Edit: Xiao Cao (Tiểu Thảo)
Beta: Tiểu Fú, Aimée
Lúc xuất ngoại là vừa mới thất tình, về nước đã cùng đối tượng đi gặp cha mẹ, Trương Mục nghĩ tới lại cảm thấy vừa hồi hộp lại vừa giống đang nằm mơ.
Cậu đứng dậy ôm lấy Tiêu Tiên, ngửi mùi vị quen thuộc trên người đối phương, thấp thỏm hỏi: ‘’Tiêu ca, cha mẹ anh có dễ tính không? Bọn họ sẽ thích em chứ?’’
Tiêu Tiên dựa lưng vào đầu giường, động tác quen thuộc đem Trương Mục ôm vào lòng, ngón tay đùa nghịch mái tóc ngắn mềm mại của cậu, trầm ngâm nói: ‘’Cha mẹ tôi rất nghiêm khắc. Bọn họ đều có sự nghiệp riêng nên khi còn bé thời gian tôi ở chung với ba mẹ không nhiều, so với việc là vợ chồng thì bọn họ giống bạn bè làm ăn hơn, tương kính như tân(1), đặt lợi ích lên hàng đầu. Yêu cầu của bọn họ đối với tôi khi còn nhỏ rất cao, tôi bị giáo dục nhất định phải ưu tú, thời điểm những đứa trẻ khác vẫn đang chơi đùa tôi đã bắt đầu học các loại ngoại ngữ và kỹ năng. Cha tôi hi vọng tôi sẽ học quản lý công ty để kế thừa sự nghiệp của ông, nhưng tôi lại lựa chọn ngành này, tuổi phản nghịch của tôi tới chậm lại rất mãnh liệt, những năm nay hầu hết thời gian tôi đều ở nước ngoài nên không có nhiều cơ hội gặp mặt họ, coi như yên ổn vô sự.'’
Trương Mục vừa nghe vừa tưởng tượng ngày còn nhỏ của Tiêu Tiên, càng nghĩ càng thấy anh thật thê thảm, nhịn không được bất bình mà tức giận oán giận mấy câu: '‘Cha mẹ anh cũng vô lý quá rồi!(2) Trẻ con vốn nên vui vẻ đùa nghịch, ngoại ngữ với kỹ năng học sớm quá làm gì, không có tuổi thơ tốt đẹp khỏe mạnh thì học nhiều hơn nữa cũng có tốt lắm đâu?'’
Bộ dạng tức giận của Trương Mục chọc cười Tiêu Tiên: ‘’Em là không sợ ba mẹ tôi, còn dám nói xấu bọn họ? Em không lo lắng nếu họ biết được sẽ tức giận à?’'
'’Em cũng chỉ nói với anh, cũng không đi rêu rao ở ngoài.'’ Trương Mục nói xong lông mày nhăn lại, cảnh giác nhìn Tiêu Tiên hỏi: '‘Không phải là anh muốn lén lút đi mách cha mẹ chứ?'’
Tiêu Tiên dừng một lát, thấy Trương Mục nhìn mình ngập ngừng thì cuống cả lên mới vừa cười vừa lắc đầu nói: '‘Không đâu.'’
Trương Mục nghe vậy mới yên tĩnh lại, vừa sốt sắng nhắc nhở Tiêu Tiên: ‘’Nếu cha mẹ anh làm khó em thì anh phải giúp em đấy.’’
Tiêu Tiên thấy buồn cười: ‘’Tôi nói là trước đây, hiện tại bọn họ thay đổi rất nhiều, luôn hi vọng tôi có thể nhanh chóng tìm bạn đời, cho nên em đừng lo lắng, họ nhất định sẽ rất thích em.’’
Trương Mục cười khanh khách(3), mang theo vài phần kiêu ngạo nói: ‘’Dĩ nhiên, em tốt như vậy, ai thấy đều sẽ thích em.’’
Tiêu Tiên rất yêu thích sự tự tin của Trương Mục, nụ cười của cậu cũng cực kỳ thuần túy sạch sẽ, ngay lập tức cúi đầu hôn một cái lên trán Trương Mục.
Trương Mục đỏ mặt, sờ lên trán ngã người vào lồng ngực Tiêu Tiên vừa làm nũng vừa cười: ‘’Ôi, không được! Tiêu thúc thúc vậy mà đi học điều xấu, giở trò lưu manh.’’
Tiêu Tiên dung túng mà nhìn Trương Mục, vỗ nhẹ đầu cậu.
Bạn trai nhỏ quá nghịch ngợm.
Trương Mục ôm lấy vòng eo rắn chắc của Tiêu Tiên, lòng tràn ngập vui sướng, giọng điệu chắc chắn(4) nói: ‘’Tiêu ca, anh yên tâm, em sẽ đối xử với con trai của anh thật tốt. Đợi chúng ta trở về thì đón nó tới. Em từ nhỏ đã đặc biệt có duyên với trẻ con, nhất định có thể cùng nó ở chung vui vẻ với nhau. Em trước đây suy nghĩ nếu có con thì nhất định sẽ đối xử thật tốt với nó, cho nó một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, con trai của anh cũng sẽ là con trai của em, em nhất định sẽ không thiên vị.'’
Cậu nói nghe rất thuyết phục, Tiêu Tiên nhớ tới Tiêu Gia Hữu, đột nhiên thở dài, anh không cho rằng Trương Mục có thể nhanh chóng vui vẻ mà sống chung với Tiêu Gia Hữu, nhưng lúc này không cần thiết áp chế lòng tự tin của Trương Mục.
Có anh ở đây, Trương Mục sẽ không phải chịu bất kỳ một phần oan ức nào.
Tiêu Tiên gật đầu: '‘Ừ, tôi tin em.'’
Đêm tân hôn(5), hai người anh anh em em(6), nói một lúc liền có cảm giác, chỉ muốn dùng thân thể để biểu đạt tất cả tâm tình của bản thân.
Trương Mục cũng rất chủ động phối hợp với Tiêu Tiên, dùng thân thể và ngôn ngữ cùng kích thích Tiêu Tiên, dụ anh tới điên cuồng lại tùy ý.
Thường thì người có bề ngoài càng lạnh lùng tự tin thì nhu cầu phương diện này càng cao, Trương Mục dùng bản thân chứng thực, lời đó thực sự không sai.
Tiêu Tiên mặt ngoài lạnh nhạt cấm dục, khi lên giường lại hoàn toàn biến thành một con người khác.
Hai người ở Mỹ chơi mấy ngày mới chuẩn bị về nước.
Thời kỳ trăng mật, hai người đều rất hưởng thụ cảm giác yêu đương điên cuồng của tuổi trẻ. Bọn họ hẹn hò, hôn môi, ôm nhau bất kể chỗ nào, đến cây ước nguyện để ước, ở trên cầu treo móc lên khóa đồng tâm khắc tên hai người.
Ngày trở về nước, bọn họ xuất phát từ New York.
Đáng tiếc là vừa tới sân bay thì Tiêu Tiên nhận được cuộc gọi khẩn cấp, cần anh nhanh chóng trở lại chủ trì đại cục.
Nơi có chuyện chính là công ty tại New York.
Tiêu Tiên áy náy đầy mặt, nhưng sự tình khẩn cấp, anh cũng không có cách nào bỏ đươc.
Trương Mục biết nặng nhẹ, vội vàng nói: ‘’Anh đi đi, em không sao, em ở trong nước chờ anh.’’
Tiêu Tiên vẫn cau chặt lông màu, suy nghĩ một chút rồi đề nghị: ‘’Không thì em cũng theo anh ở lại đây?’’
Trương Mục lắc đầu nói: ‘’Anh đi công tác, em đi cùng làm gì? Em thật sự không sao, anh bận rộn xong thì mau chóng trở về, em cũng có vài chuyện cần xử lý.’’
Cậu muốn nhân lúc chưa ra mắt phụ huynh mà tìm một công việc ổn định, như vậy lúc giới thiệu tốt xấu gì cũng có thể tăng thêm ấn tượng tốt.
Việc này cực kỳ khẩn cấp, không thể chậm trễ được
Tiêu Tiên thấy Trương Mục kiên quyết thì không nói gì thêm nữa, nghiêm túc dặn cậu chú ý an toàn, sau đó vội vàng rời đi.
…
Bay hơn mười tiếng đồng hồ, Trương Mục từ New York đến thành phố A, dẫm chân lên mảnh đất quê hương, nghe giọng nói quen thuộc của quê hương, tâm tình của cậu cực kỳ kích động.
Về tới thành phố A trời đã chạng vạng tối, Trương Mục kéo hành lý trở lại phòng trọ vệ sinh đơn giản rồi lên giường ngủ bù.
Phòng mà cậu thuê chính là phòng đơn, diện tích không lớn nhưng một người thì vẫn khá thoải mái, hơn nữa ngoại trừ nhà bếp thì phòng trọ này cũng được coi như là chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ (7), khắp nơi đều ấm áp sạch sẽ.
Lúc tỉnh dậy đã sang ngày hôm sau, Trương Mục cùng Tiêu Tiên lúc về nước đã phát tin lên vòng bạn bè. Từ Thanh Huy nhìn thấy nói tới trưa sẽ tới tìm cậu.
Lúc hắn tới nơi, Trương Mục vẫn còn đang đầu đội mũ thân đeo tạp dề dọn dẹp vệ sinh, đi hơn một tháng, gian phòng đã tích đầy tro bụi, dọn dẹp sạch sẽ cũng không dễ dàng gì.
Từ Thanh Huy lớn hơn vài tuổi so với Trương Mục, cũng nhiều hơn cậu mấy phần mị lực của đàn ông trưởng thành, lúc cười lên trông hơi lưu manh, được rất nhiều em gái yêu thích, nhưng đáng tiếc hắn lại thích đàn ông.
Quan hệ của Trương Mục và hắn rất tốt, không khách khí nói hắn tự tiện muốn làm gì thì làm rồi tiếp tục bận rộn.
Từ Thanh Huy nhìn chằm chằm đánh giá Trương Mục, liếc mắt nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón tay.
'’Cậu thật sự kết hôn rồi?’’ Từ Thanh Huy kinh ngạc hỏi, lúc đầu hắn nghi ngờ Trương Mục lừa hắn, dù sao thời gian quá ngắn, rất khó tin được.
Trương Mục gật đầu, cười nói: '‘Đúng, tự dưng tôi lừa gạt anh làm gì.'’
Từ Thanh Huy xác định xong thì kinh ngạc tò mò hỏi: ‘’Động tác của cậu quá nhanh, đột nhiên lại kết hôn! Anh còn đang ở khắp nơi tìm kiếm đối tượng hẹn hò cho cậu đấy. Cậu mau thành thật khai báo cho anh, người kia là ai? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Cậu nhìn trúng người ta ở chỗ nào? Không phải là cậu bị lừa gạt chứ?’’
Trương Mục bị đống câu hỏi liên tiếp của Từ Thanh Huy làm cho hết sức bất đắc dĩ, nghĩ tới Tiêu Tiên thì lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, mặt đầy ý cười nói rằng: ‘’Tôi đâu phải kiểu người dễ bị lừa gạt, anh yên tâm đi, tôi thật lòng muốn cùng anh ấy kết hôn. Tôi lúc đầu cũng không nghĩ tới đâu, nhưng duyên phận kỳ diệu như vậy, muốn ngăn cũng không ngăn được.’’
Lúc cậu nói những lời này biểu tình trên mặt tràn đầy sự ngọt ngào, cả người đều toát ra cảm giác hạnh phúc sáng láng, giống như đang phát sáng vậy.
Từ Thanh Huy chưa từng thấy Trương Mục có biểu hiện như thế này bao giờ, cả cơ thể và tinh thần như đang được chiếu sáng, hắn ngẩn người một lúc rồi mới nói: ‘'Cậu không dễ lừa thì ai dễ lừa, anh sợ cậu chịu thiệt thòi. Cậu có bức ảnh nào không? Đưa anh xem một chút, tránh cho lúc nào đó lại chạy tới chỗ anh khóc lóc.'’
***Chú thích:
- Nguyên văn là 相敬如宾 - tương kính như tân : tôn trọng nhau như khách
- Nguyên văn là 不近人情 - bất cận nhân tình: không hợp lẽ thường, không hợp tình người
- Nguyên văn là 哑然失笑 - ách nhiên thất tiếu: miêu tả kiểu cười vui vẻ, cười to,cực kỳ tự nhiên.
- Nguyên văn là 信誓旦旦 - tín thệ đán đán: lời thề son sắt
- Nguyên văn là 新婚燕尔 - tân hôn yến nhĩ: là một câu trong Kinh thi, chỉ nàng dâu mới cưới trong đêm tân hôn
- Nguyên văn là 你侬我侬 - nhĩ nông ngã nông: nghĩa là anh tới tôi đi trò chuyện không có chủ đề gì cụ thể, từ 侬 trong câu này thường dùng trong thơ cổ.
- Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều có đầy đủ: ý là tuy nhà nhỏ nhưng mọi thứ cần có đều có đầy đủ.
Đi mò pass đúng tốn neuron thần kinh thật cơ mà vừa có truyện để đọc vừa có thêm nhiều kiến thức nên cũng cảm ơn chủ nhà lắm lắm, yêu thương 🥰
Trả lờiXóahuhu cúi cùm cũm tìm được pass 3 tiếng á tràiii muốn khóc
Trả lờiXóaÁ á á tui bất lực với cái pass thiệt sự!! Nhưng anh người iu tui giải ra hí hí 💅🌷
Trả lờiXóaHack não ghê ă nhưng zuiiiii quá tg
Trả lờiXóa