Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 5

Chương 5: Cá bị chạm

Edit: Dưa Hấu
Beta: Dẹo; 
Vẫn là A Meo nhưng chẳng sửa đổi gì ngoài xóa 1 dấu cách trắng ._.

Cảnh Vương vẫn đang chăm chú nhìn cá, Vương Hỉ đem cả hai hộp thức ăn cho cá đến, hai mắt mong đợi nhìn Cảnh Vương.

Mục Thiên Trì: "..."

Vương Hỉ đã theo Cảnh Vương nhiều năm, hiểu rõ cách kín đáo thuận theo tâm tư chủ nhân, ông cười híp mắt chân thành nói: “Điện hạ, lão nô còn chút việc, nhưng lại chưa cho cá ăn xong. Điện hạ có thể giúp lão nô cho cá ăn không?”

Mục Thiên Trì hơi run run.

Vương Hỉ đẩy hộp tới, ăn không nói có tiếp tục: “Thức ăn cho cá có hai loại, mời điện hạ xem. Màu hồng là thịt xé sợi vị cá, màu xanh là vị nấm cải. Lão nô tinh mắt thấy, hình như cá chép nhỏ thích màu hồng hơn đó.”

Mục Thiên Trì: "..."

Mục Thiên Trì nhớ lại, hình như lúc cá chép nhỏ ăn viên hồng bơi hăng hơn.

Mục Thiên Trì im lặng nhận hộp thức ăn cho cá màu hồng. Vương Hỉ cười híp mắt, dặn Cảnh Vương không được cho ăn quá nhiều, rồi tìm cớ ra ngoài.

Mục Thiên Trì cầm thức ăn cho cá, hơi do dự. Dù sao hắn cũng chưa làm những việc thể này bao giờ. Lý Ngư đợi mãi, cũng không thấy Vương Hỉ cho ăn tiếp. Cá chép nhỏ vẫn hơi đói bụng không nhịn được bơi lên mặt nước, kiễng đuôi chờ đợi.

Sau đó, cậu thấy Cảnh Vương đang đứng một mình, bốn mặt nhìn nhau vô cùng quỷ dị.

Lý Ngư: "..."

Lý Ngư còn chưa chuẩn bị tâm lý, bất thình lình nhìn thấy nên vô cùng kinh hãi. Cậu lập tức nhớ tới, mình chỉ là một con cá, dù cậu có nhìn Cảnh Vương bao lâu, Cảnh Vương cũng không phát hiện.

Cảnh Vương... định làm gì vậy?

Lý Ngư không đoán được, thanh niên cao lớn không thể nói chuyện, tất cả cảm xúc đều ẩn giấu trong đôi mắt đen.

Mục Thiên Trì đứng trước vại cá đúng một tuần trà, sau đó hắn mới từ từ lấy một nhúm thức ăn cho cá màu hồng trong hộp ra, dùng sức tung vào nước.

Lý Ngư suýt nữa bị đống thức ăn cho cá từ trên trời rơi xuống đập phải, cậu nhìn thẳng Cảnh Vương, không thể tin được.

Cậu tập trung lại, mình cá đã không tự chủ được hướng về phía thức ăn cho cá Cảnh Vương cho.

Xoay tròn một cái, vẽ một đường cong đẹp đẽ trong nước, cá chép nhỏ cẩn thận ngậm thức ăn cho cá trong miệng, ngực đập thình thịch.

Bạo quân Cảnh Vương vừa cứu cậu, vậy mà giờ lại còn cho cậu ăn!!

Lúc cậu nuốt viên thức ăn cho cá vào, âm thanh của hệ thống đã yên lặng từ lâu quyết đoán vang lên.

“Chúc mừng ký chủ, bước thứ hai của nhiệm vụ chủ tuyến “Làm cá cưng trăm vạn của bạo quân” —— tương tác với bạo quân đã hoàn thành, chúc mừng ngài nhận được phần thưởng tương ứng!”

Lý Ngư: "..."

Nước mắt Lý Ngư rơi đầy mặt, nghịch ngợm nửa ngày hóa ra đây mới là tương tác!

Cậu một hơi ăn sạch thức ăn cho cá Cảnh Vương cho, nằm trên giường cá bằng mấy viên đá trắng như tuyết. Lần này bụng cậu hoàn toàn không đói nữa, ngược lại cổ cậu hơi nghẹn.

Dù là cá hay người, cứ ăn no là muốn ngủ. Bước thứ hai của nhiệm vụ đã được hoàn thành hữu kinh vô hiểm(1). Lý Ngư muốn ngủ một lúc rồi đi nhận thưởng từ hệ thống sau cũng không muộn.

(1) Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.

Làm người không được vạ đâu ngủ đó, nhưng làm cá thì không cần lo cái này, muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó cũng không sao. Lý Ngư nghẹo đầu, chưa được bao lâu đã vào mộng đẹp.

Cảnh Vương nhớ lời Vương Hỉ nói, nhìn cá chép nhỏ một cái, cong hai ngón tay, gõ gõ vại cá.

Lý Ngư đang thiếp đi lại bị chấn động tới mức hoảng cả lên: ???

Làm gì đó, buồn ngủ quá, người ta còn có vết thương phải dưỡng đó...

Cảnh Vương thấy cá mệt, nằm trên đá không nhúc nhích, liền duỗi tay.

Lý Ngư buồn ngủ đột nhiên cảm nhận được dòng chảy trong bể cá bắt đầu xiết hơn.

Chuyện gì đã xảy ra??

Lý Ngư đang buồn ngủ bị dọa tới tỉnh, mở mắt lập tức thấy một tay Cảnh Vương đã thò vào trong vại cá, sờ về phía cậu.

Lý Ngư: !!!

Lý Ngư cố kiềm chế sự kích động muốn quẫy đuôi. Trên người cậu còn vết thương, chỉ cần hơi nhúc nhích là đuôi lại đau. Cái thứ hai là nếu cậu tát đuôi vào mặt Cảnh Vương, nhất định cậu sẽ lập tức biến thành một con cá chết!

Tim Lý Ngư loạn tùng phèo, tay Cảnh Vương vẫn chưa trực tiếp bắt cậu. Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy cậu một cái, đẩy cậu xuống khỏi giường đá trắng như tuyết.

Lý Ngư: ???

Ý của Cảnh Vương chẳng lẽ là không cho cậu ngủ?

Lý Ngư sắp vào giấc mộng lại bị Cảnh Vương dùng ngón tay đẩy đi chơi.

Cậu vẫn không hiểu Cảnh Vương định làm gì. Ngón tay Cảnh Vương đẩy cậu dạo sắp hết một vòng của vại sứ Thanh Hoa. Ban đầu cậu còn hơi sợ, nhưng một lúc sau, cậu nhận ra Cảnh Vương chỉ đẩy cậu, không làm gì khác. Lý Ngư dần yên lòng, đôi khi còn phối hợp lười biếng vẫy vây hai cái.

Vây cá ôn nhu mềm mại không thể tránh khỏi việc chạm đến ngón tay Cảnh Vương.

Động tác của Mục Thiên Trì ngừng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn về con cá cả gan làm loạn mà không biết.

Nếu có người gan như thế, chắc chắn hắn sẽ chém thành muôn mảnh.

Nhưng có thể vì đây chỉ là một con cá, cũng không phải là người, không cần nghiêm khắc như vậy.

Cảnh Vương vừa dỡ phòng bị xuống đột nhiên xấu tính nhếch môi.

Lý Ngư đang dùng vây cá nghịch bọt nước, chợt thấy chóp đuôi nóng lên, sau đó cậu có cảm giác sợ hãi kỳ dị của cá.

Lý Ngư quay đầu lại, bạo quân vẫn chẳng tỏ vẻ gì, nhưng đôi tay chém nghìn đao đang làm cái gì đó!

A, đừng, đừng lấy ngón tay cuộn đuôi cậu. Chỗ đó của cá nhột lắm, nhột quá, đừng nghịch, chao ôi!!

Cá chép nhỏ run cầm cập giữa ngón tay của Cảnh Vương, cứu mạng, không hiểu hắn bị sao, bạo quân càng ra tay mạnh hơn!

Lý Ngư bị ngón tay Cảnh Vương đẩy đi vài vòng càng tỉnh hơn. Lúc này Cảnh Vương mới dừng tay lại, thả tay ra.

Lý Ngư tự bơi một lúc, đột nhiên nhận ra cái bụng hơi phồng lên của mình cũng không còn trướng nữa.

Lý Ngư buồn cười nghĩ, chẳng lẽ vì cậu ăn quá nhiều, Cảnh Vương lại bắt cậu bơi tiêu cơm à!

Cậu cũng không cảm thấy Cảnh Vương là kiểu người có thể lo cho động vật nhỏ.

Cũng như cậu chẳng hiểu tại sao lúc mình hôn mê lại được Cảnh Vương cứu, việc Cảnh Vương đột nhiên đẩy cậu bơi qua bơi lại, cũng là một bí ẩn chưa có lời giải đáp.

Ống tay áo của Cảnh Vương bị ướt, lông mày hắn hơi nhíu lại.

Lý Ngư nhận ra, chắc chắn Cảnh Vương sẽ đi thay y phục nhanh thôi. Dù sao một vị vương quen sống trong nhung lụa sẽ không cho phép bộ quần áo mặc trên người mình bị bẩn, dù ống tay áo chỉ hơi ướt cũng không được.

Như cậu nghĩ, quả nhiên không bao lâu Cảnh Vương đã quay người tạm rời đi, không ló mặt trên vại cá nữa.

Thế nhưng Lý Ngư cũng không nghe thấy tiếng mở cửa của Cảnh Vương. Làm gì có chủ nhân nào tự thay y phục, kiểu gì cũng sẽ ra lệnh cho người hầu hạ. Mặc dù Cảnh Vương không thể nói, vậy mà hắn cũng không mở cửa ra ngoài tìm người.

Lý Ngư đợi mãi cũng không thấy có động tĩnh gì. Hình như khả năng phục hồi vết thương của cá nhanh hơn người, cũng có thể do hệ thống, cậu ngủ một lúc đã cảm thấy người mình tốt hơn rất nhiều. Đuôi không còn quá đau, Lý Ngư quyết định bắt đầu sử dụng lại đuôi của mình.

Ánh sáng trong vại sứ Thanh Hoa không đủ để thấy Cảnh Vương, trừ phi Cảnh Vương tự tới gần. Lý Ngư muốn xác nhận xem Cảnh Vương còn trong phòng hay không, rồi vào Hệ Thống Vật Nuôi Đáng Yêu nhận thưởng. Miễn cho lúc Cảnh Vương muốn đùa cậu, lại phát hiện cậu là một con cá không có cảm giác.

Lý Ngư vẫy đuôi trái phải mấy lần, thật sự không còn đau nữa, rồi cậu hợp lực vung đuôi một cái. Lần này lực của đuôi làm cậu nhảy lên rất cao. Lý Ngư đã sớm chuẩn bị tâm lý, lúc ở trên cao nhìn xuống cậu còn đủ rảnh để nhìn thế giới ngoài vại cá. Quả nhiên giống y như trong tưởng tượng của cậu, tinh xảo khí thế, quả nhiên là nơi ở của vương gia.

... Thấy Cảnh Vương rồi, Cảnh Vương còn ở trong phòng!

Trong chớp mắt khi nhảy lên, Lý Ngư nhìn thấy Cảnh Vương. Mục Thiên Trì đang đứng cách cậu một trượng(2) nhìn về phía cậu. Trên người hắn là một bộ y phục màu đen chưa buộc chặt. Đường cong mượt mà nhìn một phát là rõ mồn một. Đôi mắt đen nhìn cá chép nhỏ đang bay trên không trung, giật mình ngạc nhiên.

(2) Một trượng ~ 3,(3) m

Lý Ngư: "..."

Cảnh vương: "..."

Nguy rồi, nhìn thấy Cảnh Vương áo quần xốc xếch, cậu, chắc chắn cậu tiêu rồi...

Có thể, có thể vì cậu mơ mơ màng màng, đánh giá thấp độ phức tạp của xiêm y cổ đại, cũng đánh giá cao tốc độ thay đồ của Cảnh Vương.

Tình hình này, hình như cậu là tên biến thái, đang nhìn trộm mỹ nam.

Lý Ngư cấp tốc nhìn mọi thứ cả có thể nhìn và không thể nhìn, mặt cá nóng lên cơ thể lệch đi, rồi mới rơi lại vào hồ cá, bắt lên chút bọt nước nhỏ.

Cảnh Vương thật là, tại sao không biết tránh đi lúc thay quần áo?

... Được rồi, trong phòng chỉ có một con cá, đương nhiên là không cần.

Lý Ngư vội vàng trốn vào chăn thủy sinh. Ở kia Cảnh Vương lại có động tĩnh. Lý Ngư thấy tiếng chân càng ngày càng gần của Cảnh Vương.

Chưa chắc Cảnh Vương đã nhìn thấy cậu. Nhưng chuyện một con cá đột nhiên bay lên từ trong bể... chỉ cần mắt không mù, chắc chắn sẽ phát hiện đúng không?

Cảnh Vương nhất định đã chú ý tới cậu rồi!

Lý Ngư kinh hồn bạt vía, cố gắng giả vờ làm một con cá bình thường. Cảnh Vương đã tới một bên vại cá. Cậu lại bất an cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn.

Sau lưng Lý Ngư như có gai. Cậu lặng lẽ xoay người, quay đuôi về phía Cảnh Vương, định lừa dối cho qua.

"Điện hạ, điện hạ!"

Cậu chưa chờ được phản ứng của Cảnh Vương, bên ngoài đã có tiếng hô hoán của Vương Hỉ. Lý Ngư như thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh Vương buột chặt nút thắt của ngọc, nhìn sâu cá chép nhỏ khả nghi một cái, thong thả đi tới cửa, kéo cửa ra.

Vương Hỉ cung kính chào một cái nói: “Điện hạ, hoàng thượng đang tới.”

Hoàng đế chính là cha của Cảnh Vương. Vẻ mặt Cảnh Vương trở nên nghiêm túc, ra ngoài cùng Vương Hỉ tiếp chỉ.

Cuối cùng Cảnh Vương cũng đi rồi!

Lý Ngư vô cùng vui mừng, nhưng vẫn làm bộ chẳng hiểu cái gì im như gà ngậm thóc. Tới khi tiếng bước chân nhỏ dần rồi không còn nữa, cậu mới nhanh chóng bơi tới một góc vại cá, vào hệ thống.

Bước hai của nhiệm vụ “Cá cưng trăm vạn” đã hoàn thành, phần thưởng là không gian tùy thân. Cậu còn nhìn luôn bước ba là gì. Cứ theo tốc độ này, ngày biến về người cũng không còn xa, Lý Ngư đắc ý.

Mới vào hệ thống, trước mặt cậu đã có một cái nhắc nhở bắn ra, hỏi cậu có muốn kiểm tra không gian tùy thân không.

Lý Ngư nghĩ thầm cuối cùng cũng tới, vui mừng khôn nguôi chọn có. Không gian tùy thân lập tức được mở ra, rõ ràng trước mặt cậu.

Lý Ngư nhìn một cái, bài ca ngợi dài dằng dặc cậu định thốt ra bị nghẹn trong cổ. Cậu cho rằng ít nhất cũng sẽ có một không gian lớn như một kho hàng, sự thật —— vậy mà —— cũng chỉ lớn bằng lòng bàn tay người.

Lý Ngư: "..."

Không thể nào, cho như thế thì cho làm gì, quá hẹp hòi rồi!

Hệ thống: “Ký chủ chê bé, có phải muốn bỏ không?”

Lý Ngư suýt ữa quên hệ thống tâm linh tương thông với cậu, có thể biết cậu nghĩ gì, nhanh chóng lắc đầu: Nghĩ lại thì, có ít còn hơn không.

Hệ thống: “Dung lượng không gian tùy thân hiện tại là 1, về sau có thể mở rộng qua nhiệm vụ nhánh.”

Lý Ngư: Có thể thêm là tốt rồi, có thể thêm là tốt rồi... Như vậy còn tạm được.

Chỉ là một nơi có độ lớn như vậy thì có thể đặt cái gì vào?

Bất kể là bỏ gì vào, chắc cũng chỉ bỏ được một hai cái.

Lý Ngư mới làm cá mấy tiếng, vốn cậu có rất nhiều ảo tưởng với không gian này. Ví dụ như phóng to một đống thức ăn cho cá có thể lấp bụng, phóng to một đống thuốc trị thương cá có thể dùng. Hoặc ví dụ như là một cái lọ lớn chứa nước trong, cậu có thể làm một con cá không buồn không lo. Nhưng thứ nhất là hiện tại cậu vẫn chưa có vật gì, thứ hai là đột nhiên cậu nhận ra không gian bé lại chỉ có thể để chút đồ, một lúc lâu sau cậu vẫn không biết dùng thế nào. Cảnh Vương ra ngoài tiếp chỉ chẳng biết sẽ về lúc nào, thời gian của cậu không nhiều, đành phải tạm thu không gian lại.

Không gian tùy thân lóe lên một tia sáng, rơi vào gần vây trái Lý Ngư. Lý Ngư chờ tới khi tia sáng hoàn toàn biến mất. Dưới vây cá của cậu có một mảnh vảy biến thành màu xanh ngọc.


Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường (Cảm giác bị chạm)

Lý Ngư: Sởn cả tóc gáy

Cảnh Vương: Xúc cảm rất tốt muốn chạm lần nữa

Lý Ngư: ?!!

Chương 6

3 nhận xét: