Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[MHCTSVCK] Chương 1

"Một phần kem vani cùng với dâu tây socola, một ly nước ép nha, tổng cộng là 57 tệ. Ngài là chi trả bằng tiền mặt hay là quét mã?"

"Tích."

“Cảm ơn đã đến, lần sau lại đến ạ."

Hạ Thịnh Quang năm nay mười tám tuổi, trên người đang mặc bộ đồng phục áo sơ mi trắng, quần đen khá dài, quấn quanh eo là chiếc tạp dề xanh đậm, có thêu chữ loveholic cafe.

Cậu có một gương mặt trái xoan, đôi mắt cong cong như đang cười, mà lúc cười thì hai bên má lộ ra lúm đồng tiền, cậu giống như ánh nắng sớm vào mùa hè, nhẹ nhàng sạch sẽ cũng đầy năng lượng. Cao một mét bảy, không quá cao nhưng cũng không hề thấp.

Gần đây các cô gái đến đây ngày càng đông, chủ yếu để nhìn anh nhân viên đẹp trai mới đến làm.

Thậm chí có người còn đùa rằng cậu có thể đi casting làm idol, nhất định sẽ đậu.

Người khách rời khỏi cửa hàng.

Rốt cuột có thể tan tầm về nhà, Hạ Thịnh Quang xoa hai bên má, do phải cố cười nhiều quá nên giờ hai bên đều khá đau.

Một chàng trai quắc quắc tay với cậu: "Tiểu Quang."

Hạ Thịnh Quang nở nụ cười, con ngươi dường như phát ra ánh sáng, làm cho chàng trai cảm giác rằng tất cả những gì ngọt ngào của đêm hè đều hiện hữu trong mắt cậu: "Hựu ca."

Chàng trai này là ông chủ chỗ làm với cậu, tên đầy đủ gọi Chu Hựu.

Lúc mới gặp, cậu cảm thấy gương mặt Chu Hựu không phải là loại đẹp trai gây chú ý, mà làm chung hai ngày cậu mới thấy Chu Hựu rất trưởng thành, ngũ quan rất đẹp, chỉ là hợp lại thì nó lại bình thường, nói như thế nào đây nhỉ, giống như một mụn nhọt thành thật.

Nói thật lòng, Hạ Thịnh Quang kỳ thực có chút không để Chu Hựu vào mắt

Một người đã tốt nghiệp đại học, lại về nhà giúp đỡ gia đình, làm cái công việc dành cho bọn học sinh cấp ba như thế này, không có chút tiền đồ nào.

Thật sự là một người thất bại, Hạ Thịnh Quang nghĩ.

Nửa tháng nữa chính là sinh nhật mười tám tuổi của cậu.

Cũng chính là lúc cậu trở thành người lớn thật sự.

Chu Hựu đem một hộp bánh ngọt đã được gói kĩ cho cậu, vừa tiếp xúc ánh mắt của cậu, đôi mắt hắn nóng lên, giống như bị đốt nên làm ra bộ dáng muốn nhìn cậu nhưng không dám nhìn: "... Đây là bánh hôm nay bán không hết, em mang về ăn đi."

Hạ Thịnh Quang không khách khí nhận, cố ý nhìn chằm chằm hắn, ngọt ngào nói: "Cảm ơn ông chủ."

"Ông chủ, mỗi ngày anh đều đưa bánh cho em thể này em sẽ mập mất."

Chu Hựu nghe xong, giống như chú chó vừa gây họa cho chủ: "A? Kia, kia..."

Hạ Thịnh Quang cười hì hì: "Em sẽ chăm chỉ làm việc để tiêu hao calo nhaa."

Chu Hựu lỗ tai đều hồng lên. Ngốc đến nổi bong bóng.

—— Chu Hựu yêu thích cậu.

Hạ Thịnh Quang đến loveholic cafe làm việc hai ngày, đã bắt đầu nghi ngờ chàng trai này có phải thích mình hay không.

Dần dần xác nhận.

Không phải có câu nói như thế này sao?

Trên thế giới có ba thứ không thể giấu được: nghèo túng, bệnh tật và tình yêu. Càng giấu càng lộ.

Chắc Chu Hựu nghĩ hắn giấu rất tốt sao?

Hạ Thịnh Quang nghĩ.

Cậu về đến nhà, mở hộp bánh ra, bên trong là một phần tư bánh Mousse, mặt trên trang trí kem cùng với việt quất.

Đây là loại bánh ngon nhất trong cửa hàng của họ.

Mỗi ngày cung không đủ cầu, sao có thể còn dư.

Nhất định là Chu Hựu đặc biệt vì cậu mà giữ lại.

Bởi vì ngày hôm qua cậu đã khen chiếc bánh này ngon.

Hạ Thịnh Quang đắc ý cắm chiếc nĩa lên bánh, đưa vào trong miệng, hương vị ngọt ngào lan tràn đầy khoang miệng.

Ăn ngon thật.

Lời cậu nói vu vơ thôi cũng được một người đặt lên đầu quả tim, cảm giác này thật thỏa mãn.

Nhưng mà người đó lại là con trai.

Đây là lần đầu tiên cậu được một người con trai thích.

Lúc đó cậu thử thăm dò, chỉ vừa nói câu đầu tiên, mặt Chu Hựu đã bắt đầu đỏ lên, cậu liên biết, haha, hắn quả nhiên thích cậu.

Tuy rằng xu hướng tính dục của cậu không vấn đề gì nhưng cảm giác được hơn người khác, cùng tự luyến bắt đầu lan tràn trong suy nghĩ của bản thân.

Quả nhiên mị lực của cậu khiến cả nam lẫn nữ say đắm.

Bởi vì đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác khó có này, cho nên cậu không hề đâm thủng tờ thấy trắng này, vẫn duy trì một khoảng cách đúng mực, vừa hưởng thụ sự chăm sóc yêu thương của Chu Hựu.

Chu Hựu vừa nhìn thấy cậu, sẽ ăn nói vụng về, lúc đầu chỉ có thể nói lắp bắp, hiện tại đã khá hơn một chút. Cậu ở cửa hàng này làm công, mấy việc nặng nhọc bẩn thỉu đều không đến tay, Chu Hựu làm tất. Đôi lúc “vô ý” làm sai, cũng sẽ không bị mắng.

Lúc đầu cậu chọn chỗ này làm thêm, chỉ vì đồng phục chỗ này nhìn khá đẹp thôi, không nghĩ lại gặp chuyện thú vị như vầy.

Sáng sớm.

Hạ Thịnh Quang bước ra khỏi nhà, nhà cậu nằm trong một tiểu khu biệt thự ở trung tâm thành phố, cha cậu mở công ty, đương nhiên cậu có rất rất rất nhiều tiền ăn vặt, chỉ là cảm thấy nhàn rỗi quá nên cậu mới đi làm thêm. Mà tiền làm một tháng không đủ cậu chi tiêu trong một ngày.

Đứng chờ tàu điện ngầm đi đến chỗ làm, bây giờ đã chín rưới.

Mặt trời nóng rực đã treo lên màn trời xanh thẳm của bầu trời.

Ánh nắng chói chang.

Những tiếng xì xào, ồn ào không ngừng vang lên.

Đúng là một mùa hè đáng ghét.

"Em đến rồi." Chu Hựu mở cửa sắt, lúc kéo cánh cửa ra vang lên âm thanh của kim loại "Ăn sáng chưa?"

Hạ Thịnh Quang giả vờ ngượng ngùng sờ đầu mũi một cái: "Ngày hôm nay em ngủ quên nên vội vàng qua đây, không có ăn."

Chu Hựu cao hứng nói: "Không ăn sáng là không được. Không sao, tôi vừa nướng bánh xong, còn có bình sữa bò mới với salad."

Hạ Thịnh Quang: "Cảm ơn Hựu ca."

Nụ cười của cậu thật ngọt ngào, bên trong tâm là một tiểu quỷ đang điên cuồng nhảy nhót, hả hê.

Cậu chắc chắn rằng Chu Hựu sẽ làm bữa sáng cho mình, cho nên mới không ăn.

Trong nhà không ai nấu cơm cho cậu, bữa sáng mua ở của hàng làm sao ngon bằng đồ ăn mà Chu Hựu làm, tuy đầu óc hắn có chút khờ khạo nhưng làm việc lại rất linh hoạt.

Hôm nay đã là giữa hè.

Hạ Thịnh Quang ỷ vào Chu Hựu yêu thích mình mà lừa hắn nấu đồ ăn cho bản thân, Chu Hựu mời cậu đi xem phim, chơi game, đi công viên trò chơi, đi thủy cung.

Cậu đều không từ chối lần nào.

Đi, tại sao không đi?

Có người coi tiền như rác, vậy sao cậu không phối hợp.

Chu Hựu không dám chạm vào cậu một lần nào cả.

Lần duy nhất tiếp xúc của hai người là tại trong rạp chiếu phim, Hạ Thịnh Quang ăn xong bỏng ngô của mình, cậu không chút khách khí mò tay sang túi bỏng ngô của Chu Hưu, mò đụng trúng tay Chu Hựu.

Lúc đó Chu Hựu tay run, làm đổ hết túi bỏng.

Ha ha ha ha.

Buồn cười quá.

Đàn ông đồng tính thú vị quá.

Hạ Thịnh Quang nóng lòng chọt thủng tờ giấy này.

Nửa tháng này hai người càng ngày càng thân, giống như bạn tốt có nhau, lúc nào tan việc cũng đi chơi với nhau.

Ngược lại về nhà cũng không ai chờ cậu.

Cùng gã đồng tính thích mình đi chơi cũng có chút thú vị đấy chứ.

Cậu kêu Chu Hựu đi hướng đông, Chu Hựu không dám đi hướng tây, đặc biệt hèn.

Nếu đổi lại là con gái thì làm gì có ai nghe lời như vậy?

Mỗi ngày đều nhắn tin cho cậu "Chào buổi sáng" "Ngủ ngon" "Đang làm gì?" “Ăn cơm chưa?”.

Quá ngu.

Hạ Thịnh Quang mỗi lần nhìn thấy đều buồn cười.

Chu Hựu hỏi hắn: "Tiểu Quang, sắp khai giảng, em học trường đại học nào?"

Hạ Thịnh Quang nói: "Đại học rất xa nơi này. Ah, có khách tới."

Chu Hựu rất muốn biết nhưng hắn không thể ép Hạ Thịnh Quang được, nếu như hắn là một con chó thì lúc này tai cùng đuôi hắn đã rũ xuống rồi.

Nghỉ hè đợt này trêu chọc gã đồng tính này một chút thôi, chứ cậu không thích bị quấn lấy, thật buồn nôn.

Cậu cũng không phải đồng tính luyến ái.

Công việc ngày hè này cũng đã đến lúc kết thúc.

Tan việc, Chu Hựu mời cậu đi xem phim.

Hạ Thịnh Quang đương nhiên đi.

Xem xong, Chu Hựu đưa cậu đến trạm tàu điện ngầm.

Hạ Thịnh Quang ngửi thấy mùi thơm hạt dẻ ngào đường: "Thơm quá."

Chu Hựu lập tức bỏ tiền mua một túi cho cậu.

Hạ Thịnh Quang nói: "Thật là khó lột."

Chu Hựu lột cho cậu ăn.

Phụ cận không có thùng rác, Chu Hựu không ngại ngùng nhét đống vỏ vào túi.

Hạ Thịnh Quang nhét hạt dẻ vào miệng, hai má phình ra.

Chu Hựu cảm thấy cậu thật đáng yêu, lại cảm thấy khó chịu.

Hạ Thịnh Quang ở trước ga tàu điện ngầm dừng lại, nói: "Hựu ca, hôm nay em vui lắm, ngày mai gặp lại nha."

Cậu xoay người bước đi, khó khăn bóc vỏ hạt dẻ, tâm lý ghi nhớ công lao động miễn phí của Chu Hựu.

Phía sau có tiếng bước chân đuổi theo.

"Tiểu Quang."

Hạ Thịnh Quang quay đầu lại, Chu Hựu đứng ở phía sau cậu.

Hạ Thịnh Quang: "Hựu ca, có việc gì sao?"

Chu Hựu lấy hết dũng khí, hỏi: "Cuối cùng em học đại học ở đâu? Có thể nói cho tôi biết không?"

Hạ Thịnh Quang phảng phất có chút cảm động nhưng nhanh chóng phục hồi trạng thái: "Đại học em học ở rất xa."

Chu Hựu buồn bực không hiểu nói: "Lần nào em cũng trả lời như thế."

Hạ Thịnh Quang một mặt vô tội: "Bởi vì em chỉ có thể trả lời như vậy."

Chu Hựu mím môi nửa ngày, mới nghẹn ra vài chữ: "Em cứ như vậy giống như đang gạt tôi..."

Hạ Thịnh Quang gật gật đầu: "Ừ, em đang lừa anh. Anh đã biết vậy sao còn hỏi?"

Chu Hựu ngạc nhiên, đỏ cả mặt, hắn thoáng như một con chó bị chủ nhân vứt bỏ, hoảng sợ hỏi: "Nhưng mà..chúng ta là bạn bè mà? Tại sao muốn lừa tôi? Tại sao không thể nói cho tôi?"

Hạ Thịnh Quang nhíu mày, cậu vẫn là như thiên sứ thân thiết mỉm cười: "Bởi vì anh yêu em."

"Trong lòng anh chắc rõ rồi nhỉ? Đồ biến thái."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét