Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[SKLH] Chương 67

Edit: Jen

Beta: Jen, Aimée

Tuy nói ra mắt người nhà cùng Tiêu Gia Hữu, tâm trạng Lâm Thần lại ghê tởm chán ghét đến cực điểm. Y cảm giác y sẽ không nhận được sự hoan nghênh của mọi người, bị Trương Mục mỉa mai, Phái Phái không tiếp nhận, tất cả những chuyện đó sẽ làm y khó lòng hòa nhập. Huống chi Tiêu Tiên cũng đã nói rất rõ ràng, không thể tiết lộ quan hệ của mình với Tiêu gia ra bên ngoài.

Điều này làm Lâm Thần như là tiền mất tật mang, không khỏi buồn bực mất tập trung. Y cũng không thật sự hoàn toàn tuân thủ theo quy tắc, tuy y không thể tiết lộ ra ngoài, nhưng sao có thể ngăn được bằng chứng không xác thực tuôn ra từ người khác?

Y cũng chả cần bằng chứng xác thực làm gì, chỉ cần có thể quan hệ với Tiêu gia, khơi dậy dư luận, thì mục đích cũng thành công rồi.

Lâm Thần nghĩ vậy, sau đó lập tức tiến hành, dù sao y từng cứu Tiêu Gia Hữu một mạng, có lẽ Tiêu gia cũng sẽ không quá tuyệt tình.

Y tìm một người viết bản thảo nửa thật nửa giả, sau đó đem bản thảo gửi cho giới truyền thông tuyên truyền.

Tuy nhiên, điều y không ngờ tới chính là, Tiêu gia lại có thể tuyệt tình như vậy.

Bản thảo ngày đó của y còn chưa được phát hành liền bị bác bỏ, thậm chí còn nhận được nhắc nhở của Tiêu Tiên, căn bản y không thể nào truyền ra ngoài rằng Tiêu gia có liên quan đến y, bao nhiêu nỗ lực yrút ngắn quan hệ cũng Tiêu gia của y đều bị bóp nát từ trong trứng nước.

Đối với Tiêu gia, y tựa như một con kiến nhỏ bé tay không mang một tấc sắt. Lâm Thần sợ hãi, tuyệt vọng, tâm ý cũng nguội lạnh, cho đến bây giờ y mới hiểu được, lời nói khi đó của Tiêu Tiên đang ám chỉ điều gì. Y muốn dựa vào quan hệ để kéo gần khoảng cách với Tiêu gia, lại không nghĩ tới cũng chỉ là dã tràng se cát, hết thảy còn là bản thân y tự đâm đầu vào.

Sau đó, F&R ký hợp đồng với Liễu Bách, khắp internet đều là những lời chế giễu Lâm Thần, nói y muốn muốn độ nổi tiếng của F&R để cọ nhiệt*.

*Là cọ độ nổi tiếng, kiểu như bú fame ấy

Lâm Thần tức đến nổ phổi, khoảng thời gian đó y ném không biết bao nhiêu cái điện thoại di động, mắt thấy quyền làm đại ngôn** F&R đang ở trong tay bị cướp đi, lại không có cách nào giành lại.

**Người phát ngôn cho một hãng nào đó, kiểu các diễn viên hoặc người mẫu chuyên quảng cáo cho một hãng đồ dùng nào đấy.

Chuyện tuyển đại ngôn của F&R vừa tạm gác lại, Lâm Thần phải vào đoàn phim. Y là người gia nhập đoàn trễ nhất, các diễn viên khác đều đã bắt đầu quay, đoàn phim cố ý thay đổi một phân cảnh của y.

Hết cách, y là người đoàn phim bỏ ra nhiều tiền để mời tới, chiếm vị trí quan trọng nhất trong phòng bán vé, trước khi kết thúc cứ phải thuận theo y. Lúc đóng phim, những cảnh có thể sử dụng thế thân Lâm Thần đều dùng thế thân, nội dung bộ phim muốn đổi liền nói đổi, cho dù bị mấy lần NG những diễn viên khác cũng phải đặc biệt phối hợp.

Những người khác trong đoàn phim ít nhiều đều cảm thấy oán hận hành vì của Lâm Thần, nhưng Lâm Thần lại có một lượng lớn fan,  không ai dám đi khiêu khích, chỉ có thể nuốt giận vào lòng.

Lúc Lâm Thần đóng phim, kịch bản chính thức của (Thị trấn Phượng Hoàng) cũng được quyết định, trong lúc cải biên kịch bản, nhà sản xuất điện ảnh cũng tuyển được diễn viên, bày trí cảnh vật dựa theo cốt truyện,… chờ sau khi kiểm tra chắc chắn tất cả đều không có vấn đề gì, (Thị trấn Phượng Hoàng) chính thức sẵn sàng khởi quay.

Trương Mục đã gặp mặt các diễn viên chính tham gia (Thị trấn Phượng Hoàng), tất cả đều là những diễn viên thực lực, đặc biệt phù hợp với bối cảnh nhân vật, sau khi chụp xong Poster, cứ ngỡ nhân vật đi ra từ trong thế giới hoạt hình.

Trước khi quay, các diễn viên đều dành thời gian ra đọc bản gốc truyện tranh, có hiểu biết sâu sắc về nhân vật cần diễn, Trương Mục tin chắc, bọn họ nhất định định sẽ thể hiện được tính cách của từng nhân vật. Đồng thời, cậu cũng tràn đầy mong đợi đối với việc phát hành chính thức của (Thị trấn Phượng Hoàng).

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt Phái Phái đã được ba tuổi, đến tuổi phải đi nhà trẻ. Vào ngày bé đi học, Tiêu Tiên cùng Trương Mục đưa bé đến nhà trẻ, Trương Mục lo lắng, sợ Phái Phái không quen, cũng sợ thằng bé bị bắt nạt.

Cũng may năng lực thích ứng hoàn cảnh của Phái Phái vô cùng tốt, thằng bé lớn lên rất dễ thương, rất nhanh tìm được bạn mới, lúc này Trương Mục mới từ từ thả lỏng tâm tình.

Trừ chuyện đó ra, còn có một điều tồi tệ là cha của Mạnh Hạc vì bệnh nặng đã qua đời hai ngày trước. Trương Mục từng cùng Mạnh Hạc đến bệnh viện thăm cha cậu ta, ông bị ung thư dạ dày, khi phát hiện cũng đã đến thời kì cuối. Lúc Trương Mục vừa đi, khuôn mặt cha Mạnh hốc hác, tiều tụy do bị bệnh tật hành hạ. Khoảng thời gian đó cha Mạnh đã phải vật lộn rất nhiều. Trương Mục đến thăm cha Mạnh không được bao lâu thì ông cũng ra đi.

Chứng kiến người ở gần mình qua đời để lại cho Trương Mục một cú sốc rất lớn, cuộc sống vốn không bao giờ bình yên, không ai có thể biết trước khi nào tai ương sẽ ập đến.

Mạnh Hạc xin nghỉ làm hậu sự cho cha, Trương Mục cũng đến viếng. Mạnh Hạc khóc khàn cả giọng, nói cậu ta chưa hiếu kính cha thật tốt, sao cha cậu ta lại cứ ra đi như vậy, nói cậu ta rất hối hận, hối hận vì luôn làm cha tức giận, nói bây giờ cậu ta rất muốn hiếu thuận với cha, muốn ông ấy hưởng phúc, lại chả còn ai để cậu ta hiếu kính.

Trương Mục chỉ có thể an ủi, sau khi nghe được những câu nói kia, thấy thực sự cảm động. Cậu nhớ đến cha mình, cậu cũng chưa hoàn thành trách nhiệm của người con là hiếu thảo với cha mẹ, trước đó thậm chí còn chưa phát hiện cha mẹ cậu cũng ngày một già đi, sớm không còn khỏe mạnh như lúc trước.

Một ngày nọ, Phái Phái ở nhà cầm điện thoại của Trương Mục chơi chơi, ấn vào album ảnh chụp gia đình Trương Mục, liền hiếu kỳ đưa ra hỏi cậu. Phái Phái đã gặp dì, vẫn chưa gặp ông bà ngoại.

Bức ảnh kia được chụp mấy năm trước, vào dịp Tết Nguyên Đán, lúc chụp mọi người đều cười tươi, tấm hình rất đẹp, cũng rất ấm áp.

Trương Mục nhìn bức ảnh, tâm trạng trở nên phức tạp xúc động, cũng rất buồn.

"Đây là cha của ba ba, còn đây là mẹ của ba ba." Trương Mục chỉ vào bức ảnh, giới thiệu cho Phái Phái: "Cũng chính là ông ngoại bà ngoại của Phái Phái."

Phái Phái biết ông ngoại, bà ngoại:  "Vậy đây là ông bà ngoại ạ."

"Đúng rồi, Phái Phái muốn gặp ông bà ngoại không?" Trương Mục nhẹ giọng hỏi.

Phái Phái gật đầu không suy nghĩ: “Muốn, muốn ạ, ba ba, lúc nào con có thể gặp ông bà ngoại?"

Trương Mục thần sắc có chút thất vọng: "Ba ba cũng không biết, ông con vẫn còn đang giận ba ba, ba ba không biết làm thế nào ông con hết giận."

"Ba ba cũng phạm lỗi ạ? Tại sao ông lại giận ba ba?"

"Ba ba không sai, ba ba chưa từng hối hận. Ông của con... Chỉ là ông của con bất đồng quan điểm với ba ba, lớn lên con sẽ hiểu."

Phái Phái bối rối: "Ba ba nói không làm sai, ông cũng không sai, vậy rốt cuộc là ai sai?"

Thế giới của trẻ con không đen thì trắng, Trương Mục có giải thích thằng bé cũng sẽ không hiểu, Trương Mục cũng không nói tiếp nữa: "Ai cũng không sai, không phải cứ nhất thiết phải làm sai thì mới khiến đối phương tức giận."

Phái Phái cái hiểu cái không gật cái đầu nhỏ: "Nhưng con cảm thấy ông sẽ không giận baba suốt như vậy, giống khi con làm sai, ba ba rất tức giận, nhưng rất nhanh sau đó ba ba sẽ tha thứ cho con."

Trương Mục nhất thời bị lời nói này của thằng bé làm bật cười: "Nhóc tiểu quỷ này, con thật hiểu chuyện."

Cậu luôn buồn bực mất tập trung, việc này không qua nổi mắt Tiêu Tiên. Trùng hợp đêm nay rất tốt, bầu không khí trong lành, Tiêu Tiên tìm cơ hội cùng Trương Mục nói về chuyện cha cậu.

Trương Mục cười khổ: "Em cũng rất muốn làm hòa, nhưng anh biết đó, cha em rất cố chấp, những năm này việc gì nên làm em cũng làm rồi, nên nói cũng đã nói hết, ông ấy có bao giờ chịu nói chuyện nhẹ nhàng, luôn không buông tha, nói em thích đàn ông, đừng về nhà làm mất mặt gia đình, em còn có thể làm gì? Em không nghĩ ra cách nào khác."

Tiêu Tiên nằm trên giường, ôm Trương Mục, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu: "Đó là cha em, dù lời nói của ông ấy có tàn nhân cách mấy, huyết thống giữa hai người cũng không bao giờ đứt đoạn, lại nói em có thể bỏ qua chuyện này? Tôi thấy em khổ sở cũng rất đau lòng. Nếu đã không bỏ qua được, thì phải đối mặt, phiền muộn cũng vô dụng, tôi nghĩ em nên sắp xếp thời gian về nhà, tận mắt nhìn thấy bọn họ, em mới yên tâm."

Trương Mục nằm trong vòng tay Tiêu Tiên, ngửa đầu hôn anh một cái, ủy khuất nói: "Nếu cha em không cho em vào cửa thì làm sao bây giờ?"

"Tôi nghĩ sẽ không, em muốn trở về, chắc chắn ông ấy không đuổi em đi."

Trương Mục nghi ngờ: "Sao anh biết được?"

"Tôi chỉ biết thế thôi" Tiêu Tiên cười: “Muốn đánh cược với tôi không?"

Trương Mục bĩu môi: "Em mới không cần đánh cược với anh, lúc nào cũng thua, quá thiệt thòi cho em rồi."

Tiêu Tiên trầm giọng: "Vậy thì tin tôi đi."

Trương Mục nghiêm túc suy nghĩ, do dự gật gật đầu. Cậu thấy Tiêu Tiên nói có lý, chính mình ở đây lo lắng sợ hãi, lòng đầy bất an, không bằng trở về nhìn xem, như vậy có thể an tâm, coi như cha vẫn không tha thứ cho cậu, chỉ cần có thể gặp họ, tận mắt thấy họ sống tốt, Trương Mục chỉ cần như vậy là đủ.

Quyết định xong, Trương Mục nghiêm túc lên kế hoạch, gần đây cậu còn hạng mục chưa hoàn thành, liền chờ hạng mục kết thúc sẽ trở về.

Cậu cũng thương lượng với Tiêu Tiên, lần này để mình cậu trở về trước, chủ yếu thăm dò thái độ của cha, da mặt nhất định phải dày, đến lúc thích hợp, để cha mẹ cậu gặp Tiêu Tiên và Phái Phái cũng không muộn. Trương Mục sợ sau khi kể hết cho cha mẹ, cả hai chịu không nổi ngất đi.

Nhưng còn chưa theo kế hoạch, mẹ Trương đã gọi điện thoại cho Trương Mục, làm cậu trở tay không kịp. Cậu không nghĩ mẹ mình sẽ gọi điện thoại đến, mặc dù vẫn giữ liên lạc cùng mẹ, nhưng cả hai thường nhắn tin trên WeChat.

Lúc bắt máy, không biết sao Trương Mục rất hoảng hốt: "Dạ mẹ?"

Cậu vừa bắt máy, nghe được giọng nói hoảng loạn của mẹ mình: "A Mục, con… con có bận không? Mẹ không thể đến tìm con, cha… cha con, ông ấy… ông ấy…"

Lời nói của bà gấp gáp đến mức không được rõ ràng, hình như còn mang theo nghẹn ngào, nửa ngày không thể nói rõ được hết câu. Trương Mục vội muốn chết: "Mẹ, mẹ đừng vội, cứ nói từ từ, cha con bị làm sao?"

"Cha con ngã bệnh." Hàn Cầm la lên: "Trước đây dạ dày của cha con vẫn tốt, dạo gần đây ông ấy bị đau dạ dày, đau đến cả đêm ngủ không được, cũng không muốn ăn gì, càng ngày càng gầy, mẹ cùng ông ấy đến bệnh viện kiểm tra, ai ngờ..."

Thanh âm của bà mang theo nghẹn ngào rõ ràng: "Ai biết sau khi nội soi dạ dày, bác sĩ nói trong dạ dày cha con có một khối u, còn không nhỏ, nói nhất định phải giải phẫu cắt bỏ, mẹ vừa làm xong thủ tục nhập viện, thừa dịp cha con ngủ gọi điện thoại cho con."

Trương Mục chưa kịp chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nghe vậy cực kì hoảng loạn, cố gắng hỏi một cách bình tĩnh nhất: "Bác sĩ nói là u lành hay ác tính vậy?"

Hàn Cầm nói: "Bác sĩ nói còn chưa có cách nào giám định được, phải làm sinh thiết***, sau đó báo cáo bệnh lý sẽ được đưa đến. Nhưng mẹ rất sợ, bọn họ đều nói tỉ lệ lành tính của u dạ dày rất thấp, cha con có khả năng rất lớn là ung thư dạ dày. Mẹ không biết sao lại thành ra thế này, không phải lúc trước còn đang yên lành sao..."

***Sinh thiết: Sinh thiết là một xét nghiệm y khoa thường được thực hiện bằng phẫu thuật, với mục đích lấy mẫu tế bào hoặc  để đánh giá sự hiện diện hoặc mức độ của bệnh. Sau khi được lấy ra khỏi cơ thể, các mô được kiểm tra dưới kính hiển vi và có thể được phân tích về mặt hóa học. Sinh thiết là phương pháp đánh giá bệnh chính xác nhất sau khi các phương pháp đơn giản hơn như xét nghiệmsiêu âmnội soi, chụp ảnh... không đủ để đánh giá toàn diện tình hình

Bà càng nói thanh âm càng phát ra khó khăn hơn, cố nén nức nở, tâm trạng tựa như bị rơi xuống vực sâu. Trương Mục thở hổn hển, đầu óc trống rỗng, hai tay không khống chế nổi run run, chỉ cần nghĩ thôi cậu cũng không dám: "Mẹ đừng lo lắng, trước tiên mẹ cứ khuyên nhủ cha phối hợp điều trị theo chỉ dẫn của bác sĩ." Cậu ổn định lại đưa lời khuyên: "Cho dù kết quả xét nghiệm có ra sao, chúng ta cũng phải tiến hành điều trị thật tốt, chẩn đoán còn chưa xác định, biết đâu cha không bị ung thư, mẹ cũng đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy nữa. Mẹ cứ trấn an cha trước, con lập tức về ngay."

"Con có thể xin nghỉ phép được không?"

"Có ạ, ông chủ của con là người rất tốt." Trương Mục nói: "Hơn nữa cha bị như vầy, con cũng không còn tâm trí để làm việc."

Hàn Cầm bình tĩnh hơn, ngẫm lại nói: "Con đừng kể cho em gái con chuyện này vội, chờ có kết quả chắc chắn rồi nói sau."

Trương Mục nói: “Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm."

Hai người nhanh chóng cúp điện thoại. Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, suy nghĩ của Trương Mục không ngừng nghĩ đến những điều xấu có thể xảy ra, tâm trạng hiện tại như đứng trên đỉnh núi, sảy chân một chút cũng có thể rơi thẳng xuống.

Cậu không biết sao mọi chuyện thành ra thế này, cha cậu sao lại bị u dạ dày?

Việc đến nước này, cậu chỉ có thể đối mặt, thầm cầu nguyện khối u của cha lành tính. Sau đó cậu lại nhớ đến cha Mạnh, ông ấy cũng bị ung thư dạ dày, cậu cũng đã biết về căn bệnh quái ác này, biết nó dày vò làm người bệnh rất đau đớn.

Trương Mục hoảng loạn, cũng sợ hãi, cậu đau đớn về mặt tinh thần lẫn thể xác.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét