11.
Lương Nhung không hổ là ảnh đế, trình độ giả bộ đáng thương cũng rất cao cấp. Từ lúc lái xe đến chỗ ăn cơm, vẫn là bộ dạng ủy khuất đáng thương.
Tống Ninh đặc biệt băn khoăn, xuống xe trước kéo Lương Nhung lại: "Em không phải ghét bỏ anh, chỉ là..."
Lương Nhung vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, giả vờ kiên cường nói: "Không sao, anh sẽ chờ, bao lâu cũng chờ."
Tống Ninh lần này càng không đành lòng, nhìn vào mắt hắn, sau đó nhỏ giọng kêu một câu: "Bảo, bảo bảo?"
"Ôi chao!" Lương Nhung mặt mày lập tức hớn hở.
12.
Lương Nhung trước đó không có nói với Tống Ninh rằng sẽ đi ăn cơm, càng không nói rằng sẽ đi nơi nào.
Tống Ninh nghĩ với thân phận Lương Nhung, chắc sẽ đến một nhà hàng xa hoa nào. Cậu suy sụp cúi nhìn quần áo trên người, có chút hối hận khi không về nhà thay đồ.
Nhưng mà Lương Nhung lại lái xe đến một nhà hàng gia đình giản dị, trang trí đúng quy củ, nhìn qua không hề xa hoa chút nào.
Tống Ninh yên lặng, trong lòng gật đầu hài lòng, cảm thấy như vậy rất tốt. Dù sao bọn họ cũng chỉ mới bắt đầu mối quan hệ, nếu để quá nhiều người biết, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Lương Nhung.
Lúc này ông chủ dắt họ vào một phòng nhỏ, đưa thực đơn, sau đó lễ phép hỏi họ muốn ăn cái gì.
Tống Ninh nhìn thấy món ăn ở đây không tệ, tính gọi, thì nghe thấy Lương Nhung nói: "Cho bọn tôi một phần đồ ăn cặp đôi!"
13.
Gần đây công việc Lương Nhung không nhiều, hầu như mỗi ngày đều xuất hiện ở phòng khám đúng vào giờ tan làm.
Dần dần hai cô y tá cũng bắt đầu hiểu ra vấn đề, đùa giỡn với Tống Ninh: "Ngày hôm nay ảnh đế của bác sĩ Tống sao chưa đến nhỉ?"
Tống Ninh không có phủ nhận, chỉ ngượng ngùng cười cười nói: "Ngày hôm nay hắn có cảnh quay, không có thời gian để đến."
Lúc đi ra đến cửa phòng khám, thì bầu trời bỗng đổ mưa, Tống Ninh nhanh chóng quay lại lấy dù. Cầm lên chuẩn bị bước đi thì ngừng lại, nghĩ đến Lương Nhung, không biết cảnh quay của hắn đã xong chưa, liệu chỗ hắn có mưa không nhỉ.
Tống Ninh nhắn tin hỏi Lương Nhung hắn đang ở chỗ nào, hỏi xong liền thấy mình có chút ngốc. Dù gì người ta cũng là ảnh đế, nhân viên bên cạnh lúc nào trên dưới hai mươi người, đâu cần cậu bận tâm, nghĩ xong có chút tủi thân.
Lúc này Lương Nhung gửi định vị đến, còn có một tin nhắn:
"Sắp xong rồi, nhưng nhớ em lắm."
14.
Tống Ninh ngồi ở trên xe taxi, nhìn những hạt mưa lăn dài trên kính xe, bỗng nhiên nhớ đến buổi lễ công chiếu bộ phim đầu tiên sau ba năm nghỉ ngơi của ảnh đế.
Khi đó, biết rõ cái người đứng ở trên cao, ngập tràn ánh đèn cùng với ống kính hướng về hắn. Không còn là thiếu niên mười sáu của cậu nữa, nhưng cậu vẫn không nhịn được, nhờ vả khắp nơi để có vé, ngồi ở hàng cuối cùng, mong muốn lúc đó đơn giản lắm, chỉ cần ở xa nhìn hắn là được rồi.
Mà hiện tại, biết rõ là chạy đến phim trường cũng không giúp được gì ngược lại có thể gây phiền cho Lương Nhung, nhưng cậu vẫn không do dự, vừa nhận được định vị liền bắt taxi đi ngay, chỉ vì đối phương nhắn rằng đang nhớ cậu, nhớ Tống Ninh.
Tống Ninh cúi đầu, bước xuống xe, bung dù ra, khóe miệng không tự chủ nở một nụ cười.
15.
Đến trường quay Tống Ninh mới biết hôm nay Lương Nhung quay ngoại cảnh, nhưng là quay ở trong studio.
Trường quay lúc này đang rất bận rộn, cậu tìm được một góc khuất, yên lặng đứng nhìn. Cách đó không xa, Lương Nhung đang dùng cả linh hồn để nhập tâm vào ống kính, nhìn hắn bây giờ thật mê người.
Hôm nay Lương Nhung mặc một bộ vest màu đen, phần ngực hơi hở ra. Đây chính là hình mẫu một người đàn ông mang vẻ cấm dục kèm theo đó là sự phong nhã quyến rũ.
Đây là lần đầu tiên Tống Ninh ở khoảng cách gần như vậy mà thấy Lương Nhung tự tin diễn xuất trước ống kính, cảm thấy hình ảnh trong điện thoại chụp trước đây không có gì sánh bằng. Hận không thể cầm điện thoại lên điên cuồng chụp.
Kết quả vừa cầm lên, bả vai liền bị vỗ một cái, Tống Ninh giật cả mình.
"Xin chào, Tôi là người đại diện của Lương Nhung."
16.
Người đại diện đưa cho cậu một ly cà phê nóng, Tống Ninh nhận lấy, cẩn thận tìm từ trò chuyện: "Xin chào, tôi là..."
"Bạn trai." Người đại diện tiếp lời của cậu.
Tống Ninh khiếp sợ: "Làm sao cô biết ?"
"Hắn nói với tôi. Hắn nói rằng mình đang yêu đương."
Tống Ninh gật gật đầu.
"Kỳ thực tôi vẫn rất tò mò, chuyện gì đã xảy ra trong ba năm cậu ấy biến mất." Người đại diện nhấp một hớp cà phê, không nhanh không chậm nói, "Lương Nhung là một tay tôi nâng đỡ, tôi cùng cậu ấy đồng hành với nhau từ hồi debut tới giờ, nên cũng có chút hiểu rõ. Bởi vì từ nhỏ đã mất đi người thân, nên tính tình lạnh nhạt, không quá quan tâm chuyện gì cả. Tính tình tuy đối với mọi người rất ôn hòa nhã nhặn, nhưng để làm thân làm quen thì rất khó."
Tống Ninh bỗng nhớ lại suy nghĩ của mình khi lần đầu tiên gặp mặt Lương Nhung ba năm trước, trong lòng thập phần tán thành.
"Song lần này trở về, tôi có cảm giác cậu ấy có chút thay đổi, tinh thần lúc nào cũng tốt, bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, cũng như biết nói đùa với những nhà đầu tư. Tôi rất ngạc nhiên, không vì sao cậu ấy lại thay đổi nhanh như vậy, cho tới hôm nay nhìn thấy cậu, tôi mới ý thức được một chuyện."
"Ý thức được chuyện gì gì?"
"Điều đặc biệt trong ba năm, là gì cậu biết không?”
Tống Ninh lắc đầu.
“Vị cứu tinh của cậu đến rồi, là cậu đấy bác sĩ Tống."
[…] Bài trước [ĐOAĐ] Chương 17Bài sau [ĐOAĐ] Chương 19 […]
Trả lờiXóa