Edit: Thiên Trường
Beta: LinYuan
Trên đường vào biệt thự, xe Từ Thanh Huy đụng trúng xe Sở Nhĩ Sâm.
Việc này cả hai đều có trách nhiệm nếu ban đầu hai người tuân thủ luật giao thông thì sẽ không có khả năng đụng trúng.
Từ Thanh Huy lái xe ở phía trước, Sở Nhĩ Sâm chạy phía sau, có thể là ghét bỏ chiếc xe phía trước chạy quá chậm nên Sở Nhĩ Sâm liên tục ấn kèn, Từ Thanh Huy phiền không nhịn được liền tức giận, không những không chạy nhanh hơn mà còn giảm dần tốc độ khiến cho xe của Sở Nhĩ Sâm không cách nào vượt qua.
Hắn cũng không muốn để vậy quá lâu, chỉ cần cho Sở Nhĩ Sâm một bài học là được. Nhưng Từ Thanh Huy lại không nghĩ tới, thời điểm hắn chuẩn bị tránh ra thì Sở Nhĩ Sâm nhịn không nổi mà trực tiếp đụng vào.
Trong khoảnh khắc kia, Từ Thanh Huy chợt bối rối rồi nổi trận lôi đình.
Bởi vì va chạm mà đầu hắn đập vào kính xe, đến lúc xe dừng cũng không quan tâm đến đầu mà phẫn nộ mở cửa đi hướng về xe của Sở Nhĩ Sâm. Trùng hợp là Sở Nhĩ Sâm cũng ôm mục đích này.
Hai người giận không chịu được, muốn lột da đối phương, kết quả hai người hung hăng vừa thấy mặt nhau lại không nghĩ sẽ gặp được người quen.
Trước đây Từ Thanh Huy từng gặp Sở Nhĩ Sâm, lúc đó Từ Thanh Huy mang Trương Mục đến xem mắt gặp y cùng Tiêu Tiên, sau đó Sở Nhĩ Sâm liền kéo hắn rời đi.
Khi đó hắn bị Sở Nhĩ Sâm chọc tức, hai người mắng nhau rồi động thủ đánh một trận mới xem như kết thúc.
Sau chuyện đó Từ Thanh Huy cùng Sở Nhĩ Sâm liền kết thù, không quan tâm đến đối phương.
Người ta thường nói, kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, lúc này hai người gặp lại liền muốn phân cao thấp, không có khả năng không tranh chấp mà nhẹ nhàng bỏ qua.
Gần như vừa nhìn thấy đối phương, Từ Thanh Huy cùng Sở Nhĩ Sâm liền xắn tay áo lên chuẩn bị tranh tài một trận.
May mắn trước khi bọn họ động thủ thì Tiêu Tiên cùng Trương Mục chạy tới, mỗi người kéo một bên, tách Sở Nhĩ Sâm cùng Từ Thanh Huy ra.
Husky chạy nhanh nhất, sủa hăng say, nhảy nhót tưng bừng, làm cho bầu không khí tràn ngập khói thuốc súng trở nên buồn cười.
Phái Phái chân ngắn nên đến trễ nhất, thời điểm chạy đến bên người Trương Mục thở có chút hổn hển.
Bé kéo tay baba, nhìn chú Từ cùng chú Sở đột nhiên hung ác, hiếu kỳ hỏi: "Baba, chú Sở cùng chú Từ đang làm gì vậy ạ?"
Trương Mục ném một ánh mắt cho Từ Thanh Huy, buông lỏng tay ra, sờ đầu Phái Phái, cười giải thích: "Chú Từ với chú Sở là bạn bè, bọn họ là đang chơi duad."
"Ồ." Phái Phái như hiểu như không mà gật gật đầu, nháy mắt hỏi: "Chú Từ, chú Sở, hai chú đang chơi trò gì sao?"
Từ Thanh Huy nhìn thấy Phái Phái, khuôn mặt thối khi nãy liền tươi cười, giải thích: "Không có, chúng ta vừa chuẩn bị thì con đã tới rồi."
Sở Nhĩ Sâm thả ống tay áo khi nãy đã xắn lên, sau đó ung dung thong thả tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Từ Thanh Huy một cái.
Từ Thanh Huy thấy y liếc mình liền nghiêng đầu sang chỗ khác, cắn răng nghiến lợi mà lườm một cái.
Bỏi vì nhà Tiêu Tiên đến nên trận tai nạn này cũng không giải quyết được gì, dù sao Phái Phái đang ở trước mặt, hai người lớn như Sở Nhĩ Sâm cùng Từ Thanh Huy cũng không có cách nào đánh nhau trước mặt bé.
Không lâu sau khi nghe Tiêu Tiên dự định đến trang trại liền hứng thú, ban đầu hai người họ là đến đây chơi, bọn Tiêu Tiên đi đâu thì theo đó.
Vì vậy kế hoạch ba người lúc trước liền biến thành năm người.
Phái Phái là người cao hứng nhất, tiểu hài tử tất nhiên sẽ yêu thích náo nhiệt, đặc biệt là có chú Từ cùng chú Sở cùng bé chơi đùa, hai chú đều đối xử với bé rất tốt.
Tuy rằng xe của Từ Thanh Huy cùng Sở Nhĩ Sâm đụng nhau nhưng vẫn còn có thể chạy tiếp, vì vậy năm người một con chó lái ba chiếc xe đến trang trại.
Chạy được nửa đường thì xe Từ Thanh Huy chợt hỏng, dù hắn làm thế nào thì cũng không thể di chuyển.
Xe của hắn chạy chính giữa, ba chiếc cách nhau một đoạn, xe Tiêu Tiên phía trước cũng đã chạy xa, phía sau chỉ còn xe của Tiêu Tiên.
Nghĩ đến phải ngồi xe Sở Nhĩ Sâm thì Từ Thanh Huy liền buồn rầu, vì vậy nên gọi điện thoại cho Trương Mục bảo cậu quay trở lại rước hắn.
Thấy Từ Thanh Huy cố chấp muốn cậu trở lại, từ chối ngồi xe Sở Nhĩ Sâm nên Trương Mục chỉ có thể bảo Tiêu Tiên quay lại.
Từ Thanh Huy vừa cúp điện thoại thì xe Sở Nhĩ Sâm liền chạy đến.
Sở Nhĩ Sâm thấy tình huống của Từ Thanh Huy cũng biết được là chuyện gì xảy ra.
Thời điểm chạy ngang qua, Sở Nhĩ Sâm hạ kính xe xuống, tươi cười hỏi hắn: "Xem ra xe của cậu chất lượng không tốt lắm? Thế nào? Muốn tôi chở cậu không?"
Từ Thanh Huy liếc Sở Nhĩ Sâm một cái rồi liền mặc kệ hắn.
Sở Nhĩ Sâm cũng không tức giận, ý cười bên môi lại càng sâu hơn: "Cậu cầu tôi đi, nói lời hay một chút, tôi liền chở cậu đi."
"Anh cút cho tôi!" Từ Thanh Huy tức đến nổ phổi.
Hắn nói xong liền đạp một cước đến. Sở Nhĩ Sâm đã sớm phát hiện tình huống không ổn nên đã lái xe đi trước.
Đi được một quãng y cũng không quên giơ tay ra mà vẫy với Từ Thanh Huy một cái.
Từ Thanh Huy tức chết, lượm tảng đá trên mặt đất ném lên xe Sở Nhĩ Sâm những không trúng, xe của Sở Nhĩ Sâm đã sớm chạy rất xa.
Sau khi nghe đến chuyện này, Trương Mục cũng bất đắc dĩ, cậu cũng không biết làm sao thù hận của hai người lại lớn như vậy, dù thế nào cũng nhìn đối phương không vừa mắt.
Đến trang trại, hai người họ cũng không dừng lại mà còn tìm thêm phiền phức cho đối phương.
Thời điểm Từ Thanh Huy câu cá thì Sở Nhĩ Sâm liền cố ý tạo tiếng động lớn làm cá bơi đi hết, Sở Nhĩ Sâm sợ chó thì Từ Thanh Huy liền dẫn Husky đến trước mặt y, mua chuộc Husky tấn công Sở Nhĩ Sâm khiến y chật vật.
Đến thời điểm tự làm cơm từ rau củ tự hái ở trang trại Sở Nhĩ Sâm liền kinh diễm, y không nghĩ tới tài nấu nướng của Từ Thanh Huy lại tốt như vậy, tuy rằng vẫn chưa ăn vào nhưng hương vị của chúng đã khiến y muốn ngừng nhưng không được.
Sở Nhĩ Sâm cảm giác hương vị ấy đã cám dỗ đến mức y sắp chảy nước miếng bèn vội vã cố nén xung động trong nội tâm, nỗ lực giả vờ bộ dạng trấn định tự nhiên.
Lúc ăn cưm, Sở Nhĩ Sâm muốn gọi đồ của trang trại, kiên quyết không ăn của Từ Thanh Huy.
Sao Từ Thanh Huy có thể không nhìn ra là y đang giả vờ, hắn vô cùng tự tin với tài nấu nướng của bản thân, cố ý trả thù mà cười hỏi: "Thế nào? Có phải rất thơm không? Anh đặc biệt muốn ăn sao? Cầu tôi một chút, xin lỗi tôi, tôi liền mời anh ăn."
Con trùng thèm ăn trong bụng Sở Nhĩ bị câu ra nhưng vẫn dùng ý chí toàn thân để chống đỡ lại mê hoặc, đầu không nhấc lên đưa lưng về phía Từ Thanh Huy cười lạnh.
"Muốn tôi xin lỗi cậu? Đợi kiếp sau đi."
Từ Thanh Huy cũng không tức giận, hắn cảm thấy bản thân đã hòa một ván, vì vậy cố ý quạt bàn tay hướng về Sở Nhĩ Sâm, trên mặt không có ý tốt cùng mừng thầm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét