Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang









[CCTLBTCBQTT] Chương 68

Chương 68:

Edit: l

Beta: Baozi

Cảnh Vương bó tay với bé cá này thật rồi.

Hắn mỉm cười đưa tay ra, xoa đỉnh đầu Lý Ngư.

Lý Ngư: ???

Điều này với xoa đầu cá cùng một ý à… thôi kệ vậy!

Lý Ngư thuận thế kéo Cảnh Vương ngồi xuống. Cảnh Vương lo sợ thấp thỏm, không biết cá nhỏ định làm gì nhưng vẫn nghe lời cá ngồi xuống bên giường.

Chưa ngồi vững, bé cá nhà mình đã shh một tiếng, nhanh nhảu kéo màn gấm.

Ngọn đèn dầu trên bàn trà ngoài trướng chiếu qua chút ánh sáng nhạt nhòa, trên màn gấm thêu phù dung, từng đóa từng đóa phản chiếu lên chiếc áo trắng như tuyết của thiếu niên, đôi mắt như sao lấp lánh ánh nến.

Hô hấp Cảnh Vương nặng nề, khát vọng với cá nhỏ không thể kìm được dâng lên nhưng hắn lập tức nhớ đến ước pháp tam chương, đành phải cố sức đẩy dục vọng ép xuống đáy.

"Điện hạ ngồi xa như vậy làm gì? Lại gần em chút."

Lý Ngư tùy ý vỗ đệm ngọc sát bên người.

Cảnh Vương: "..."

Cảnh Vương nào dám lại gần cậu thật, chỉ nhích qua một chút. 

Lý Ngư giục mấy lần, cười hì hì nói: “Em cũng không phải mãnh thú, chẳng lẽ điện hạ lại sợ em?”

Cảnh Vương: "..."

Cảnh Vương im lặng âm thầm nghĩ, em không phải mãnh thú nhưng em chính là yêu tinh quyến rũ giỏi câu người, lợi hại hơn mãnh thú nhiều.

Bị giục liên tiếp, Cảnh Vương không làm cũng khó giải thích, chần chờ một lát vẫn ngồi cạnh cá nhỏ, hai người chỉ cách một gang tay.

Lý Ngư đợi được hắn tới lập tức lại gần nhiệt tình ôm cánh tay hắn, xóa luôn chút khoảng cách này.

"Điện hạ, điện hạ ngài xem này!"

Tựa như làm ảo thuật, Lý Ngư lấy vài cuốn sách ra từ sau lưng.

Dựa vào ánh đèn mờ nhạt, Cảnh Vương mơ hồ nhận ra là “Bạch Xà Truyện” và một số quyển lâu hắn không đọc.

Cảnh Vương: "..."

Lý Ngư nhét sách vào tay hắn, nhân tiện chui vào lòng hắn luôn, trong lòng trộm vui vẻ nhưng ngoài mặt cực kì nghiêm túc nói: “Điện hạ không chịu giải thích cho em hút tinh là ý gì, điện hạ có nhiều sách như vậy, hẳn có thể tìm được đáp án từ trong sách nên em đã lấy vài cuốn.” 

Cảnh Vương: "..."

Thân thể mềm mại, ấm áp đột nhiên nhào tới làm Cảnh Vương luống cuống không biết đặt tay chân chỗ nào, cảm thấy từ khi vào trong màn thì đã rơi vào cái bẫy dịu dàng của cá chép tinh, nhưng hắn vui vẻ chịu đựng.

Cảnh Vương vừa lẩm nhẩm chú Thanh Tâm trong đầu, vừa lẳng lặng xem cá chép tinh diễn kịch trong lòng mình.

“Ngài đoán thử kết quả xem, vậy mà em tìm thấy đó, ngay trong máy quyển này luôn! Điện hạ xem, bạch xà nói gì với thư sinh họ Hứa!”

Lý Ngư nằm trong ngực Cảnh Vương, lật sách tới trang đấy, chỉ vào một câu trên sách cố ý nói to.

“Tướng công, yêu tinh như thiếp đều phải hấp thu tinh hoa.”

Cảnh Vương: "..."

Trong lòng Cảnh Vương chấn động, tiếp tục như vậy sợ sẽ xảy ra chuyện, vội vàng che cái miệng chỉ sợ thiên hạ không loạn của cá nhỏ lại.

Lý Ngư cười run cả người như bị co giật, Cảnh Vương không cho cậu nói, cậu càng phải nói, bướng bỉnh lật trang tiếp theo.

“Ở đây cũng có nè…quan nhân*, hôm nay yêu tinh lại muốn hút.”

(Quan nhân: là cách gọi chồng thời Tống.)

Lý Ngư chớp chớp mắt, ngây thơ vô tội làm bộ không hiểu ngẩng mặt lên hỏi Cảnh Vương: “Điện hạ, những gì viết trong này có phải chính là điều ngài nghĩ không?”

Cảnh Vương nghe cậu gọi lung tung  “tướng công” “quan nhân” trêu chọc dằn vặt không thôi, xoắn xuýt mấy lần mới khẽ gật đầu.

Lý Ngư tự thấy cuối cùng cũng coi như dụ dỗ được người mắc câu, đắc ý nói: “Điện hạ, cuốn này có nói hút thế nào, nếu như điện hạ còn chưa biết, vậy thì chúng ta xem cùng nhau nhé?”

Xem chung với nhau, có xảy ra chuyện gì thì cũng coi như thuận nước đẩy thuyền, Lý Ngư chính là có ý này.

Nhưng Cảnh Vương lại nhớ kĩ ước pháp tam chương, kiên định lắc đầu, còn muốn tịch thu mấy cuốn sách này.

Lý Ngư: "..."

Thừa dịp Cảnh Vương đi, Lý Ngư đã đọc lướt qua sách một lần, dù có nhiều chữ phồn thể cậu không rõ lắm, nhưng phương diện này thường là hiểu ngầm, năng lực học một hiểu mười kinh người.

Cảnh Vương với cậu là che chở bảo vệ trăm bề, cậu với Cảnh Vương là vừa thương vừa yêu, trong lòng cậu giữ chút tâm tư muốn thân mật hơn với hắn, cũng có phần bị cuốn sách kích thích. Cậu nằm một lúc vẫn không bình tĩnh nổi, quyết định chờ Cảnh Vương trên giường, mặc kệ lát làm thế nào cũng phải theo Cảnh Vương, nhưng thời khắc mấu chốt người này lại không phối hợp?

Hơn nữa lý do Cảnh Vương không phối hợp, hình như là vì ước pháp tam chương cậu tự đặt ra??

Tự nhiên Lý Ngư có loại cảm giác tự lấy đá đập vào chân mình...     

Không, như vậy không đúng. Lý Ngư bỗng nhiên nhớ ra, điều bây giờ cậu muốn khác với ước pháp tam chương.

Ban đầu muốn định ra ước pháp tam chương không phải vì không thích làm chuyện ấy, chủ yếu là sợ lúc tình nồng khó nhịn lại đột nhiên biến thành cá, không xong việc được. 

Nhưng cậu lại quên mất rằng còn có cách không sợ biến thành cá, vậy sao phải bận tâm?

Sách không có tác dụng, không dụ được bạn trai, bản thân còn phải tự ra trận.

Lý Ngư bận rộn dọn toàn bộ sách xuống giường, ngẩng đầu lên cười thần bí: “Điện hạ, em...có một người bạn của em từng nói, hai người đàn ông trừ ngủ qua đêm ra còn có thể làm chuyện khác…”

Cảnh Vương: ?

Cảnh Vương chưa kịp ghen xem là bạn nào, đôi môi ngọt ngào đã dán lại, cá nhỏ thẹn thùng cười nắm tay hắn đặt lên chuỗi ngọc bên eo cậu.   

Chăn gấm thêu đường viền xanh lá mạ nạm vàng vắt lên nhau rồi lại bung ra, xen lẫn tiếng vui cười mềm mại đứt quãng.

Lý Ngư sắp chết chìm trong biển dịu dàng này, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Điện hạ, cùng nhau có được không?”   

Vốn Cảnh Vương không hiểu sao, thế nhưng hắn hiểu việc cá nhỏ đang cố làm, cá chép tinh hút tinh khí, thủ đoạn đa dạng, hắn còn non và xanh lắm.

Cảnh Vương nghe lời cá nhỏ, theo cá nhỏ vừa có thể hút tinh vừa có thể ăn được cá, còn trải qua sự sung sướng chưa bao giờ biết.   

"Điện hạ, bình thường ngài bao lâu vậy."

Lý Ngư chui đầu loạn như ổ gà từ trong ổ chăn ấm áp dễ chịu ra, hỏi Cảnh Vương một câu.

Đoạn cổ cậu lộ ra ngoài toàn là những vết đỏ ái muội, làm Cảnh Vương nhìn không chớp mắt.

Lý Ngư cọ mũi chân lên chân Cảnh Vương.

Lục Hoàng tử đến không đúng lúc, cậu còn lại rất ít thời gian, hỏi để tiện sắp xếp việc sau đó.

Cảnh Vương cũng là đầu ổ gà, vừa mới nếm được chút ngon ngọt: “...”

Lúc này không người đàn ông nào lại khiêm tốn cả, Cảnh Vương yên lặng duỗi một ngón tay ra.

Lý Ngư: "Ồ, một chén trà? Nhanh như vậy sao!"

Cảnh Vương bị cậu chọc giận, véo chỗ tròn tròn của cậu rồi nhẹ nhàng ép một cái, cá bị ép kêu oai oái.

Cá biết sai rồi, nhận lỗi cười nói: “Xin lỗi, em sai rồi, không nhanh như vậy, là một…”

Không phải một chén trà, thì là một nén hương, một canh giờ?

Mà loại nào thì cậu cũng sắp hết thời gian rồi.

Lý Ngư ngồi dậy, áy náy hôn lên khóe môi hắn.

"Xin lỗi điện hạ, em lại phải đi rồi."

Cảnh Vương hiểu rõ, xoa tóc cậu.

"Đúng rồi, sau này điện hạ đừng lúc nào cũng dội nước lạnh nữa nhé." Lý Ngư cười nói.

Tuy không thể làm đến bước cuối cùng, nhưng những bước phía trước, hai người cũng giống như những đôi lứa yêu nhau khác, đều có thể thử.

Sau khi Lý công tử đi, Cảnh Vương hầu như tắm nước lạnh, cho dù có thể giấu Lý công tử nhưng cá chép nhỏ lại thấy được.

Cảnh Vương sững sờ, gật đầu, muốn hôn Lý Ngư thêm một lần.

Ai biết cá nhỏ vừa thân mật với hắn thoát cái lật mặt, đẩy hắn ra kêu to: 

"A a a không kịp rồi!"

Cá nhỏ hút tinh xong, lập tức mặc quần áo “chuồn”

Cảnh Vương: "..."

Cảnh Vương nằm trên giường, tựa như còn có thể cảm nhận được cảm giác dịu dàng ăn mòn xương cốt vừa nãy.

Cá chép nhỏ trong vại cá lén lút như vừa làm chuyện gì đuối lý, chờ mãi đến khi chắc chắn người trên giường say giấc mới lấy con cá vàng ngây thơ đáng yêu từ trong không gian ra. Đây cũng là một món quà cậu nhận được, Cảnh Vương luôn tặng đồ cho cậu. Lý Ngư vừa lòng hôn nó một cái, sau đó vẻ mặt sảng khoái vào không gian của hệ thống.

Đúng vậy, nhiệm vụ cập nhật khi cậu với Cảnh Vương đang lăn ổ chăn.

Nhưng lúc đó Lý Ngư đang bận động tay động miệng, không kịp để ý tới.

Điều này cũng cho thấy, cậu với Cảnh Vương yêu nhau, thân mật xuất phát từ chuyện nghe theo trái tim mình nhiều hơn, không liên quan đến nhiệm vụ chính.

Cùng không nghĩ rằng, nhiệm vụ tưởng như vòng lặp vô tận không thể hoàn thành lại kết thúc như vậy.

Kết hôn, là một loại phương thức thúc đẩy mối quan hệ, sao thân mật lại không phải.

Sau này cậu và Cảnh Vương sẽ càng ngày càng tốt hơn, biết đâu còn có thể thuận tiện giải quyết luôn một số nhiệm vụ.

Lý Ngư cảm thấy tâm lý kiểu như vậy rất tốt, phải tiếp tục giữ vững, chiến lược là mặc kệ hệ thống, nhưng về mặt chiến thuật thì… cậu vẫn nên quan tâm một chút đến khi nào mình mới có thể hoàn toàn biến thành người. 

Phần thưởng cho nhiệm vụ “Như keo như sơn” vẫn là một bí mật của Cảnh Vương, Lý Ngư cảm giác từ khi nhiệm vụ chính “Trăm vạn cá sủng” kết thúc, hệ thống trở nên keo kiệt, mỗi nhiệm vụ chỉ thưởng một bí mật.

Tuy nhiên vẫn có thể hiểu “Trăm vạn cá sủng” là nền móng, dùng tất cả biện pháp để cá mạnh lên, nền móng vững rồi mới là cấp độ cao hơn, trao đổi bí mật.

Lựa chọn cung cấp bí mật vẫn là “Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt”, hiện tại còn ba bí mật như cũ, cái Lý Ngư đã chọn là bí mật Nhị Hoàng tử ngã xuống nước giờ đổi thành cái khác, mơ hồ có bóng đao kiếm.

Lý Ngư nhìn những bí mật này, nghĩ thầm lẽ nào cậu sẽ nhìn hết những hành vi bạo quân của Cảnh Vương làm? 

Vì sợ có cảnh máu me, bản năng cậu chống cự đao kiếm, vậy nên không chọn cái này, còn lại thì...

Lý Ngư tùy tiện lựa chọn cung điện tối tăm cậu không nhận ra.

Cậu chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, vào trong ký ức liên quan với bí mật rất nhanh.

Không biết đây là góc nào cung điện, gian phòng âm u. Trên bàn để hộp kim chỉ, trong hộp có con hổ vải (*) mới làm được một nửa, một vị phu nhân đầy đặn chừng tuổi ba mươi ngồi cạnh bàn. Khuôn mặt người ủ rũ, thỉnh thoảng cầm con hổ vải lên thêu một mũi, vẻ mặt lại mong ngóng như đang chờ ai đó.

Không lâu sau, có một người mặc quần áo nội thị bước vào, Lý Ngư thấy hơi lạ, cậu không có chút ấn tượng nào với người này, nếu là người xung quanh Cảnh Vương thì bây giờ cậu đã quen thuộc cả.

Nội thị đưa một bọc giấy cho phu nhân ấy, bà vô cùng sợ hãi quỳ xuống không ngừng cầu xin, nội thị lạnh mặt không đồng ý, sau đó không kiên nhẫn được đạp ngã bà.

Vị phu nhân ấy không còn cách nào, run tay đổ bột phấn trong bọc giấy ra.

Lý Ngư nghĩ bà bị nội thị này ép buộc, sẽ bỏ thuốc Cảnh Vương, nhưng ngay sau đó, bà nuốt bột thuốc, hai hàng nước mắt lăn dài.  

Cảnh tượng chấm dứt ở đây lại mang cho Lý Ngư càng nhiều nỗi băn khoăn.

Cậu biết, những bí mật này là quá khứ của Cảnh Vương. Bí mật Nhị Hoàng tử ngã xuống nước cậu vẫn thấy Cảnh Vương, thậm chí còn thấy cả chính mình, nghe được âm thanh nhưng bí mật này không có bất cứ tiếng nào, cũng không thấy Cảnh Vương.

Nếu không có Cảnh Vương, sao lại xem như bí mật của hắn?

Mà vị phu nhân này và nội thị có liên quan gì tới Cảnh Vương?

Còn nữa… túi thuốc bột kia, đồ như thế trong cung không phải mị dược thì là độc dược, sao bà lại uống nó?

Phu nhân này cũng không phải Sở Yến Vũ khác, muốn bỏ thuốc cho người khác, bản thân còn phải thử một ít?

Bà cũng không còn trẻ, không có khả năng lắm, hơn nữa người như Sở Yến Vũ vẫn là số ít…

Lý Ngư không hiểu rõ, nhưng cậu có kinh nghiệm, thứ hệ thống cho cậu, cậu không hiểu thì có thể tạm gác lại.

“Như keo như sơn” hoàn thành, tiếp theo là gì, Lý Ngư vừa hồi hộp vừa phấn khởi.

Quan hệ giữa hai người càng sâu sắc, tiếp theo sẽ là nhiệm vụ khiến người oán trời oán đất nào?

Lý Ngư gần như có dự cảm trước, hít sâu một hơi, kiểm tra nhiệm vụ chính, tiếp theo là:

Đồng cam cộng khổ với bạo quân.

(*) Con hổ vải:




----------------------------------------
Đọc sương sương lại thì thấy nhìn chung bọn mình edit khá lộn xộn :v vì mỗi người có một giọng văn riêng, mong các bạn thông cảm nha, trước khi hoàn một vài chương bọn mình sẽ beta lại từ đầu :<

5 nhận xét:

  1. Cảm ơn edit 😘😘😘
    Cố lên nha

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. cảm ơn bạn đã theo dõi truyện (´• ω •`) ♡

      Xóa
  2. Cảm ơn ad đã dịch nhé 😘

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. bọn mình edit thôi, cảm ơn bạn đã theo dõi nha (≧◡≦) ♡

      Xóa
  3. Tui thấy ổn áp lắm nè (hoặc chủ xốp beta rùi thì tên hề là tui) 🤡

    Trả lờiXóa