Chương 93
Edit: l
Beta: Baozi
Lý Ngư cảm thấy ánh mắt Cảnh Vương nhìn cậu hơi nóng bỏng, nhưng bé con đang gào khóc đòi ăn quan trọng hơn, Lý Ngư không kịp nghĩ nhiều.
Cổ đại không có bình sữa, Lý Ngư dùng biện pháp điều hoà, nhờ bà vú cho sữa vào chén, cậu bế Đại Bảo lên, dùng thìa bạc nhỏ xíu múc mỗi lần một chút đưa đến bên miệng Đại Bảo. Đại Bảo hét lên “a, a”, lắc đầu thật mạnh.
Lý Ngư: “...”
Hiểu rồi, thằng nhóc này không thích uống sữa?
Ngẫm lại cậu toàn cho các bé cá ăn thức ăn cho cá ngon nhất và bánh hoa đào, có lẽ đây chính điểm mấu chốt. Nhóc cá thích món ngon ngọt, không thích sữa nhạt nhẽo.
Nhưng còn cách nào đâu? Trước kia khác bây giờ, cơ thể trẻ con còn chưa phát triển hoàn toàn, răng cũng chưa mọc, chỉ có thể uống sữa thôi.
Lý Ngư nhỏ nhẹ dỗ: “ Đại Bảo, uống sữa hay nhịn đói.”
Đại Bảo: “...”
Đại Bảo bị ba cá dịu dàng đe dọa, mếu máo, rưng rưng nước mắt uống hết thìa sữa.
Lần đầu tiên Lý Ngư cho bé uống sữa thành công, đến lần sau thì Đại Bảo vô tình bị sặc sữa, làm thế nào cũng không chịu uống sữa bằng thìa nữa.
Lý Ngư suy nghĩ rồi sai người bưng một đĩa bánh hoa đào tới, đặt sang một bên.
Đôi mắt đen láy như lưu ly của Đại Bảo ao ước nhìn bánh hoa đào.
Nhưng mà chẳng có tác dụng gì.
ba cá ý chí sắt đá chỉ cho bé ngửi mùi bánh hoa đào, Đại Bảo hơi ngây người tí, thứ ba cá đút bé uống vẫn là sữa.
Cảnh Vương quan sát nãy giờ: “...”
Cảnh Vương nhận ra mình nghĩ sai rồi, uống sữa không giống như hắn tưởng tượng. Hắn đi về phía Lý Ngư. Lý Ngư đang ôm Đại Bảo, ngâm nga khúc nhạc không biết tên. Cảnh Vương lại gần thấy vẻ mặt dịu dàng của Lý Ngư, trong lòng cũng mềm nhũn theo.
Cảnh Vương học dáng vẻ Lý Ngư, bế một nhóc lên, lấy thìa đút sữa, thi thoảng lại liếc nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư cười trộm, bé Cảnh Vương đang ôm chính là Tứ Bảo, ba nhóc khác đều như bé mập, chỉ có Tứ Bảo trông khá giống cậu, Cảnh Vương thích ôm Tứ Bảo nhất.
Tứ Bảo vừa được ba ôm là nở nụ cười vui vẻ, không hổ là bé con lơ mơ nhất, chắc còn chưa nhận ra sữa khác thức ăn cho cá chỗ nào, chỉ cần có ba đút, Tứ Bảo uống sữa cũng uống rất nhanh. Cảnh Vương cho bé ăn xong, định ôm Nhị Bảo, ngón tay Tứ Bảo nắm chặt vạt áo ba, không chịu rời khỏi cái ôm của ba.
Bên Lý Ngư cho Đại Bảo ăn xong cũng bị Đại Bảo túm chặt, Lý Ngư phải dỗ dành mãi. Nhị Bảo với Tam Bảo đợi mãi không ai ôm khóc hết đợt này đến đợt khác.
Lý Ngư bất đắc dĩ, cậu với Cảnh Vương chỉ đành một người ôm hai, cảm thấy quả nhiên khi làm cá thì bốn đứa nhóc này ngoan nhất.
Buổi tối đi ngủ, bé nào cũng không chịu buông tay. Lý Ngư đỏ mặt thương lượng với Cảnh Vương: “Điện hạ, mấy đứa còn bé, e rằng chưa quen lắm, hay là cho chúng ngủ cùng chúng ta nhé...”
Lúc trước đám nhóc cá đều ở trong bể cá, chung phòng với các ba, ba cá còn thường ngủ cùng bọn nó, vì sao biến thành người lại phải ngủ cùng người xa lạ - bà vú? Các bé không vui, dựa vào đâu mà người còn không bằng cá, động đậy hay nói chuyện đều không thể, cả ngày chỉ có thể uống sữa không có vị gì, quá khổ, cá con muốn cha ôm huhuhuhu!
Từ xưa đến nay Cảnh Vương vốn chiều Lý Ngư, cậu đã nói vậy thì hắn cố nén xúc động xách cả bốn đứa ra ngoài, gật đầu.
Lý Ngư đặt bé con lên giường hết rồi nằm xuống, hiện giờ cậu có thể biến thành người hai canh giờ, nghỉ ngơi một lát cũng không sao, Cảnh Vương sẽ giải quyết hậu quả cho cậu.
Ai ngờ cậu vừa nằm xuống, bọn nhỏ lập tức nghển cổ muốn dán sát vào cậu, không dán được lại bắt đầu gào lên, Lý Ngư đành để tất cả dựa gần mình.
Đại Bảo độc chiếm một cánh tay Lý Ngư, Nhị Bảo và Tam Bảo chiếm bên còn lại, dư lại Tứ Bảo ôm chặt chân Lý Ngư.
Bọn nhỏ hài lòng, Lý Ngư bị vây quanh một vòng, Cảnh Vương cảm nhận rõ vợ cách mình ngày càng xa: “...”
Lý Ngư sờ ngón tay hắn, nhìn hắn tỏ vẻ xin lỗi.
Cảnh Vương nắm lại tay cậu, nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay cậu.
Tinh lực trẻ con có hạn, lại uống no sữa rồi, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Cảnh Vương đợi bốn đứa ngủ say rồi mới mặt không đổi sắc đứng dậy, ôm hết cả bốn đứa ra ngoài giao cho bà vú.
Lý Ngư vốn bị bọn nhỏ vây quanh cũng mơ mơ màng màng sắp ngủ, chợt thấy chỗ vạt áo hơi lạnh…
Ồ, là chồng mình dựa gần nè.
Lý Ngư quen thuộc quàng lấy vai đối phương, sinh hoạt chồng chồng của cậu với Cảnh Vương rất hài hòa, lâu lâu lại “hút tinh”.
Bỏ qua chuyện mang thai, Lý Ngư vẫn rất mong chờ việc “hút tinh”.
Nhưng hôm nay Cảnh Vương hơi khác thường, hắn làm “hút tinh” vô cùng triệt để.
Mặt Lý Ngư đỏ bừng, vừa tê vừa ngứa, đôi mắt cậu đong đầy nước mắt, cảm thấy cái vật trang trí vốn dĩ không có gì sắp bị x ra gì đó luôn.
Không phải vì hồi trước cậu từng cắn Cảnh Vương nên bây giờ bị trả thù chứ?
Lý Ngư không chịu nổi kích thích như vậy, cảm giác hồn vía sắp bị x lìa xác, nức nở kêu đấm Cảnh Vương hai cái. Cảnh Vương điên cuồng x cá chép tinh liếc cái thìa bạc rồi mới thỏa mãn buông tha, chuyển sang nắm eo Lý Ngư.
Hôm sau lại cho bọn nhỏ uống sữa, Cảnh Vương cụp mắt chuyên tâm đút Tứ Bảo, Lý Ngư ôm Đại Bảo, ngực vừa sưng vừa đau, chân cũng đang run. Nhớ lại đêm hoang đường hôm qua, Lý Ngư không nhịn được tàn nhẫn lườm đầu sỏ.
Cảnh Vương cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của cậu, cười với cậu, chưa đã thèm liếm môi.
Lý Ngư: “...”
Rõ ràng không nói lời nào mà sóng tình dập dờn như đập vào mặt này là sao vậy?
...Thôi, thật ra chồng mình sắc tình tí cũng không phải không được, cậu cũng không thiệt.
Dưới sự động viên của Lý Ngư, mấy đứa Đại Bảo ngày càng thích ứng với cuộc sống của trẻ con.
Lúc này thánh chỉ từ Hoàng Thành đến, Lý Ngư được phong chính phi. Cảnh Vương nói được làm được, thật sự tranh thủ được danh hiệu chính phi cho cậu, bản thân Lý Ngư cũng hơi khó tin.
Đây cũng không phải là danh hiệu người dân tùy tiện gọi trên phố xá mà nó sẽ được ghi nhớ trong ngọc điệp (*). Vương phi do Hoàng Đế chính miệng thừa nhận, hôn sự giữa cậu với Cảnh Vương đã chắc chắn.
(*) Phả điệp, sách biên chép thế hệ nhà vua gọi là ngọc điệp
Ngày thánh chỉ đến, Cảnh Vương cũng đã chọn ngày tổ chức đại hôn. Vương Hỉ đã chuẩn bị hôn lễ từ trước, mọi thứ xong xuôi hết cả, đại hôn lúc nào cũng được. Cảnh Vương chỉ ngại ngày đẹp gần nhất còn xa, còn phải đợi thêm mấy ngày. Lý Ngư bị tính trẻ con ít khi thấy của Cảnh Vương chọc cười, nghĩ lại con cái cũng có rồi Cảnh Vương vẫn muốn tổ chức một hôn lễ chính thức cho cậu, tim Lý Ngư như lăn trong mật đường.
“Hoàng Thượng đồng ý rồi, chẳng qua phải chờ một chút, điện hạ đừng vội.” Lý Ngư mỉm cười khuyên hắn.
Cảnh Vương được hưởng chút ngon ngọt, vẫn cố ý trẻ con hừ hừ, vừa muốn Lý Ngư an ủi mới có thể bình tĩnh, vừa ra hiệu bảo Vương Hỉ cần kiểm tra cẩn thận đối chiếu lại tất cả các bước trong đại hôn.
Vương công công kiểm tra đối chiếu xong rất nhanh, chỉ còn hôn phục.
Thứ quan trọng nhất trong hôn lễ chính là hôn phục. Hôn phục trong hôn lễ của Cảnh Vương đã dựa theo kích cỡ của hắn chuẩn bị đủ cả mấy bộ dự phòng, mỗi một hoa văn thêu trên hôn phục Cảnh Vương đều tự xem qua, tất cả phụ tùng cũng là do Cảnh Vươn vẽ đại khái kiểu dáng rồi sai thợ thủ công làm, đảm bảo cả thế giới chỉ có một bộ.
Hôn phục và trang sức của Vương phi Lý Ngư chưa từng thử, nhưng mà dựa theo kinh nghiệm Cảnh Vương hay mua quần áo cho cậu, bất ngờ này hoàn toàn không thành vấn đề.
Cuối cùng cũng đến ngày thành hôn, Cảnh Vương tự tay đưa hôn phục đến tay Lý Ngư. Người hầu trong phủ không nhiều, Lý Ngư lại không có người nhà mẹ đẻ, Cảnh Vương tự mình ra trận vấn tóc thay quần áo cho cậu.
Lý Ngư nhanh chóng thay hôn phục màu đỏ rực viền vàng. Hôn phục được dệt bằng gấm nguyệt hoa trân quý, nghe đồn dùng gấm nguyệt hoa làm thành y phục, mặc lên người sẽ phát ra ánh sáng thanh u như ánh trăng, do đó mới nổi tiếng. Ngoại trừ gấm nguyệt hoa, trên hôn phục còn có chỉ vàng và lông phượng đan chéo, thêu hình cá chép cưỡi mây đạp gió, oai phong lẫm liệt nhảy vọt qua Long Môn. Nơi cổ áo và vạt áo dài phía sau thêu đầy hoa văn hình cá, ánh vàng lấp lánh, cực kỳ hoa lệ.
Đai lưng phối với hôn phục do tơ vàng mềm mại dệt thành hình như cỏ nước, nhìn thì to rộng nhưng thực tế rất nhẹ, trên đai lưng treo mấy bé cá vàng ngây thơ chất phác rung leng keng.
Trang sức của hôn phục còn lại là quan bằng ngọc trai hồng bảo thạch, trên quan có tổng cộng 36 con cá nhỏ tơ vàng. Toàn thân cá nạm hồng ngọc, miệng cá ngậm chuỗi tua ngọc trai buông thõng xuống, hơi che đậy dung nhan như ẩn như hiện.
Lý Ngư chưa từng trang điểm trước đây, ngày đại hỷ cũng thoa chút son phấn, dùng son tô môi, trông càng đẹp hơn.
Cảnh Vương thấy cậu ăn mặc chỉnh tề, cong môi khẽ cười, tự đi thay quần áo. Vương Hỉ hầu bên cạnh không kìm được nói thay chủ tử: “Vương phi, theo quy chế, hôn phục của ngài nên là kim phượng, đây là điện hạ đặc biệt xin chỉ thị Hoàng Thượng đổi hôn phục thành hình thức hiện tại…”
Vương Hỉ phụ trách chuẩn bị hôn lễ, Cảnh Vương tốn công bao nhiêu ông rất rõ ràng. Bản thân Cảnh Vương không để ý, không cần báo đáp, nhưng cái miệng nhỏ của Vương công công đóng mở dăm ba câu đã xả hết sạch với Vương phi.
Lý Ngư từng thấy hôn phục của Diệp Thanh Hoan và công chúa, không nghĩ rằng chỉ hoa văn trên hôn phục mà lại phức tạp như vậy, trong lòng cậu rất cảm động.
Một lát sau, Cảnh Vương cũng thay xong hôn phục màu đen tuyền xứng đôi với cậu. Lý Ngư để ý nhìn kỹ, thứ thêu trên hôn phục Cảnh Vương tuy là kim long bốn móng bậc vương nhưng đai lưng lại là kiểu dáng cỏ nước giống cậu, trên đai lưng buộc hạt bạc trước kia cậu tặng hắn, tay áo và vạt áo đều có hoa văn hình cá như cậu.
Đây không phải là đang lén lút show ân ái sao?
Lý Ngư vui sướng like cho đôi mắt tinh phát hiện chân thiện mỹ của mình.
Cảnh Vương đi tới, cúi đầu muốn hôn cậu, trên cổ lộ ra một sợi tơ hồng. Lý Ngư cười xấu xa, ngón tay móc lấy sợi tơ hồng kéo ra ngoài một chút, muốn xem ngày vui như vậy hắn đeo cái gì.
Bản thân Lý Ngư mang theo tượng ngọc Cảnh Vương nho nhỏ, thứ cậu kéo ra quả nhiên không có gì bất ngờ, là cục đá cá của cậu.
Đặt bên nhau vẫn như một đôi trời đất tạo nên.
“Điện hạ, Vương phi, sắp đến giờ lành rồi.” Vương Hỉ vui vẻ lau khóe mắt mãi.
Lý Ngư không có nhà mẹ đẻ, phủ Cảnh Vương chính là nhà cậu. Cảnh Vương ôm cậu bước lên xe cưới, hắn cũng ngồi vào theo. Xe cưới vòng quanh trấn Lạc Phong một vòng, trở lại Vương phủ bái đường.
Ngày đại hỷ của Cảnh Vương, người dân đến xem lễ rất nhiều, cùng nhau đi theo xe cưới.
Lý Ngư vén rèm xe lên, nhìn biển người bên dưới, hơi căng thẳng. Cảnh Vương nhìn cậu cổ vũ, Lý Ngư thử vẫy tay với người dân.
Dân chúng liên tiếp quỳ xuống, hô to: “Vương phi thiên tuế.” Giọng nói vang dội, làm chim hỉ thước đầu cành bay mất.
Sóng lòng Lý Ngư nhấp nhô, giây phút này cậu mới thật sự cảm nhận được mình đã là một thành phần của thế giới cổ đại này.
Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo và Tứ Bảo nằm song song trên giường.
Hôm nay chỉ có bà vú, không có cha, trái tim các bé như tro tàn.
Bên ngoài loáng thoáng có tiếng nhạc truyền đến. Tứ Bảo nhớ ra, vừa nãy người ta nói với bà vú rằng các cha thành thân. Thành thân là gì, Tứ Bảo không biết, nhưng chắc chắn đó là một chuyện tốt.
Tứ Bảo làm một cú cá chép lật người, không dậy nổi.
Móng vuốt Tứ Bảo quơ loạn xạ: “A a a a a a a!” Cha thành thân, muốn đi quá!
Tam Bảo bị em kéo theo, khoa tay múa chân: “A a!” Muốn đi nữa!
Nhi Bảo quay phắt đầu sang: “A a a?” Đi kiểu gì giờ?
Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo thay phiên kêu “A a a” một lát, nhất trí quyết định, sau đó Tứ Bảo dẫn đầu cố gắng lăn xuống giường.
Muốn đi xem cha thành thân thì phải lăn được xuống giường trước.
Sức trẻ con không nhiều lắm, mà chỉ dùng để lăn thì cũng có thể tới nơi.
Nhưng mấy đứa bọn nó còn chưa đầy tháng, cơ thể nhỏ nhắn lật xong không lật lại được nữa.
Cả đám Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo đều úp mặt xuống giường.
“A a a!!!” Cứu mạng với!
Đại Bảo chứng kiến tất cả: “...”
Đại Bảo vung tay lên: “A a a a!” Một đám ngốc nghếch!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét