Chương 2: Cá trong miệng mèo
Lý Ngư sung sướng, thì ra vẫn có người không nịnh chủ miêu!
Nếu nói chỉ số thông minh của mèo bình thường như trẻ hai tuổi, thì con mèo trắng này chính là một đứa trẻ bị nuông chiều. Từ khi sinh ra tới nay muốn gì có đó, không ai dám cản, bây giờ ngậm cá lại có người chặn nó, mèo trắng tức giận xoay hai vòng tại chỗ, quyết định cho người này biết tay. Nó tiếp tục ngậm cá, nhảy mạnh lên đùi thanh niên.
... Ầm!!!
Mèo trắng đụng rất mạnh, Lý Ngư trong miệng nó cũng cảm giác được sự kéo căng cơ thể của nó, dùng mười phần lực.
Nhưng thanh niên không cử động chút nào.
Mèo trắng hét thảm “méo” một tiếng, bị sự cứng rắn của đối phương bật lại, miệng mèo hơi thả lỏng, Lý Ngư mừng rỡ, nhân cơ hội lăn xuống đất từ trong mồm con mèo, rất sảng khoái.
Bởi vì con mèo không cao, cậu rơi trên mặt đất cũng không quá đau.
Mèo trắng sững sờ, kêu meo meo, muốn nhào tới vồ Lý Ngư. Lý Ngư mãi mới ra khỏi miệng nó, đâu chịu để nó vồ. Dưới tình thế cấp bách cậu quẫy đuôi điên cuồng, quẫy một cái nhảy cao lên, “bốp” một tiếng, đuôi cá vả mồm con mèo!
Mèo trắng: "..."
Lý Ngư: "......"
Không thể nào, cậu chỉ muốn bỏ chạy thôi mà, sao động tác này lại thành vả mặt mèo rồi??
Lý Ngư vô cùng chột dạ, là một con cá lại dám vả mặt con mèo, chắc chắn cậu sẽ bị ăn ngay lập tức đúng không?
Mèo trắng đột nhiên bị kích động, xù hết cả lông lên. Nó nhấc vuốt ấn mạnh một cái. Huhu, không muốn bị ấn, đau quá đau quá!
Một con cá dám khóc lóc om sòm trước mặt con mèo, không bị ăn cũng rất khó.
Lẽ nào một đời lẫy lừng của cậu lại bị chôn tại miệng mèo à?
Vuốt mèo làm Lý Ngư đau cả người, đau tới mức ủ rũ, chóp đuôi không cam lòng giật giật.
Sau đó cậu thấy, một đôi giày đăng vân(1) màu đen đi từ xa tới, chậm rãi đến trước mặt cậu.
(1) Raw tên giày là 登云靴, bạn nào biết tên thì bảo mình nhé. Đây là hình em nó:
Thì ra lúc mèo trắng bắt được cậu lần thứ hai, thanh niên mặc trang phục Trung Hoa cũng để ý tới động tĩnh bên này.
Không biết có phải ảo giác của cậu hay không, Lý Ngư cảm giác thanh niên này không biết vô tình hay cố ý nhàn nhạt nhìn về phía cậu một cái.
Nhưng làm sao có thể chứ, cả Cao công công và Tiểu Lâm Tử cũng không cho cậu một ánh nhìn dư thừa, thanh niên này lại còn mặc một bộ trang phục Trung Hoa, địa vị chắc chắn sẽ không thấp, người như vậy mà lại chú ý tới con cá nhỏ bé là cậu à?
Sức lực của một con cá cũng có hạn, Lý Ngư không nhấc nổi đuôi nữa, lẳng lặng úp sấp bất động, tiết kiệm một chút sức lực cuối cùng, khó thở.
Cá không thể xa nước quá lâu, bị mèo cắn cào càng không được. Cậu quá đáng thương, gấp hai lần người khác.
Nhưng lúc này, thanh niên lại vén áo choàng ngồi xổm xuống, Lý Ngư thấy một khuôn mặt đẹp trai không ngừng phóng to...
Đây là một khuôn mặt đẹp trai tới mức tận cùng, khuôn mặt lạnh như băng, tóc tai như được cắt bằng đao kiếm, mắt tựa hai ngôi sao lạnh lẽo, môi hồng răng trắng, da trắng như ngọc. Nếu Tống Ngọc Phan An(2) có tồn tại, chắc cũng như thế này.
(2) Tống Ngọc Phan An: Phan An là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nam thời cổ đại. Ngoài khuôn mặt mê hoặc lòng người, Phan An còn là một tài tử có tài năng thiên bẩm, cực kỳ thông tuệ. Bên cạnh đó, chàng còn là một người chồng vô cùng chung thủy, chưa từng làm vợ mình đau lòng, buồn khổ.
Từ ngữ ngợi ca của Lý Ngư cũng có hạn, rất nhanh đầu cá đã cạn từ, lúc cậu vẫn là con người, cậu rất tin tưởng với vẻ ngoài của mình, cảm thấy mình rất ưa nhìn. Ông trời chắc là biết cậu sắp chết, nên cho cậu gặp một mỹ nam còn đẹp mắt hơn tiên trên trời, để cậu ghen tị mà chết đúng không?
Cá sắp chết, nói cũng hiền lành. Được rồi, nói thật, cậu chỉ ghen tị một chút thôi.
Lý Ngư bắt đầu vô thức nghĩ lung tung, dân gian gọi là hồi quang phản chiếu, đột nhiên người cậu nhẹ đi. Bên tai, mèo trắng lớn không cam lòng kêu to, nhưng cái vuốt ép mạnh cậu đã rời khỏi!
Lý Ngư quả thật không thể tin được vận may của mình, thử lay động mình cá, tuy vẫn rất đau, nhưng quả thật cậu vẫn... có thể cử động.
Chuyện gì thế này, làm gì vô duyên vô cớ mèo trắng lớn bỏ qua cho cậu?
Lý Ngư hơi giương mắt, mèo trắng lớn... nó là mèo nhưng lại đang bay!
Thanh niên mặc trang phục Trung Hoa tóm chặt da lông trên lưng mèo, không khách khí xách lên.
Mặc dù con mèo này khỏe, nhưng cả người đều trắng, đôi mắt tựa như ngọc bích dịu dàng, vừa nhìn đã biết chủng loại quý, người bình thường dù không nể mặt quý phi, cũng sẽ thương con mèo này.
Nhưng vẻ mặt thanh niên lãnh đạm, tựa như chẳng quan tâm con mèo trắng chút nào.
Mặc dù Lý Ngư kinh ngạc, nhưng phần lớn là cảm xúc cuộc đời cá cuối cùng cũng có hi vọng.
Cảm tạ trời đất, cảm tạ mỹ nam!
Mèo trắng bị xách lên quên cá, gào thê thảm. Bốn vuốt cào loạn, nếu là người khác thì đã bị dọa rồi, nhưng đối với thanh niên chân dài tay dài mà nói, căn bản không có tính uy hiếp.
Sau đó Tiểu Lâm Tử thấy cảnh này, chân mềm nhũn quỳ xuống.
Sau khi đau đớn Lý Ngư cũng hơi giật mình, Tiểu Lâm Tử định làm gì vậy? Không phải là quỳ vì muốn cứu cậu làm nguyên liệu nấu ăn đó chứ?
Sự thật chứng minh cậu đã nghĩ nhiều rồi, Tiểu Lâm Tử quỳ với thanh niên mặc trang phục Trung Hoa, dập đầu bịch một tiếng, nói năng lộn xộn: “Cảnh Vương điện hạ, đây, đây là chủ miêu của quý phi nương nương, mong ngài tha thứ...”
Lý Ngư: "..."
Thanh niên này, thì ra là một vị vương, hiệu là Cảnh Vương?
Lý Ngư không có phản ứng đặc biệt gì với quý phi và công công, nhưng đối với cái danh Cảnh Vương này, không hiểu sao cậu lại thấy hơi quen tai?
Suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu cậu, mạng cá ngàn cân treo sợi tóc, Lý Ngư không đủ nhàn rỗi để nghĩ nhiều nữa.
Thanh niên mặc trang phục Trung Hoa —— Cảnh Vương lạnh lùng “Hừ” một tiếng, con mắt sâu thẳm nhìn Tiểu Lâm Tử, tay cầm mèo trắng lớn cũng chẳng động đậy, cũng không có ý muốn tha cho nó.
Ban đầu mèo trắng lớn còn có sức gào meo meo, sau đó nó khàn giọng, tiếng kêu ngày càng nhỏ. Quanh người Cảnh Vương có một loại khí tức bức bách người khác, hắn mắt điếc tai ngơ, tiểu Lâm Tử vẫn đang quỳ, mồ hôi hột trên trán ngày càng nhiều.
Lý Ngư nằm trên đất. Vị Cảnh Vương này tóm lấy mèo trắng lớn bắt nạt cậu, cũng coi như là cứu cậu. Lý Ngư vô cùng cảm kích, nhưng lại chẳng ai để ý tới cậu, thả cậu lại trong nước, cậu sắp thành cá khô rồi!
Làm sao bây giờ...
Lý Ngư mất sức cuộn tròn đuôi, nhưng chẳng ai nghe thấy tiếng lòng của cậu.
“Điện hạ, điện hạ... Đợi một chút lão nô, lão nô tới đây!”
Lại là một người cậu không biết, hô to gọi nhỏ từ đằng xa, điên cuồng chạy tới.
Đây là một nội thị tuổi tác hơi lớn, đứng giữa Cảnh Vương và Tiểu Lâm Tử, đầu tiên ông ta thở hổn hển một lúc.
“Vương Hỉ công công, ngài tới rồi!” Tiểu Lâm Tử như gặp được cứu tinh, mắt sáng lên, chắp tay nói: “Cầu xin ngài, giúp ta cầu tình Cảnh Vương điện hạ...”
Người tới chính là nội thị bên người Cảnh Vương, Vương Hỉ.
“Cầu tình cái gì?” Vương Hi cố gắng thở đều, đầu tiên cẩn thận quan sát sắc mặt Cảnh Vương một chút, sau đó hung ác lườm Tiểu Lâm Tử: “Mèo này tự đâm vào điện hạ nhà ta, thế nào, điện hạ muốn xử nó không được à?”
Tiểu Lâm Tử hơi hoang mang, ngập ngừng nói: “Nhưng đây là mèo của quý phi nương nương...”
Vương Hỉ đã sớm nhận ra con mèo trắng này. Chưa nói tới thì thôi, ông tức giận tận trời: “Chỉ là một con mèo mà thôi, vậy mà cũng dám xưng chủ miêu trước mặt điện hạ, ta khinh!”
"Vương, Vương công công..."
Tiểu Lâm Tử cảm thấy mình đã lỡ lời, vội vàng che miệng mình. Mèo của quý phi trong mắt bọn họ là chủ miêu, nhưng ở trước mặt chân chính Phượng tôn thì có đáng là gì?
Vương Hỉ uy phong lẫm liệt mắng to Tiểu Lâm Tử một trận. Tiểu Lâm Tử run cả người, cúi thấp đầu không dám nói tiếp.
Vương Hỉ mắng xong, quay đầu nhìn hỏi ý kiến Cảnh Vương. Đôi mắt lạnh lùng của Cảnh Vương hơi giật, Vương Hỉ hiểu ý, lập tức đưa tay lan hoa chỉ xoay người mắng lớn tiếng: “Mèo này đụng vào điện hạ, điện hạ chỉ trừng phạt một chút, sốt ruột cái gì.”
Mèo trong tay Cảnh Vương ra vẻ ta đây chết rồi, bị làm cho hết ngang ngạnh, lúc này hình như nó cũng biết mình cào phải tấm sắt, cái lưỡi hồng nhạt nhẹ nhàng kêu thảm.
Người bình thường chắc chắn lúc này sẽ mềm lòng.
Nhưng Cảnh Vương lại không phải người bình thường.
Cảnh Vương đợi tới khi con mèo không kêu nữa, ngoan ngoãn cúi đầu mới tùy ý ném nó cho Tiểu Lâm Tử. Mèo không sợ độ cao, rời khỏi Cảnh Vương nó vội vàng nhào vào lồng ngực Tiểu Lâm Tử. Trên người Tiểu Lâm Tử cũng chẳng có mấy lạng thịt, bị nó bổ vào ngực một cái, suýt nữa nôn ra máu.
Vương Hỉ ho nhẹ một tiếng: “Tâm trạng điện hạ hôm nay không tệ, chỉ hơi trừng phạt chút thôi, nếu như có lần sau... ha ha, sống từng này năm rồi, ta cũng chưa thấy ai dám chọc điện hạ hai lần đâu.”
“Nô tài đã hiểu!” Tiểu Lâm Tử lạy liên tục.
Cảnh Vương thờ ơ xua tay, Vương Hỉ lập tức mắng Tiểu Lâm Tử một cái, định rời đi cùng Cảnh Vương.
Ơ định đi à?
Lý Ngư tha thiết mong chờ nhưng mãi chẳng thấy, nhưng Cảnh Vương là người đã cứu cậu, hình như còn liếc cậu một cái, cũng không phải không có ý định cứu cậu.
Lý Ngư có thể sống từ trong miệng mèo cũng đã rất khó khăn. Nhận thấy việc cậu nói chẳng ai nghe được, cậu chỉ có thể cố gắng cuộn đuôi, nhẹ nhàng vỗ vào mặt đất, một lần, hai lần.
Lời cầu cứu nhỏ tới nỗi không ai nghe thấy, khiến người ta phải tuyệt vọng.
Lý Ngư gần như sắp từ bỏ, cố gắng khuyên bản thân kiên trì, khéo kiên trì lại tạo ra kỳ tích đó.
Mãi đến tận khi cậu không thể vỗ đuôi nữa, kỳ tích cũng không xảy ra.
Giày đăng vân từng dừng lại cứu cậu một lần, cũng không dừng lại vì cậu lần thứ hai.
Lý Ngư dần mất đi ý thức, đuôi cá bất động, không gian xung quanh từ từ chết lặng.
Cảnh Vương vốn đã đi xa, đột nhiên dừng bước lại, bỗng dưng anh xoay người lại, con mắt lạnh lẽo lóe lên một chút kinh ngạc.
“Điện hạ, ngài... ngài thế nào vậy?” Vương Hỉ chẳng hiểu gì cũng quay đầu lại.
Tiểu Lâm Tử đã nhanh chân ôm mèo trắng chạy đi, ở đây cũng chẳng còn ai khác.
Cảnh Vương nhăn chặt mày, làm động tác cấm nói, rồi mới quay lại, vừa cố gắng chú ý dưới chân, không lâu lắm hắn đã dừng lại vị trí trước kia.
Vương Hỉ rập khuôn bước theo từng bước một, chỉ thấy Cảnh Vương cụp mắt tựa như đang tìm gì đó.
Bỗng nhiên Cảnh Vương dừng chân, cúi người đi.
“Điện hạ, có thể không tìm được đâu, ngài muốn cái gì, cứ để lão nô làm cho!”
Vương Hỉ la hét định can ngăn Cảnh Vương. Cảnh Vương khư khư cố chấp, cương quyết mặc kệ Vương Hỉ, tự nhặt một thứ dưới đất lên.
Nói chính xác là, một con cá to bằng lòng bàn tay.
Đây là một con cá thương tích chồng chất đã từng bị mèo cắn qua.
“Điện hạ, chuyện này...”
Đây không phải là một con cá chép rất tầm thường à, tại sao điện hạ lại muôn xem con cá này?
Vương Hỉ nghi ngờ không thôi, lần đầu tiên ông phát hiện bản thân mình cũng có lúc không hiểu điện hạ nhà ông.
Cảnh Vương chần chờ một lúc, vươn ngón tay, chạm đầu ngón tay vào đuôi cá.
Đuôi cá kia nhẹ nhàng ủ rũ nhúc nhích.
Cảnh Vương: “...”
Vẻ mặt Cảnh Vương trầm xuống, nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng nhặt con cá lên tay, nâng lên.
“Điện hạ, điện hạ, cứ để lão nô làm cho!”
Vương Hỉ vội vàng vén tay áo muốn cầm.
Cảnh Vương lắc đầu, tự nâng cá, trực tiếp đi tới vườn ngự uyển gần nhất...
Lý Ngư mơ mơ màng màng, trong sự khó chịu cảm nhận được chút ấm áp đã lâu không gặp, tựa như đến từ chăn gối.
Hu hu hu, cuộc sống của cá quá khó khăn, chắc là cậu sắp chết rồi, nên mới biến thành người đúng không?
Nếu có thể biến lại, chịu khổ cũng được.
Lý Ngư thầm vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng “Ting” của hệ thống vang lên: “Chúc mừng kí chủ, bước đầu tiên trong nhiệm vụ chủ tuyến ‘Làm cá cưng trăm vạn của bạo quân’ thuộc Hệ Thống Vật Nuôi Đáng Yêu —— làm quen với bạo quân, hoàn thành.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Lý Ngư: Điện hạ cứu mạng, con mèo này cắn ta!
Cảnh vương: Phát động kỹ năng —— đoạt cá từ miệng mèo... vậy mà cũng cứu được, nhưng không có chỗ bỏ vào, vậy cần có hồ cá.
Vương Hỉ:... Điện hạ, ngài muốn nuôi cá thì cứ nói thẳng.
Khả năng nghe của Cảnh Vương rất tốt, vì Lý Ngư vẫn luôn vỗ đuôi, nên Cảnh Vương không phát hiện, đột nhiên âm thanh dừng lại, nên hắn mới cảm thấy sai sai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét