Chương 60
Edit: Hạ Y
Beta: Baozi
Ven đường, Lý Ngư nhìn thấy rất nhiều đồ chơi, nhưng vì ông chủ bất lương vừa nãy đã ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu nên cuối cùng cậu chỉ đi dạo thôi.
Khi đến quán rượu mà Lý Ngư mong đợi, Vương Hỉ đã mang người chờ sẵn trước cửa quán rượu hai lầu lịch sự tao nhã.
Tên của quán rượu là "Túy Xuân Phong", Lý Ngư cho rằng nó khá độc đáo, đặc biệt là chỗ này vốn là một cửa hàng bán thịt nướng nên lại càng thú vị hơn.
Vương Hỉ đã đặt trước phòng riêng tốt nhất ở trên lầu, còn nói với Cảnh Vương và Lý Ngư rằng các món ăn đã sẵn sàng. Lý Ngư nghĩ đến thịt xiên và dê nướng nguyên con, bước đi nhanh hơn bình thường.
Cảnh Vương nhìn thấy tất cả.
Đến phòng riêng, một mùi thịt nướng ngào ngạt xộc vào mặt, Lý Ngư hít mạnh một cái, thật tuyệt, y như ở hiện đại!
Dù trong lòng cậu có gấp gáp đến đâu thì vẫn biết phải để Cảnh Vương ăn trước. Cậu ghìm linh hồn sắp bay ra ăn uống thoả thích lại, tránh sang một bên.
Cảnh Vương đi đến, dắt tay cậu ngồi vào bàn.
Lý Ngư chưa kịp phản ứng thì tự dưng tay ấm lên, Cảnh Vương đã kéo cậu ngồi vào vị trí ghế chính, cậu buông ra cũng không nên. Lần đầu quán rượu được tiếp khách quý như Cảnh Vương, ông chủ quán dẫn theo một hàng tiểu nhị đều đứng trước mặt, nếu cậu trực tiếp gạt tay ra thì có khi nào khiến Cảnh Vương mất mặt không?
Đến khi cậu ảo não nhớ ra thể diện của Cảnh Vương chẳng liên quan gì đến mình, Cảnh Vương cũng đã ngồi xuống rồi kéo cậu ngồi theo.
Cậu lập tức nhận ra có gì đó sai sai: vị trí của cậu lại ở ngay cạnh Cảnh Vương. Tuy rằng trước đây viết chữ vẽ tranh cũng không phải chưa từng ngồi gần thế này, nhưng bây giờ cậu đã biết Cảnh Vương thích mình, lại vừa bị gọi là Vương phi, Lý Ngư nhanh chóng nhận ra hẳn chỗ kế bên vương gia là dành cho vương phi.
Cái danh Vương phi còn chưa được đính chính, nếu bây giờ cậu ngồi xuống thì không phải là chứng thực rồi sao?
Lý Ngư còn đang do dự, Cảnh Vương đã tự tay gắp một cái chân dê trên dê nướng nguyên con đặt vào bát nhỏ để trước mặt cậu.
Mắt Lý Ngư sáng lấp lánh. Ui chao, cậu còn chưa từng được ăn cái chân dê nào to như vậy, thơm như vậy, còn được nướng cho vàng ươm giòn rụm nữa chứ.
Lý Ngư vô thức ngồi xuống. Phát hiện bên cạnh có mấy cái đĩa bạc đựng mấy gia vị như bột ớt, thì là, đậu phộng, chao, cậu mừng rỡ nói: “Nhiều vậy ư?”
Ông chủ quán vội giải thích cho cậu: “Đây là phong tục của Kim Tuyệt, thịt đã nướng xong có thể ăn không hoặc chấm với nước xốt.”
Lý Ngư rất thích phong tục này, tự mình thử pha nước chấm. Lý Ngư bỏ một nhúm bột ớt và thì là to vào rồi rải lên một chút mè, sau đó ngẩng đầu lên hỏi ông chủ: “Có dầu mè và tỏi băm không?”
Thật ra Lý Ngư định hỏi dầu hào, nhưng cậu nghĩ chắc là ở cổ đại không có nên mới đổi thành dầu mè cũng rất thơm.
Ông chủ thấy vị này là người sành ăn, vội nói: “Có, có chứ.”
Bởi vì rất nhiều quý tộc đều không thích hai thứ này, ông chủ sợ làm mất lòng khách quý nên không chuẩn bị sẵn trên bàn, bây giờ vội phái tiểu nhị lấy ra.
Lý Ngư nhanh chóng pha xong bát nước chấm của mình, rất có cảm giác thành tựu. Cậu liếc nhìn sang Cảnh Vương bên cạnh, cái bát trước mặt hắn chưa có gì cả.
Lý Ngư nghĩ thầm, không lẽ... Cảnh Vương không biết cách ăn à?
Dù sao bình thường các hoàng tử chỉ ăn các món hấp hoặc luộc, rất ít khi ăn đồ nướng. Ban nãy Cảnh Vương gắp chân dê cho cậu xong cũng chỉ tùy tiện gắ một miếng thịt luộc cho mình, còn chỉ ăn phân nửa.
“Điện hạ, để ta giúp ngài nhé?” Lý Ngư nhỏ giọng hỏi.
Cảnh Vương đã đợi câu này lâu rồi, cong môi, không khách sáo đặt bát vào tay Lý Ngư.
Lý Ngư vừa thêm gia vị vào bát vừa cẩn thận hỏi: “Điện hạ ăn tỏi băm không? Ăn đậu phộng không?”
Cảnh Vương mê mẩn nhìn cậu bận rộn, lắc đầu gật đầu lung tung, chẳng rõ là đồng ý với cái gì.
Lát sau, một bát nước chấm đã xong được đưa qua, làm Cảnh Vương ngẩn ngơ nhớ đến bát dưa chuột trộn năm đó cá nhỏ làm cho hắn.
Lý Ngư nói: “Được rồi, bát này được pha theo khẩu vị của điện hạ đó. Ngài mau thử đi, chắc chắn ngon hơn ăn thịt luộc không nhiều.”
Cảnh Vương gật đầu, gắp một miếng thịt luộc chấm ngập gia vị bỏ vào miệng trong ánh mắt lo lắng của Vương Hỉ, mặt không đổi sắc nuốt nó xuống.
Ngon lắm. Điện hạ mỉm cười thỏa mãn.
Lý Ngư nhanh chóng ăn hết nửa cái chân dê, húp một ít canh thịt dê, còn thử cắt một đĩa thịt bò kho – mặc dù kỹ thuật cắt của cậu rất tệ nhưng ít nhất có thể ăn được, gần như cả đĩa đều vào bụng Cảnh Vương.
Ăn được một lát, bên ngoài đột nhiên có người báo tin thế tử Thừa Ân công phủ tới, muốn gặp Cảnh Vương, Lý Ngư: "..."
Lý Ngư đặt chân dê đang ăn dở xuống, Vương công công thấy thế thì đưa khăn sạch cho cậu, Lý Ngư lau ngón tay và miệng bóng mỡ, nhìn Cảnh Vương đầy nghi ngờ: Diệp thế tử đến đây làm gì? Không lẽ trừ hẹn mình đi dạo phố ra, Cảnh Vương còn gọi cả Diệp Thanh Hoan đến?
Lý Ngư nghĩ nhiều rồi. Cảnh Vương chắc chắn sẽ không mời những người "không liên quan", là tự Diệp thế tử biết Cảnh Vương đang ăn ở “Túy Xuân Phong” nên muốn đến chung vui.
Về việc sao Diệp Thanh Hoan lại biết được... Cảnh Vương liếc qua, ánh mắt sắc như đao, Vương Hỉ chột dạ sờ mũi. Ông chính là chong chóng chỉ chiều gió của Cảnh Vương mà, Diệp thế tử hỏi vị trí của ông là biết Cảnh Vương đang ở đâu ngay.
Cảnh Vương lệnh cho Vương Hỉ dẫn Diệp Thanh Hoan vào, cuối cùng Diệp thế tử chỉ dắt chó cũng không đi một mình nữa rồi.
Diệp Thanh Hoan dẫn theo một thiếu niên nhỏ gầy, có vẻ đẹp dịu dàng không thua gì Sở Yến Vũ, đôi mắt hoa đào long lanh, cái mũi xinh xắn, miệng anh đào nhỏ nhắn, hai tay ôm chặt cánh tay của Diệp Thanh Hoan.
Lý Ngư sửng sốt trước cảnh tượng này, nguyên tác nói Diệp Thanh Hoan là con trai độc nhất, không có anh em ruột thịt, vì vậy thiếu niên này chắc chắn không phải em trai của Diệp thế tử mà lại thân mật với Diệp Thanh Hoan như vậy, hơi kỳ quái.
Hơn nữa, không phải Diệp thế tử kết hôn với công chúa à? Sao lại thân thiết với thiếu niên này như vậy?
Có khi nào...
Lý Ngư nghĩ tới một khả năng, lặng lẽ liếc mắt nhìn Cảnh Vương bên cạnh, chơi gay cũng có thể lây hả?
Diệp Thanh Hoan chưa từng thấy ngại trước mặt Cảnh Vương, hôm nay mang thiếu niên đến phòng riêng lại cẩn thận, không nói câu nào, chỉ cúi đầu cười ngu.
Lý Ngư càng thấy nghi ngờ.
Thiếu niên bên cạnh Diệp Thanh Hoan lúc đầu còn có chút dò xét, nhìn thấy Lý Ngư thì không có phản ứng gì, khi nhìn thấy Cảnh Vương thì đột nhiên che miệng hô nhỏ.
Vừa phát ra âm thanh, cậu ta lập tức bị lộ tẩy, bởi vì đó là một giọng nữ mềm mại. Cảnh Vương đối diện với Diệp Thanh Hoan một lát, suy nghĩ một chút là biết thân phận của người này. Còn Lý Ngư vẫn đắm chìm trong mấy suy đoán máu chó "Thiếu niên này thực ra là nữ giả nam", "Tại sao Diệp thế tử lại đưa một cô gái giả nam đi dạo phố", "Có phải Diệp thế tử có người khác không?" vân vân.
Trong lúc không để ý, cậu nói hết những suy nghĩ trong đầu ra, Diệp Thanh Hoan cười nói: "Ta không có người khác, đây chính là công chúa."
Lý Ngư: Hả? ? ?
Lý Ngư còn nghĩ có phải Diệp Thanh Hoan có làm gì có lỗi với công chúa Kim Tuyệt không, hóa ra thiếu niên bên cạnh chính là công chúa Kim Tuyệt.
Lý Ngư nghe xong còn kinh ngạc hơn. Cậu từng gặp công chúa này từ xa ở quốc yến trên điện Dưỡng Tâm, công chúa còn giúp cá nói chuyện, công kích Nhị Hoàng tử. Thế nhưng lúc đó cậu nằm trong bể cá, không thấy rõ vẻ ngoài của nàng, thế nên lúc công chúa mặc nam trang xuất hiện cậu không nhận ra.
“Chào hai vị.”
Công chúa Kim Tuyệt lên tiếng, gật đầu thân thiện với Cảnh Vương và Lý Ngư. Thân phận của Cảnh Vương không thấp hơn công chúa Kim Tuyệt, tất nhiên hắn không cần phải hành lễ. Lý Ngư suy nghĩ về thân phận của mình, lặng lẽ dịch ghế ra, song Cảnh Vương lại bất ngờ đè vai cậu, làm cậu cố lắm vẫn không đứng dậy được.
Lý Ngư: “......”
Diệp Thanh Hoan cười ha ha, nói: “Lý công tử đừng để tâm, sớm muộn gì chúng ta cũng thành thân thích mà.”
Lần trước đến phủ Cảnh Vương, Diệp Thanh Hoan cũng biết Cảnh Vương có ý trung nhân - Lý công tử. Thường ngày Lý công tử được Cảnh Vương che giấu rất kỹ, Diệp Thanh Hoan chưa gặp cậu bao giờ. Y cũng muốn gặp từ lâu rồi, nên sau khi biết Cảnh Vương đưa Lý công tử đi dạo phố, Diệp Thanh Hoan lập tức quyết định đưa công chúa đi theo.
Người Kim Tuyệt rất cởi mở, không có quy định các cặp đôi chưa kết hôn không được phép gặp nhau, nam nữ mến mộ nhau cũng có thể hẹn hò. Ban đầu Diệp Thanh Hoan rất sợ kết hôn, về sau y dần nghĩ thoáng hơn, chủ động đến gặp Kim Tuyệt Vương xin được ở với công chúa nhiều hơn để bồi đắp tình cảm. Kim Tuyệt Vương rất coi trọng Diệp thế tử, đương nhiên cũng đồng ý.
Vốn công chúa Kim Tuyệt cũng không thích vị hôn phu được hoàng đế khen là “trưởng thành chững chạc”, nhưng khi biết Diệp thế tử có nuôi một con chó, ánh mắt công chúa nhỏ nhìn Diệp Thanh Hoan khác hẳn. Từ nhỏ công chúa đã thích nuôi thú cưng, còn từng nuôi mèo, thỏ,... rồi. Nàng cứ tưởng về nhà chồng thì không cho nuôi, nhưng không ngờ hôn phu của mình cũng có chung sở thích, mà Diệp thế tử cũng là người xuất chúng trong lớp trẻ nên công chúa cũng ngày càng thích y.
Giống như Diệp Thanh Hoan, đây coi như là lần đầu tiên công chúa Kim Tuyệt gặp Lý công tử nên có hơi ngại ngùng, bỗng chốc không biết nói gì. Tuy nhiên, cô công chúa nhỏ vẫn nhớ đến bé cá chép hôm quốc yến, vì vậy nàng rất kích động khi gặp Cảnh Vương, chủ nhân của cá.
“Hôm nay Cảnh Vương điện hạ có dẫn cá theo không?” Công chúa Kim Tuyệt tò mò hỏi.
Cá của Cảnh Vương... thật ra đang ngồi bên cạnh.
Cả Lý Ngư và Cảnh Vương đều nghĩ như thế, có điều Lý Ngư đang cân nhắc xem có nên lấy bể cá thủy tinh ra, cho công chúa Kim Tuyệt đứng xa nhìn, không được lại gần hay không.
Lý Ngư vắt óc nghĩ ngợi, Cảnh Vương chỉ cười, liếc nhìn Vương Hỉ ra hiệu.
Vương công công lập tức trợn mắt nói dối thay chủ nhân: “Công chúa, thật tiếc quá, hôm nay Cảnh Vương không mang cá theo.”
Cá bị bỏ quên ở nhà: “......”
Lý Ngư ngồi trên ghế liếc nhìn tay Cảnh Vương, rõ ràng trên tay hắn còn đang quấn xích vàng của bể cá, nhưng sao Vương Hỉ lại trợn mắt nói dối như thế.
Sao tên xấu xa không cho công chúa xem cá?
Có điều không cho xem thì là giúp cho cậu thôi, hí hí, cậu không cần phải lo công chúa sẽ nhìn ra cái gì rồi.
Công chúa Kim Tuyệt bị từ chối, nhưng nàng cũng không quan tâm đến sự thờ ơ của Cảnh Vương giống hệt hôn phu Diệp Cảnh Hoan, mỉm cười nói: "Vậy thì lần sau để ta xem nó, được không?"
Vẻ mặt công chúa như thể không chỉ nhìn mà còn muốn sờ nữa.
Công chúa xinh đẹp tuyệt trần, cười lên càng đẹp hơn, nhưng Cảnh Vương vẫn không nể mặt chỉ vì đối phương là nữ nhân hay thân thích, lắc đầu một cách dứt khoát.
Không được, không có cửa đâu, tự mà sờ mình ấy!
Diệp Thanh Hoan, Lý Ngư: “......”
Mặc dù Cảnh Vương không cho phép công chúa Kim Tuyệt sờ cá của mình, nhưng trong đội ăn thịt nướng vẫn góp thêm hai đôi đũa.
Diệp Thanh Hoan muốn đưa công chúa đến để góp vui, cũng bởi vì y nghĩ rằng công chúa xa Kim Tuyệt lâu, có thể sẽ nhớ nhà. Mà cả khu chợ lẫn quán rượu này đều mang đậm màu sắc Kim Tuyệt, trực giác y cảm thấy công chúa sẽ rất thích.
Quả nhiên công chúa nhỏ nhìn thấy một bàn đầy thịt bò thịt dê thì mắt cong cong như vầng trăng, cười cười nói nói với y.
Công chúa ưu nhã ra lệnh cho thị nữ xé chân dê, gật đầu với Diệp Thanh Hoan, y cũng vui vẻ làm động tác “mời”.
Công chúa lập tức xắn tay áo cầm chân dê lên, Diệp Thanh Hoan: "......"
Công chúa xử lý một cái đùi dê với tốc độ cực nhanh, như sấm rền gió cuốn, lau miệng, đặt miếng xương dê lên đĩa rồi lại ưu nhã ra lệnh cho thị nữ cắt một cái khác.
Diệp Thanh Hoan run môi nhìn về phía Cảnh Vương. Lý công tử nhà Cảnh Vương cũng đang ăn thịt dê, một tay cầm đùi dê một tay cầm đũa, miệng không cẩn thận bị dính nước chấm, Lý công tử chuẩn bị liếm nó thì đột nhiên Cảnh Vương nghiêng người qua, đúng lúc chặn tầm mắt Diệp Thanh Hoan.
Diệp Thanh Hoan: "..."
Chặn một lát, Cảnh Vương lại ngồi trở lại. Gương mặt trắng nõn của Lý Ngư đỏ bừng, mấu chốt là nước sốt trên khóe miệng cậu đã biến mất một cách kỳ diệu, môi còn sưng đỏ!
Cảnh Vương thì sung sướng liếm môi dưới mình.
Diệp Thanh Hoan: “......”
Diệp Thanh Hoan quay đầu lại nhìn vị hôn thê vẫn ưu nhã, không khỏi than thở trong lòng, so trình độ không biết xấu hổ thì y lại thua nữa rồi!
ábhádjdjdjhjiđjcjidhfdj cíu péeeee, anh Cảnh chấy quá ikkkkk
Trả lờiXóa