Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 18

Edit + Beta: I

(*) ôm chính diện: nhà tui hay gọi ôm kiểu này là ôm em bé nên tui chém tạm, có từ nào đúng với hợp hơn thì chỉ tui sửa nhé!

Không được bao lâu, nữ tiếp viên hàng không đã đến yêu cầu Cố Dương quay lại chỗ ngồi của mình thắt giây an toàn.

Mặt cậu đỏ bừng, nhịn đau ngồi xuống, thỉnh thoảng lén lút cử động hai lần, rõ ràng là không thoải mái.

Phàn Uyên liếc mắt nhìn cậu một lát, cần thận gấp chăn xong mới dùng ánh mắt ra hiệu Cố Dương. 

Cố Dương nhìn cái chăn, không chịu nhúc nhích.

Phàn Uyên rút chăn lại, bắt đầu cởi áo khoác, hắn gấp áo khoác ngay ngắn chỉnh tề,  rồi lại đụng  Cố Dương một cái

Cố Dương nhìn chằm chằm áo khoác trong tay Phàn Uyên, do dự một chút mới quyết định đứng dậy.

Phàn Uyên đặt áo khoác dưới mông Cố Dương, khi rút tay về thuận tiện kéo cậu qua.

 "Muốn ngồi trên áo tôi nên không chịu ngồi chăn?"

Cố Dương bị Phàn Uyên ấn sau gáy, đôi mắt né tránh không dám nhìn thẳng hắn mà vẫn mạnh miệng cãi.

"Nếu không phải tại cậu mình cũng không bị như vậy!"

 Phàn Uyên nắm sau gáy  Cố Dương, buồn cười dán vào vành tai cậu thì thầm:

"Tôi chỉ mang theo một cái áo khoác, cậu ngồi cần thận một chút."

"Ai muốn ngồi áo cậu chứ!"

Cố Dương ngoài miệng nói không ngồi, cái mông lại cố định ở đó. Giận dỗi Phàn Uyên đến tận lúc xuống máy bay rồi cũng không thèm nói thêm câu nào.

 Vừa xuống máy bay, cậu bật dậy đi ra ngoài, bỏ Phàn Uyên cách xa xa phía sau

Phàn Uyên kéo hành lý hai người, nhìn dáng đi không được tự nhiên của Cố Dương, tiến lên giữ cậu lại

Cố Dương giận thì giận nhưng vẫn ngoan ngoãn để Phân Uyên nắm tay cậu đi.

 "Đi bộ thôi, cậu vặn vẹo làm gì?"

Cố Dương trợn mắt lên, nhấc chân đạp vô cẳng chân Phàn Uyên.

"Mình đâu có vặn? Đó là vì mông đau nhá! Còn không phải là tại cậu làm cho!"

Phàn Uyên cúi đầu nhìn chằm chằm Cố Dương. Lúc tức giận, trên người cậu tràn đầy sức sống.

 Hắn đột nhiên quay lại, hơi cúi người xuống.

 "Tính làm gì đấy?"  Cố Dương cục súc nói.

Phàn Uyên nghiêng đầu, mu bàn tay ở phía sau ngoắc ngoắc:

"Không lên sao?"

Ánh mắt Cố Dương sáng lên, Phàn Uyên muốn cõng cậu!

Phàn Uyên chưa nói sang câu thứ hai, cậu ngay lập tức nhào tới, hai chân vòng qua eo hắn, cánh tay Phàn Uyên ôm lấy bắp đùi cậu.

Cảm giác tức giận hay suy nghĩ định cho Phàn Uyên ăn bơ trong khoảnh khắc tan thành mây khói.

Cố Dương để đầu kề sát sau gáy Phàn Uyên, cọ qua cọ lại hai lần, hai tay bám vào quần áo Phàn Uyên.

Chiếc áo khoác bị Cố Dương ngồi lên nhăn nheo càng thêm nhăn. 

Hai chân Cố Dương đá về phía trước, thích thú kêu lên: "Đi!"

Bước chân của Phàn Uyên hơi dừng lại, khẽ cau mày: "Cậu coi tôi thành ngựa mình cưỡi à?"

Hai chân Cố Dương phản ứng nhanh cuốn chặt eo Phàn Uyên, đề phòng hắn hối hận không cõng cậu nữa. 

"Có ý kiến gì! Cậu làm ngựa cho mình cưỡi lần này không được sao?"

Phàn Uyên: "Cậu muốn cưỡi tôi?"

Cố Dương được đằng chân lân đằng đầu, vênh váo nói: "Không phải đang cưỡi sao?"

Giọng Phàn Uyên có chút nguy hiểm: "Phải không?"

Khoảnh khắc tiếp theo, Phàn Uyên xoay tròn Có Dương một cái, ôm đến trước người.

Cậu sợ hết hồn, hai tay ôm chặt lấy cổ Phàn Uyên, hai chân bị Phàn Uyên giữ, tư thế của hai người từ cõng biến thành ôm em bé*.

Mặt Cố Dương ửng đỏ: "Cậu làm gì vậy! Xung quanh đây đều là người!"

Phàn Uyên không hề bị lay động: "Xung quanh đều là người thì làm sao, không phải cậu muốn cưỡi tôi à? Cho cậu cơ hội trực tiếp cưỡi."

Dứt lời, Phàn Uyên cứ như vậy ôm Cố Dương đi ra ngoài.

Lối ra sân bay chật kín người, Cố Dương xấu hổ đến mức không ngẩng mặt khỏi cổ Phàn Uyên suốt quãng đường.

Đến tận khi lên xe taxi, cậu mới từ trên người Phàn Uyên leo xuống. Cho dù mông lại đau cũng không chịu ngồi lên người hắn.

Phàn Uyên trêu cậu: "Không cưỡi nữa?"

Cố Dương liếc qua chú tài xế, lập tức che miệng Phàn Uyên không cho hắn nói.

Phàn Uyên đôi môi dán vào lòng bàn tay Cố Dương, cậu có thể cảm nhận rõ ràng độ cong của khoé môi.

Cậu biết Phàn Uyên đang cười, hơi thở nóng bỏng phun vào lòng bàn tay cậu. Cái nóng ấy dường như mang theo nhiệt độ cực cao từ bàn tay chui vào tận sâu trong lòng.

Nhiệt độ trái tim cậu tự nhiên dâng lên, ngay sau đó cả hai chân cũng vậy.

Cố Dương nghĩ thầm không ổn, lập tức thả tay xuống, ấn ấn hai chân của mình.

Phàn Uyên nhanh chóng nhận ra vấn đề và hỏi: "Cậu phải biến đổi ?"

Cố Dương oan ức gật đầu, hơi oán giận nhìn Phàn Uyên.

Phàn Uyên phớt lờ chút giãy dụa nhỏ bé của Cố Dương, ôm cậu vào lòng dỗ dành nhẹ nhàng như dỗ trẻ con.

"Nhịn một chút, sắp đến khách sạn rồi."

 

Trên đường đi người lái xe lén lút nhìn ra đằng sau qua gương mấy lần, trong lòng khinh thường, không quản lí được biểu cảm mà biểu hiện ra mặt.

  

Đến khách sạn, Phàn Uyên ôm Cố Dương xuống xe, lúc quay người tầm mắt rơi xuống trên người hắn, lạnh lẽo đến tận xương.

 

Người lái xe sợ hết hồn, đạp ga phóng đi luôn. Kết quả đến khúc cua hắn bị cảnh sát giao thông chặn lại vì không giảm tốc khi rẽ.

     

Phàn Uyên ôm Cố Dương vào căn phòng trường học đã đặt. Hai chiếc giường đơn nhỏ hẹp đặt cạnh nhau, không gian không rộng lắm.

 

Cố Dương cố nhịn đến khi Phàn Uyên đóng cửa, hai chân lập tức biến thành đuôi cá màu xanh biếc nổ tung quần.

 

"Quần của mình!"

 

Phàn Uyên khóa kỹ cửa, ôm Cố Dương xem qua buồng tắm.

   

Buồng tắm của khách sạn ngay trong phòng, cách ra một không gian hình hôp, bên trong chỉ có một vòi hoa sen cơ bản, vẫn là dùng kính trong suốt.


Cố Dương nhìn vòi hoa sen, vẫy đuôi vỗ cánh tay Phàn Uyên.

   

 "Làm sao bây giờ? Không có bồn tắm!"


Nói xong mấy viên ngọc trai nhỏ cũng đi theo rớt xuống, Cố Dương đưa tay đỡ nhưng không kịp, nó vẫn rơi xuống đất.


Âm thanh lanh lảnh khi những viên ngọc trai rớt xuống giống như một cái công tắc, khiến người khi biến thành người cá sẽ rất nhạy cảm như Cố Dương bật khóc to. 


Cậu bám vào cổ áo Phàn Uyên, đuôi vỗ loạn, hai mắt đỏ hoe, không ngừng lên án, nói vài lời lung ta lung tung không có lô-gíc.

     

"Không có bồn tắm, không có nước, thật khó chịu!"

  

 "Mình chán ghét cậu, không cho mình sinh bé người cá!"


 "Mình muốn một bé người cá!"

 

Phàn Uyên lúc này mới phát hiện Cố Dương không chỉ là biến thành người cá, mà còn bước vào kì sinh sôi nảy nở kịch liệt.


Cố Dương nắm ống tay áo Phàn Uyên, rồi túm cổ áo của hắn, ngón tay bấm lên vai Phàn Uyên, để  lại mấy cái dấu tay.


Phàn Uyên đặt Cố Dương trên giường đơn, đang định đứng dậy đã bị Cố Dương tóm chặt ống tay áo.

 

"Cậu muốn đi đâu? Cậu không được đi, mình không muốn cậu đi, cậu phải cho mình sinh bé người cá!"


Phàn Uyên nhín thấy đuôi mắt Cố Dương ửng hồng, rõ ràng ý thức đã mơ hồ vẫn kéo chặt hắn bằng cả hai tay.


Phàn Uyên bó tay rồi, không còn cách nào ngoài cởi áo khoác, áo khoác vừa cởi ra, đôi mắt sắc bén của Cố Dương lập tức bắt được ống tay áo sơ mi Phàn Uyên.

 

Lần này Phàn Uyên đã chuẩn bị trước, thẳng thắn, dứt khoát cởi luôn cả áo sơ mi, trần truồng đi buồng tắm.


Hắn cầm khăn nhúng vào nước, không vắt khô, trực tiếp cầm ra ngoài.


Quay người lại đã thấy Cố Dương nằm lỳ  trên giường, hai tay ôm chặt cạnh giường, oan ức ỷ lại nhìn hắn, giống như đứa nhóc đáng thương bị bỏ rơi.

Thấy Phàn Uyên trở về, cậu lập tức nhếch lên khóe miệng mỉm cười tự hào.

Như đang nói: Xem đi! Cậu không nỡ lòng để mình lại mừ!

Cố Dương vỗ vỗ đuôi cá, ý bảo Phàn Uyên lại gần một chút, cậu muốn túm ống tay áo Phàn Uyên.

Đáng tiếc bây giờ Phàn Uyên đang "nude", không có áo cho Cố Dương túm, cậu chỉ đành kéo thắt lưng của Phàn Uyên.

Phàn Uyên mặc kệ Cố Dương kéo thắt lưng mình, khom lưng quấn khăn tắm sũng nước lên đuôi cậu.

Khăn tắm còn mang theo nhiệt độ của nước ấm, quấn lên cái đuôi đang khô khốc của cậu rất thoải mái.

Cố Dương ngoan ngoãn không vỗ đuôi nữa, bám thât lưng Phàn Uyên nằm nghiêng bên giường, hai má ửng hồng, thần sắc mê ly, trên mặt còn tỏ vẻ cực kì hưởng thụ.

Bây giờ Cố Dương mới có chút gần giống một nàng tiên cá xinh đẹp yên tĩnh trong truyện cổ.

Nhưng cậu chỉ yên tĩnh được hai phút lại bắt đầu làm ầm ĩ.

Tay này kéo thắt lưng Phàn Uyên, tay kia nắm cánh tay hắn đung đưa qua lại, giống như đang mong chờ muốn gì đó.

Phàn Uyên đè cậu nằm yên, đôi mắt đen tối nặng nề, khẽ hỏi:

"Cậu còn muốn gì?"

Cố Dương nhìn mặt Phàn Uyên gần trong gang tấc, thân thể cậu run lên, nhỏ giọng nói:

"Muốn ôm một cái cơ."

Phàn Uyên không nói thêm nữa, giang tay ôm lấy cậu, khăn tắm trên người Cố Dương rơi xuống, ẩm ướt đệm giường, Phàn Uyên nằm trên đó, quần áo cũng ướt đẫm.

Cố Dương nằm trong vòng tay Phàn Uyên, hai má dán vào lồng ngực hắn, làn da mát mẻ làm cho cậu thoải mái híp cả mắt, được một lúc lại bắt đầu nghịch ngợm.

Lúc này Phàn Uyên thật sự rất kiên nhẫn, chiều Cố Dương nghịch thế nào cũng được.

Cố Dương ngồi dậy, cởi áo của chính mình ra, để nửa thân trần giống Phàn Uyên sau đó trở về nằm trong vòng tay hắn, dán sát vô lồng ngực Phàn Uyên vui vẻ cọ cọ 

Phàn Uyên im lặng nằm một phút, đột nhiên bật dậy mặc áo vào.

Cố Dương không hài lòng, cậu kéo tay áo Phàn Uyên, oan ức càu nhàu:              

"Không được, mình không thích vậy."

Lần này Phàn Uyên nói gì cũng không chịu chiều ý Cố Dương nữa, hắn luồn tay vào trong khăn tắm, đặt tay trên mông cậu bấm một cái.

Cố Dương run lên, ngay lập tức dừng lại.

Cho dù cậu biến thành người cá, chỗ nên đau vẫn sẽ đau.

Phàn Uyên không rút tay về, ấn chỗ đó doạ Cố Dương.

Cố Dương thành thật, Phàn Uyên cũng mệt mỏi rồi, hắn ôm cậu, hai người không biết từ lúc nào đã say giấc nồng.

Sắc trời dần tối, khi Cố Dương mở mắt ra, đầu cậu vẫn còn mơ hồ.

Cậu đợi một lúc mới tỉnh táo, phát hiện mình và Phàn Uyên đang nằm chung một cái chăn.

Hai mắt Phàn Uyên nhắm chặt, hô hấp ổn định, chưa tỉnh dậy.

Cố Dương lặng lẽ cử động, cậu giật mình nhận ra bàn tay Phàn Uyên vẫn để trên mông mình.

Trái tim đập nhanh dữ dội, cậu cẩn thận từng li từng tí một từ trên giường trượt xuống, vừa ra khỏi ổ chăn cái lạnh đã đập vô mặt.

Cố Dương nhìn hai bên, không thấy vali đâu, nhẹ nhàng kéo chăn trên người Phàn Uyên trùm lên người mình.

Chăn rời đi để lộ cơ thể Phàn Uyên.

Cố Dương thở phào nhẹ nhõm, Phàn Uyên có mặc quần áo, chỉ là không cài khuy thôi.

Nhưng tại sao cậu lại chen chung một giường với Phàn Uyên?

Cố Dương quay người, nhìn thấy bãi chiến trường trên chiếc giường còn lại, ráp trải giường nhăn nheo, chăn ném ra đất,...

Cậu kinh ngạc đi đến chạm vào nó, ẩm ướt.

Ẩm ướt!?

Chuyện gì đã xảy ra?

Lẽ nào cậu…

Cha mạ ơi!

Cố Dương còn chưa tỉnh táo lại thì thấy một cánh tay đã đặt lên vai mình, sau đó cậu bị ôm eo ngã về phía sau.

Cậu bị Phàn Uyên kéo về giường, ngã ngồi trên đùi hắn.

Giọng Phàn Uyên rất buồn ngủ: " Làm gì vậy? Sáng mai thi rồi, mau ngủ đi."

Cố Dương không quay người, muốn thoát khỏi vòng tay Phàn Uyên.

"Mình ngủ giường khác cũng được."

Phàn Uyên ôm chặt Cố Dương: " Ướt như vậy cậu định ngủ kiểu gì?"

Nếu là bình thường Cố Dương rất vui vẻ ngủ chung với Phàn Uyên.

Nhưng bây giờ cậu không nhớ rõ kí ức khi thành người cá, ngại ngùng không dám ngủ chung, đành từ chối.

"Mình thay ráp trải giường là được, khách sạn chắc sẽ có."

Phàn Uyên đã thanh tỉnh hơn, cười nhạo một tiếng, đặt cằm trên vai Cố Dương.

"Cậu được lắm Cố Dương, trước đó không phát hiện cậu là người vô tình như vậy, dùng xong thì vứt?"

Một tiếng sấm nổ đùng đoàng bên tai Cố Dương.

Dùng xong thì vứt?

Dùng cái gì?

Cậu đã dùng gì?

Cố Dương cứng ngắc quay đầu, mặc kệ chiếc chăn rơi xuống từ trên cơ thể mình, đối diện với đôi mắt đen láy của Phàn Uyên, cả người dần dần nhuộm một màu đỏ nhàn nhạt. 

“Mình và cậu...:”

Phàn Uyên cười khẽ, lặp lại lời cậu:

“Tôi và cậu?”

Cố Dương mím môi: “ Vậy, cái kia…?”

Giọng điệu Phàn Uyên cố ý trêu đùa: “Cái gì?”

Cố Dương duỗi hai ngón tay ra, chọc vào nhau, đầu ngón tay ửng hồng.

“Cái đó đó.”

Phàn Uyên nhặt cái chăn rơi xuống, quấn Cố Dương từ đầu đến chân kín mít, ôm cậu lên giường nằm đè lên.

“Cố Dương, trong đầu cậu ngoài việc nghĩ mấy chuyện lung tung này có nghĩ việc sáng mai thi rồi không?”

Cố Dương bị áp trong chăn không thể di chuyển, mờ mịt trả lời: “Ơ?”

Phàn Uyên ôm cuộn chăn nào đó, gác chân lên.

"Không có gì, ngủ đi."

Cố Dương nằm một lúc, bỗng nhiên hiểu ra cái gì, cong người chôn trong trong im lặng kêu rên.

Phàn Uyên nhìn cuộn chăn trước mặt, mỉm cười ẩn ý.

Màn đêm thăm thẳm, trời vẫn chưa sáng.

     Tác giả có lời muốn nói: Phàn Uyên: Tôi rất nghiêm túc.

     Cố Dương: Tui cũng vậy.

Editor: Phòng hai giường, một giường để làm chuyện ai cũng biết, một giường để ngủ, rất tuyệt vời xin cám ơn =))))))

2 nhận xét:

  1. Hơ, hình như chỗ Phàn Uyên hỏi Cố Dương có phải sắp biến thành cá không bị mất một đoạn rồi ấy ạ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng, bị lỗi nên mất đoạn, để mình cập nhật lại ạ

      Xóa