở về, trên máy bay Cố Dương cố gắng ngồi đàng hoàng tại chỗ của mình, cả hành trình đều không nói chuyện với Phàn Uyên.


Cậu cảm giác mình quá dính người, cần phải kiềm chế bản thân một chút, nếu không Phàn Uyên sẽ không thích mình.


Cố Dương không nói, Phàn Uyên cũng không chủ động tìm cậu.

     

Hai người im lặng suốt cả chặng đường, khi ra khỏi sân bay, Có, tim Cố Dương kịch liệt rung động, cảm giác nguy cơ mãnh liệt tràn vào trong lòng, cậu giơ tay xem bàn tay vàng đếm ngược, còn có bảy ngày.

     

Bảy ngày này, trực giác mách bảo cậu sẽ có chuyện xảy ra..


Cố Dương lập tức vươn tay kéo góc áo Phàn Uyên, Phàn Uyên quay đầu lại, chưa nói xong Cố Dương đã ngã vào trong lòng hắn.


Cố Dương ngất xỉu ngay sau khi rời sân bay, cũng may Phàn Uyên có chuẩn bị trước, cởi áo quấn vào chân Cố Dương. Không việc cậu biến thành người cá đã lên trang đầu tin tức xã hội rồi.

    

Cố Dương hôn mê đến tận khuya mới tỉnh lại, mặc dù đã tỉnh nhưng cậu vẫn cảm thấy không khỏe.


Toàn thân cậu nóng rực, trên người đau đớn, đuôi cá khó chịu đập nước trong bồn tắm văng tung tóe.


Cố Dương cau mày nhìn phòng tắm trống rỗng, nước trong bồn rất ấm, nhưng không thấy ai cả.

     

"Phàn Uyên? Phàn Uyên?" Cố Dương gọi liên tục, âm thanh nhỏ bé yếu ớt.


Nhưng Phàn Uyên vẫn nhận ra, nhanh đi vào, trong tay còn cầm bát cháo ấm áp.

     

 "Cố Dương, cậu tỉnh rồi, cậu bị làm sao vậy?"

     

Phàn Uyên ngồi vào cái ghế bên cạnh bồn tắm, đưa bát cháo cho Cố Dương.

     

Cố Dương ghét bỏ đẩy bát cháo ra, quay sang nắm tay Phàn Uyên, dụi má vào lòng bàn tay hắn, thoải mái nhắm hai mắt lại.

     

Phàn Uyên rút tay về, múc một thìa cháo đút Cố Dương.

     

"Ăn chút gì đi đã, cậu nằm một ngày rồi."

     

Cố Dương ngậm chặt miệng không chịu ăn, đôi mắt ướt át nhìn chăm chú vào Phàn Uyên, vô cùng đáng thương.

     

"Phàn Uyên, mình khó chịu."

     

Phàn Uyên chỉ có thể đặt bát cháo sang một bên, tùy ý Cố Dương cầm tay hắn áp vào gò má nóng hổi một lần nữa.

     

 "Cố Dương, cậu khó chịu chỗ nào? Tại sao tự dưng biến thành người cá? Là do thời kì sinh sản sao? Thời gian là bao lâu?"

     

Phàn Uyên liên tiếp hỏi hết câu này đến câu khác, Cố Dương đau đầu như búa bổ, đầu óc hỗn loạn, cậu chỉ biết mình bây giờ không thể thiếu nước, cũng không thể rời xa Phàn Uyên.

     

Cậu mơ hồ phỏng đoán, tình huống này là do bàn tay vàng sắp hết hạn sử dụng, trước khi đi còn để lại tác dụng phụ.

     

Cố Dương mở ra lòng bàn tay trái, thời gian bàn tay vàng còn lại: Sáu ngày.

     

Sáu ngày?

     

Cố Dương cầm tay Phàn Uyên đung đưa: "Chúng ta không đi học sao?"

     

Phàn Uyên lắc đầu: "Cậu thế này làm sao đi học được? Tôi xin nghỉ cho cậu rồi."

     

Cố Dương cong cong khóe miệng, cúi đầu hôn nhẹ lòng bàn tay Phàn Uyên, rất vui vẻ.

     

"Cậu cũng không đi học."

     

Lòng bàn tay giống như bi bỏng, Phàn Uyên lập tức rút tay về sau lưng.

     

"Hình như cậu không có cách nào rời xa tôi, tôi đi xa cậu sẽ khó chịu."

     

Phàn Uyên nói ra suy đoán của bản thân, con ngươi đen nghiêm túc quan sát phản ứng của Cố Dương.


Không nghĩ rằng Cố Dương thành thật gật đầu, cậu chống vào thành bồn tắm, ôm cổ Phàn Uyên, hai má ẩm ướt dán lên má Phàn Uyên, ỷ lại xoa xoa.


"Ừm, mình không rời xa cậu được."

     

     Tác giả có lời muốn nói: hết đợt tác dụng phụ của ( Nàng tiên cá ) sẽ sang play( gạch bỏ) bàn tay vàng tiếp theo.

     

     

     


3 nhận xét:

  1. (´。• ᵕ •。`) ♡(´。• ᵕ •。`) ♡(´。• ᵕ •。`) ♡(´。• ᵕ •。`) ♡(´。• ᵕ •。`) ♡(´。• ᵕ •。`) ♡(´。• ᵕ •。`) ♡

    Trả lờiXóa
  2. chời ơi sweet quá đi mấtttt

    Trả lờiXóa