Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[MNĐMLN] Chương 17

Chương 17: Vu Phỉ biết cậu nói dối

Kiều Giác ở nhà một mình với quyển nhật ký bảo bối của cậu, vui mừng xem đi xem lại quyển nhật ký, cậu không thể đọc hết được, bởi vì cậu viết nhiều lắm!

Thế nhưng càng đọc cậu càng thấy mình quá thâm tình.

Đợi sau này khi hai người đã yêu lâu, cậu sẽ đưa quyển nhật kí này cho Đại Bảo Bối, để Đại Bảo Bối biết cậu thâm tình cỡ nào.

Cậu sẽ từ Tiểu Bảo Bối dính người trở thành Tiểu Bảo Bối thâm tình!

Kiều Giác mới nghĩ thôi đã không nhịn được cười.

Buổi tối khi ngủ cậu còn ôm quyển nhật ký vào lòng.

Nhưng 10 giờ ngày hôm sau, khi cậu tỉnh lại thì lại không thấy quyển nhật ký trong ngực đâu.

? ? ? ? ?

Cậu tìm trong phòng một lúc lâu cũng không thấy, nhưng lại tìm thấy điện thoại di động bị mẹ thu của cậu trên bàn.

? ? ? ?

——

“Mẹ, quyển nhật ký của con đâu? Mẹ bảo là mẹ sẽ không vứt đồ của con đi rồi cơ mà?”

Kiều Giác cuộn chân ngồi trên giường, rầu rĩ gọi điện cho Lâm Văn Phương.

“Có đâu. Tao vứt nhật ký của mày làm gì? Người tên Vu Phỉ trong nhật ký của mày 7 giờ sáng nay đã tới rồi. Tao bảo mày này Tiểu Kiều, sao mày không bảo tao Vu Phỉ là một thanh niên tuấn kiệt, nếu vậy mẹ mày còn bắt mày chia tay à?

? ? ? ?

Sau khi ngủ dậy thế giới thay đổi?

Mẹ của cậu đồng ý để cậu và Đại Bảo Bối ở bên nhau??

Không đúng.

Kiều Giác ngồi thẳng: “Mẹ bảo Vu Phỉ cái gì rồi?”

Lâm Văn Phương nói: “Còn nói cái gì nữa? Giải thích cho mày chứ còn gì?”

Tim Kiều Giác nhảy lên tận cổ, dò xét hỏi: “Chi tiết tự sát và luyến phụ á?”

Ở đầu bên kia điện thoại di động Lâm Văn Phương hàm hồ nói: “Không ít hơn nhiều đâu, cái gì có thể nói tao đều nói.”

! ! ! ! !

Cái gì có thể nói đều nói?

Nhưng mấy cái đó đều là giả mà!

Giả hết!

“Vậy... vậy nhật ký của con đâu?”

Có phải mẹ cậu đưa cho Đại Bảo Bối rồi không?

Cậu giải thích rất nhiều trong nhật ký.

Hồi cấp ba Kiều Giác giải thích với Lâm Văn Phương thì Lâm Văn Phương không tin. Một thời gian sau, khi dần quên đi cậu vẫn chưa giải thích lại, cứ để Lâm Văn Phương hiểu lầm, làm sao cậu biết có ngày mẹ cậu nói cho Vu Phỉ!

Thật là quá mất mặt đúng không?

Cái loại thông tin không chính thống này!

Tin tức giả không đúng với bản gốc.

Cậu đăng mấy bài trên vòng bạn bè đều bị ghét bỏ!

Lâm Văn Phương bình thản nói: “Mẹ đưa cho Vu Phỉ rồi. Việc mày giả bị bệnh tim lừa người ta sẽ không kéo dài lâu được. Mẹ thấy hình như nó còn rất thích mày, nên cho mày một nhân tình, xem có thể cứu vãn được không. Vu Phỉ gọi cho mày à?”

Kiều Giác nhìn cuộc gọi chưa được nhận, lại nhìn khung chat.

Không có động tĩnh gì.

Kiều Giác lăn mấy vòng trên giường, cắn chăn, hơi khó chịu, cậu lấy điện thoại nhấn dãy số của Vu Phỉ, gọi cho anh.

Trong quá trìnnh chờ anh nhấc máy, tim cậu như ngừng đập.

Đến khi nghe tiếng “Hả” ở trong điện thoại của Vu Phỉ, tim cậu lập tức nhảy rầm rầm rầm.

“Đại... Đại Bảo Bối, anh... anh khỏe... khỏe không?”

A! Sao cậu lại nói lắp? ? ?

Kiều Giác nghe thấy một tiếng cười từ đầu dây bên kia: “Anh khỏe.”

Thời gian như ngừng lại vài giây.

Nhóc nói lắp Kiều Giác bắt buộc phải phá vỡ yên lặng lần thứ hai: “Mẹ em nói, nói anh anh tới nhà của em. Phải... có phải... có phải không?”

A! Như kiểu mình đang tự đánh vào miệng á.

“Ừ, là thật.”

Kiều Giác đang muốn hỏi lần nữa, đầu bên kia đã nói: “Tiểu Bảo Bối còn việc gì không? Tôi đang hơi bận.”

Hu hu hu hu, anh ấy bận!

Cậu... cậu không thể nói được! !

Đại Bảo Bối bận gì vậy? Đại Bảo Bối đọc quyển nhật ký của cậu rồi à? Đại Bảo Bối có nhớ cậu không? Đại Bảo Bối muốn chia tay với cậu à?

Mười vạn câu hỏi vì sao nhưng dù chỉ là một câu Kiều Giác cũng không nói được.

Kiều Giác chỉ nhìn chằm chằm điện thoại di động, đợi Vu Phỉ cúp máy trước.

Chờ thật lâu.

Kiều Giác không nhịn được nhỏ giọng hỏi người bên kia đầu dây: “Đại Bảo Bối anh không cúp máy à?”

“Ừ, tôi cảm thấy Tiểu Bảo Bối có việc muốn hỏi tôi. Tiểu Bảo Bối muốn hỏi gì à?”

Kiều Giác muốn nói không có nhưng miệng lại phát ra từ “Có”.

Cậu che kín miệng mình, định giải thích là mình nói nhầm.

Vu Phỉ bên kia lại nói: “Tôi đến đón em. Nói trực tiếp nhé?”

Gặp nhau!

Vậy là cậu có thể nhìn thấy Đại Bảo Bối rồi!

Đương nhiên là được huhu!

Kiều Giác quên hết mọi thứ, nặng nề ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.

Khuôn mặt cậu nóng bừng.

Cậu nắm chặt nắm tay nhỏ, muốn giải thích ngay lúc gặp mặt!

Lúc chuông cửa vang lên, Kiều Giác lập tức chạy đến phòng mình mua khăn quàng đỏ mới mua đeo lên.

Màu đỏ tôn da.

Kiều Giác hít sâu một hơi rồi mới mở cửa.

Lúc không đi làm Vu Phỉ sẽ không tạo kiểu tóc, để tóc dán vào trán tự nhiên.

Làm vậy trông anh lại như trẻ ra, đứng cạnh Kiều Giác giống như đàn anh của cậu, lại càng giống bạn trai của cậu hơn.

Kiều Giác thận trọng nói nhỏ nhưng vẫn bị lắp, sau khi gặp Vu Phỉ, phải giải thích cái gì cậu cũng không nhớ ra, chỉ trực tiếp ôm lấy người ta.

Đầu cậu dụi vào lồng ngực Vu Phỉ: “Bốn ngày không gặp rồi, Đại Bảo Bối em rất nhớ anh!”

Vừa nói cậu vừa nhón chân lên hôn hôn Vu Phỉ, trái một cái phải một cái, sau khi hôn xong lại liếm môi Vu Phỉ, sau đó mới buông anh ra.

Đôi mắt cậu sáng lấp lánh.

Vu Phỉ xoa xoa đầu Kiều Giác: “Không thay đổi tí nào.”

Kiều Giác ngại ngùng nở nụ cười, chỉ chỉ khăn quàng trên vai mình: “Trông có được không anh?”

Vu Phỉ nói: “Bình thường.”

! ! ! !

Đại Bảo Bối vẫn không thay đổi chút nào! ! !

Kiều Giác thả lỏng từ nãy, đến khi lên xe mới thấy quyển nhật ký vô cùng quen thuộc để đằng sau xe, cậu lập tức nghiêm chỉnh lên.

Giải thích giải thích. Cậu muốn giải thích.

Kiều Giác siết chặt dây an toàn trong tay, run rẩy đặt ngón tay út lên quyển nhật ký rồi nhỏ giọng nói: “Đại Bảo Bối anh không đọc cái này à?”

Vu Phỉ liếc một cái rồi nói: “Quyển nhật ký á? Đột nhiên mẹ em nhét vào tay tôi. Nói đó là bí mật nhỏ của em. Nếu là bí mật nhỏ thì làm sao tôi xem được? Em sẽ lại nhiễu tôi.”

Em... em sẽ không nhiễu đâu! Kiều Giác nghĩ thầm.

Vậy nên có phải bây giờ Đại Bảo Bối vẫn chưa biết gì không?

Nếu không thấy thì làm sao cậu giải thích được?

Kiều Giác dùng ngón trỏ chọc chọc cánh tay Vu Phỉ: “Đại Bảo Bối, anh không muốn hỏi em cái gì à?”

Tim Kiều Giác như ngừng đập, cậu nín thở, đôi mắt nhìn thẳng về con đường phía trước.

Vu Phỉ nhìn Kiều Giác một cái, không trả lời câu hỏi của cậu: “Em ăn sáng chưa?”

Chủ đề chuyển hơi nhanh, Kiều Giác ngẩn người bám vào quần mình lắp bắp nói: “Em... em chưa.”

“Được, vậy tôi đưa em đi ăn trước.”

? ? ? ? ? ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét