Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang









[CCTLBTCBQTT] Chương 88

Chương 88

Edit: Hạ Y

Beta: Baozi

Cảnh Vương hoàn toàn tin tưởng Lý Ngư, nhưng xử lý nạn châu chấu không phải chuyện nhỏ. Cảnh Vương dừng một chút, cầm tay Lý Ngư, nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng như đang hỏi “có nắm chắc không?”.

Lý Ngư cười hì hì: “Có thì có. Nhưng mà phương pháp có hơi mất mặt.”

Cảnh Vương không hề để ý đến thể diện, hắn lo cho an toàn của Lý Ngư hơn là việc ngăn chặn được nạn châu chấu hay không. Phương pháp dân gian thường dùng để trị châu chấu là dùng lửa đốt, tuy rằng một lần đốt chết không ít con nhưng đứng gần có thể bị bỏng, cá nhỏ là cá chép tinh, chắc là cũng sợ lửa nhỉ?

Lý Ngư nhìn thấy sự lo lắng của hắn, nói: “Điện hạ, người yên tâm đi, tôi sẽ không tự mình ra trận đâu.”

Có thể nói người cần ra trận không phải là cậu, huhu, đừng có xem cậu như đại yêu lợi hại biết hô phong hoán vũ như vậy, cậu chỉ là một con cá có hệ thống, bản thân cũng rất sợ sâu á nha!

Cảnh Vương nhìn chằm chằm vào Lý Ngư, xác định cậu không nói giỡn mới gật đầu, để cậu thử một lần.

Lý Ngư cầm bút, viết một hơi. Nói ra cũng thật trùng hợp, trước khi Lý Ngư xuyên thư thì thế giới cũ vừa hay có mấy quốc gia đang gặp nạn châu chấu, nước cậu có giúp đỡ. Vì tò mò, Lý Ngư có nghiên cứu sơ qua cách trị nạn châu chấu, mặc dù không còn nhớ rõ tất cả nhưng vẫn nhớ được vài biện pháp khá thú vị.

Chia ra gồm: thâm canh, lựa giống, đoàn quân vịt.

Cảnh Vương: ?

Lý Ngư cố gắng dùng cách mà người xưa có thể hiểu được để giải thích: “Thâm canh, là vì châu chấu đẻ trứng trong đất, lúc cày thì cố gắng cày càng sâu càng tốt, để trứng châu chấu phơi dưới nắng rồi... bị nắng thiêu chết.”

“Chọn giống, là vì châu chấu không phải loại hoa màu nào cũng ăn, nếu có nhiều loại lương thực châu chấu không ăn được thì châu chấu sẽ bị thiếu thức ăn, không thể xảy ra nạn châu chấu nữa.”

Cảnh Vương vốn thông tuệ, nói một lần đã hiểu, quả nhiên hai biện pháp này đều có vẻ khả thi.

Ánh mắt Cảnh Vương lại đặt trên biện pháp thứ ba, đội quân vịt là sao, là… con vịt hắn nghĩ hả?

“Điện hạ nghĩ đúng rồi đó.” Lý Ngư chớp chớp mắt: “Đó gọi là vật khắc vật, vịt có thể ăn châu chấu. Hai phương pháp trước không thể áp dụng kịp với những nơi xảy ra nạn châu chấu rồi, bây giờ điện hạ chỉ có thể điều động vịt qua đó giải quyết khẩn cấp ăn chúng thôi, đó gọi là... đội quân vịt.”

Cảnh Vương: “......”

Cảnh Vương nhíu mày, mấy thứ mà cá nhỏ nói, nhất là đội quân vịt, hắn mới lần đầu được nghe.

Nhưng lời cá nhỏ nghe rất có lý, ít nhất là không dùng lửa đốt, không nguy hiểm tới tính mạng, Cảnh Vương nhẹ gật đầu.

Trấn Lạc Phong có mấy hộ nuôi vịt, số lượng không nhiều lắm, vốn để đem bán và cho nhà ăn.

Cảnh Vương sai Vương Hỉ đi mua mấy con về, vịt có thể ăn châu chấu hay không thì cứ thử một lần rồi biết.

Vương Hỉ đích thân nhận việc này, trời còn chưa sáng đã đi, chưa đến một canh giờ đã chạy về, kích động nói liên tục: “Điện hạ, thật sự có tác dụng! Lão nô tận mắt nhìn thấy, mấy con vịt vừa được thả xuống đã ăn không ít châu chấu. Từ lúc đó đến giờ vẫn còn ăn, chưa từng ngừng nghỉ!”

Vương Hỉ sốt sắng trở về báo tin, vui mừng đến độ chạy nhanh quá đánh rơi mất một chiếc giày. (Tấm hả gì? =))))

Theo như lời của Vương Hỉ thì một con vịt ăn một hơi gần trăm con châu chấu, Cảnh Vương tính sơ một chút, cũng không nhịn được phấn chấn.

Bây giờ nếu báo tin về cho Hoàng đế, chờ Hộ bộ chi ngân sách mua vịt, tới tới lui lui như vậy, chỉ sợ nạn châu chấu sẽ ngày càng nghiêm trọng.

Cảnh Vương cần thời cơ này, sai Vương Hỉ hào phóng dùng tiền của vương phủ mua hết tất cả vịt sống ở biên giới phía Tây đã, nếu ở biên giới phía Tây không đủ thì đi các châu huyện lân cận mua thêm.

Lý Ngư lại đưa ra ý kiến: “Điện hạ đừng mua nhiều vậy, mua vài con về nuôi cũng được, chừa một cái sân chuyên để nuôi vịt. Vịt lớn rất nhanh, nhiêu đó đủ qua nạn châu chấu rồi!”

Cảnh Vương thoáng nghĩ, đó cũng là một ý hay, lệnh cho Vương Hỉ làm theo.

Một con vịt cũng không đắt, Cảnh Vương có rất nhiều tiền, dân chúng trấn Lạc Phong biết ơn Cảnh Vương đánh lui thổ phỉ, biết Cảnh Vương muốn mua vịt, hễ nhà ai có nuôi thì đều vội vàng đem qua, nhiều người không lấy tiền. Các châu huyện xung quanh nghe nói Cảnh Vương mua vịt là để trị nạn châu chấu cũng rất tò mò muốn xem náo nhiệt, cứ đưa từng bầy từng bầy vịt vào trấn Lạc Phong.

Cảnh Vương lệnh thị vệ tiếp ứng dọc đường, bảo đảm an toàn cho dân chúng đi lại, cũng là để đề phòng đám thổ phỉ nhân lúc cháy nhà chạy ra hôi của. Có điều đám thổ phỉ nghe Cảnh Vương trị nạn châu chấu cũng muốn xem náo nhiệt, tạm thời chả để mấy con vịt vào mắt.

Vương Hỉ nhanh chóng thu được năm ngàn con vịt sống với khoảng hơn một ngàn con vịt con.

Vịt con còn cần phải chờ nuôi lớn, vịt lớn thì hợp thành một đội quân, vô cùng... huyên náo chạy đến nơi gặp nạn nghiêm trọng nhất trong trấn.

Cảnh Vương cũng đích thân qua đó, mới một ngày đã có kết quả đáng mừng. Sức ăn của đội quân vịt rất lớn, châu chấu trong một mẫu đất chỉ cần một đàn vịt nhỏ ăn nửa ngày là gần xong.

Trước kia thứ khiến dân chúng đau đầu là mặc dù châu chấu sống không lâu, chỉ cần đốt một lần là chết cả mớ nhưng lại nhanh chóng sinh sôi, còn có thể xảy ra hỏa hoạn. Giờ đây không cần lo nữa rồi, vịt có thể ăn liên tục không ngừng mấy ngày, lại không có mạo hiểm, thiệt hại nhỏ, khi ăn gần như hết châu chấu một trấn thì đội quân vịt thiệt chưa đến một phần mười.

Vịt quả là đội quân thần kỳ, Cảnh Vương cười bật ngón cái cho Lý Ngư, tiếp tục sai Vương Hỉ thu mua vịt xung quanh.

Nhưng mà lần thu mua thứ hai lại gặp chút sự cố, Vương Hỉ phát hiện có vài thương gia biết họ cần vịt nên mua giá thấp ở các hộ nhà nông, đầu cơ tích trữ bán lại giá cao cho Vương Hỉ.

Vương Hỉ tức không chịu nổi, báo lại cho Cảnh Vương, Lý Ngư cũng không nghĩ tới vấn đề này. Đầu cơ tích trữ quân lương thì thôi đi lại còn đầu cơ cả vịt, cũng không thèm xem giờ là lúc nào. Cảnh Vương phủ ra tiền mua vịt trị nạn châu chấu thay dân chúng, vậy mà lại có người vứt bỏ lương tâm kiếm tiền theo cách hiểm độc như vậy, nếu châu chấu ăn sạch lương thực thì dân chúng làm sao có cơm ăn?

Thật là, vì lợi nhuận gấp ba mà cả mạng cũng không cần.

Cảnh Vương đã dự liệu từ sớm, thản nhiên liếc mắt nhìn Vương Hỉ, lệnh ông nhớ rõ từng người, cứ mặc họ trữ đừng quan tâm.

Lần này Vương Hỉ không mua được nhiều vịt, lo làm lỡ dở chính sự, nhưng Cảnh Vương lại có tính toán từ trước.

Mua gà chắc cũng được nhỉ? Cảnh Vương nhìn về phía Lý Ngư.

“Gà cũng được! Nhưng gà không ăn được nhiều bằng vịt...”

Lý Ngư vội vàng gật đầu, ngay cả cái này mà điện hạ cũng biết!

Cảnh Vương chỉ cần biết nó ăn được châu chấu là ổn, sai Vương Hỉ đi mua gà, bên kia thì Lý Ngư lo liệu chuyện nuôi vịt, Cảnh Vương cũng có việc, thuê vài người nuôi vịt gan dạ lấy châu chấu nuôi vịt, đám vịt con lớn rất nhanh. Ngay khi quân đội vịt bão hòa thì đám vịt con cũng vừa lớn, với lại đội quân vịt cũng sinh được kha khá trứng vịt.

Lý Ngư vui vẻ nói: “Điện hạ, may mà lần đầu mua nhiều, giờ thì có thể tiếp tục rồi!”

Vương Hỉ đường đường là tổng quản nội thị của vương phủ, mấy ngày nay lại toàn mua gà mua vịt với ấp trứng. Cảnh Vương cười tự tin, nhận hết công việc liên quan đến ấp trứng, Cảnh Vương điện hạ cũng rất hiểu việc ấp trứng đấy.

Về phần những tên tích trữ vịt đợi bán giá cao cho vương phủ, dần dần cũng không tích trữ nổi nữa.

Vịt là vật sống, không thể cứ để trong kho hàng như lương thực được. Vừa phải cho ăn vừa phải chăm sóc, chỉ cần sơ ý một chút là đói chết, còn chạy trốn không ít nữa chứ.

Thấy Cảnh Vương phủ không hề đề cập đến việc mua vịt, đám người đầu cơ tích trữ bắt đầu hoảng loạn, nhiều vịt như vậy phải làm gì đây? Nhưng mà ở biên giới phía Tây này ngoài Cảnh Vương phủ thì còn ai cần mua một lần nhiều vịt như vậy chứ?

Những người này sợ lỗ vốn nên đặc biệt đi tìm Vương Hỉ nhận lỗi, Vương Hỉ đã được Cảnh Vương căn dặn, thẳng lưng ưỡn ngực ép giá, ép đến chỉ còn mỗi bộ xương, cuối cùng mua được giá thấp hơn nhiều so với thị trường.

Đội quân vịt và bãi nuôi vịt đều đang hoạt động bình thường. Lý Ngư và Cảnh Vương đi thị sát bãi chăn nuôi, quanh qua lượn lại, dùng ánh mắt của người hiện đại thì với cậu đám vịt con ở bãi chăn nuôi thật đáng yêu, nhất thời cao hứng đòi đem hai con vịt con vàng óng về nuôi trong sân nhà.

Đám cá con chưa bao giờ thấy vịt cảm thấy vô cùng hứng thú, phấn khích y hệt cá cha, vại cá thủy tinh sắp không giữ chân bọn nó nổi nữa rồi, như lần đầu được thấy đại bảo bối vậy đó, ngay cả Tứ Bảo lơ mơ cũng háo hức muốn xem.

Lý Ngư sợ vịt con ăn mất cá nhỏ nên nhất quyết không cho đám cá con lại gần, chỉ được nhìn từ xa.

Tứ Bảo cực kỳ thích vịt con xinh đẹp, thừa dịp Lý Ngư ngủ trưa lén lút nhảy ra khỏi vại thủy tinh muốn đi tìm vịt con chơi.

Nói đến ngủ trưa, đó là thói quen của Lý Ngư từ sau khi sinh mấy bé cá con, nghe nói nếu còn nhỏ thì khi ngủ sẽ cao lên, Lý Ngư muốn đám cá con ngủ càng nhiều càng tốt, mỗi ngày đều cùng tụi nó ngủ trưa.

Đám cá con đang lúc nghịch ngợm hiếu động, lúc Lý Ngư tỉnh thì ngoan ngoãn nằm trong chăn bèo cùng cậu, chờ cậu ngủ rồi thì chui ra tự chơi đùa.

Tứ Bảo cứ như vậy mà nhảy ra khỏi vại thủy tinh một mình. May mà Cảnh Vương có dự liệu từ trước, mặt đất được trải thảm dày để phòng ngừa, Tứ Bảo nhảy xuống vẫn không bị thương.

Nhưng Tứ Bảo chỉ là một con cá nhỏ mới to bằng một bàn tay, quên mất tiêu nếu mình rời khỏi vại cá thủy tinh thì nửa bước cũng khó đi, nhảy xuống đất chưa được bao lâu đã bắt đầu khó chịu.

Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo đều bơi đến thành thủy tinh nhìn ra, lo lắng nhìn Tứ Bảo đang giãy bình bịch.

Em trai gặp nguy hiểm!

Đại Bảo cũng liều lĩnh nhảy ra ngoài, theo sát phía sau là Nhị Bảo và Tam Bảo, bọn nó muốn ra giúp Tứ Bảo.

Thế là, ban đầu trên đất chỉ có một Tứ Bảo nằm đập bình bịch, bây giờ là bốn bé cá cùng nhau đập đuôi bình bịch.

Lý Ngư chỉ mới ngủ một lát, thường hay phải tỉnh lại giữa chừng để chăm nom mấy bé cá, lát sau đã phát hiện đám cá con đều nhảy ra khỏi bình thủy tinh, sợ bay màu, nhanh chóng ôm đám cá con về.

Tứ Bảo sợ hãi ôm chặt Lý Ngư.

Lý Ngư vừa tức vừa đau lòng, không tiện mắng con cá lơ mơ không bớt lo được này, cậu đút thức ăn cá cho Tứ Bảo, muốn dời sự chú ý của bé đi.

Ai ngờ Tứ Bảo vừa ăn cá vừa dính sát vào cậu.

Lý Ngư: “......”

Lý Ngư muốn biết Tứ Bảo bị gì, dụ dỗ nó nói ra, Tứ Bảo nói không rõ chữ: “Cha, muốn vịt vịt!”

Lý Ngư đoán Tứ Bảo vì muốn nhìn vịt nên mới nhảy ra đất như vậy.

Tứ Bảo làm gì mà thích vịt dữ vậy?

Lý Ngư suy nghĩ, cười xấu xa dắt Tứ Bảo đi nhìn vịt đã lớn, để Tứ Bảo tận mắt nhìn thấy cái mỏ to dài, cổ cũng dài hơn lúc nhỏ, vừa cao vừa to của vịt lớn, Tứ Bảo nhớ tới vịt con lông xù đáng yêu, khóc lóc ầm ĩ.

Lý Ngư bắt nạt Tứ Bảo xong thì quay sang bắt nạt Đại Bảo.

Đại Bảo không những không cứu được em trai, còn khiến mình với hai đứa còn lại nằm lăn ra đất. Bé cũng biết mình làm sai, thấy Lý Ngư nhìn nó thì thì chủ động lên tiếng: “Cha, con biết sai rồi.”

Bản thân Lý Ngư cũng là một con cá thích rong chơi: “À, Đại Bảo sai chỗ nào, nói cha nghe xem?”

“Dạ... Con sức yếu, không thể mang các em trai về được.”

Đại Bảo vừa oan ức vừa xấu hổ.

Lý Ngư: ? ? ?

Con à con tỉnh lại đi, chỗ sai của con không phải là do sức yếu được chứ!

Đại Bảo không biết cha mình đang trào phúng mình, còn vô cùng chân thành nói: “Con phải trở thành con cá khỏe nhất, phải bảo vệ em trai, bảo vệ cha!”

Lý Ngư: “......”

Lý Ngư dường như thấy được hào quang vạn trượng sau lưng Đại Bảo, thật là, rõ ràng là cá con do cùng một cha sinh ra, Tứ Bảo nói còn không rõ chữ mà Đại Bảo có thể nói được một ý nguyện dài như vậy!

“Đại Bảo là đứa bé ngoan.” Lý Ngư dùng vây xoa đầu nhỏ của nó, nói tiếp: “Nhưng cũng phải biết tự lượng sức mình mà làm.”

Đại Bảo: ? ? ?

Lượng sức mà làm, là ý gì!

Lý Ngư dạy nó: “Là phải chờ Đại Bảo lớn lên rồi, mới có thể bảo vệ em trai và cha được.”

Đại Bảo cái hiểu cái không gật đầu: “Vậy con phải mau lớn nhanh lên mới được.”

Lý Ngư: “......”

Đậu má, mặc dù có hơi cường điệu nhưng mà tự dưng cảm thấy bị Đại Bảo sưởi ấm là sao ta!

Dưới sự cố gắng của đoàn quân vịt, nạn châu chấu ở biên giới phía Tây đã được khống chế, dù vài chỗ cá biệt nạn châu chấu lại lặp lại nhưng với chiến lực của đội quân vịt thì tin chắc không bao lâu nữa nạn châu chấu sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

Năm nay dẹp yên được nạn châu chấu nhưng sau này vẫn không được thiếu cảnh giác. Nạn châu chấu khó trị, chủ yếu là sợ nó có cơ hội tái diễn. Có điều đã có biện pháp trị châu chấu, cho dù sau này có tái diễn cũng không lo. Nhà dân nào ở biên giới phía Tây hơi có điều kiện đều bắt đầu nuôi thêm mấy con vịt.

Nghe nói vịt là đồ tốt, có thể bán được tiền, có thể ăn thịt, còn có thể diệt châu chấu nữa!

Cuối cùng đội quân vịt do ăn quá nhiều châu chấu mà con nào cũng béo tròn trùng trục, nên xử lý thế nào cũng khiến người khác phải đau đầu.

Lý Ngư nhìn thấy nhiều vịt như vậy thì mắt phát sáng, nhớ tới gì đó liền chảy nước miếng, nói với Cảnh Vương: “Điện hạ, hay là mình ăn vịt nướng đi!”

Cảnh Vương: “......”

Cảnh Vương là người đàn ông từng ăn dưa chuột Lý Ngư tự tay làm mà còn không đổi sắc mặt, vịt nướng đã có là gì?

Một cái gật đầu của Cảnh Vương, toàn bộ biên giới phía Tây lập tức có món đầu tiên.

(Câu này nó hơi bị khó hiểu… 西陲全巨德便有了原型)

Chương 89


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét