Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang









[CCTLBTCBQTT] Chương 94

Chương 94: 

Edit: l

Beta: Baozi


Cảnh Vương nhẩm tính thời gian Tiểu Ngư biến hình, dù là khi đi quanh thị trấn một vòng, quanh xe cưới ít người thì vẫn cố tăng tốc.


Lúc trước, người đánh xe cưới đã nhận được một nhiệm vụ đặc biệt, đó là vào ngày diễn ra hôn lễ phải đi nhanh nhưng không thể làm phiền Vương gia và Vương phi. Người đánh xe cũng là người trong Vương phủ nhiều năm rồi, để ăn mừng Vương phi khó khăn lắm mới cưới về được nên dành riêng một tháng tập luyện.


Thị vệ Vương phủ phụ trách canh giữ ven đường, ngăn những người dân kích động đến quá gần lại, xe cưới bình an thuận lợi quay về vương phủ, sau đó là bái đường.


Đại hôn của Cảnh Vương, Hoàng đế ở xa không thể tham dự, nhưng không cản nổi trái tim thích ban thưởng của ông. Danh mục quà tặng Vương Hỉ đọc nửa canh giờ vẫn chưa đọc xong, đội ngũ tặng lễ tới từ Hoàng thành xếp hàng dài từ trong hỉ đường ra tận ngoài Vương phủ.


Đại hôn này, khách khứa được mời đến hỉ đường uống chén rượu mừng không nhiều. Tính Cảnh Vương không náo nhiệt quá mức, nhưng đây là hôn lễ của hắn và Tiểu Ngư, Cảnh Vương không muốn hỉ đường trống trơn, ra lệnh trưởng trấn đưa một số người lớn đức cao vọng trọng, có uy tín tại địa phương đến làm khách quý tham dự hôn lễ, Hứa đại nương quan hệ tốt với Lý Ngư cũng trong danh sách được mời. Hầu hết khách trong hôn lễ không phải là quý nhân quan to, nhưng lời chúc phúc nhận được không hề ít.


Đầu hỉ đường, vị trí cha mẹ chia ra bày thánh chỉ của Hoàng đế và bài vị của Hiếu Tuệ Hoàng hậu.


Người chủ trì nhận được ý Cảnh Vương, sắp cất lời thì một con ngựa chạy vội đến. Diệp Thanh Hoan vẻ mặt mệt mỏi xuống ngựa, hào hứng chạy vào hỉ đường.


Phủ Thừa Ân công biết Cảnh Vương đại hôn, dù thế nào cũng muốn phái người đi chúc mừng. Diệp thế tử xung phong nhận việc đến, cũng là vì nhớ biểu huynh gần một năm chưa gặp.


“Thiên Trì, rốt cuộc đến lượt ta nói với huynh chúc tân hôn vui vẻ!”


Diệp Thanh Hoan cười vỗ vai Cảnh Vương.


Cảnh Vương hiếm khi không bỏ tay y ra mà nhẹ nhàng cong môi, bảo Vương Hỉ lấy chén rượu tới, uống một chén với Diệp Thanh Hoan.


Diệp Thanh Hoan uống xong một chén rượu mừng thì như thể mở máy hát, mà vốn Diệp thế tử đã ấp đầy bụng lời muốn nói.


Ngay khi mới rời Hoàng thành, Cảnh Vương từng gửi thư cho phủ Thừa Ân công, mong bọn họ bình tĩnh vững vàng theo dõi biến hóa, không tự tiện cầu tình với Hoàng đế, cũng không cần lén lút truyền tin đến Tây thùy. Cảnh Vương đi rồi, ngoại trừ lão Thừa Ân công vẫn ngồi yên được, những người khác đều lo lắng cho Cảnh Vương. Năm nay Cảnh Vương gặp phải thổ phỉ ở Tây thùy, lại cộng thêm nạn châu chấu, Hoàng Đế còn giao việc tại Cộng Bộ vốn của Cảnh Vương cho Lục hoàng tử. Suýt nữa thì Diệp Thanh Hoan không nhịn được, muốn xin Hoàng đế, để Cảnh Vương quay về Hoàng thành.


May mắn lão Thừa Ân Công kịp thời khuyên y, muốn y tin Cảnh Vương. Lão Thừa Ân công nhìn rõ, Cảnh Vương đang trong thời khắc cực kỳ gian nan, nếu phủ Thừa Ân Công ra mặt, không những không giúp gì được Cảnh Vương, ngược lại còn làm mọi nỗ lực lúc trước của Cảnh Vương trở thành uổng phí. Diệp Thanh Hoan chỉ đành tiếp tục chờ đợi.


Lần chờ này phải chờ đến tận Cảnh Vương xin phong hiệu cho Lý Ngư, Hoàng đế đồng ý hôn sự của Cảnh Vương. Diệp Thanh Hoan vẫn tuân theo chỉ thị của lão Thừa Ân Công, không hề nhiều lời. Lý công tử Diệp Thanh Hoan cũng từng gặp, không chỉ từng gặp, cả phủ Thừa Ân Công đều rất thích Lý công tử, cảm thấy hôn sự này rất xứng đôi vừa lứa. Nhưng Lý công tử là nam, đây cũng là sự thật không thể tránh, con nối dõi của Cảnh Vương sau này phải làm sao bây giờ?


Diệp Khiên kín miệng, chưa nói với Diệp Thanh Hoan rằng Lý Ngư sinh cho Cảnh Vương bốn công tử nhỏ, con nối dõi đã sớm không phải là vấn đề. Cho nên Diệp Thanh Hoan bây giờ thật lòng muốn an ủi Cảnh Vương.


“Huynh đừng lo lắng, chuyện con nối dõi ắt có biện pháp giải quyết.” Diệp Thanh Hoan kéo Cảnh Vương qua một bên, khẽ nói: “Đáng lẽ lời này ta không nên nói với huynh, khiến huynh mất hứng, nhưng mà cha với nương ta đều lén nghĩ cho huynh, nếu huynh có con nối dõi, sau này Lý công tử mới không bị chỉ trích. Mà nếu huynh không muốn có lỗi với Lý công tử, cũng có thể tìm từ dòng tông thất ra, rồi cũng sẽ có đứa bé thích hợp.”


Cảnh Vương nhướn mày, buông chén rượu, lắc đầu từ chối.


Diệp Thanh Hoan: “...”


Diệp Thanh Hoan tự nhận là vẫn rất hiểu Cảnh Vương, thử nói: “Có phải… huynh không coi trọng huyết mạch người khác?”


Đâu chỉ là không coi trọng, Cảnh Vương gật đầu.


Diệp Thanh Hoan nói: “Nếu thật sự không ưng cả, vậy bên ta thì sao?”


Diệp Thanh Hoan gãi đầu nói: “Đây là chủ ý của riêng ta, công chúa đang mang thai, hẳn là ta có thể thử thuyết phục nàng, đưa đứa bé tiếp theo cho huynh nhận làm con thừa tự… Huynh đừng hiểu lầm, ta cũng không muốn vậy, không được là tốt nhất.”


Giọng điệu của Diệp Thanh Hoan càng về sau càng thêm chút bi tráng, tựa như luyến tiếc cốt nhục chia lìa.


Cảnh Vương: “...”


Cảnh Vương không biết suy nghĩ của Diệp Thanh Hoan bay sang phương nảo phương nao rồi, ho nhẹ một tiếng, Vương Hỉ nghe thấy, lập tức dẫn bà vú ôm đứa nhỏ đến.


“Điện hạ, các chủ tử nhỏ khóc rất nhiều, lão nô không còn cách nào khác mới đưa tất cả đến hỉ đường…”


Vương Hỉ không dám nói nãy bà vú mới vừa rời đi chỉ một lát xong bốn chủ tử thì có ba vị nằm bò không dậy nổi, suýt thì nước mắt tràn bờ đê, bá vú dỗ kiểu gì cũng không được. Vương Hỉ cảm thấy có lẽ các chủ tử nhỏ sẽ thích hỉ đường náo nhiệt, tự chủ động ôm mấy bé đến, ai ngờ rằng sau khi thấy Cảnh Vương và Vương phi bọn nhỏ lại không chịu đi, có lẽ các chủ tử nhỏ cũng muốn chứng kiến đại hôn của cha.


Cảnh Vương cũng muốn gặp mấy đứa con trai mình, ra hiệu cho Diệp Thanh Hoan cùng lại xem.


Diệp Thanh Hoan không hiểu ra sao, nhìn thấy bốn đứa bé phân biệt quấn khăn màu vàng, vàng đan xen bạc, màu bạc và cả màu đen, do Vương Hỉ và một người phụ nữ bế trong lòng.


Đây là con nhà ai, liên quan gì đến Cảnh Vương? Diệp Thanh Hoan không hiểu gì.


Vương Hỉ tươi cười nói: “Các chủ tử nhỏ thích mặc như vậy, bà vú vốn định thay đổi bộ khác cho có không khí vui mừng nhưng họ không vui, vừa động vào là khóc.”


Cảnh Vương gật đầu, không trách tội. Vương Hỉ không biết nhưng hắn lại rõ, màu khăn quấn là màu của từng bé cá.


Cảnh Vương nhận Tứ Bảo từ tay bà vú, thuần thục vỗ vỗ sau lưng.


Tròng mắt Diệp Thanh Hoan suýt bay mất, không nhịn được hỏi:


“Vương Hỉ, những đứa trẻ này là?


Tại sao Vương Hỉ lại gọi chúng là “chủ tử nhỏ”? Hơn nữa Cảnh Vương còn… ôm thuần thục đến vậy?!


Vương Hỉ vỗ đầu bừng tỉnh: “Xin lỗi thế tử gia, lão nô vui mừng quá quên mất không giới thiệu với thế tử gia, đây là con của điện hạ, do Lý… Vương phi sinh cho điện hạ.”


Lý Ngư có thể sinh con?


Diệp Thanh Hoan nghe như sấm đánh ngang tai, chầm chậm quay đâu lại, nhìn chằm chằm Cảnh Vương đang kiêu ngạo ra mặt. 


Lời của Vương Hỉ làm y chấn động quá lớn, Diệp Thanh Hoan cần thời gian để phản ứng.


Lý Ngư, sinh cho Cảnh Vương bốn đứa bé?


Đàn ông cũng có thể mang thai sao!


Vương Hỉ không thể không mất một lúc giải thích cho Diệp thế tử sắp xỉu tới nơi, tuy rằng toàn bộ quá trình ông cũng mơ màng, nhưng có điện hạ đích thân trấn giữ, có phụ khoa thánh thủ và các đại phu khác, còn có bốn chủ tử nhỏ làm chứng, ông dám thề với trời rằng, không có khả năng là giả.


Chính Diệp Thanh Hoan cũng nhìn ra, trong số mấy đứa đã có ba đứa cực kỳ giống Cảnh Vương lúc nhỏ, một bé khác được Cảnh Vương ôm nhìn rất giống Lý Ngư.


Nếu là giả, sao có thể giống như thật vậy?


...Từ từ, đột nhiên Diệp Thanh Hoan nhận ra, Cảnh Vương mà y cho rằng không có con nối dõi, thật ra đã sớm có bốn nhi tử khỏe mạnh.


Mà thê tử còn đang mang thai, y lại thua rồi.


Cảnh Vương hiểu rõ Diệp Thanh Hoan đề cập tới nhận con thừa tự là vì suy nghĩ cho hắn, thật sự không có ý mạo phạm. Cảnh Vương không giận, chỉ là ngại Diệp Thanh Hoan ngu ngơ đứng cản đường, ra vẻ tình huynh đệ thấu trời xanh một lát xong mới bảo Diệp thế tử sang chỗ nào mát mẻ đợi đi.


Thời gian không nhiều lắm, phải nhanh chóng bái đường, không thể làm lỡ giờ lành.


Cảnh Vương liếc mắt ra hiệu với người chủ trì, ngay sau đó người chủ trì bắt đầu ngâm từ.


Lý Ngư đội quan ngọc trai, tua ngọc trai rủ xuống lắc lư trước mắt khiến cậu không biết phải làm thế nào. Cảnh Vương nhanh chóng đến bên cạnh cậu.


“Điện hạ.” Lý Ngư cười gọi.


Hôm nay Cảnh Vương cười bao nhiêu lần cũng không ngại nhiều, duỗi tay nắm chặt tay, lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy tay cậu.


Chỉ cần nắm lấy bàn tay này, mọi tiếng ồn ào khắp hỉ đường đều trở nên yên lặng.


Lý Ngư thoáng liếc thấy một chậu than. Sao lại thế này, Vương phi cũng phải nhảy chậu than à!


Cậu rất lo bản thân mình tay chân vụng về, nhỡ đá lật chậu than hoặc làm cháy hỏng hôn phục quý trọng, như vậy có vẻ không may mắn lắm.


Đương lúc cậu vô cùng do dự, Cảnh Vương ôm lấy cậu, nhẹ nhàng bế cậu lên. Lý Ngư bỗng thấy hai chân mình bay lên trên không, đầu óc cũng thoắt cái trống không trong chớp mắt.


Giây lát, cậu đã được đặt trên mặt đất, chậu than ở đằng sau cậu.


Trên mặt Lý Ngư nở đầy rặng mây đỏ rực, tua ngọc trai lay động suốt cũng không thể che mất sự e thẹn của cậu. Trước mặt công chúng, vậy mà Cảnh Vương lại ôm cậu nhảy qua chậu than.


Vương gia thật sự quá biết chơi. Các tân khách không nhịn được bật cười thành tiếng chúc phúc, tính ra thì Diệp Thanh Hoan cười hăng say nhất, hỉ nương theo sau đều không hẹn cùng đỏ mặt.


Cuối cùng đến bái đường.


Lý Ngư đứng bên cạnh Cảnh Vương, hai người cùng nhau hướng về phía thiên địa, phía vị trí của cha mẹ tràn ngập thành ý cúi người bái hai lần.


Sau cùng là hai người cúi xuống lạy nhau thật sâu. 


Thật ra ngày Cảnh Vương ký hôn thư với cậu, cả hai đã tính là phu phu rồi, hôn lễ lần này to vậy như để thông báo với tất cả mọi người.


Thông báo rằng từ nay về sau, ngươi chỉ thuộc về ta, ta cũng chỉ thuộc về ngươi.


Cảnh Vương để Vương Hỉ chiêu đãi khách khứa, bản thân cùng Lý Ngư trở về phòng cưới.


Hắn đã hình thành thói quen, suốt đường thường xuyên để ý cái phễu bạc. Thời gian cá nhỏ biến thân sắp hết rồi, hắn cần phải canh cậu, ngày đại hỉ, không thể để cậu lo sợ hoảng hốt chút nào.


Người không liên quan đều bị đưa ra ngoài, Cảnh Vương dùng gậy hỉ đẩy tua ngọc trai trên trán Lý Ngư ra, hai người nhìn nhau chăm chú một lát, không hẹn mà cùng mỉm cười.


Tay Cảnh Vương sờ về phía tay áo, Lý Ngư chờ mong nhìn hắn, đoán lần này hắn sẽ lấy ra tờ giấy gì, hoặc cũng có khả năng là một món quà sáng tạo khác người nhân dịp đại hôn.


Nhưng trong tay áo Cảnh Vương cũng chẳng có gì bí mật, hắn rút từ mặt sau tay áo chiếc hộp tráp hình bầu dục.


Cảnh Vương mở hộp tráp ra, trong tráp đựng đầy tranh cuộn.


Dưới ánh mắt ý bảo của hắn, Lý Ngư mở cuộn tranh dải ra. Hóa ra đây là bức Cảnh Vương vẽ đàn cá, trên bức vẽ có tổng cộng sáu con cá sinh động như thật, hai cá lớn bốn cá nhỏ. Trong hai con cá lớn có một con màu vàng ánh kim, đúng là hình cá của Lý Ngư. Bốn cá con còn lại là vàng, vàng, bạc, vàng đan xen bạc, đen nhánh, rất dễ nhận ra đó là bốn nhóc cá.


Nhưng mà hơi sai, Lý Ngư đếm lại, cậu thêm bốn nhóc cá mới có năm thôi, cá chuối hoa* lớn thừa ra trên tranh vẽ là ai nhỉ?


*黑鱼 hay còn gọi là cá chuối hoa, cá lóc trung quốc, một chi của cá quả (có ảnh)


Lý Ngư suy tư lâu thật lâu, đến khi nhìn thoáng qua áo dài màu đen dưới hôn phục Cảnh Vương, cậu mới nhận ra Cảnh Vương vẽ bản thân thành cá chuối hoa, tranh vẽ đàn cá, rõ ràng là vẽ cả nhà cá.


Lý Ngư cực kỳ thích cá chuối hoa uy phong này, nhìn mãi mới miễn cưỡng cất bức tranh vẽ về, trả lời: “Cảm ơn điện hạ đã tặng.”


Đưa xong quà cưới, Cảnh Vương vẫn dùng đôi ngọc ly ngày lễ hợp cẩn hôm ấy từng dùng, rót đầy rượu mơ xanh.


Lần này là Lý Ngư uống trước, nghịch ngợm nhào vào lòng trao rượu cho hắn uống.


Phễu bạc chậm rãi phun hạt cát, thân ảnh hai người lăn lộn trên giường cưới, liều chết dây dưa.


Đang lúc bốc lửa nồng nhiệt nhất, cách vách truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non.


Lý Ngư, Cảnh Vương: “...”


Hai người dừng động tác, nhìn nhau trong giây lát.


Lý Ngư vẫn đang thở dốc, đáng thương vô cùng cầu xin:” Điện, điện hạ, bọn nhỏ…”


Bất tiện khi làm cha chính là điểm này, không thể chỉ lo chính mình điên loan đảo phượng mà không quan tâm đứa nhỏ.


Cảnh Vương nhận mệnh ổn định hô hấp, sang cách vách ôm mấy đứa nhỏ về.


Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo khóc nhăn cả mặt, khó khăn lắm mới được đưa đi hỉ đường xem náo nhiệt, nhưng cha cá không phát hiện ra bọn nó. Không lâu sau cả ba và cha đều biến mất, bá vú nhanh chóng đưa bọn nó về, không ai ôm một cái an ủi, Đại Bảo tự nhận là hiểu chuyện nhất cũng sắp bùng nổ.


Ba Cảnh Vương vừa xuất hiện, các bé con lập tức ăn ý dừng khóc. Tứ Bảo khóc hăng quá dừng không kịp, bất giác nấc một cái.


Cảnh Vương lắc đầu, một tay ôm hai, xách hết đám cá con sang tân phòng.


Mấy bé cá con rốt cuộc được gặp cha cá trên giường cưới, đồng thời nắm chặt cha cá muốn ngủ cùng cha cá.


Lý Ngư lại bị vây thành hình tròn: “...”


Lý Ngư cảm thấy mình ngốc thật, đêm động phòng hoa chúc tốt nhất cứ thế mà mất. Cậu vừa định xin lỗi Cảnh Vương, hắn đã nằm xuống chớp mắt với cậu, ôm cậu vào lòng.


Như vậy, mặc dù bị bọn nhỏ vây quanh, hai người bọn họ vẫn không cách xa nhau.


“Điện hạ, có phải ta nặng quá không?”


Cảnh Vương tiếp tục lắc đầu, quay mặt bọn nhỏ sang bên khác, vòng tay qua eo Lý Ngư, nhân lúc Lý Ngư còn định lải nhải hôn cậu một cái, lại một cái nữa.


Lý Ngư không thể không im lặng, bởi vì trẻ con bên cạnh, không thể phát ra thanh âm kì quái. Hai người áp vào nhau, đứt quãng, tràn ngập tình yêu âu yếm hôn nhau.


Cả hai chờ đám nhỏ ngủ cả, chờ thời gian Lý Ngư biến thân đến hạn lại biến thành cá, rồi chờ đến rạng sáng lần nữa biến thành người, cho dù chờ đợi có dài lâu bao nhiêu, chắc chắn thời khắc thân mật chỉ thuộc về hai người sẽ đến, có thể phá hủy đối phương nuốt vào bụng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét