Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[MHCTSVCK] Chương 2

Trong nháy mắt, khuôn mặt Chu Hựu trắng bệch, hắn không thể tin, nhìn Hạ Thịnh Quang.

Hạ Thịnh Quang lại xem đây là chuyện rất bình thường, xung quanh có gì cũng không có liên quan đến cậu, kể cả biểu cảm khổ sở của Chu Hựu.

Chu Hựu trầm mặc lâu, nói: "Tôi, tôi không có..."

Hạ Thịnh Quang bĩu môi: "Được thôi, anh nói không có là không có. Anh chẳng những là đồng tính biến thái, mà còn lại một kẻ đồng tính nói dối. Gặp sau."

Hạ Thịnh Quang bước vài bước, thì bị Chu Hựu chạy theo nắm lấy cổ tay.

Hạ Thịnh Quang: "Làm sao?"

Chu Hựu nắm lấy cổ tay cậu, liều chết hỏi: "...có cần rõ ràng như vậy không?" Cho dù đến lúc này, hắn cũng không dám hỏi rõ ràng, Chu Hựu là một người đàn ông như vậy, hèn nhát.

Hạ Thịnh Quang xoay người đi đến chỗ bên cạnh: "Chúng ta đang chắn đường người khác."

Chu Hựu bước đi theo sau cậu.

Hạ Thịnh Quang bình thản nói: "Tôi không phải kẻ ngu."

"Anh thật sự nghĩ rằng tôi không biết chuyện anh thích tôi ư? Chỉ cần cười với anh một cái anh liền vui vẻ, hơi lạnh nhạt với anh thì anh lại thấp thỏm lo lắng, chỉ cần nhìn cũng biết anh thích tôi."

"Anh biết cảm giác bên cạnh mình có một người đồng tính và hắn rất yêu anh không? À chắc anh không biết, cảm giác đó rất khó chịu, rất phiền. Anh hiểu chứ"

Mỗi một câu nói của cậu, như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Chu Hựu.

Chu Hựu cảm thấy được cổ họng như nhét những mảnh đinh vụn, hắn hèn kém nói: "Xin lỗi..."

Hạ Thịnh Quang hào phóng trả lời: "Không sao, dù sao ngày mai cũng là ngày đi làm cuối cùng rồi. Bye bye."

Sau khi KO Chu Hựu, cậu quay người, xuyên qua đám đông vào chuyến tàu. Chu Hựu bị cản ở bên ngoài, không thể đuổi theo được.

Triệt để vứt bỏ gả đồng tính ngốc nghếch thật thà ra sau gáy.

Ngày thứ hai, Hạ Thịnh Quang như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi làm.

Cậu bước vào phòng nhân viên thay đồ, cửa không khóa, đẩy cửa đi vào, Chu Hựu đang thay quần áo, không mặc áo. Chu Hựu vóc người cường tráng, vừa nhìn đã biết mỗi ngày đều làm việc rèn luyện.

Hạ Thịnh Quang đột nhiên đẩy cửa bước vào, Chu Hựu thấy cậu, bị dọa sợ, hoảng loạn giống như vừa làm một việc gì sai.

Hạ Thịnh Quang bày ra nụ cười ngào đường công nghiệp: "Hựu ca, chào."

Chu Hựu bị cậu làm cho bối rối, tâm lý loạn tung tùng phèo: "... Chào buổi sáng."

Thậm chí chỉ có như vậy thôi, Chu Hựu cũng nghĩ rằng thiếu niên độc miệng tối hôm qua chỉ là một ác mộng.

Thậm chí Hạ Thịnh Quang ở trước mặt hắn cởi đồ.

Lưng trắng của thiếu niên hoàn toàn lộ ra trước mặt hắn, cả khuôn mặt Chu Hựu đỏ bừng, miệng lưỡi khô khốc, hắn muốn liếm, ánh mắt không biết nên dừng ở chỗ nào.

Hạ Thịnh Quang đồng phục của quán cafe, lúc mặc tạp dề, cậu đưa lưng về phía Chu Hựu nói: "Hựu ca, giúp em một chút được không?"

Chu Hựu cứng đờ đi tới, cho buột tạp dề cho cậu.

Chu Hựu đứng ở phía sau thiếu niên, cho dù tận lực không tới gần, cũng có thể ngửi thấy được mùi sữa tắm thơm mùi bạc hà trên người Hạ Thịnh Quang, sạch sẽ trong veo.

Chu Hựu buột một chiếc nơ bươm xinh đẹp, như là đang buộc cho con rối xinh đẹp nhất của riêng hắn, nói: "Được rồi."

Hạ Thịnh Quang nói: "Cảm ơn."

Hạ Thịnh Quang lại trở nên ngoan ngoãn, tâm hắn lập tức mềm nhũn.

Hạ Thịnh Quang xoay người, đưa mắt sang nhìn hắn, nói: "Vẫn luôn dùng ánh mắt biến thái đó nhìn tôi. Anh nghĩ tôi sẽ không cảm nhận được ư?"

Chu Hựu: "..."

Chu Hựu cảm nhận được màng nhĩ mình như bị đâm thủng, sau một lúc, những chiếc đinh nhọn, sắt bén đang đâm vào đầu quả tim của hắn, đau không? Đau...

Hạ Thịnh Quang làm sao có thể dùng gương mặt đáng yêu như thế lại nói ra những lời độc địa như vậy?

Câu nói ngày hôm qua đã làm hắn mất ngủ một đêm, quả nhiên không phải giấc mơ nào của hắn cả.

Hạ Thịnh Quang so với hắn thấp hơn nửa cái đầu, nhưng có cảm giác cậu mới là kẻ từ trên cao nhìn xuống:

"Có phải anh thường xuyên nhìn lén tôi thay quần áo? Nghe nói mấy người đồng tính đều rất biến thái, sẽ làm ra cái việc buồn nôn như vậy."

Chu Hựu bị cậu châm chọc, đầu ngón tay run run, hắn đau lòng xấu hổ, muốn chui xuống lỗ, cảm thấy được chính mình thật sự là cái loại cặn bã bệnh hoạn, cần có người giết ngay tại chỗ.

Hắn muốn chạy trốn, lại bị Hạ Thịnh Quang nhìn, chân không tự chủ đứng yên.

Hiện tại phủ nhận cũng không thay đổi được gì.

Chu Hựu khô khan trầm nói: "... Em cần gì nói những lời khó nghe như vậy."

"Tôi chưa từng làm việc như vậy."

"... Tôi nào dám đụng vào em."

Hạ Thịnh Quang tiếp tục đùa hắn, nhắc lại quá khứ: "Có đúng không? Tôi không tin. Ngày hôm qua anh đã nói dối đấy thôi."

Chu Hựu sốt ruột mà nói: "Thật sự không có."

Thời điểm Hạ Thịnh Quang đến gần hắn, chỉ cần hắn cuối xuống đã có thể hôn rồi, cậu lại giả vờ lương thiện nói: "Hựu ca, xin lỗi nha, lời của em có phải làm anh đau lòng không? Em thật sự không có ý kiến gì với đồng tính đâu."

Trái tim Chu Hựu bị cậu trêu đùa quá nhiều lần, hiện tại không rõ là thiên đường hay địa ngục nữa rồi.

"Em chỉ là không nghĩ tới người thích mình là đàn ông, nam thì sao yêu nam được? Đây không phải là trái với tự nhiên sao?"

"Em nói biến thái ở đây cũng bình thường thôi mà nhỉ. Bởi vì thái độ của anh hơi kì lạ với em."

"Anh có thể nói cho em tại sao anh đồng tính không?"

"Anh xem, thân thể chúng ta cấu tạo giống nhau như đúc, em cũng không có bộ ngực mềm mại, phía dưới còn có một cây gậy. Hah, vì sao mặt anh đỏ vậy?"

Chu Hựu cảm thấy mình bị bé trai đáng yêu trước mặt bức đến đường cùng.

Chu Hựu nói: "Tôi không biết... Tôi từ nhỏ đã thích nam. Tôi yêu em."

Hạ Thịnh Quang nói: "Anh thích cái gì ở tôi? Tôi vừa tới làm đã nhận ra ánh mắt của anh nhìn tôi không hề bình thường chút nào. Lúc đó anh cũng không biết rõ tôi đúng chứ? Tôi chỉ cảm thấy anh yêu là yêu gương mặt này, yêu thân thể này. Thật là ngu ngốc."

Chu Hựu càng sốt ruột, viền mắt hắn đỏ lên: "Em đừng nói nữa."

Bị dồn vào đường cùng, Chu Hựu đau lòng như cắt hỏi: "Nếu là như vậy, tại sao mỗi ngày em đều đồng ý đi chơi với tôi? Đưa đồ cho em, em cũng không từ chối?"

Hạ Thịnh Quang vẫn ung dung, không nhanh không chậm hỏi ngược lại: "Chu Hựu, tôi có kêu anh làm cho tôi sao?"

Chu Hựu nói không ra lời.

Hạ Thịnh Quang nói: "Hiện tại tôi có một cái tên gọi để gọi loại người như anh đấy, anh biết không? Là chó. Anh chính là một con chó ngoan."

"Tôi có chủ động tìm anh mời đi xem phim ư? Có cần anh mời cơm tôi ư? Có cần anh giữ bánh rồi đem cho tôi ư?"

Hạ Thịnh Quang lắc tay: "Tôi không có, một lần cũng không có."

"Là anh thèm khát tôi."

"Là anh đơn phương thèm muốn tôi, thì tôi nhất định phải đáp lại ư?"

Chu Hựu cảm thấy khó thở, từ đầu tới đuôi đều là hắn tự rước lấy nhục sao?

Tuy rằng hắn nhiều ít có nhận ra Hạ Thịnh Quang không hề ngây thơ như khuôn mặt của cậu, nhưng hắn cũng không nghĩ tới Hạ Thịnh Quang có thể độc miệng đến như vậy.

Chu Hựu hít sâu một hơi, đem trái tim rỉ máu bình tĩnh lại, nói: "Tôi chưa bao giờ mong em có thể đáp lại. Chỉ là có thể chọc em cười một chút, tôi cũng cảm thấy vui vẻ."

Hạ Thịnh Quang nói: "Ồ? Ý anh là anh không hề có ý đồ gì khác?"

Tại sao đứa nhỏ này mở miệng liền chọt vào vết thương của người khác vậy?

Những ảo tưởng trước kia đều không giống cậu chút nào ư?

Trên đời thật sẽ có người không có lý do nào mà vẫn đối tốt với người khác sao?

Lúc Hạ Thịnh Quang cười với hắn, hắn đã rất nhiều lần ảo tưởng rằng hai người họ sẽ nắm tay yên bình bên nhau, hắn muốn từ từ tiếp cận, không thể doạ con thỏ bé nhỏ như vầy chạy được.

Hạ Thịnh Quang khả ái như vậy, nhưng hắn thì nhìn thôi, sờ một cái cũng không dám, chỉ dám giữ một khoảng cách mà nhìn trộm, len lén tặng đồ ăn cho cậu.

Chu Hựu là thật bị bức đến không còn cách nào, hắn đưa tay ra, nhấc lên Hạ Thịnh Quang.

Hạ Thịnh Quang đột nhiên bị nhấc lên: "Anh làm gì? Tôi biết ngay anh chỉ là một tên biến thái thôi mà."

Chu Hựu gấp đến độ đôi mắt đều đỏ, hắn đem người đặt lên trên bàn.

Hạ Thịnh Quang ngồi ở trên bàn, trợn tròn mắt.

Chu Hựu vành mắt đỏ lên nhìn cậu, đến nước này rồi, hắn cũng không đành lòng nói một câu nặng lời với cậu: "Tiểu Quang, em đừng chọc tôi."

"Đơn giản là em không thích tôi, tôi biết rồi. Tôi sẽ không bao giờ quấy rầy em."

"Em cảm thấy được tôi là... Tôi là một con chó, làm em không thoải mái, vậy tôi sẽ không làm em khó chịu nữa, tôi sẽ thử…không yêu em nữa."

Nói xong.

Không đợi Hạ Thịnh Quang chơi đùa với hắn nữa, Chu Hựu bỏ chạy.

Ngày cuối cùng làm tại loveholic cafe.

Chu Hựu không hề xuất hiện.

Bà chủ, cũng chính là mẹ Chu Hựu, thanh toán tiền lương một tháng cho cậu.

Hạ Thịnh Quang luôn cảm thấy thiếu gì đó, nhìn xung quanh, không thấy Chu Hựu, hỏi: "Dì à, Hựu ca đâu?"

Bà chủ nói: "Nó nói mệt, nên về nhà sớm rồi."

Hiếm lắm mới thấy chán ngắt như vậy.

Lại phải đi tìm một món đồ chơi mới rồi.

Thật tẻ nhạt.

Trước ngày đi học còn một tháng.

Hạ Thịnh Quang ở nhà hai ngày, hết ngủ, rồi lên mạng tán gẫu, chơi game, xem phim hoạt hình phim truyền hình, từ sáng đến tối, một người để nói chuyện cũng không có.

Đảo mắt đến ngày sinh nhật của cậu.

Hạ Thịnh Quang ngủ thẳng đến buổi trưa, trong nhà không có bất kỳ ai.

Em gái cậu nói muốn đi Disney chơi, ba ba cùng mẹ kế mang theo cô, hiện tại cả nhà đều bên Mỹ.

Hạ Thịnh Quang nhìn thấy tấm ảnh gia đình trên bàn, cậu đứng ở một bên, như là một người ngoài.

Cậu cầm lấy khung ảnh, thật muốn đập nó.

Hạ Thịnh Quang thả khung ảnh xuống, mở group bạn học gửi tin nhắn: 【 ngày hôm nay sinh nhật tao, tao mời khách, có đi không? Không cần quà. 】

~~~

Hai giờ sáng.

Chu Hựu không ngủ được, hắn nhìn món quà tự tay hắn gói trên bàn.

Lúc trước Hạ Thịnh Quang có một lần nói qua ngày sinh nhật, hắn luôn luôn ghi nhớ kỹ trong tâm, tỉ mỉ lựa chọ quà, nhưng món quà chưa được tặng đến người cần tặng, thì hai người đã…

Nên ngủ.

Chu Hựu đặt chuông báo thức.

Bỗng có chuông điện thoại, người gọi điện tên chính là 【 Tiểu Quang 】.

Chu Hựu sợ hết hồn, thấp thỏm nhận điện thoại: "... Alo?"

Hạ Thịnh Quang được sủng mà kiêu, há mồm chỉ huy hắn: "Chu Hựu, tôi uống say, anh tới đón tôi một chút."

Chu Hựu bị làm khó dễ nói: "Chúng ta không phải đã nói không gặp lại sao? Em làm thế tôi càng muốn em hơn."

Hạ Thịnh Quang cây ngay không sợ chết nói: "Tôi chưa nói tôi không cho anh đụng vào tôi. Là tự anh nói."

Tại sao đứa nhỏ này có thể tùy tiện như vậy? Chu Hựu tức giận.

Hạ Thịnh Quang không có sợ, không nhịn được hỏi: "Anh rốt cuộc có đến đón tôi hay không? Không đến thì nói."

"Tôi đi tìm người khác."

Chu Hựu như bị kéo căng dây xích chó, nhanh chóng nói: "Tôi đi."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét