Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[MNĐMLN] Chương 16

Chương 16: Học sinh cấp ba Kiều Giác (hồi ức)

Tháng 9 năm 2016.

Trời mưa dầm, trường chỉ tổ chức lễ khai giảng tạm thời, huấn luyện quân sự lùi lại đến tháng 10.

Học sinh ngay ngắn bước vào hội trường nhỏ theo thứ tự, trên gương mặt là nụ cười tươi như hoa.

Chỉ có mỗi Kiều Giác là rầu rĩ không vui.

Bạn tốt Lâm Lỗi của cậu bóp mặt cậu một cái, hỏi: “Thế nào đấy? Dì có đánh mày đâu? Tại sao còn buồn?”

Kiều Giác thở dài, vẻ mặt buồn bã nói: “Việc thầm mến của tao như kiểu truyện cười ấy, tao không vui được.”

Lâm Lỗi: “...”

Năm lớp 9 Kiều Giác thầm mến thầy giáo Vật Lý của mình.

Thầm mến tròn một năm, viết khoảng 10 trang nhật ký. Vào năm cậu tốt nghiệp, cậu tỏ tình trước khi nghỉ hè, bị thầy giáo Vật Lý từ chối.

Thầy giáo Vật Lý nhắn trên QQ*: “Thầy chăm sóc trò là vì biết cha mẹ trò ly hôn. Một mình nuôi một đứa nhỏ rất khó, nên thầy quan tâm trò nhiều hơn. Sự yêu thích của trò đối với thầy thầy coi như là sự yêu thích đối với một người cha, không uổng công thầy chăm sóc trò trong một thời gian dài như vậy.”

Kiều Giác rất cảm động. Tuy rằng cậu bị từ chối.

Cậu giấu mười mấy trang nhật ký dưới giường, mặc dù rất không cam lòng.

Một lúc sau thầy Vật Lý lại nói: “Đứa nhỏ nhà thầy chắc cũng chạc tuổi em đó.”

? ? ? ? ?

Có ý gì?

Không phải thầy giáo Vật Lý là nghiên cứu sinh mới tốt nghiệp à???

Kiều Giác thăm dò nhắn lại:  “Năm nay thầy bao nhiêu tuổi ạ?”

Thầy giáo Vật Lý nói, "38 ."

Σ(⊙▽⊙ "a

38? ? ?

Trông còn chưa đến 20 tuổi !!!

Lại ngang tuổi ba cậu!!!!

A a a a a!

Thầy nói dối có đúng không?

Kiều Giác hơi nghi ngờ hỏi bạn tốt Lâm Lỗi của cậu.

Lâm Lỗi nhắn lại: “Tao biết. Lão Cao mặt trẻ vậy thôi, mày nhìn kỹ mặt ông ấy đi, có nhiều nếp nhăn lắm đấy.”

“Tao còn tưởng mày thích người lớn tuổi. Cảm tình thế nào còn chưa biết, hóa ra là mày thích mặt người ta?”

Mặc dù tình huống bây giờ khá giống như vậy nhưng Kiều Giác vẫn phản bác: “Không phải vậy. Thầy giáo Vật Lý rất dịu dàng. Tao thích đàn ông dịu dàng!”

Thầy giáo Vật Lý rất kiên trì, giảng đi giảng lại một đề cho cậu. Rất dịu dàng.

Kiều Giác thôi miên bản thân.

Nhưng mà.

A a a a a!

Chân thành của cậu giao cho nhầm người rồi! ! !

Hu hu hu hu, không thể vì thầy giáo Vật Lý lớn tuổi mà phủ định tình cảm của chính mình!

Hu hu hu hu, tui thật là khổ!

Câu chuyện thầm mến của cậu như một mẩu truyện cười.

Truyện cười trong truyện cười, đến khi nghỉ hè, cậu lại quên mất cậu có một quyển nhật ký đang được giấu dưới giường, cuối cùng mấy hôm trước bị mẹ cậu tìm thấy lúc dọn phòng cậu.

Cậu giải thích với mẹ đây không phải tình cảm như cha con.

Mẹ lại không trả lời cậu vấn đề này: “Mày tưởng là thầy Vật Lý chăm sóc mày vì mày giả bệnh à? Mẹ mày phải trộm đưa cho ông ta bao nhiêu quà cáp đấy, nếu ông ta không để ý mày mới là kỳ quái.”

Đúng vậy, cậu còn giả bệnh để lấy sự thương hại của thầy Vật Lý.

Tại sao lại thành vì được tặng quà nên mới quan tâm vậy.

Cậu không tin lời mẹ nói, đi hỏi thầy Vật Lý. Cuối cùng phát hiện thầy Vật Lý cho cậu vào danh sách đen ???

Đúng là cho vào danh sách đen.

Nhắn mấy tin đều hiện ra dấu chấm than màu đỏ.

Hu hu, đều là giả.

Dịu dàng cũng là giả hu hu.

Kiều Giác như một thanh niên phản nghịch ngày nào cũng copy paste mấy câu tâm trạng trên Baidu(1) vào QQ(2) của mình.

(1)Baidu: Tựa như google và CốcCốc nhưng là của Trung Quốc.

(2)QQ: là một phần mềm nhắn tin đồng thời cung cấp các dịch vụ như trò chơi trực tuyến, âm nhạc, mua sắm, blog, phim ảnh, trò chuyện nhóm và giọng nói (Wikipedia)

Lúc đầu khi cậu đăng lên còn có một vài bạn học quan tâm, về sau vì đăng quá nhiều nên cậu bị chặn luôn.

Lâm Lỗi tự động bỏ qua điệu bộ của Kiều Giác, ôm vai cậu kéo đến hội trường nhỏ: “Đừng ủ rũ. Nghe nói trường mình mời được một thanh niên tuấn kiệt về trường, rất đẹp trai. Tuy tao chưa nhìn thấy nhưng nhất định là gu của mày. Có thể làm mày động lòng đó.”

Kiều Giác liếc mắt nhìn Lâm Lỗi rồi lại ngẩng đầu 45 độ nhìn trời: “Tình yêu trong tao đã chết rồi, tao sẽ không thích ai nữa đâu.”

Lâm Lỗi: “...”

Không muốn nói chuyện với Kiều Giác phản nghịch.

Đúng như sự thật, muốn Kiều Giác phản nghịch đầy máu sống lại chỉ cần một anh đẹp trai hợp gu cậu là đủ.

Lúc đầu cậu còn nhàm chán dựa vào ghế, nhưng từ khi thanh niên tuấn kiệt tên Vu Phỉ kia xuất hiện, Kiều Giác ngồi thẳng lên, mắt lấp la lấp lánh.

“Oa, anh ấy thật đẹp trai. Khi nói thật dịu dàng.”

“Tao muốn yêu anh ấy, chuẩn bị thầm mến anh ấy. Lỗi Lỗi, nếu bây giờ tao ra cửa hội trường chặn anh ấy thì anh ấy có đứng lại không?”

Kiều Giác nghiêng đầu hạ thấp giọng hỏi Lâm Lỗi.

Lâm Lỗi: “...”

Kiều Giác của một giây trước bảo tình yêu trong tôi đã chết đâu rồi?

“Sao mày có thể thầm mến nhanh như vậy? Tại sao lại phải chặn người ta?”

“Ây, không giống nhau. Nếu chặn anh ấy ít nhất tao có thể nói được một câu với anh ấy.”

Lâm Lỗi thở dài, nhỏ giọng nói với Kiều Giác: “Bọn họ đi theo cửa đặc biệt. Làm sao chúng ta chặn được? Mày đi ra cái cầu vòm(3) đi. Nghe nói mỗi lần trường mình có khách kiểu gì hiệu trưởng cũng sẽ đưa họ đi loanh quanh. Nhưng mà mày cũng đừng...”

(3)Cầu vòm:

https://cdn.pixabay.com/photo/2018/08/19/12/54/bridge-3616616_960_720.jpg

Quá buông thả.

Lâm Lỗi còn chưa nói hết Kiều Giác đã chạy.

Lâm Lỗi chẳng bao giờ quan tâm đến mấy chuyện thầm mến của Kiều Giác, gì mà viết nhật kí, cậu viết được mười mấy ngày là bỏ thôi.

Hơn nữa cả đời này e rằng bọn họ cũng chẳng có cơ hội gặp lại anh trai Vu phỉ này. Chắc chẳng bao lâu nữa Kiều Giác sẽ quên người này thôi.

Trường trung học Kiến Thành trở thành trường trung học trọng điểm là vì nó có khuôn viên đẹp.

Thật ra tỉ lệ đỗ đại học của trường không cao.

Tượng đá, đài phun nước, cây cối hoa cỏ ở khắp mọi nơi.

Ở dãy các lớp học còn có một cái đồng hồ quả lắc rất lớn, mỗi 12 giờ trưa lại kêu một lần.

Nơi nổi tiếng nhất trong trường trung học Kiến Thành là cây cầu vòm rất dài..

Dưới cầu là một bể nước trong veo.

Nước rất sâu nên xung quanh bể có cả hàng rào.

Hai bên đầu của cầu đều bị khóa, học sinh không được đi qua.

Trừ phi là ngày lễ nếu không sẽ không để người ngoài qua lại.

Đương nhiên, trừ cả khi hiệu trưởng đưa khách đi tham quan.

Kiều Giác chạy tới chỗ cầu vòm.

Đứng một lúc lâu sẽ thấy hơi chán, cậu lật hàng rào lên đi vào bể nước, ngồi xổm trên thảm cỏ bên hồ nhìn cá nhỏ bơi bơi.

Nhìn lâu đến mức cậu hơi buồn ngủ. Cuối cùng thì cũng có tiếng người khác.

“Bạn học sinh này ra đây đi. Nguy hiểm lắm! Nếu thấy bế tắc có thể tấm sự với thầy một chút!”

Kiều Giác quay đầu lại nhìn trong tư thế ngồi xổm, có hai người. Một người trung niên đầu hói, đôi lông mày hút mắt hơi quen quen, người còn lại hình như là anh Vu Phỉ?

Mắt Kiều Giác sáng rực, đứng bật dậy.

Nhưng bởi vì ngồi xổm quá lâu, lúc đứng lên cậu hơi chóng mặt nên bị ngã luôn xuống bể.

! ! ! !

Kiều Giác chưa kịp phản ứng đã bị ngã vào trong nước.

“A..., em sẽ không... không muốn...”

Kiều Giác dãy giụa trong nước, chỉ cảm thấy có rất nhiều thứ gì đó đang kéo chân của cậu, kéo cậu vào tầng nước sâu.

Hu hu hu, cậu chưa muốn chết.

Cậu sặc nước, sắp chết tới rồi thì lại nghe thấy tiếng bọt nước bắn lên.

Cậu như bắt được ngọn cỏ vô cùng vững chắc kéo cậu ra khỏi vực sâu.

“A..., em không muốn chết.” Mí mắt của cậu nặng trịch,... sắp không thể mở ra nổi.

Nhánh cỏ cứu mạng cậu nói: “Không sao rồi không sao rồi. Đừng sợ, anh đưa em đến phòng y tế nhé?”

Kiều Giác muốn đồng ý nhưng ý thức của cậu lại dần mất đi, trong lúc mơ màng cậu nghe được một giọng nói êm tai.

“Em ấy không tự sát, chỉ là trượt chân thôi.”

Đúng vậy, cậu trượt chân.

Thế nhưng chẳng ai tin cậu trượt chân cả.

Họ đều cho rằng là cậu nghĩ quẩn nên muốn tự sát.

Đặc biệt là mẹ cậu Lâm Văn Phương.

Sau khi đưa Kiều Giác về nhà, Lâm Văn Phương lập tức vỗ đầu cậu: “Sao lại muốn chết. Mẹ mày không để mày thiếu ăn thiếu mặc không phải rất quan tâm mày à? Tự sát? Lúc mày muốn tự sát có nghĩ đến mẹ không?”

Kiều Giác đứng trong phòng khách xoa xoa quần áo của mình không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng phản bác: “Con không tự sát.”

Lâm Văn Phương lại nổi nóng, Kiều Giác nói gì bà cũng không nghe.

“Một mình tao nuôi mày, ngày nào cũng liều sống liều chết đi làm là vì ai? Mày nghe mẹ nói nên tức giận à? Có phải vì mẹ ném nhật ký của mày đi nên mày tức giận không?”

Bà đi xung quanh phòng khách, viền mắt đỏ chót, lúc đi tới bàn ăn thì lấy một tờ giấy lau nước mắt.

Kiều Giác hoảng luôn rồi.

Xưa nay cậu chưa thấy mẹ khóc bao giờ.

Ngay cả khi... ngay cả khi ly hôn với ba cũng không hề khóc.

Nhưng bây giờ lại khóc vì cậu.

Kiều Giác chạy lại ôm Lâm Văn Phương: “Không phải đâu mẹ, con thật sự không tự sát. Con cũng không bao giờ tự sát vì mẹ. Mẹ, mẹ tin con đi. Thật sự... thật sự con chỉ trượt chân thôi.”

Ước gì có anh Vu Phỉ ở đây giải thích hộ cậu.

Nhưng lúc tỉnh dậy cậu chẳng thấy anh Vu Phỉ đâu cả.

Kiều Giác giải thích rất nhiều lần với Lâm Văn Phương.

Lâm Văn Phương nói: “Có thật không?”

Kiều Giác gật gật đầu: “Thật đó, con trượt chân thật. Tâm trạng con không tốt, muốn giải sầu nên đi lung tung. Trong bể nước có cá, con chỉ ngồi nhìn cá thôi mà.”

Lâm Văn Phương thở dài, nhẹ giọng nói: “Xét đến cùng cũng là vì mẹ. Nếu mẹ là người phụ nữ nhỏ nhẹ thanh mảnh thì bố mày cũng không ly hôn. Mày cũng sẽ không thích một người đàn ông hơn nhiều tuổi như vậy. Nếu mẹ không mắng mày rồi vứt quyển nhật ký đi mày cũng không cần đi lung tung giải sầu.”

“Không phải, con không thích thầy giáo Vật Lý. Trong sách viết nếu tim không đập nhanh thì không phải là tình yêu.”

Nhưng lúc anh Vu Phỉ cứu cậu, tim cậu đập rất nhanh,

Quyển nhật ký của Kiều Giác đã bị Lâm Văn Phương ném đi, nhưng cậu lại vẫn đi mua thêm một quyển mới.

Tiền tiêu vặt của cậu không nhiều lắm.

Bình thường khi xin tiền mẹ cậu phải báo mình mua gì, không phải vì mẹ của cậu keo kiệt mà vì cậu không biết tiêu tiền, chỉ cần có tiền trong tay thì cái gì cậu cũng muốn mua.

Thế nhưng cậu không thể bảo mẹ là cậu lại muốn mua nhật ký được.

Vậy nên cậu nhịn một bữa cơm trưa lấy tiền mua một quyển nhật ký rẻ rẻ.

Bởi vì cậu không muốn chờ nữa, muốn được viết nhật ký nhanh hơn!

Bên trong quyển nhật ký toàn là tên Vu Phỉ.

Vu Phỉ làm tim cậu đập bịch bịch, ba năm cậu viết nhật ký về Vu Phỉ. Cuốn nhật ký hoài niệm mối tình của thiếu nam.

Thầy giáo Vật Lý không làm tim cậu đập bịch bịch, mười mấy ngày cậu viết nhật ký về thầy giáo. Cuốn nhật ký bị lãng quên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét