6.
Từ sau khi cậu thiếu niên mười sáu tuổi biến mất, nhịp tim Tống Ninh lần đầu đập nhanh như vậy.
Cậu không biết từ khi nào mà Lương Nhung sinh ra cảm tình với mình, rất giống với thiếu niên kia, luôn làm mọi chuyện mà không báo cho cậu biết trước.
Tống Ninh nhìn thấy Lương Nhung từ trong túi tiền lấy ra một cái đồng hồ đeo tay, là thứ mà trước đây không lâu chính mình còn đem trả cho hắn.
Lương Nhung cầm tay cậu, sau đó cẩn thận đeo lên cổ tay.
"Em đã đáp ứng anh, sẽ không tháo nó xuống." Lương Nhung nói.
Trong giọng nói mang theo một chút tức giận.
Tống Ninh ngơ ngác nhìn hắn, rồi cúi đầu nghiêm túc nhìn chiếc đồng hồ được đeo trên tay mình, trong lúc nhất thời nói không nên lời.
Cậu biết rõ đứng ở trước mặt cậu hiện tại là ai, nhưng chỉ trong phút chốc, cậu còn tưởng người đó là thiếu niên mười sáu tuổi.
7.
Lương Nhung ngay sau đó lại lấy ra một chiếc đồng hồ mới, ở bề ngoài nạm đầy kim cương, nhiều đến nổi Tống Ninh sắp không mở mắt được.
"Đây là?"
Lương Nhung nói: "Là lễ vật mà Lương Nhung ba mươi đưa cho A Ninh."
Tống Ninh hung hăng trừng mắt nhìn Lương Nhung, sau đó khịt khịt mũi nói: "Cái này cũng quá quý trọngrồi."
"Không quý, anh là người phát ngôn, nên đã nhờ nhãn hàng làm hai chiếc giống nhau."
Tống Ninh không nhịn được cong cong khóe miệng: "Nhưng mà ai lại đeo hai chiếc đồng hồ bao giờ?"
Lương Nhung cũng cười: "Vậy trước tiên mang chiếc năm mười sáu, đợi đến khi em tiếp nhận năm ba mươi rồi đổi."
8.
Tống Ninh cười cười, viền mắt liền đỏ lên.
Trong khoảng mấy tháng gần đây cậu vẫn luôn phải trốn tránh, không dám cùng Lương Nhung nói rõ quá khứ, cũng không dám hy vọng xa vời về tương lai.
Mà bây giờ cậu đã quyết tâm, tương lai chỉ là một bác sĩ tâm lý bình thường ở bên cạnh Lương Nhung, nhìn hắn như nhìn tiểu Lương ngày nào. Vậy mà ông trời liền biến cậu thành trò cười.
Tống Ninh bắt đầu dao động, cậu căn bản là không có cách từ chối Lương Nhung, như năm đó không có cách nào từ chối thiếu niên mười sáu tuổi.
Một lần nữa, người này lại làm cho Tống Ninh một lần lại một lần vì hắn mà phá đi nguyên tắc của mình.
Lương Nhung nói: "A Ninh, anh không có cách nào trở về làm Lương Nhung năm mười sáu, mà lần này, anh dùng thân phận của Lương Nhung 30 mươi hiện tại, muốn cùng em sống đến cuối đời."
Thời khắc này, Tống Ninh cảm thấy trong lòng mình thứ gì đó mềm nhũn, cậu gật gật đầu, nhìn thấy cảnh đã vô số lần xuất hiện trong đầu cậu, nói: "Được."
9.
Cùng một người yêu nhau nhưng là một tình yêu mới, cái cảm giác này thực sự vi diệu.
Ngày hôm sau, Tống Ninh đang chờ đến 6h, để chuẩn bị thay đồ tan làm, nghe thấy tiếng ở trước cửa: "Bác sĩ Tống, có người tìm."
Tống Ninh lại cho là có bệnh nhân mới, vội vã đi ra nghênh đón.
Kết quả lại nhìn thấy một người mặc áo hoodie đội mũ, mang theo kính râm. Lương Nhung đang đứng đứng trước cửa nói chuyện với hai cô y tá, nghe thấy Tống Ninh mở cửa, liền hưng phấn quay lại nở một nụ cười xán lạn.
Tống Ninh nháy mắt hoảng hốt, một tay nắm lấy tay hắn, đem người kéo vào phòng làm việc của mình.
"Anh không cần cố ý ăn mặc như vậy, em không có coi anh là em ấy." Tống Ninh nói.
Nghe vậy đến lượt Lương Nhung ngẩn người, sau một lát mới phản ứng được: "Đây không phải là quần áo của hắn, là nhãn hàng tài trợ."
10.
Lương Nhung giải thích nói: "Anh từ bé đã thích ăn mặc như vậy rồi, mà công ty nói không phù hợp thiết lập tính cách, cho nên rất hiếm khi mặc như vầy."
Tống Ninh lúng túng mím môi một cái, nói: "Xin lỗi, vừa nãy nhìn qua quá giống."
Lương Nhung nở nụ cười, mong đợi hỏi: "Thật sự rất giống? Vậy sau này anh mặc như thế, em có thể gọi anh là bảo bảo không?"
Tống Ninh đột nhiên mặt đỏ: "Cái...cái gì mà bảo bảo? Buồn nôn lắm, em không gọi đâu."
Lương Nhung thất vọng rũ mắt: "A Ninh trước đây không phải như vậy, quả nhiên nam nhân già đi liền bị ghét bỏ."
[…] Chương 18 […]
Trả lờiXóa