Chương 6: Bị ép giam cầm
Chủ lầu: Bạn trai nhỏ chỉ ra ngoài...đi massage với bạn cùng phòng.
Lúc đó tôi còn nhốt em ấy trong phòng, mới qua một buổi tối, ngày hôm sau em ấy đã bảo tôi đó là hiểu lầm.
Đm, tôi vui quá.
Bạn trai nhỏ vẫn là bạn trai nhỏ của tôi, nhưng lại có nhiều việc lúng túng đi theo điều này.
Hôm qua tôi nói rất nhiều điều ngu ngốc, tôi còn khóc đỏ cả mắt.
Còn mặt mũi đâu để gặp bạn trai nhỏ.
Trước đây tôi vẫn luôn có hình tượng cao lớn vững chắc trong lòng bạn trai nhỏ.
Thứ hai đầu tuần, bạn trai nhỏ có tiết học.
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì nhớ ra buổi tối em ấy không có tiết.
Thả lỏng mới được một chút thì tôi lại căng thẳng.
Buổi tối, khi tôi và em ấy cùng ngồi trên ghế sa lon, em ấy chơi điện thoại, tôi xem tin tức. Tôi không tập trung lắm, tôi chỉ sợ đột nhiên em ấy cho tôi xem mấy tin nhắn tôi gửi hôm qua.
Cũng may em ấy không làm như vậy.
Em ấy chỉ lắc cái mông nhỏ ngồi lên đùi tôi, hé miệng để tôi thơm em ấy, hôn em ấy.
Em ấy muốn tôi ôm, tôi lập tức ôm.
Em ấy muốn tôi yêu yêu, tôi cau mày, vẫn đồng ý.
Sau khi làm xong một lần, em ấy vẫn ôm tôi chặt cứng, vậy là vẫn muốn à?
Bạn trai nhỏ lắc đầu: “Em không muốn nữa đâu.”
Ánh mắt em ấy lấp la lấp lánh, hình như đang mong đợi điều gì đó.
Em ấy muốn làm gì?
Muốn nói đến chuyện ngày hôm qua à?
Tim tôi nhảy tới cổ luôn rồi.
Tôi thấy miệng nhỏ của em ấy nhếch lên, ghé vào tai tôi nhỏ giọng nói: “Anh ơi, anh giam cầm em đi!”
Nói xong còn thổi một hơi, làm tôi run cả người.
Em ấy lùi về phía sau lay lay tay tôi, làm nũng: “Có được không ạ?”
Không phải?
Trò chơi gì vậy?
Tôi xoa xoa cái tai: “Em mới nói gì? Giam cầm?”
Là tôi nghe nhầm à?
Sống trong một gia đình toàn đảng viên 26 năm, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy hai chữ “giam cầm” được nói trắng trợn như vậy.
Tôi hơi bất ngờ, không thể tin nổi.
Bạn trai nhỏ đỏ mặt buông tay tôi ra rồi che kín đôi mắt của mình: “Anh ơi...giống...giống như hôm qua ý, nhốt em lại thôi mà.”
Em ấy nói chậm rì rì.
Nói xong lại còn nhìn tôi qua khe hở ngón tay lúc to lúc nhỏ.
Giống như hôm qua...
Chữ “không” của tôi kẹt trong cổ họng.
Mẹ nó, chuyện này là thế nào?
Sau khi tôi gật đầu, bạn trai nhỏ nhanh như một làn khói bò vào trong giường, đắc ý mân mê cái chăn cười híp cả mắt: “Vậy ngày mai em không đi học nữa. Anh ngủ ngon nha!”
Tôi: “...”
Haiz, hơn 12 giờ đêm, tôi ra ngoài.
Đừng lo lắng, không phải tôi đang chạy trốn. Đó là nhà của tôi, tôi còn chạy đằng nào.
Tôi ra ngoài mua một cái lều, với một cái mô hình lều.
Mua xong tôi dựng ở phòng khách, mất khoảng nửa giờ.
Cái lều không to lắm, phòng khách hơi lớn nhà tôi cũng có thể để thêm mấy cái lều.
Sau khi dựng xong, tôi để tất cả chăn thảm gối vào. Thử nằm một chút, cảm giác cũng không tệ lắm.
Vì vậy tôi đặt cả bạn trai nhỏ vào trong.
Sau khi sửa xong chăn của em ấy, tôi cũng đi ngủ luôn.
Ngủ ngon.
—— đường phân cách 2019. 11. 26
Chủ lầu: Mọi người vẫn tò mò à? Vậy để tôi giải thích một chút.
Suy nghĩ của bạn trai nhỏ khá đơn giản.
Tôi mua cho em ấy một cái lều, nói với em ấy đây là nơi để giam cầm, tiện lợi cho việc đi học của em ấy.
Tuy suy nghĩ của bạn trai nhỏ rất đơn giản, nhưng em ấy cũng không ngốc.
Em ấy nói: “Mang cái này đi học chẳng khác gì thằng đần. Với cả đâu có ai giam cầm như thế này đâu.”
Tôi để mô hình lều lên tay em ấy: “Tôi không bắt em mang cái lều lớn kia, cầm cái này là được.”
Bạn trai nhỏ cau mày nhìn mô hình trong tay tôi, chậm chạp không chịu cầm.
Tôi dụ dỗ từng tí một: “Bình thường tôi phải đi làm, khi ở nhà em không cảm thấy chán à? Khi đi đâu em cũng có thể mang theo mô hình, điều này đồng nghĩa với việc em đang bị nhốt. Bên cạnh đó, em còn có thể đi chơi. Việc này không tốt à?”
Bạn trai nhỏ cau mày suy nghĩ rất lâu. Em ấy ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đứng đắn của tôi một chút, sau đó lại cúi đầu nhìn mô hình, rồi lại cau mày, mãi lúc sau khuôn mặt em ấy mới hơi thả lỏng.
Tôi tiếp tục cố gắng: “Em thấy đó, em mang theo mô hình này còn có thể đến công ty gặp tôi. Nếu tôi nhốt em trong nhà, làm sao em gặp tôi được? Em chỉ có thể ngồi phát ngốc cả ngày ở nhà chờ tôi về. Nếu như vậy thì làm sao em biết tôi làm những gì bên ngoài được?”
Đột nhiên bạn trai nhỏ ngẩng đầu nhìn tôi, cầm mô hình trong tay tôi đi xong còn chỉ chỉ lên cái lều trên mặt đất: “Cái lều này phải trang trí thật đẹp, đây là phòng nhỏ dùng để giam cầm em đó.”
Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười tao nhã: “Được, em muốn mua gì thì mua.”
Bạn trai nhỏ vui vẻ cầm mô hình đi học.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày nay, khi về nhà bạn trai nhỏ luôn cười híp cả mắt, rất cưng cái mô hình tôi cho em ấy.
Thật ra ngủ trong cái lều kia hơi chật.
Đừng nghĩ nhiều, mặc dù chúng tôi đã ngủ trong đó vài đêm, nhưng chuyện kia mới xảy ra một lần thôi.
Lều quá bé, bạn trai nhỏ ghét việc cơ thể quá ấm áp của tôi làm em ấy bị nóng, vậy nên em ấy không dính lấy tôi nói “muốn” nữa.
Tuy rằng đây là tin tốt đối với thắt lưng của tôi, nhưng có giường mà không ngủ, mỗi tối lại nằm trong cái lều thì chẳng khác gì kẻ đần.
Vậy nên tôi lại đặt cái lều trong phòng ngủ.
Tôi nói với bạn trai nhỏ: “Để trong phòng ngủ thì chúng ta cũng có thể ngủ trên giường. Bời vì nếu vậy thì đây cũng trở thành khu vực bị giam cầm rồi.”
Bạn trai nhỏ lại bị tôi lừa.
Khả năng lừa dối bạn trai nhỏ của tôi càng ngày càng tăng.
—— đường phân cách 2019. 12. 03
【Đm! Chủ lầu thật lẳng lơ! Bạn trai nhỏ đơn thuần như vậy mị cũng muốn! 】
【Ha ha ha ha, đây là lần đầu mị biết đến loại giam cầm như vậy đấy, chủ lầu thật đỉnh! Nhưng cũng thiệt cho bạn trai nhỏ đơn thuần của cậu quá, mị muốn một cước đạp bay chủ lầu. Có muốn chơi với bà già này không? 】
Chủ lầu: Gần đây bạn trai nhỏ không đề cập tới việc giam cầm nữa. Em ấy phải thi, ngày nào cũng bận ôn tập, rất mệt.
Đây chính là kết quả của việc không học thường xuyên.
Nói thật, tôi lại hơi nhớ những lúc bạn trai nhỏ muốn tôi hôn hôn, muốn tôi ôm ôm rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét