Edit: I
Phàn Uyên đã ngủ rồi, Cố Dương vẫn nhích tới nhích lui trong chăn không ngủ được.
Cậu càng tỉnh táo, kí ức khi biến thành người cá càng rõ ràng.
Sau khi nhớ lại hết tất cả các chi tiết từ nhỏ đến lớn, Cố Dương bắt đầu vui mừng Phàn Uyên ngủ mất rồi, nếu không cậu thật sự không biết nên nhìn mặt hắn thế nào.
Cậu lặng lẽ rời khỏi chăn, chống cánh tay nằm bên cạnh, nhìn thật kĩ Phàn Uyên.
Sáng sớm, Phàn Uyên vừa mở mắt đã bắt được một bé gấu trúc tên Cố Dương.
Cố Dương vui vẻ mỉm cười với Phàn Uyên: “Chào buổi sáng, Phàn Uyên!”
Phàn Uyên giơ tay xoa vầng mắt thâm quầng của Cố Dương.
“Cậu không ngủ à?”
Cố Dương bị Phàn Uyên xoa hơi nheo mắt lại nhưng không hề có ý định gạt tay hắn ra, nhẹ nhàng lắc đầu.
Thời gian kiểm tra không thay đổi, cho dù Cố Dương buồn ngủ, cậu vẫn phải dậy đi thi.
Hai người rời giường cùng nhau, Cố Dương không ngủ đủ giấc vậy nên động tác chậm rì rì, mãi mới lết dậy.
Phàn Uyên thấy vậy cũng chiều cậu không nói gì.
Hai người không cùng phòng thi, lúc chia tay, Cố Dương vỗ vai Phàn Uyên.
“Mất vài tiếng thôi, thi xong mình đi ngủ tiếp được không?”
Phàn Uyên nhìn cậu không nói gì, ánh mắt lạnh lùng, Cố Dương rụt cổ một cái, tự biết đuối lý.
Sắp đến giờ thi, cửa phòng thi Cố Dương đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Phàn Uyên cầm một tách cà phê sữa nóng và một gói socola bước vào và đặt trên bàn Cố Dương, trán hắn đầy mồ hôi hột, rõ ràng là chạy vội ra ngoài mua.
Cố Dương cầm tách cà phê ấm áp trong tay, ngây ngẩn cả người.
Phàn Uyên nâng tay búng trán cậu: “Chúc thi tốt.”
Giáo viên giám thị đến đuổi người, Cố Dương không có thời gian để nói gì thì Phàn Uyên đã đi rồi.
Kì thi bắt đầu, Cố Dương hơi mất tập trung cầm tách cà phê sữa.
Cậu còn chưa đụng đến cà phê hay socola trên bàn, đã cảm thấy vị ngọt dường như lan tỏa trong miệng, thấm đến tận trong lòng.
Giám thị coi thi thấy Cố Dương không ăn cũng không uống, cứ nhìn đồ rồi ngẩn người, đề phòng cà phê với socola có biện pháp gian lận bí mật nào đó, đi đến tịch thu.
Cố Dương muốn từ chối nhưng sau khi bị giám thị cảnh cáo một lần, chỉ có thể ngoan ngoãn làm bài thi.
Hậu quả của việc thức đêm bắt đầu xuất hiện trong nửa sau của kì thi, mí trên mí dưới của Cố Dương đánh nhau kịch liệt, cậu phí sức chín trâu hai hổ cố gắng làm xong bài, trong lúc làm còn oan ức nhìn về phía cà phê và socola trên bục giảng.
Bởi vì đôi mắt của Cố Dương quá chăm chú, giám thị cũng nghi ngờ cầm cốc cà phê lên nhìn nhiều lần xem trên đó có ma lực gì.
Cố Dương mệt rã rời, làm bài xong cậu cầm bút ngủ gục trên bàn, thậm chí chuông kết thúc kỳ thi vang lên cũng không nghe thấy, bài thi phải để giám thị tự đến lấy.
Phàn Uyên thi xong đến tìm Cố Dương, chỉ thấy phòng thi trống rỗng còn mỗi Cố Dương đang nằm nhoài trên bàn ngủ say.
Hắn đi đến trước mặt Cố Dương, đưa tay vén tóc mái Cố Dương, khẽ đẩy cậu.
Cố Dương mơ mơ màng màng ngồi dậy, ngẩng đầu lên nhìn Phàn Uyên, cậu vẫn chưa tỉnh táo, theo bản năng nở một nụ cười ngọt ngào với Phàn Uyên, duỗi hai tay ra muốn ôm.
Phàn Uyên cầm tay kéo Cố Dương đứng dậy.
“Làm được bài không?”
Cố Dương hơi nhắm mắt lại, cậu vẫn buồn ngủ, giọng cũng nhỏ dần như tiếng muỗi kêu.
“Cũng ổn…”
Cậu tựa đầu vào vai Phàn Uyên, ôm cánh tay hắn định đi nhưng đi được một nửa đột nhiên quay người, chạy lên bục giảng lấy lại cà phê và socola.
Phàn Uyên hỏi: “Tại sao lại ở đó”
Cố Dương uống một ngụm cà phê đã lạnh, thỏa mãn thở phào.
Không cần Cố Dương giải thích , Phàn Uyên cũng đoán được nhất định là vì Cố Dương không nỡ uống, cầm lâu quá mới bị giám thị nghi ngờ. .
Phàn Uyên vươn tay cầm lấy cà phê lạnh trong tay Cố Dương, ném vào thùng rác.
Cố Dương không ngăn cản kịp, tiếc nuối nói: “Cậu làm gì vậy! Mình còn chưa uống hết mà.”
Phàn Uyên ngồi xổm uongs trước mặt Cố Dương: “Nó đã nguội rồi, lần sau tôi mua cho cậu tách khác, lên đi, tôi cõng cậu về.”
Cố Dương dụi dụi mắt. thoắt cái đã quên cà phê bị ghẻ lạnh ném trong thùng rác, nằm úp sấp trên lưng Phàn Uyên.
Cậu vùi mặt vào hõm cổ Phàn Uyên, nhắm mắt lại, rất nhanh lại bắt đầu mơ hồ gật gù.
Rõ ràng đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn muốn nói chuyện với Phàn Uyên:
"Phàn Uyên?"
"Ừm."
"Phàn Uyên..."
"Tôi ở đây."
"Phàn Uyên, ôm mình một cái đi..."
Bước chân Phàn Uyên dừng lại, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Cố Dương nằm nhoài trên bờ vai hắn say giấc nồng.
Cẩn thận từng li từng tý một ôm cánh tay Cố Dương, dìu đến trước người ôm về khách sạn.
“Được rồi, ôm cậu một cái.”
Trên đường về Cố Dương ngủ như chết, khi mở mắt ra đã là buổi tối hơn chín giờ.
Cậu bị đánh thức bởi cơn đói, vừa mở mắt liền phát hiện mình ngủ không có hình tường chút nào, tay chân cuốn lấy Phàn Uyên như con bạch tuộc, Phàn Uyên thì đang dựa vào đầu giường chơi điện thoại
Cố Dương ngượng ngùng ngồi dậy, còn chưa nói lời nào bụng đã kêu trước.
Phàn Uyên mở app gọi thức ăn ngoài, đưa cho cậu.
“ Gọi đồ ăn đi, giờ này ra ngoài không an toàn.”
Cố Dương cầm điện thoại di động, vô thức tìm những món Phàn Uyên thích ăn, cơ thể ngồi co ro dựa vào hắn.
Cậu nghĩ rằng Phàn Uyên không chút ý, ngay khi định nghiêng đầu lại gần thì đã bị Phàn Uyên đẩy ra.
“Tỉnh rồi đừng lười nữa.”
Tính toán nhỏ nhặt trong lòng của Cố Dương bị vạch trần, cậu nghiêm túc ngồi thẳng dậy nhưng đôi chân vẫn để sát bên cạnh chân Phàn Uyên, đung đưa không chịu để yên.
Đồ ăn đến đúng lúc Cố dương đang rửa mặt, Phàn Uyên đi ra ngoài lấy đồ ăn thay cậu, đập vào mắt hắn là một ghi chú rất lớn dán bên ngoài đơn hàng.
KHÔNG CHO ĐẬU PHỘNG
Hắn đưa tay xé nó ra, nhét vào trong túi.
Cố Dương rửa mặt xong mới đi ra cùng nhau ăn cơm với Phàn Uyên, cậu ăn cơm cũng không chịu yên tĩnh, cứ chen về phía Phàn Uyên, làm tay phải của hắn không thể động đậy.
Phàn Uyên đẩy Cố Dương hai cái, Cố Dương né tránh xong lại ngựa quen đường cũ.
Phàn Uyên buông đũa, hai tay cố định ở eo Cố Dương đem cậu nâng lên đùi.
Cố Dương kinh ngạc kêu lên một tiếng, cầm đũa không dám đùa nghịch nữa.
Phàn Uyên đẩy hộp đồ ăn, bắt đầu trêu ngược lại cậu.
“Không phải muốn chen tôi sao?’’
Cố Dương ngồi trên đùi Phàn Uyên, không di chuyển được.
“Không…”
Phàn Uyên nắm chặt cổ tay đang cầm đũa của Cố Dương, cầm tay cậu gắp một đũa thức ăn đưa đến bên miệng mình.
“Cậu cứ chen đi, tôi không di chuyển, cậu đút tôi ăn.”
Cố Dương thấy Phàn Uyên dùng đũa mình ăn đồ ăn, sắc đỏ ửng hồng lan từ tai lên đến hai má.
Phàn Uyên dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu: “Làm sao vậy? Không muốn chen nữa à?”
Cố Dương lập tức đút cho Phàn Uyên một đũa rau: “Mau ăn đi!”
Một bữa cơm bên nhau, cậu lặng lẽ xem độ hảo cảm, không tăng lên chút nào, có hơi thất vọng.
Ngày mai phải ngồi máy bay về rồi, trước khi ngủ, hai người thay phiên nhau đi tắm.
Khách sạn nhỏ thường để buồng tắm trong suốt, đến khi tắm Cố Dương mới nhớ tới chuyện này, càng nghĩ càng căng thẳng.
Phàn Uyên tắm trước, suốt cả quá trình Cố Dương đều quay lưng lại với buồng tắm, tự nhận mình rất có phong độ, không nhìn lén, cậu không cảm thấy hối hận tý nào cho đến khi Phàn Uyên đi ra.
Biết trước đã nhìn qua một chút rồi, nhìn qua cũng không mất mát gì.
Đến lượt Cố Dương đi tắm, cậu ngượng ngùng nóng bỏng cả người.
Phàn Uyên đưa cậu một cái ghế nhỏ. để cậu ngồi xuống trước, bởi vì khi tắm Cố Dương nhất định sẽ biến thành người cá.
Cố Dương căng thằng vào buồng tắm, đóng kín cửa, vừa cởi quần áo vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại.
Phàn Uyên cũng quay lưng lại như cậu làm lúc nãy, dường như một chút ý định quay đầu cũng không có.
Cố Dương không biết mình nên vui mừng nhiều hơn hay thất vọng nhiều hơn, cậu quên không ngồi trên ghế đã mở vòi hoa sen.
Ướt sũng chưa đến 2 phút, hai chân lập tức biến thành đuôi cá mềm mại, cả người ngã bệt xuống đất, đầu đụng vào buồng thủy tinh, phát ra thanh âm rất lớn.
Cố Dương ngồi dưới đất, trên đầu đầy sao quay vòng, ghế nhỏ cũng bị đánh ngã ngay bên cạnh.
Cậu xoa đầu giảm bớt đau đớn, vừa nghe thấy giọng nói Phàn Uyên truyền đến thì ngay sau đó một đôi tay từ dưới nách xuyên qua bế mình lên.
"Không phải đã bảo cậu ngồi rồi hẵng tắm sao?"
Cố Dương ngây ngốc ngẩng đầu, thấy quần áo Phàn Uyên vừa mới mặc nay đã ướp nhẹp nước dính trên người.
Phàn uyên nhặt ghế ôm Cố dương ngồi lên đó.
Hắn cũng không định đi ra ngoài, duỗi tay với sữa tắm muốn bôi cho Cố Dương.
Cố Dương giật mình giơ tay ngăn cản.
"Mình, mình, mình tự làm được!"
Phàn Uyên nhẹ nhàng nhíu mày, nghiêm túc nhìn cậu: "Cậu chắc chắn không?"
Cố Dương thấy Phàn Uyên lộ vẻ mặt này, lập tức rén, co vai khoác hai tay lên cánh tay Phàn Uyên, đầu ngón tay ửng hồng, cuộn tròn tròn.
"Không chắc..."
Phàn Uyên bóp một đống sữa tắm vào trong tay xoa thành bọt biển, đẩy vòi sang một bên, bắt đầu thoa bọt lên người Cố Dương.
Làn da Cố Dương ửng hồng, chóp đuôi đập lên đập xuống dán vào dép trên chân Phàn Uyên.
Trên mặt lại cắn chặt môi, con mắt khép hờ, lông mi hơi run như đang bị ai hành hạ.
Phàn Uyên thấy, khẽ cười thành tiếng, động tác càng nhẹ nhàng, như lông chim nhẹ nhàng phớt qua.
"Cậu sợ cái gì?"
Cố Dương ngay lập tức mở mắt ra , đuôi vỗ mạnh vào chân Phàn Uyên.
"Mình không sợ gì hết."
Vừa nói xong đau kêu rên một tiếng, hơi khom lưng, dùng sức cong cong đuôi. vài viên trân châu đã rớt xuống.
"Đuôi đau quá..."
Phàn Uyên xoay người lại xem đuôi Cố Dương, phát hiện ra có chút máu ở rìa đuôi, một chiếc vảy lóe ánh sáng màu xanh rớt xuống, chắc là do vừa nãy ngã xuống cọ phải thành bồn tắm.
Cố Dương sững sờ nhận lấy chiếc vảy dính máu, quên mất cả đau đớn, chỉ cảm thấy ngạc nhiên.
Từ khi cậu có thể biến thành người cá, đây là lần đầu tiên rớt vảy.
Cậu cầm vảy qua vòi hoa sen rửa sạch sẽ vết máu, nhìn phản quang qua ánh đèn, chiếc vảy này rất xinh đẹp, lóe ra ánh sáng lấp lánh.
Cậu xoay người dâng vảy trong lòng bàn tay mình cho Phàn Uyên.
Phàn Uyên ngây người nhìn dáng vẻ thành kính của Cố Dương.
Cố Dương vui vẻ cong đuôi, đau nheo mắt lại vẫn không quên mỉm cười với Phàn Uyên.
Cậu đưa bàn tay hướng về phía trước, ý bảo Phàn Uyên mau xem đi.
"Phàn Uyên, cậu xem, rất rất đẹp luôn, tặng cho cậu nha."
Phàn Uyên nhìn mảnh vảy óng ánh long lanh này một lúc lâu mới cầm lên bỏ vào trong túi.
Cố Dương thấy thế đang vui vẻ, không hiểu sao Phàn Uyên đột nhiên chôn đầu trên bờ vai cậu, vừa định hỏi làm sao vậy đã bị Phàn Uyên cắn mạnh vào vai.
"Đau quá! Sao lại cắn mình?"
Phàn Uyên ngẩng đầu, sung sướng nở nụ cười, lần đầu tiên Cố Dương thấy nụ cười vui vẻ thuần khiết này trên gương mặt Phàn Uyên.
Hắn cắn vai Cố Dương xong, đầu ngón tay đụng vào dấu răng.
"Chỉ cho cậu cắn tôi, không cho tôi cắn trả à?"
Cố Dương nghĩ một phút chốc mới nhớ hình như cậu từng cắn vai Phàn Uyên thật.
Không chờ cậu nghĩ xong, Phàn Uyên lại cầm cánh tay cậu đến bên môi tiếp tục cắn.
Cố Dương kêu la thảm thiết, Phàn Uyên ôm chặt cậu, nửa ngày không ngẩng đầu.
Cho dù bị cắn đau, Cố Dương vẫn tự giác bám vào góc áo Phàn Uyên, không hề có ý định buông ra.
Mãi sau Phàn uyên mới ngẩng đầu, nghiêm túc tắm rửa cho Cố Dương, ý cười nơi khóe miệng chưa từng mất.
"Hòa nhau rồi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét