Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang









[CCTLBTCBQTT] Chương 92

Chương 92:

Edit: Dưa Hấu

Beta: Baozi

Tay cầm tấu chương của Hoàng đế đang run rẩy không ngừng, sợ là mình đã nhìn lầm.

Thái y báo rằng bốn đứa bé trai của Cảnh Vương đều khoẻ mạnh, tất cả đều không có tật câm.

Hoàng đế đặt tấu chương lên ngực, hít thở sâu. Ông từng cho rằng huyết mạch của ông và Hiếu Tuệ Hoàng hậu có lẽ sẽ ngừng chỗ Cảnh Vương, nhưng vậy mà… 

Cảnh Vương lại có con cái khoẻ mạnh, lại còn tận bốn đứa!

Không có tin tức nào có thể làm lòng người phấn chấn hơn tin tức này.

Hoàng đế cười to, không để ý mạo phạm nho nhỏ trước đây của Cảnh Vương. Bng chốc có thêm bốn nhóc con, ông vui còn không kịp, cấp tốc lệnh La Thuỵ Sinh mang thánh chỉ tới, tự tay viết chiếu thư, phong Lý Ngư là chính phi của Cảnh Vương, con cả của Cảnh Vương là Thế tử, con thứ là Ngũ phẩm Vân Kỵ Uý, con ba là Thất phẩm Ân Kỵ Uý…

Hoàng đế quá vui, liên tiếp phong tước cho bốn đứa, miệng còn lẩm bẩm: “Vị trí Vương phi là chỉ hôn, chưa tính ban thưởng. Lý Ngư và Cảnh Vương đều có công, đơn giản thưởng tước cho mấy hoàng tôn nhỏ này đi.”

La tổng quản bên cạnh nhìn, khoé môi giật giật, thấy ngay cả đứa con nhỏ nhất của Cảnh Vương Hoàng đế cũng phong chức Ân Kỵ Uý, thầm nghĩ lúc trước người nhất định không chịu cho vị trí chính phi không phải là ngài à, bây giờ thái độ thay đổi lớn thật!

Nhưng La tổng quản cũng coi như đã biết về sau nên ôm cái đùi nào rồi. Nhắc tới chuyện này thì cũng là có duyên, Hoàng đế cũng không phải không có hoàng tôn khác, ví dụ như nhà Tam Hoàng tử, đứa lớn nhất đã sáu tuổi, nhỏ nhất là ba tuổi. Gần đây Tam Hoàng tử thường để bọn chúng xuất hiện trước mặt Hoàng đế, nhưng mấy đứa này đã bị dạy tới mức quá nề nếp, Hoàng đế nhớ thì nhớ thật nhưng gặp lại thấy không thú vị, tổng cộng chỉ gặp mấy lần. Không giống nhà Cảnh Vương, Hoàng đế còn chưa gặp đã nhớ thương rồi, lại còn ban tước, điều này quả thật hiếm có.

La tổng quản là người khôn khéo, chỉ nói điều Hoàng đế thích nghe nhất: “Nô tài nghe thái y nói, có ba vị hoàng tôn cực kỳ giống Cảnh Vương điện hạ, hoàng tôn nhỏ nhất thì giống Lý công tử hơn.”

Hoàng đế chưa từng gặp Lý Ngư nhưng vẫn nhớ bộ dáng của Cảnh Vương khi còn nhỏ, nghĩ xa xăm một lát rồi cười nói: “Nếu thật sự như vậy thì cũng khá thú vị đấy.”

Lòng Hoàng đế gấp gáp muốn gặp hoàng tôn nhỏ, biết Hoàng tôn nhỏ giống Cảnh Vương từ chỗ La Thuỵ Sinh xong lại càng muốn gặp hơn.

Nghe nói gần đây Tây thuỳ được Cảnh Vương quản lý rất tốt, nhưng dù sao cũng không thể so với Hoàng thành, không nên để các hoàng tôn nhỏ bị thua thiệt.

Hoàng đế vốn định để đứa con trai Cảnh Vương này rèn luyện ở ngoài hai năm, bây giờ con trai có cháu rồi, Hoàng đế chỉ muốn Cảnh Vương bay về ngay lập tức.

May nhờ có La tổng quản khuyên tới khuyên lui, các hoàng tôn nhỏ mới sinh, sao chịu được việc bôn ba đường xá xa xôi.

Lúc này Hoàng đế mới từ bỏ, nhận ra mình quá vui, muốn triệu kiến, đương nhiên là vẫn phải chờ bọn nhỏ lớn hơn chút.

Một năm này, Cảnh Vương đạt nhiều chính tích ở Tây thuỳ, Hoàng đế rất hài lòng. So với việc này thì việc Lục Hoàng tử chỉ tu sửa xong cung Chung Tuỵ lại vô cùng bình thường.

Giờ Cảnh Vương đã có con trưởng khỏe mạnh, vấn đề bản thân hắn không thể nói chuyện cũng không lớn.

Cán cân trong lòng Hoàng đế không nhịn được mà nghiêng về phía Cảnh Vương, cân nhắc việc cả nhà Cảnh Vương đều ở Tây thuỳ, trước khi Cảnh Vương về Hoàng thành vẫn nên cố gắng không lan truyền tin tức Cảnh Vương đã có con trưởng ra ngoài.

Hoàng đế lệnh La Thuỵ Sinh bí mật đi phát thánh chỉ, tiện thể tiết lộ tin này cho lão Thừa Ân công. Thân là ngoại tổ của Cảnh Vương, lão Thừa Ân công cũng nên biết tin vui này, khó tránh khỏi việc lộ tiếng gió, Hoàng đế cũng dặn Diệp Khiên không nhiều lời.

Diệp Khiên lúc mới biết được tin Cảnh Vương có con vui tới mức nước mắt giàn dụa, lời Hoàng đế dặn làm hắn nhận ra đây không phải chuyện tầm thường, nghĩ một lúc, bỗng nhiên hiểu ra.

Diệp Khiên chẳng nói gì, chỉ lệnh phủ Thừa Ân công đóng chặt cửa phủ, triệu gánh hát tới, hát ba ngày ba đêm. Mấy hôm nay lão nhân gia đi như mang gió, cơ thể vốn không được tốt cũng khoẻ mạnh hơn.

Cuối cùng Hoàng đế cũng cho phép, sửa Lý Ngư thành chính phi.

Khác với câu trả lời lần trước, lần này đường đường chính chính viết vào trong thánh chỉ, mọi chuyện cuối cùng đã có kết quả.

Cảnh Vương đã lường trước được kết quả này, sau đó xin Hoàng đế đồng ý để hắn tự tổ chức hôn lễ tại Tây thuỳ.

Hoàng đế không vui, đại hôn của con trai, người làm cha sao có thể không có mặt. Thế nhưng bây giờ cả cháu cũng có rồi, không kết hôn thì không thể nói nổi, bản thân Hoàng đế thì không thể rời khỏi Hoàng thành, cân nhắc mãi, chỉ có thể đồng ý yêu cầu của Cảnh Vương.

Sau đó, Cảnh Vương giao cho Hoàng đế một phần danh sách. Đây là danh sách mấy nhà dự trữ vịt khi Cảnh Vương trị nạn châu chấu. Hoàng đế hiểu, Cảnh Vương đang được lợi còn muốn tố cáo.

Mà lần tố cáo này cũng rất thông minh, để Hoàng đế tự điều tra, Cảnh Vương không nhúng tay vào. Từ khi phái Cảnh Vương đi Tây thuỳ, Hoàng đế đã sai người theo dõi thư từ tin tức giữa Tây thuỳ và Hoàng thành, hơn nữa có thêm danh sách này, rất nhanh Hoàng đế đã phát hiện có thế lực sai khiến sau lưng mấy người đầu cơ tích trữ.

Trong thời gian Cảnh Vương trị nạn châu chấu, chỉ có phủ Cẩm Y Hầu đưa tin qua Tây thuỳ, đi đầu mấy nhà trữ vịt là bà con xa của một Viên ngoại lang* họ Tần ở Lễ bộ.

(*) Viên ngoại lang: chức phó quan, dưới Lang trung.

Phủ Cẩm Y Hầu là thông gia với Tam Hoàng tử, Tần Viên ngoại lang lại thuộc đảng Tam Hoàng tử, thường làm việc cho Tam Hoàng tử, sau lưng là ai cũng chẳng cần nói nữa.

Khi tra ra Tần Viên ngoại lang, Ngự tiền thị vệ cũng có thu hoạch khác. Lúc Cảnh Vương chưa tới Tây thuỳ đã có người loan tin đồn ở đó, nói Cảnh Vương tính tình tàn bạo, giết hại dân lành, đây cũng là do Tần Viên ngoại lang sai người làm.

Ngay cả thư qua lại thị vệ cũng tìm thấy tại Tần phủ, chứng cứ chồng chất. Hoàng đế kinh ngạc, dưới mắt ông, Mục Thiên Minh chỉ có thể đến ngự thư phòng đọc sách lại có thể vươn tay tới tận Tây thuỳ, đây là muốn để người ta hại Cảnh Vương à?

Hoàng đế vốn không định động đến Tam Hoàng tử, muốn cho Tam Hoàng tử chút thể diện, đây chính là do bản thân Tam Hoàng tử không muốn.

Hoàng đế lạnh mặt, đầu tiên phạt phủ Cẩm Y Hầu không yên phận, hạ tước vị Cẩm Y Hầu xuống bậc thấp nhất, phong Tam Hoàng tử là Bình Hầu, vừa đúng gom với Nhị Hoàng tử —— An Hầu trước đó thành một cặp.

Mục Thiên Minh biết mình đã hoàn toàn bị từ bỏ, lảo đảo chạy đến cửa cung. Thị vệ phụ trách coi cửa cung ngăn không cho Tam Hoàng tử vào, Tam Hoàng tử chỉ có thể gào khóc, không ngừng dập đầu về phía cung Càn Thanh.

“Phụ hoàng, xin người gặp nhi thần một lần, thật sự không phải nhi thần!”

Mỗi lần dập đầu, Mục Thiên Minh lại tuyệt vọng cầu xin một lần.

Hắn thật sự không thể giải thích, Cẩm Y Hầu quả thật đã hỏi tin tức hộ hắn, nhưng chỉ đến thế mà thôi, hắn vẫn chưa bày mưu cho Cẩm Y Hầu làm gì khác. Tại sao Tần Viên ngoại lang gây rối hắn cũng không biết, lại càng không biết những bức thư sai khiến, nét chữ giống hắn chạy tới thư phòng Tần phủ bằng cách nào.

Hoàng đế đã cho là hắn, không nghe hắn nói dù chỉ một câu giải thích.

Tam Hoàng tử quỳ một ngày một đêm, trời mưa to, ướt lạnh tim hắn.

Lúc hắn mơ màng sắp mất ý thức, một cái ô giấy dầu lại gần, chậm rãi đưa lên trên đầu Tam Hoàng tử.

Mục Thiên Minh ngước lên, đối diện với Mục Thiên Hiểu tỏ vẻ thân thiết.

Lục Hoàng tử dưới ô vẫn ôn tồn lễ độ, cử chỉ nhẹ nhàng.

"Tam hoàng huynh, cẩn thận nhiễm lạnh.” Mục Thiên Hiểu đưa tay ra, muốn nâng Mục Thiên Minh.

Mọi người đều nói Lục Hoàng tử một lòng theo Tam Hoàng tử, dù Tam Hoàng tử có ngã xuống Lục Hoàng tử cũng không rời, nhưng nào ai biết, lòng Mục Thiên Minh giờ đây còn lạnh hơn bị mưa ướt.

"Mục Thiên Hiểu, ta hỏi ngươi."

Mục Thiên Minh “bốp” một cái gạt tay Lục Hoàng tử ra, lau mặt trầm giọng nói: “Họ Tần kia nghe theo lệnh ngươi?”

Mục Thiên Minh chỉ đưa lệnh bài cho Mục Thiên Hiểu, nếu việc Tần Viên ngoại lang làm không phải do hắn giao cho, vậy chỉ còn Mục Thiên Hiểu. Chẳng trách bút tích của hắn bị người ta lấy đi dễ dàng, là do Mục Thiên Hiểu phản bội hắn, mưu tính tất cả những điều này, khiến Hoàng đế buộc tội hắn!

"Cuối cùng tam hoàng huynh cũng phát hiện rồi à?"

Mục Thiên Hiểu cười ung dung, buồn chán chuyển ô đi, nhìn mưa rơi từng giọt xuống.

“Vốn dĩ đệ muốn gây chút phiền toái cho Cảnh Vương, như vây đệ có thể mau chóng đắc thế, việc này chỉ vì tốt cho tam hoàng huynh thôi.”

“Ngươi nói bậy! Rõ ràng ngươi lợi dụng sự tin tưởng của ta, lấy ta làm đá kê chân, ngươi —— ngươi quên mất trước đây khi ngươi không có gì, là ai che chở cho ngươi, phái ngươi đi làm việc!”

Mục Thiên Minh kích động tức giận túm cổ áo Mục Thiên Hiểu, muốn tự tay bóp chết kẻ ăn cháo đá bát này.

Mục Thiên Hiểu không chống cự, kệ hắn lắc lư một lúc, cong môi cười: “Tam hoàng huynh, việc đã đến nước này, ta khuyên ngươi bình tĩnh vẫn hơn.”

Mục Thiên Hiểu gỡ từng ngón tay của Mục Thiên Minh ra. Mục Thiên Minh kinh ngạc phát hiện, thì ra Lục Hoàng tử mạnh như vậy.

Mục Thiên Hiểu vuốt phẳng áo, thong thả ung dung nói: “Tam hoàng huynh, phụ hoàng sẽ không tin huynh nữa, huynh nói cái gì cũng vô dụng. Nếu huynh ngoan ngoãn làm Bình Hầu, chờ đến ngày đệ đăng cơ, có khi còn có thể nhớ đến sự tốt bụng của tam hoành huynh.”

"Ngươi to gan ——" Mục Thiên Minh sao chịu được nhục nhã như vậy, vẫn muốn nhào tới.

Sau Mục Thiên Hiểu xuất hiện hai thị vệ, khống chế Mục Thiên Minh.

Mục Thiên Hiểu cười lạnh xoay người: "Xin tam hoàng huynh cứ tự nhiên, thứ lỗi đệ không phụng bồi."

Mục Thiên Hiểu một mình bung dù đi vào màn mưa, mặc cho Mục Thiên Minh chửi rủa, kêu rên đằng sau, hoàn toàn không để ý tới.

Mục Thiên Hiểu coi như hoàn toàn thoát khỏi Tam Hoàng tử, tâm trạng thoải mái, vừa trở về phủ Lục Hoàng tử đã nghe thấy tâm phúc tới báo, Hoàng đế tứ hôn cho Cảnh Vương, Cảnh Vương phi là Lý Ngư.

Mục Thiên Hiểu không nhịn được cười hai tiếng, lấy một người đàn ông làm chính phi, chắc hẳn Cảnh vương cũng không thể gây sóng gió gì.

Gã đang thầm đắc ý, tâm phúc lại lùi một bước, thấp giọng nói: “Điện hạ, Tây thuỳ vừa truyền tin tới, báo Cảnh Vương có bốn con trưởng khoẻ mạnh.”

Mục Thiên Hiểu: "... Cái gì?"

Mục Thiên Hiểu hoang mang, không phải Cảnh Vương muốn lấy đàn ông à, bốn con trưởng chui ra từ đâu, lại còn khoẻ mạnh?

Có phải nhầm rồi không?

Mục Thiên Hiểu không tin lời tâm phúc, chộp lấy thư ngầm trong tay tâm phúc, tự đọc từng câu từng chữ.

Người của Lục Hoàng tử ở Tây thuỳ không nhiều, không thể lẻn vào phủ Cảnh Vương. Cái gọi là thư ngầm không khác những điều dân chúng trấn Lạc Phong biết lắm.

Đúng là Cảnh Vương có con nối dòng khoẻ mạnh, nếu vậy thì tật câm của Cảnh Vương không còn là khuyết điểm không thể xóa bỏ nữa…

Lục Hoàng tử nghĩ mãi cũng không hiểu con nối dòng này từ đâu chui ra. Gã đã nghĩ đến hậu quả của việc Cảnh Vương có con, nếu Cảnh Vương không bị câm, gã có ưu thế gì để thắng Cảnh Vương đây?

Dùng việc gã bận bịu ở Công bộ hơn nửa năm để sửa cung điện, hay bằng người  mẹ ruột từng là cung tỳ của gã?

Gã vất vả mãi mới được như bây giờ nhờ vầng sáng của Tam Hoàng tử, sắp kết hôn với một tiểu thư xuất thân cao quý, sắp được nhà vợ chống đỡ, thế lực của Tam Hoàng tử phục vụ cho gã, gã đang từng bước hướng tới vị trí kia, lẽ nào chỉ vì Cảnh Vương có con là tất cả những thứ sắp tới tay gã sẽ bị cướp đi?

Gã tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!

Lục Hoàng tử xem đi xem lại thư ngầm, thề phải tìm ra sơ hở của Cảnh Vương.

Cảnh Vương đã không còn khuyết điểm lúc này lại đang sứt đầu mẻ trán.

Vương Hỉ coi bốn đứa bé là bốn phúc tinh nhỏ*, tìm vú em tốt nhất cho bọn nó. Nhưng bốn phúc tinh này ngoài hôm mới “sinh” ăn chút sữa thì sau đó chỉ khóc, sữa cũng không chịu uống, thật sự trở thành bốn tổ tông.

(*) Phúc tinh: người hoặc vật mang lại hạnh phúc hoặc hi vọng cho người khác.

Mời thái y đến khám, thái y cũng không nhìn ra vấn đề gì.

Lý Ngư lo chết đi được, nhưng rất kỳ quái, chỉ cần cậu ôm một nhóc, tiếng khóc trẻ con lập tức nhỏ đi nhiều, nhưng chỉ cần giao một đứa cho vú em, con sẽ gào đỏ mặt tía tai, đứa này còn không thở ra hơi hơn đứa kia.

Xem ra vẫn là thói quen khi làm cá, không có cá cha là không được.

Bọn nhỏ vẫn nhớ cậu, Lý Ngư thầm mừng rỡ, nhưng con mà không uống sữa nữa thì sẽ không chịu được —— vậy có nghĩa là chỉ có cậu mới có thể bón sữa à?

Cho trẻ sơ sinh ăn không phải nuôi cá, có vẻ rất thú vị.

Lý Ngư hưng phấn xoa xoa tay: "Nếu không để ta thử xem?"

Cảnh Vương: "..."

Cảnh Vương nhìn bộ ngực phẳng lì của Lý Ngư, không nhịn được nghĩ linh tinh, lẽ nào cá chép tinh có thiên phú dị bẩm, ngoài việc có thể sinh cá con còn có thể cho bú sữa?

Chương 93

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét