Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBTT] Chương 3

Chương 3: Cá cưng trăm vạn

Edit: Dưa Hấu
Beta: Dẹo; A Meo

Trong phút chốc, Lý Ngư nghĩ là mình nghe nhầm.

Đợi một lúc nữa, cậu cũng chưa trở về dạng người được.

Mãi vẫn không có gì đổi, lại còn có một cái hệ thống không hiểu mọc ở đâu ra, hình như tên là... Hệ Thống Vật Nuôi Đáng Yêu.

Lý Ngư nghĩ tới cái tên này, mắt đột nhiên sáng ngời, bỗng dưng có hai hàng chữ lớn tỏa ánh sáng vàng.

Âm thanh của hệ thống vừa được nhắc đến cất lên chủ động nói: “Kí chủ, xin lựa chọn nhiệm vụ chủ tuyến hoặc nhiệm vụ chi nhánh.”

Lý Ngư chớp chớp mắt, hình như cậu đã vô tình vào trong hệ thống.

Hệ thống gọi cậu là kí chủ, chắc là bàn tay vàng của cậu, quả nhiên thành cá không phải biến suông. Tuy bây giờ cậu vẫn là cá, không thể biến về người, nhưng có bàn tay vàng, chắc là phải làm theo gợi ý của hệ thống, sẽ có thể tìm ra cách biến về dạng người?

Hình như nó vừa nhắc cậu là cậu đã hoàn thành bước đầu tiên của một nhiệm vụ chủ tuyến nào đó...

Lý Ngư chạm vào chữ theo thói quen như chạm vào màn hình cảm ứng, đối với người bình thường đây chỉ là một hành động dễ dàng, nhưng đối với một con cá thì khá khó, bởi vì vây cá quá ngắn, không với tới.

Vây cá Lý Ngư hơi run vì nóng nảy, nếu cậu có thể chạm tới là tốt rồi. Nhiệm vụ chủ tuyến bỗng dưng hiện lần hai, tạo ra nhiều hàng chữ.

Lý Ngư: Hiểu rồi, hệ thống này không cần chạm tay, chỉ cần dựa vào suy nghĩ là có thể điều khiển.

Nhiệm vụ chủ tuyến hiện vài dòng chữ, trừ chữ cao nhất phát sáng, còn lại đều là màu tối, ứng với mỗi nhiệm vụ chủ tuyến.

Lý Ngư muốn mau chóng trở về dạng người, nhìn lướt tiêu đề của mỗi nhiệm vụ chủ tuyến, đều liên quan tới cá, không liên quan tới người.

Ngoại trừ “Cá cưng trăm vạn” là cậu đã nghe qua, còn có cả “Bạo quân nuôi cá chấn hưng gia tộc”, “Chăm sóc cá sau sinh”, đợi đã đợi đã, càng nhìn mấy cái này lại càng lạ hơn.

Cao nhất sáng nhất là “Cá cưng trăm vạn”, có thể chạm vào để xem, những nhiệm vụ khác tạm thời không được.

Lý Ngư hết cách, ủ rũ thiết lập địa điểm, “Cá cưng trăm vạn của bạo quân” lập tức hiện ra nội dung nhiệm vụ và tiến độ nhiệm vụ.

Cậu xem nội dung nhiệm vụ trước, được giải thích vô cùng đơn giản, muốn cậu biến thành cá cưng của bạo quân. Mặc dù có điểm tiêu đề đảng, nhưng rất hợp với cái tên Hệ Thống Vật Nuôi Đáng Yêu.

Chờ chút, hình như cậu quên gì đó?

Hình như ở đâu cũng có cái tên bạo quân này, nhưng cậu vẫn chưa biết bạo quân là ai đâu.

Hình như hệ thống thấy cậu nghi hoặc, bắn một cái khung lập thể trong suốt hợp bởi cánh hoa hồng ra, bên trong là khuôn mặt của Cảnh Vương được người người ghen tị vì quá đẹp trai.

Thì ra Cảnh Vương là bạo quân à.

Lý Ngư nhếch miệng vui mừng, bởi vì cậu đã gặp Cảnh Vương, nên mới hoàn thành “Làm quen với bạo quân” à?

Nói đi nói lại, Cảnh Vương chỉ trông hơi lạnh lùng, không thích nói chuyện, tại sao lại bị hệ thống gọi là bạo quân?

Lần này hệ thống không phản ứng, trong khung vẫn là khuôn mặt đẹp trai không đổi của Cảnh Vương.

Việc này... chẳng lẽ là muốn cậu đi xa thêm một chút?

Lý Ngư nghĩ một lúc, dùng chóp đuôi đâm vào hai má Cảnh Vương từ xa.

Lúc này hệ thống lại phát một nhắc nhở khác.

Cánh hoa hồng lại tự động hợp thành một đoạn giới thiệu về Cảnh Vương. Cảnh Vương tên là Mục Thiên Trì, là Ngũ Hoàng tử của vua Đại Sở, trời sinh bị câm, không nói được.

Lý Ngư: "..."

Thì ra Cảnh Vương tên là —— Mục, Thiên, Trì??

Lý Ngư như bị sét đánh xuống đầu. Bảo sao cậu thấy danh xưng Cảnh Vương này quen tai, cũng khó trách tại sao Cảnh Vương hơi im lặng quá mức so với Vương Hỉ, Tiểu Lâm Tử. Chẳng qua lúc đó cậu chỉ nghĩ tới chuyện thoát thân, không phản ứng đúng lúc. Bây giờ cuối cùng cậu cũng biết ai hại cậu vào đây!

Cái tên Mục Thiên Trì này cậu thuộc làu làu. Không phải cậu rảnh đến phát chán, thức đêm đọc một bộ truyện mạng tên “Bạo quân và tiểu Kiều Phi”, không phải nam chính trong đó vô cùng lạnh lùng nham hiểm, lúc khó chịu sẽ tru di cửu tộc, mà là vì bạo quân trời sinh bị câm vô cùng đáng thương.

Thì ra cậu xuyên sách với hệ thống!

Đừng hỏi tại sao truyện về bạo quân mà cậu lại xuyên thành con cá, cũng đừng hỏi tại sao truyện về bạo quân, lại cho cậu một cái Hệ Thống Vật Nuôi Đáng Yêu, nhiệm vụ đều liên quan tới cá, mà phải hỏi ——

“Dù sao ngươi cũng xuyên việt rồi, vậy thì chấp nhận đi. Nghe nói nuôi thú cưng khiến người ta trở nên có tình người, ý nghĩa của sự tồn tại của ngươi chính là để nam chính bạo quân đổi tính.” Hệ thống ở xa đưa âm thanh lại gần.

Lý Ngư: "..."

Cậu đã nghi là cái hệ thống này không có ý tốt rồi!

Cậu không muốn làm mấy cái nhiệm vụ kỳ quái đó. Lẽ nào cậu không làm, nó còn có thể bắt cậu làm à?

Hệ thống lập tức nói: “Hệ Thống Vật Nuôi Đáng Yêu không thể bắt kí chủ, nhưng nếu kí chủ không hoàn thành nhiệm vụ, cả đời sẽ không thể nào về làm người được.”

Lý Ngư: Cái gì?! Chết rồi cũng không quay về được á?

“Không thể.” Hệ thống khẳng định: “Hệ Thống Vật Nuôi Đáng Yêu sẽ không ép kí chủ...”

Lý Ngư: Lặp đi lặp lại không nên tới hồi nói cẩn thận à!

Lý Ngư không muốn thành xương cá hay cá thiu, cậu vẫn chẳng có hứng thú gì với việc đổi tính bạo quân. Cậu chỉ muốn biết, cụ thể phải làm thế nào mới có thể trở về làm người?

Hệ thống: “Khi hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến tới một mức độ nhất định, sẽ có trình tự để biến về dạng người.”

Lý Ngư: Thế này còn được... Được rồi, chỉ là nhiệm vụ chủ tuyến thôi mà, làm thì làm.

Tuy rằng tỏ ra như không có gì, nhưng thật ra cậu rất rõ, cậu không thể mạo hiểm tính mạng của mình. Hệ Thống Vật Nuôi Đáng Yêu đã nói một câu rất đúng. Dù sao cũng đã xuyên việt rồi. Chỉ với việc cậu xuyên sách mang theo bàn tay vàng là cái hệ thống này, và nó có thể xuất hiện trong thế giới tinh thần của cậu, cậu nên tin nó.

Nếu đã quyết định muốn làm nhiệm vụ, Lý Ngư bắt đầu ổn định lại cảm xúc của mình, nghiêm túc nghiên cứu nhiệm vụ “Cá cưng trăm vạn” mà cậu đang thực hiện.

Nhiệm vụ này chia làm một số bước nhỏ. Bước thứ nhất “Làm quen với bạo quân” đã hoàn thành”, bước thứ hai “Tương tác với bạo quân” đang sáng lên, đằng sau chả còn gì cả. Xem ra là phải làm xong bước thứ hai mới có thêm bước tiếp theo.

...Hệ thống hẹp hòi này, chút gợi ý tỉ mỉ cũng không cho cậu, tương tác với bạo quân, muốn tương tác thế nào?

Cảnh Vương dù sao cũng là một vị vương, cậu chỉ là con cá làm nguyên liệu nấu ăn, hai người có quan hệ gì đâu. Lý Ngư hơi buồn, chẳng nhẽ muốn cậu trở thành canh cá hoặc cá kho, nằm trong mâm dâng lên để Cảnh Vương ăn à?

Hệ thống: “Đừng dùng não, dùng tim.”

Lý Ngư: "..."

Hệ thống khốn kiếp, sao cậu lại cảm thấy nó đang giễu cợt cậu!

Lý Ngư chẳng thể nghĩ ra điều gì từ cái nhiệm vụ chủ tuyến kỳ diệu này. Mắt cậu hơi chuyển động, nhớ tới nhiệm vụ nhánh.

Gọi là nhánh, chính là vì có thể làm hoặc không. Ai chơi game cũng sẽ biết, nhiệm vụ nhánh cũng không quá khó, lại còn có phần thưởng phong phú, gợi ý kỳ diệu như thế, có khi cậu còn tìm được manh mối từ nhiệm vụ nhánh này.

Lý Ngư lựa chọn nhiệm vụ nhánh, nhận ra phía dưới nhiệm vụ nhánh đều là những nhiệm vụ tối màu, thể hiện rằng chưa tới lúc cần làm những nhiệm vụ này.

Ví dụ trong đó có một nhiệm vụ nhánh là ——

"Trở thành cá Koi".

Nhiệm vụ này khá ổn. Nếu phải làm một con cá, làm cá Koi dù sao cũng tốt hơn làm một con cá bình thường chuyên dùng làm nguyên liệu nấu ăn đúng không?

Người ngu cũng biết cá Koi mang lại rất nhiều may mắn, tại sao không được làm nhiệm vụ này?

Hệ thống: “Nhiệm vụ nhánh đều đưa ra điều kiện trước, hoàn thành được điều kiện mới có thể bắt đầu làm.”

Lý Ngư: Nhiệm vụ cá Koi thì cần điều kiện gì?

Hệ thống: “Hoàn thành nhiệm vụ chính —— cá cưng trăm vạn.”

Lý Ngư: ...Đệt!! Chắc chắn là không thể đi đường vòng với cái nhiệm vụ cá cưng này rồi!!

Hệ thống: "Không sai."

Lý Ngư nghĩ thầm, rõ ràng cậu là đàn ông, lại muốn đi làm cá cưng của một người đàn ông khác, mà người đàn ông này còn xấu tính, lại không thể nói, quá khó rồi đó.

Không biết hoàn thành nhiệm vụ thì được thưởng gì, nếu không thưởng tốt, chẳng phải cậu sẽ bị thiệt à?

Lý Ngư: Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cá cưng, sẽ có chút thưởng —— đúng không?

Hệ thống: “Có. Ngươi đã hoàn thành bước một, sức mạnh của đuôi cá đã tăng lên, mong ngươi sử dụng cẩn thận. Làm xong bước thứ hai có thể đưa vật vào không gian tùy thân. Những phần thưởng khác tùy theo nhiệm vụ sẽ báo sau.”

Mắt Lý Ngư sáng lên, đuôi cá mạnh lên có ích lợi gì thì cậu chưa biết, nhưng cái không gian tùy thân này khá tốt, có thể để đồ vào. Trong hình dạng này cậu không làm gì được cả, phải cố gắng làm nhiệm vụ để khắc phục.

Nghĩ như vậy, hệ thống nhắc cậu ra ngoài.

...

Lý Ngư tỉnh lại, mở mắt cá, nhận ra mình đang ở trong một vại sứ Thanh Hoa(1) đầy nước.

(1) Vại sứ Thanh Hoa:

Thì ra hệ thống nói chuyện trong thế giới tinh thần của cậu, bên ngoài không nhìn được. Thật ra cậu bị mèo trắng cắn thương, lại rời nước quá lâu, đã hôn mê hai tiếng.

Trên người cậu hơi đau đớn, vết thương bị mèo trắng cắn chưa khỏi hẳn. Lý Ngư mơ màng nhìn xung quanh.

Nhớ tới việc trước khi hôn mê cậu còn quẫy đuôi, cũng chẳng ai để ý tới lời cầu cứu của cậu. Đáng lẽ ra bây giờ cậu vẫn phải nằm ở khu để gạch mới đúng, tại sao lại đổi chỗ?

Mặc kệ ra sao, bị thương thì phải dưỡng thương, cũng phải biết cậu đang ở đâu, để mau đi tìm Cảnh Vươnng, hoàn thành cái bước tương tác này.

Sau khi Lý Ngư hiểu rõ, cậu tỉ mỉ quan sát bên trong vại sứ.

Vại sứ Thanh Hoa này tốt hơn cái giỏ đựng cá đen thùi lúc cậu mới xuyên tới nhiều. Cũng không có mùi dầu khói của nhà bếp, không khí rộng thoáng. Nhưng miệng vại hơi cao so với cậu. Khi ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy trần nhà. Nhỏ thì nhỏ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đây là một căn phòng hoa lệ, có thể thấy cậu đang ở nơi phú quý.

Nước trong vại rất trong, có vẻ chỉ có mình con cá là cậu. Bên cạnh cậu còn có mấy cây thủy sinh xanh xanh, đong đưa theo nước.

Dưới người cậu là mấy viên đá trắng như tuyết. Lý Ngư nghiên cứu mấy viên đá này một chút, mỗi viên đã tựa như đã được mài mịn, cá nằm trên đó cũng không sao, là một chỗ tốt để dưỡng thương.

Lý Ngư định lấy một mẩu cây thủy sinh xuống dưới, nhưng múa may nửa ngày cũng chỉ có thể dùng hai vây trái phải đỡ lấy cây thủy sinh một cách khó khăn, thậm chí nó còn kéo vây cậu đi, lôi kiểu gì cũng không ra.

Đột nhiên cậu nhớ lại lời hệ thống nói, tăng cường sức mạnh vây đuôi cho cậu, không chừng có thể thử dùng đuôi một chút?

Lý Ngư không hy vọng nhiều lắm quăng đuôi.

Hu! Đau quá đau quá đau quá!!

Động tới vết thương làm Lý Ngư đau đến mức nhe răng, cậu hơi hối hận vì mình lỗ mãng.

Đuôi cá quăng lại đằng sau, chẳng có gì thay đổi. Lý Ngư cho rằng hệ thống lừa một con cá, nhưng lúc này, một mảnh cây xanh mượt chậm rãi rơi xuống đỉnh đầu cậu.

Lý Ngư kích động liếc mắt nhìn đuôi, thử dùng miệng ngậm đoạn lá đứt kéo xuống, che lại một nửa thân cá rồi nằm lên giường đá.

Dưỡng thương là phải đắp chăn, để cậu có thể ngủ một lúc, nghỉ ngơi. Khi nào khá hơn chút, cậu sẽ tìm Cảnh Vương.

Không biết cậu ngủ được bao lâu, một tiếng “kẽo kẹt” bé tí truyền tới tai cậu.

Lý Ngư biết đây là tiếng cửa mở, chắc là có ai đó vào phòng.

Người đang vào —— chính là người cứu cậu, để cậu vào trong vại sứ Thanh Hoa có cây thủy sinh, có đá mài nhắn, nhìn kiểu gì cũng giống vại cá. Có thể bố trí kiểu này, hơn nửa là không muốn ăn cậu mà là nuôi cậu.

Người này... sẽ là ai?

Tiếng bước chân ung dung từ từ lại gần, không hiểu sao Lý Ngư hơi mong chờ.

Cậu hơi ngẩng đầu, đợi một lúc, cũng không lâu lắm, phía trên vại cá có một khuôn mặt vô cùng đẹp trai.

Lý Ngư: !!!

Trời ạ, người này —— không phải là đối tượng của nhiệm vụ của cậu, Cảnh Vương Mục Thiên Trì sao??

... Thì ra, Cảnh Vương cứu cậu à?

Lý Ngư vừa mừng vừa sợ. Đây không phải là chẳng tốn sức đã được việc à!

Vốn sâu trong nội tâm cậu bài xích việc làm cá cưng, nhưng đối với ân nhân cứu mạng cũng chính là đối tượng của nhiệm vụ, cậu chịu được!

Một con cá cưng hợp lệ... sẽ làm thế nào tiếp?

Lấy lòng chủ nhân, làm chủ nhân vui!

Lý Ngư lắc chăn thủy sinh xuống, phun một cái bong bóng nhỏ trong suốt nịnh nọt Cảnh Vương.

Tui là một con cá đáng yêu như này nè, đừng chém đầu tui có được không?


Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường “phun bong bóng”:

Lý Ngư: phun (cùng) bong (chơi) bóng (nào)

Cảnh Vương: Đến —— ăn —— em.

Lý Ngư lắc đầu: Không đúng không đúng, là phun (cùng) bong (chơi) bóng (nào)

Cảnh Vương: Ăn —— ngon —— lắm

Cảnh Vương: Anh biết là em không thể chờ đến ngày anh ăn em rồi.

Lý Ngư:...

Chương 4

1 nhận xét: