Chương 63:
Edit: Dưa Hấu
Beta: HS
Bây giờ không phải là lúc để nghĩ linh tinh —— Lý Ngư vội vàng dừng lại tất cả những suy nghĩ lệch lạc, tập trung xem bước kế tiếp của nhiệm vụ chính “Chấn hưng”.
Bước kế tiếp: Gắn bó keo sơn với bạo quân.
Nhắc nhở: Không.
Lý Ngư vừa nghĩ không khôn vặt nữa, phải chăm chỉ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chính thì lại thấy nhiệm vụ mới đổi: “…”
Hệ thống đâu ra đây, ta xin thề không đánh chết ngươi!
Lý Ngư có thể lừa phong hoa tuyết nguyệt thành uống rượu, nhưng còn gắn bó keo sơn thì làm sao được. Hai người họ ngay cả tình yêu trong sáng còn chưa bắt đầu trải nghiệm!
Huống hồ nhiệm vụ chính này cũng phân thành mấy bước, bước này gắn bó keo sơn, vậy bước sau còn muốn cậu làm thế nào?
Mắt Lý Ngư nhảy liên tục, luôn cảm giác kiểu phát triển như này không phải dấu hiệu tốt lành gì, cái “gắn bó keo sơn này”… hay là cứ chờ thêm chút đã.
Lý Ngư bơi như đuôi bị đốt.
Lúc cậu trong hệ thống, cơ thể cá bên ngoài bị mất đi tri giác một lúc ngắn ngủi. Lý Ngư hồi hồn, lập tức đối diện với một gương mặt tuấn tú phóng to.
Cảnh Vương nói có chuyện gấp đã trở lại, tự cầm hộp ngọc muốn cho cá ăn.
Lý Ngư: "..."
Vừa nãy hôn tới hôn lui trong xe ngựa thì chả thấy sao, đột nhiên thấy người mình thích, cá lại hơi thẹn thùng!
Cậu ngại, đầu óc và vây cá cũng ngừng lại, cá “biu” một cái chìm xuống dưới.
Cảnh Vương vội vàng muốn đưa tay nâng cá.
Lý Ngư ngơ ngác nhìn hắn, lòng như nước xuân được gió thổi lăn tăn, tạo nên từng cơn sóng vui mừng gợn từng đợt. Chẳng trách trước đây cậu luôn cảm thấy sao người này lại vừa mắt như vậy, thì ra là cậu cũng thích hắn!
… Cảm giác này, chắc chắn là thích.
Lý Ngư bỗng nhiên giật mình nhảy dựng lên như viên đạn, bơi lung tung hai vòng tại chỗ, sau đó lại đâm đầu vào trong sơn động giả, chỉ lộ ra chóp đuôi. Tốc độ này so với lúc cậu tức giận trốn đi chỉ có nhanh hơn chứ không thể nào chậm hơn được.
May mà vảy cá trên người che đi, chưa nếu không có khi còn nhìn thấy được cả một con cá hồng.
Cá trốn trong sơn động giả, Cảnh Vương hơi bận tâm, sợ có có phải lại bị kẹt, hay là đang giận dỗi hắn không.
Hắn thử gảy đuôi cá một tí, sau đó đuôi cá hơi run run, rồi trốn hết vào.
Cảnh vương: "..."
Mấy hôm nay Cảnh Vương đã tìm ra quy luật là dỗ cá phải dỗ chậm, không thể nóng vội.
Nhớ lại lúc hôn trong xe ngựa, Cảnh Vương khẽ cười một cái.
Tuy đến cuối cá nhỏ vẫn không nói hết, nhưng tâm trạng Cảnh Vương lại không tồi ngoài ý muốn.
Lý Ngư trốn trong sơn động, thỉnh thoảng nghe trộm động tĩnh bên ngoài, cũng đang tiếp tục nghĩ quyết định của mình. Phần tình cảm này, trước đó thì cậu không nhận ra, cậu có lẽ đã xoắn xuýt một hồi, rồi lại lắc lư không ngừng, nhưng một khi nhận ra thì mỗi một thiếu niên mới biết yêu đều là những chiến sĩ dũng cảm tiến tới, tương lai vẫn còn nhiều gian nan hiểm trở, cậu bây giờ vẫn chưa tính là gì.
Từ lúc cậu nhận ra mình thích đối phương đến bây giờ mới biết phần thích này sâu bao nhiêu. Dù chỉ là gặp mặt thông thường, lần thứ hai nhìn thấy người này cậu vẫn cảm thấy vui mừng không thôi.
Cảm giác thích khiến cậu muốn nói chuyện yêu đương. Dù con đường này cũng chẳng dễ dàng, nhưng nếu cậu không thử một lần, tiếp tục đi, thì còn nói gì tới tương lai.
Dù chỉ là nói chuyện yêu đương, một con cá tóm lại không được. Bây giờ một ngày cậu có tổng cộng mấy tiếng làm người, dùng để yêu đương, có khi thẹn thùng cũng không đủ.
Cho nên vẫn nên để đến lúc biến thành người đi. Trước đó không nên tiếp xúc quá mức với Cảnh Vương, thích thì cũng phải giữ khoảng cách nhất định, tuyệt đối không để Cảnh Vương phát hiện bí mật của cậu.
… Có, cậu có thể ra quy tắc với Cảnh Vương! Theo sự quan sát Cảnh Vương của cậu mấy ngày nay, rất có thể Cảnh Vương sẽ không từ chối yêu cầu của cậu!
Có thể nắm tay, có thể hẹn hò, hôn môi… dù sao cũng hôn nhiều lần rồi, chắc cũng có thể.
Vậy… có muốn việc không thể miêu tả kia không?
Lòng Lý Ngư cũng ngứa khi đọc lén truyện người lớn. Cậu cũng chỉ là một đứa con trai rất bình thường, chắc chắn sẽ có mong đợi. Thật ra cậu không bài xích đụng chạm của Cảnh Vương đối với cậu. Trước đây đều là hiểu lầm, cậu không thể nhận ra tình cảm của mình đúng lúc. Bây giờ không những không bài xích những chuyện như vậy, cậu còn hơi đen tối. Mọi người đều là người trưởng thành rồi, chuyện như vậy theo lý mà nói, có tình cảm thì đương nhiên chỉ có thể nước chảy thành sông.
Lý Ngư đỏ mặt, không nhịn được mà tưởng tượng về lúc mấu chốt khi tiến hành loại vận động dữ dội nào đó mình lại đột nhiên biến về một con cá.
Hình ảnh kia chắc chắn đẹp tới nỗi không thể nhìn được, cậu và Cảnh Vương có khi đều bắn máu tươi mấy mét.
Vì để tránh phát sinh ý nghĩ kiểu này bên ngoài, Lý Ngư vừa xiên mấy cái không thể miêu tả này mấy cái, vừa tiếc nuối nghĩ, nam nhân mà, phải chăm sóc nửa người dưới của mình, chỉ cần cậu làm xong nhiệm vụ chính, là không còn gì để lo rồi!
Lý Ngư vừa hưng phấn vừa kích động, gối lên một khối núi nhỏ trong sơn động trằn trọc trở mình, mãi đến khi thân cá ma sát làm núi nhỏ dễ chịu hơn mới miễn cưỡng ngủ được.
Tỉnh dậy Cảnh Vương lại biến mất. Thì ra trước đó Cảnh Vương đi tiếp lời truyền của Hoàng đế, Hoàng đế lệnh Cảnh Vương vào cung, có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Lúc Cảnh Vương trở về đêm qua, cá lại thẹn thùng không ra khỏi động. Sáng hôm sau lúc Cảnh Vương đi tiếp khẩu dụ của Hoàng đế, cá ngủ say như chết không hề biết. Cảnh Vương sờ soạng một chút đuôi ở ngoài động của cá, rồi chu đáo tự vào cung, sợ đánh thức cá.
Lý Ngư vẫn hiểu rõ lý lẽ, biết rõ diện Vua quan trọng, chỉ là tình tiết trong sách gốc bị đảo loạn, Lý Ngư nghĩ nửa ngày, mãi vẫn không thể nghĩ ra đoạn này sách còn có nội dung gì. Tam Hoàng tử và Lục Hoàng tử đều đã lần lượt bị đánh, sống thu mình và kín tiếng hơn trước đây. Có lẽ Hoàng đế phát tác tình cảm cha hiền, tìm Cảnh Vương ôn chuyện. Cũng có thể là có kết quả điều tra bài đồng dao và thầy tu giả, Hoàng đế muốn đền bù cho Cảnh Vương.
Lý Ngư cảm giác lần này vào cung không phải chuyện xấu, lòng từ từ bình tĩnh hơn.
Cậu tính thời gian Cảnh Vương trở về để biến thân, đặt gối ôm cá vào trong bể thuỷ tinh, chọn một cái áo bào màu bạc mà cậu rất thích mặc vào, tự sửa sang vạt áo.
Cây trâm Cảnh Vương cho cậu vẫn ở đây. Dùng trâm búi tóc cần lược, Lý Ngư có chừng mực nên Vương công công theo Cảnh Vương vào cung, cậu không tiện nhờ người khác giúp, chỉ có thể ngẫu hứng phát huy, tìm một dây màu bạc buộc tóc thành đuôi ngựa nhỏ, sau đó xuyên trâm ngọc vào, búi tóc như viên thức ăn cho cá dần lộ ra.
Lý Ngư soi gương gật đầu, cảm giác mình vẫn khá đẹp.
Cảnh Vương vẫn chưa về, Lý Ngư ngồi trước bàn, trải giấy bút ra, vừa viết tất cả chuyện cậu nghĩ đêm qua xuống vừa chờ Cảnh Vương.
Cung Càn Thanh.
Lý Ngư đoán không sai, ngự tiền thị vệ của Hoàng đế vừa mới tra ra bài đồng dao mưu hại Cảnh Vương là do người của Tam Hoàng tử lúc trước phân tán ra, cũng đã tìm được rất nhiều người dân có thể làm chứng, đưa tới ngự tiền, giao cho Hoàng đế tự thẩm vấn. Hoàng đế đợi nhiều ngày qua, bị Tam Hoàng tử chọc giận không nhẹ lần thứ hai. Lúc này khâm thiên giám người phụ trách vụ Tôn Tư Miểu Thiên tra ra quan chức nhận hối lộ, mà người thu mua quan chức, cũng là Tam Hoàng tử Mục Thiên Minh!
Lúc này Hoàng đế mới nhận ra vì sao hôm đó Tam Hoàng tử lại dễ dàng nghi ngờ khâm thiên giám. Đây là do những người nhận hối lộ của hắn tạo cơ hội đúng không?
Tam Hoàng tử định dùng bài đồng dao và thầy tu giả hãm hại Cảnh Vương, lại còn đưa tay tới tận chỗ khâm thiên giám, quả thật là phạm phải toàn bộ kiêng kỵ của Hoàng đế. Hoàng đế vốn định tìm lúc thích hợp rồi mới phạt Tam Hoàng tử, nhưng lúc này Tam Hoàng tự lại tự mình phạm vào, làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn.
Thì ra mấy hôm nay Tam Hoàng tử đã chịu đòn bị thương rồi, bắt đầu từ việc nội thị theo dõi mỗi ngày tới ngự thư phòng đưa tin, đọc sách cùng các Hoàng tử nhỏ. Lòng Tam Hoàng tử rất không vui, Hoàng đế nói rất dễ nghe là để hắn đi học cho giỏi, nhưng hắn cũng không phải đứa trẻ con, trong hoàng tộc, Hoàng tử thành niên đều phải phân ưu thay Hoàng đế, hắn lại chỉ có thể đọc sách. Nếu như Hoàng đế không nói, hắn còn phải học đến bao giờ? Đây không phải là biến tướng của việc hắn mãi mãi không thể vào triều à?
Lúc trước Nhị Hoàng tử phạm lỗi cũng bị cấm túc, cấm đến mức đầu óc mơ hồ luôn rồi. Nhưng Hoàng đế không chịu thả người, về sau càng không nhắc đến Nhị Hoàng tử nữa.
Tam Hoàng tử thế mới biết sợ, cũng cực kì hối hận, đi xin Lục Hoàng tử giúp đỡ. Lục Hoàng tử cũng bị đánh phạt đang dưỡng thương mong hắn ở ẩn, Tam Hoàng tử cũng không nguyện ý tới lần nữa. Mẹ đẻ của hắn Trương Phi và phu nhân mấy vị đại thần thường chống đỡ hắn thường xuyên liên hệ. Mục Thiên Minh dùng đoạn quan hệ này xin đại thần thượng triều xin tha cho hắn, để hắn có thể làm lại lần nữa. Hắn cũng không mong mình được phái đi đến đâu đó rạng danh, chỉ cần có thể ló mặt trước mặt Hoàng đế, không để Hoàng đế quên hắn là được.
Sau khi các đại thần bàn bạc xong thì nghĩ chiết tử, nói là Tam Hoàng tử biết sai, chân thành ăn năn, mong được phân ưu cùng Hoàng đế, còn cố ý mời một vị hành văn rất tốt ở Hàn Lâm viện viết tình trạng gần đây của Tam Hoàng tử cực kì đáng thương, cùng tình cảm cha con của Hoàng đế khiến người ta muốn rơi lệ.
Hoàng đế nhận được chiết tử có cảm động hay không thì các đại thần không biết, nhưng Hoàng đế lại bị mấy vị đại thần liên danh đưa chiết tử chọc giận. Ông mới tra được Tam Hoàng tử thu mua quan chức khâm thiên giám, lúc này lại có không ít người cầu xin hộ Tam Hoàng tử. Hoàng đế vô cùng kiêng kỵ việc Hoàng tử có quan hệ bí mật với các đại thần. Tam Hoàng tử đây là biết vị Thái tử không tới lượt hắn nên mưu toan tạo áp lực cho Vua à?
Ông cũng mới chỉ lệnh Tam Hoàng tử đọc sách mấy ngày, làm cùn tính tình táo bạo của Tam Hoàng tử, chẳng lẽ ngay cả điều này Tam Hoàng tử cũng không hiểu, còn nói gì đến hối lỗi!
Hoàng đế nhớ kỹ mấy vị đại thần liên danh. Tam Hoàng tử chờ mãi không thấy lệnh khác của Hoàng đế. Hoàng đế không ngừng để hắn học cùng bảy, tám vị Hoàng tử nhỏ, lại còn muốn hắn chép hiếu kinh hằng ngày, để Đại học sĩ kiểm tra.
Vẻ mặt Tam Hoàng tử như đã mất hết tất cả, các quan lại bị Hoàng đế lưu ý sau đó cũng bị Hoàng đế điều đi hoặc giáng chức. Mãi Tam Hoàng tử mới nhận ra mình làm sai, lại quay đầu tìm quân sư Lục Hoàng tử, nhưng Lục Hoàng tử cũng không còn cách nào.
Mất thì dễ lấy lại thì khó, cho ngươi ở ẩn ngươi không nghe, ai cho ngươi giả chết nữa?
Hoàng đế bị Tam Hoàng tử chọc giận, nghĩ lại có khi chẳng có đứa con nào dành tâm tư cho việc chính đạo. Hai đứa con nhỏ thì quá nhỏ, tạm thời nhìn cũng không có gì. Dù ngự tiền thị vệ đã chứng thực rằng Lục Hoàng tử làm việc cho Tam Hoàng tử, nhưng vì Hoàng đế ghét Tam Hoàng tử nên chỉ cần Lục Hoàng tử có động tĩnh là mâu thuẫn vẫn nổi lên. Nhưng ông lại phải bồi dưỡng Lục Hoàng tử, Hoàng đế không biết tại sao, nhưng vẫn không thể nguôi giận được.
Hoàng đế không khỏi nghĩ tới một đứa con trai khác là Cảnh Vương. Nghĩ lại thì chỉ với chữ Cảnh Vương và từng nước cờ hắn đã hạ xuống bàn cờ, ông đã biết Cảnh Vương rất có tài. Có thể vì hắn trời sinh bị câm, và vì muốn bảo vệ Cảnh Vương, từ trước đến nay ông không hoàn toàn trọng dụng Cảnh Vương.
Nhưng phần khổ tâm này của ông nào ai biết. Nhị Hoàng tử, Tam Hoàng tử cũng chỉ có tầm nhìn hạn hẹp, vẫn ra tay với Cảnh Vương và những người cạnh hắn. Có khi là cảm thấy có thể bắt nạt Cảnh Vương không được ông coi trọng.
Những người này không để ý tới mặt mũi của ông, ông cũng chẳng muốn cân nhắc cảm xúc của bọn họ. Nếu sau này Cảnh Vương đặt chân trước mặt tân đế, chưa chắc đã cần nhờ tới sự thương hại của tân đế, cũng có thể để ông lệnh Cảnh Vương đứng dậy.
Đối với Hoàng đế mà nói, ứng cử viên Thái tử chưa cần vội. Lòi ra chuyện xấu này của Tam Hoàng tử, ông cần động viên Cảnh Vương.
Hoàng đế triệu Cảnh vương vào cung, thở dài thở ngắn một lượt với Cảnh Vương, cuối cùng lệnh Cảnh Vương tới Công bộ nhậm chức.
Cảnh Vương lòng đang định bay về phủ, đột nhiên bị đĩa bánh ngọt đập trúng: “…”
Hoàng đế hùng hồn nói: “Gần đây trong triều đã xảy ra không ít chuyện khiến trẫm không bớt lo, Thiên Trì, hay là ngươi tới giúp trẫm một chút. Trẫm nhớ Thiên Chiêu, Thiên Minh bọn họ mười hai tuổi đã bắt đầu nghe báo cáo và quyết định mọi việc, ngươi bây giờ đã là chậm rồi.”
Không phải làm cu li, Cảnh Vương nghiêm mặt gật đầu.
Hoàng đế cảm giác hình như Cảnh Vương không vui lắm, chẳng lẽ còn Hoàng tử không thích ông cho chức vụ chính thức?
Nhưng tính Cảnh Vương đúng là như vậy, không quan tâm thiệt hơn. Nếu Cảnh Vương giống Nhị Hoàng tử với Tam Hoàng tử, Hoàng đế nghĩ một chút, có lẽ cũng gây hoạ chẳng khác gì.
Hoàng đế nói trong lòng, may là hắn còn có một đứa con khác có năng lực, chỉ là ——
Chỉ là dù đứa con trai này có năng lực đến đâu, cũng không may mắn đối với hắn.
Nhớ tới lúc Cảnh Vương mới sinh không lâu, đã bị thái y chuẩn ra bệnh câm, cả đời không nói được. Thái y từng nói với ông một lời xuất phát từ đáy lòng.
Câm bẩm sinh, khả năng cao truyền lại đời sau.
Cho nên dù Cảnh Vương có năng lực, lại không thể chống đỡ gánh nặng giang sơn hộ ông. Ông cũng không thể chọn Cảnh Vương, rồi trở thành tội nhân của hoàng tộc được.
Nhớ lúc sau khi ông kế vị, ông vẫn luôn coi trọng con trưởng, ngóng trông con trưởng sinh ra. Nhưng ba vị Hoàng tử Hiếu Tuệ Hoàng hậu sinh ra đều gặp nạn. Có lẽ ông không có mệnh này… Hoàng đế thất vọng.
Cảnh Vương nhận công tác, tạm biệt Hoàng đế trở về phủ.
Công việc này chắc là Hoàng đế bồi thường hắn, trong lòng Cảnh Vương biết rõ, cũng không vui hơn chút nào.
Thế nhưng lúc đẩy cửa gian nhà ra, nhìn thấy cá nhỏ có một búi tóc kỳ quái trên đầu, Cảnh Vương không nhịn được mỉm cười.
"Điện hạ ngài nhìn nè!"
Lý Ngư đắc ý chỉ chỉ trâm gài tóc trên đầu.
Cảnh Vương đã sớm thấy. Trâm gài tóc chủ yếu để đính ước, cá nhỏ mang trâm gài tóc của hắn, không phải là… nguyện ý đính ước với hắn à.
Cảnh Vương đứng, mãi cũng không bình tĩnh được.
"Điện hạ, còn nữa nè!"
Lý Ngư ngồi trên giường ngoắc ngoắc tay với hắn.
Cảnh Vương nhớ tới ôn nhu có thể nhấn chìm hắn trên xe ngựa tối qua, tai hiếm khi lại ửng đỏ.
Cá nhỏ ngồi ở bên giường gọi hắn, giờ vẫn là ban ngày ban mặt, lẽ nào muốn hấp kim tiếp?
... Chỉ cần cá nhỏ muốn, không gì là hắn không thể làm.
Cảnh Vương ngồi qua.
Lý Ngư cũng đỏ cả mặt. Cảnh Vương còn chưa sờ được tay cậu, Lý Ngư đã nhanh chóng móc một tờ giấy trong áo ra, mỉm cười nói: “Chúng ta lập chút quy tắc đi, Điện hạ!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét