Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CLNT] Chương 9

Edit: Xiao Cao (Tiểu Thảo)

Beta: Tiểu Fú

Phàn Uyên tưởng rằng mình nghe lầm: ‘’Cậu nói cái gì?’’

Lúc này Cố Dương mới phản ứng lại, quay người dán cái mông vào bể cá thủy tinh, lúng túng mấp máy khóe miệng: ‘’Không có, mình không có nói gì hết.’’

Phàn Uyên đánh mắt nhìn xuống cái mông của Cố Dương.

Cố Dương đưa hai tay ra phía sau lưng che mông lại, khẩn trương đánh trống lảng sang chuyện khác: ‘’Mình có mấy bài không hiểu, cậu dạy mình được không?’’

Phàn Uyên thu tầm mắt lại nói: ‘’Tới đây.’’

Bàn trong thư phòng rất lớn, Cố Dương ngồi ở phía đối diện Phàn Uyên lấy tất cả sách bài tập của mình ra lật tới lật lui, moi ra được mấy tờ giấy nhàu nhĩ bị vo tròn.

Chờ Cố Dương tìm thấy bút thì Phàn Uyên đã cầm một tờ giấy trong đó mở ra xem. Cố Dương lập tức nhào tới phía trước muốn cướp lại giấy từ tay Phàn Uyên, còn đụng rơi mấy cuốn sách.

Phàn Uyên cũng không tranh giành, tùy ý để Cố Dương lấy lại tờ giấy.

Hắn lấy từ balo một túi để văn kiện, rút từ trong đó mấy tờ giấy rồi để vào giá sách. Cố Dương nhìn chằm chắm mấy tờ giấy kia: ‘’Đó là gì thế?'’

Phàn Uyên liếc cậu một cái: '‘Còn có thể là cái gì.'’

Cố Dương hai má đột nhiên bừng đỏ, trong ánh mắt có phần không dám tin: ‘’Cậu giữ lại cái này làm gì?’’

Phàn Uyên vẫn rất bình thản ngồi xuống, tay kéo qua một quyển bài tập mở ra xem: ‘'Viết rất tốt, giữ lại làm kỷ niệm.'’

Cố Dương suýt nữa cho rằng điểm hảo cảm của Phàn Uyên đối với cậu phải đạt tối đa luôn rồi, nếu không tại sao hắn lại giữ lại tờ giấy in truyện kia làm gì?

Cậu lập tức đem lòng bàn tay trái mở ra, điểm hảo cảm vẫn là 3 điểm, không hề thay đổi.

Cố Dương hơi hoang mang, chẳng qua chỉ là 3 điểm mà đã khiến cho Phàn Uyên đem truyện viết về hai người, lại là cái truyện viết xấu hổ như vậy đem giữ làm kỷ niệm, vậy nếu điểm hảo cảm tối đa thì Phàn Uyên sẽ nhiệt tình tới mức nào chứ?

Không phải là đem mình nhốt lại rồi như vậy như vậy giống truyện kia viết chứ?

Nghĩ tới còn cảm thấy…hơi hưng phấn nha.

Cố Dương nằm nhoài trên bàn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thò người ra xem Phàn Uyên ngồi trước mặt đang làm bài tập.

'’Môn Hóa à? Cũng được, mình cũng muốn học.’’

Phàn Uyên lôi một tờ giấy trắng ra giảng bài cho Cố Dương, cậu cũng không hề lộn xộn mà nằm nhoài trên bàn nghe rất nghiêm túc. Cậu còn muốn nâng cao thành tích để cùng thi một trường đại học với Phàn Uyên đó, nếu thật sự thi không nổi thì học cùng một thành phố cũng được.

Huống hồ đời trước Cố Dương phải nằm viện từ năm lớp 11, chưa từng được trải qua kỳ thi đại học nên điều đó cũng trở thành niềm tiếc nuối khôn nguôi của cậu.

Cố Dương nghiêm túc học tập nên tốc độ nghe hiểu cũng nhanh hơn, đang chăm chú nhìn Phàn Uyên viết công thức hóa học thì phát hiện tốc độ nói của Phàn Uyên có lúc chậm lại, ngay cả tốc độ viết chữ cũng thỉnh thoảng ngừng lại một chút.

Cố Dương nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện Phàn Uyên đang nhìn mình chằm chằm.

‘’Sao thế?’’ Cố Dương sờ sờ mặt mình, ‘’Trên mặt mình có dính cái gì à?’’

Phàn Uyên nhấc tay túm lấy cổ áo của Cố Dương kéo lên cao

‘’Lúc bình thường cậu thích mặc áo cổ thấp thế này à?’’

‘’Cái gì?’’ Cố Dương cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện do mình cứ nằm nhoài ra bàn nên cổ áo mở rộng, lồng ngực chỉ cần liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một, mặt bàn đá hoa cương lại lạnh lẽo, nơi nào đó không tránh khỏi phát sinh phản ứng sinh lý.

Cố Dương đột nhiên đứng lên túm lấy cổ áo, lại cảm thấy bản thân phản ứng hơi quá, hai tay buông ra túm lấy quần, cực kỳ luống cuống.

Phàn Uyên để bút xuống đứng dậy kéo Cố Dương ngồi xuống bên cạnh hắn.

'’Mặc quần áo kiểu này đừng đem người áp xuống thấp như vậy.’’

Nói xong lập tức cầm bút lên giảng bài tiếp giống như vừa rồi không phát sinh bất cứ chuyện gì, mà Cố Dương tâm tình vốn bình tĩnh bây giờ hoàn toàn rối loạn.

Cậu cũng là bị dọa sợ, trước đây không hề chú ý tới, vừa nãy mới phát hiện thì ra con trai nếu bị thứ gì lạnh lạnh kích thích thì cũng có thể thành như vậy.

Không biết Phàn Uyên đã nhìn bao lâu rồi, nhìn thấy thì thôi, lại còn phải nhắc nhở cậu.

Phàn Uyên đang giảng mấy đề bài liên tục thì phát hiện Cố Dương không tập trung, hắn dứt khoát dừng lại.

‘’Không muốn nghe giảng?’’

Cố Dương đem sách bài tập gấp lại, miễn cưỡng cười cười: ‘'Chúng ta nghỉ ngơi một lát được không? Nói chuyện một lát nhé?'’

Cố Dương chẳng qua là tùy tiện nói như vậy thôi, vì chuyện vừa rồi làm cậu cảm thấy đứng ngồi không yên, nhưng Phàn Uyên lại ngồi thẳng người, nghiêm túc bày ra dáng vẻ bây giờ chúng ta tán gẫu đi.

'’Cậu muốn nói chuyện gì?’’

Cố Dương tầm mắt đảo loạn cả lên, nói nhăng nói cuội: ‘’Ừm… Sắp tới ngày Quốc khánh rồi! Nghỉ hè cậu muốn đi đâu chơi?’’

Phàn Uyên một tay nhẹ nhàng chuyển động, cây bút nhỏ dài ở đầu ngón tay hắn linh hoạt xoay tròn.

‘’Quốc khánh? Ngày đó trường có hội diễn văn nghệ mừng kỷ niệm 10 năm thành lập trường, cậu không nhớ?’'

Cố Dương vỗ đầu một cái, Phàn Uyên mà không nói cậu cũng quên mất!

Nói đến lễ kỉ niệm thành lập trường thì không thể không nói tới hồng nhan tri kỷ cùng Phàn Uyên cùng nhau biểu diễn tiết mục trong nguyên tác rồi!

Lúc đang đọc nguyên tác, Cố Dương mấy lần tưởng hồng nhan tri kỷ này chính là nữ chính của quyển sách này, kết quả hồng nhan tri kỷ gì thì cũng chỉ là người qua đường, đến tận lúc kết thúc Phàn Uyên vẫn độc thân.

Nhưng hành vi của vị hồng nhan tri kỷ này thật sự hơi đáng ghét, cô ta không chỉ dựa vào lần biểu diễn hợp tấu mà còn ở khắp nơi khoe khoang mình cùng Phàn Uyên quan hệ thân thiết, còn dựa vào nhờ vả giáo viên mà quấn lấy Phàn Uyên luyện tập. Sau đó nói với người khác hai người bọn họ thân mật thế nào, không bình thường thế nào, mà Phàn Uyên từ đầu tới cuối đều không có thái độ gì đối với nữ sinh này.

'’Lễ kỉ niệm thành lập trường cậu sẽ biểu diễn đúng không?’’ Cố Dương hỏi.

Phàn Uyên động tác xoay bút vẫn không ngừng: ‘’Đã công bố rồi mà? Hợp tấu dương cầm.'’

Nội dung kịch đúng là không thay đổi!

Vị hồng nhan tri kỷ này bởi vì ngày kỷ niệm thành lập trường được biểu diễn chung với Phàn Uyên một bài hợp tấu, dẫn tới cả năm sau đó hai người bị truyền đi các loại scandal, thêm vào dáng vẻ ngầm thừa nhận của cô ta làm tất cả mọi người đều cho rằng cô ta chính là bạn gái Phàn Uyên.

Làm sao có thể có chuyện đó!

Cố Dương cuống lên, vội vàng giữ tay Phàn Uyên, cây bút đang quay trên tay lạch cạch rơi xuống bàn.

‘’Không được!’’

Phàn Uyên không hiểu: ‘’Cái gì không được?’’

Cố Dương gấp gáp nhỏm dậy từ trên ghế ngồi, nghiêng cả nửa người về phía Phàn Uyên

'’Độc tấu không được à? Nhất định phải hợp tấu à?'’

Phàn Uyên rút tay về: ‘’Không được, tiết mục đã được quyết định tốt rồi tại sao muốn thay đổi?’’

Cố Dương trong lòng lo lắng, tuy rằng trong nguyên tác Phàn Uyên cùng hồng nhan tri kỷ kia không phát triển ra chuyện gì, nhưng chuyện gì cũng có chẳng may mà đúng không?

Cậu nhất định phải ngăn cản!

Cố Dương vắt hai tay qua vai Phàn Uyên, cúi đầu chăm chú nhìn vào mắt  hắn.

‘’Mình với cậu đàn không được sao?’’

Phàn Uyên nghiêng nghiêng đầu: ‘’Cậu biết đàn dương cầm không?’’

Cố Dương mím môi một cái: ‘’Không biết… Nhưng mình có thể học! Nếu chỉ học một bài thì nhất định có thể được!’’

Phàn Uyên đột nhiên vươn tay kéo cao cổ áo của Cố Dương: ‘’Từ giờ tới ngày lễ kỷ niệm chỉ còn năm ngày, cậu làm được không?’’

Cố Dương gật mạnh đầu theo bản năng, tay nắm lấy tay Phàn Uyên đang giữ cổ áo của mình: ‘’Mình có thể! Cậu dạy cho mình thì nhất định có thể!’’

Phàn Uyên đẩy Cố Dương ra, chân đẩy cho ghế dựa trượt về phía sau, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

‘’Cố Dương, không phải tôi đã nói cậu không được cúi người xuống thấp như vậy à’’

Cố Dương lập tức đứng thẳng người, mong đợi mà hỏi: ‘’Cậu đồng ý dạy mình?’’

Phàn Uyên xoay ghế quay lưng lại với Cố Dương: ‘’Ba ngày, tôi chỉ dạy trong ba ngày, nếu như cậu có thể học được tôi sẽ đi nói lại với giáo viên.’’

Cố Dương thở hắt ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ trút được gánh nặng.

Nhưng Phàn Uyên vừa nói xong đã bắt đầu đuổi người: '‘Đã muộn rồi, tôi gọi tài xế đưa cậu về.'’

Cố Dương đã đạt được mục đích cũng không ở lại lâu, thu dọn đồ của mình liền về nhà.

Phàn Uyên chờ Cố Dương đi rồi mới từ trên giá sách rút ra một quyển sổ ghi chép dày nặng, ở trong quyển sổ đó có một tờ giấy, trên đó viết tên Cố Dương.

Lúc này, Phàn Uyên viết vào phía sau tên của Cố Dương thêm hai từ: người cá.

Cố Dương, cậu tiếp cận tôi rốt cuộc có dụng ý gì?

Trên đường trở về, Cố Dương mở lòng bàn tay, phát hiện độ hảo cảm của Phàn Uyên với mình lại tăng lên 1 điểm, hiện tại đã là 4 điểm.

Cố Dương kiềm chế một lát, sau đó gập người úp xuống xe mà cười.

So với những gì trong sách nói, Phàn Uyên hình như không vô tình như vậy phải không?

Ngày thứ hai đi học, Cố Dương cố ý mua một bông lan tiên(1) tươi mới từ cửa hàng hoa mang tới trường. Không ngờ vừa mới vào phòng học đã thấy một nữ sinh ngồi ở chỗ ngồi của Phàn Uyên, tay đang cầm lọ thủy tinh đựng ngọc trai mà xem xét, Phàn Uyên vẫn chưa tới.

Sắc mặt Cố Dương lạnh xuống, đi tới hỏi: ‘’Cô là ai? Đang làm gì thế?’’

Nữ sinh bị Cố Dương bất thình lình lên tiếng dọa sợ hết hồn, trong tay vẫn cầm lọ đựng ngọc trai như rất quen thuộc, ngẩng đầu lên hướng về phía Cố Dương cười cười miễn cưỡng.

Cố Dương trước đây nổi danh là loại con ông cháu cha hung hăng như vậy, dĩ nhiên nữ sinh này biết cậu.

‘’Bạn là Cố Dương? Xin chào, mình học ở ban hai Mạnh Quân Nhàn, mình tới tìm Phàn Uyên có việc.’’

Mạnh Quân Nhàn?

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến rồi, đây không phải là hồng nhan tri kỷ trong nguyên tác sao?

Cố Dương giật lấy lọ thủy tinh đựng ngọc trai từ tay Mạnh Quân Nhàn, lấy đóa hoa đã héo ở bên trong vứt đi, lại đem đóa lan tiên bỏ vào.

Chẳng qua bỏ hoa xong cậu cũng không đem lọ thủy tinh thả lại bàn của Phàn Uyên mà đem tới để lên bàn của mình.

Mạnh Quân Nhàn hơi lúng túng, nhìn thấy Cố Dương đem đồ để trên bàn của cậu còn tưởng rằng đó là đồ của Cố Dương, nhưng đồ của Cố Dương sao lại để ở bàn Phàn Uyên?

Vì vậy cô mở miệng hỏi, giọng điệu còn hơi kỳ lạ: ‘’A, xin lỗi, đó là đồ của bạn hả? Mình tưởng đó là của Phàn Uyên đấy.’’

Cố Dương nghe câu này càng cảm thấy không vui, nghiêng đầu lạnh lùng liếc Mạnh Quân Nhàn một cái: ‘’Đồ của Phàn Uyên cô muốn đụng là đụng à?’’

Mạnh Quân Nhàn mặc dù học ở ban hai, nhưng ban hai cũng là lớp trọng điểm, cô lại đa tài đa nghệ vẻ ngoài xinh đẹp, đã bao giờ bị người ta mắng như vậy đâu chứ. Trên mặt vừa lúng túng vừa uất ức, cắn môi không biết nói lại cái gì, ngước lên thì thấy Phàn Uyên đi vào phòng học.

Cô lập tức đứng lên bắt chuyện với Phàn Uyên, con mắt đỏ ngầu, dáng vẻ như vừa chịu đựng oan ức ngập trời.

Cố Dương cũng nhìn thấy, cậu lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác, còn cố tình vơ lọ thủy tinh vào trong lòng mình, không thèm nhìn Phàn Uyên.

Phàn Uyên đi tới chỗ ngồi của mình, nhìn Mạnh Quân Nhàn, lại nhìn Cố Dương đang nằm nhoài ra bàn đưa lưng về phía hắn.

Lọ thủy tinh đựng ngọc trai bị cậu ôm vào trong lòng, bên trong cắm một bông lan tiên tươi mới sạch sẽ.

Mạnh Quân Nhàn nhỏ giọng nói: ‘’Phàn Uyên…Cậu rốt cuộc đã tới.’’

Phàn Uyên để balo xuống, mắt không nhìn cô: '‘Có chuyện gì không?'’

Mạnh Quân Nhàn hai tay ở trước người cứ xoắn xuýt vào nhau, ngượng ngùng nói: '‘Mấy ngày nữa là tới lễ kỷ niệm thành lập trường đúng không? Giáo viên nói mình và cậu nên tập luyện cùng nhau nhiều hơn, tránh cho trong ngày lễ biểu diễn gặp sự cố.'’

Phàn Uyên đã sửa sang xong sách vở, mang theo mỉm cười lễ phép nhìn về phía Mạnh Quân Nhàn

‘’Tôi sẽ không đàn sai, không cần phải luyện nữa.’’

Mạnh Quân Nhàn ngẩn người, sắc mắt không tốt. Phàn Uyên là nam thần của toàn trường, mọi mặt đều ưu tú, tính cách cũng ôn hòa lễ độ, cô ỷ vào chuyện này mà mịt mờ thể hiện với những người xung quanh rằng hai người có quan hệ không bình thường. Phàn Uyên là người có phong độ, sẽ không ra mặt vạch trần lời nói dối của cô.

Phàn Uyên từ lúc nào lại nói chuyện không khách khí như thế này?

Dù hắn vừa cười vừa nói, nhưng Mạnh Quân Nhàn vẫn cảm thấy hai má nóng bừng như bị người ta tát một cái.

Theo thời gian trôi qua, phòng học dần dần có nhiều người hơn, không ít bạn học đang đứng hóng chuyện.

Mạnh Quân Nhàn cắn môi quyết tâm nhìn Phàn Uyên mỉm cười: ‘’Mình biết cậu rất lợi hại, coi như là theo giúp mình luyện tập nhé.’’

Cố Dương vẫn luôn không nhìn hai người, ngay lúc nghe thấy lời này cậu không nhịn được ‘’Hứ’’ một tiếng.

Thanh âm không lớn, nhưng Phàn Uyên nghe thấy.

Phàn Uyên đi tới bên cạnh Cố Dương, thân thể dựa vào bàn của cậu, cầm lọ thủy tinh Cố Dương giấu trong khuỷu tay giơ lên trước mặt nhìn ngắm bông lan tiên nho nhỏ tươi mới. Giọng điệu hắn hơi hờ hững, giống như tất cả sự chú ý đều đã đặt lên đóa hoa kia.

'’Là tôi quên cùng cậu nói, tiết mục hợp tấu dương cầm đã hủy bỏ rồi’’

Mạnh Quân Nhàn hết sức kinh ngạc: ‘’Gì? Phàn Uyên, bạn không chơi đàn nữa sao?’’

Tầm mắt Phàn Uyên nhìn qua đóa lan tiên, lạnh nhạt nhìn về phía Mạnh Quân Nhàn: ‘’Không phải tôi không chơi, là cậu không chơi.’’

Cố Dương đem mặt chôn trong khuỷu tay, tim nhảy lên kịch liệt.

Tác giả có lời muốn nói: Tiếp cận làm cái gì? Chính là làm đó.

**Ghi chú:

  1. Nguyên văn là  小苍兰 (tiểu thương lan) : Freesia flowers, hoa lan Nam Phi, ở Việt Nam còn được gọi là hoa lan tiên. Lan nam phi được biết đến như một loài hoa đơn giản nhưng đầy tình cảm, thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối vào một mối quan hệ bè bạn hay đôi lứa yêu nhau.

4 nhận xét:

  1. khổ lắm, biết rõ người ta không thích mà cứ sấn tới là sao vậyyyyyyy

    Trả lờiXóa
  2. Chẹp chẹp chẹp, hóng~~

    Trả lờiXóa
  3. ( ´ ∀ `)ノ~ ♡( ´ ∀ `)ノ~ ♡( ´ ∀ `)ノ~ ♡( ´ ∀ `)ノ~ ♡( ´ ∀ `)ノ~ ♡( ´ ∀ `)ノ~ ♡( ´ ∀ `)ノ~ ♡

    Trả lờiXóa