Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 56

Chương 56:


Edit: Dưahami

Beta: Baozi


Lý Ngư phát sốt nhưng không bị mê man, chỉ là không có tí sức lực nào. Cảnh Vương không ngồi trong phòng đợi thái y tới nổi, hắn ôm Lý Ngư chạy đi tìm thái y. Lý Ngư vừa cảm động vừa sợ, thì ra một người đàn ông như cậu cũng có thể bị ôm tới lui như vậy. 


Ôi, đây còn không phải kiểu ôm công chúa mà trước đây cậu khịt mũi coi thường khi đọc truyện sao? 


Nhưng cậu đã lên “Thuyền giặc”, cả người mệt mỏi, không thể thuận theo cậu được.


Vương công công và nhiều người hầu thị vệ đều nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt sáng quắc, cái đầu quay cuồng lẫn lộn của Lý Ngư không nghĩ ra được cách nào, dứt khoát quay mặt vào trong.  


Cậu không quen nhưng cũng không kháng cự được cái ôm như vậy, trọng lượng toàn thân đặt hết lên người đang ôm cậu. Cậu thở phào, trong lòng cũng càng ngày càng nhẹ nhõm hơn, dựa vào người này đến khi hoàn toàn không còn căng thẳng nữa. 


Không biết có phải là do tìm được người có thể dựa vào hay không, dù triệu chứng sốt cao vẫn không giảm nhưng không còn khó chịu như vậy nữa.  


Lúc nãy còn lo sợ không biết mình có chết hay không, lúc này lại có thể phân tâm quan sát phản ứng của người khác, Lý Ngư cảm thấy chắc chắn bệnh của mình có thể chữa khỏi. 


Phủ Cảnh Vương. 


Từ thái y còn chưa kịp đi, đột nhiên Cảnh Vương ôm một thiếu niên tới tìm ông, vẻ mặt lo lắng. Từ thái y vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với Cảnh Vương vì không thể khám bệnh cho cá. Giờ đổi sang người ông chữa được, Từ thái y nhanh chóng giúp Cảnh Vương đặt bệnh nhân xuống, lấy hộp thuốc luôn mang  bên người ra, bắt đầu bắt mạch cho thiếu niên bị bệnh. 


Xem bệnh xong, Từ thái y nhìn gương mặt trắng bệch của thiếu niên, nghĩ nếu có thể nhìn cổ họng của cậu thì sẽ chính xác hơn một chút, nhưng thiếu niên này đã ngất đi rồi, không tiện cho lắm. Từ thái y đang định mở miệng xin Cảnh Vương giúp mở miệng thiếu niên ra, thiếu niên vừa rồi còn đang ngủ say lập tức mở đôi mắt đen láy ra. 


"Thái y, do ta không cẩn thận ngâm mình trong nước hơi lâu một chút.” 


Lý Ngư khàn giọng thì thào. Cậu biết nguyên nhân bệnh của mình, sợ rằng lát nữa ngủ thật sẽ làm trễ việc chẩn bệnh nên nhanh chóng “tỉnh” lại nói cho thái y biết. 


Từ thái y chưa từng thấy bệnh nhân nào chủ động như vậy: "..."


Từ thái y không nhịn được mỉm cười: “Vị công tử này đúng là bị cảm phong hàn, thấy sốt cao chưa lui, tinh thần còn tốt, thần suy đoán dù bệnh tới hung hăng nhưng không nguy hiểm tính mạng, tuy nhiên cũng cần phải chăm sóc chu đáo.” 


Trong lòng Từ thái y đã hiểu rõ rồi, nhanh chóng viết phương thuốc ra. Cảnh Vương sai Vương Hỉ đi sắc thuốc, phòng ban đầu người hầu đã dọn xong rồi, Cảnh Vương bướng bỉnh ôm Lý Ngư cả đường đi về. 


Lý Ngư đã bị ôm đến hoàn toàn hết giận. 


Cảnh Vương thu xếp cho Lý Ngữ trên giường, vốn muốn thay quần áo cho cậu, Lý Ngư lại trợn mắt liên tục lắc đầu, sau đó đầu hơi choáng. Cảnh Vương cũng bất đắc dĩ, không nỡ làm cậu cảm thấy khó chịu nữa nên không kiên trì thay quần áo tiếp. Từ thái y dặn là mấy ngày này không thể để cậu bị lạnh nữa, Cảnh Vương xoay người lấy một cái mền gấm có hoa văn rong biển màu xanh lá viền vàng quấn chặt Lý Ngư lại. 


Lý Ngư bị quấn lại giống cái nem, lẩm bẩm trong lòng, tại sao Cảnh Vương biết cậu thích chăn xanh lá?  


Nhưng bây giờ đầu óc của cậu đã nóng tới mức mơ hồ, dù cảm thấy nghi ngờ nhưng tạm thời không nghĩ ra được gì nữa.


Vương Hỉ bưng chén thuốc đã nấu xong chạy chậm vào phòng, không đợi ông để chén thuốc xuống, Cảnh Vương đã giơ tay cầm lấy chén thuốc. 


Mí mắt Vương Hỉ giật giật, ông bước tới đưa cho Cảnh Vương một cái muỗng bạc. Cảnh Vương liếc Vương Hỉ một cái, Vương công công lập tức ngầm hiểu: “Điện hạ, nô tài trông coi bên ngoài, Lý công tử phải nhờ Điện hạ chăm sóc rồi.” 


Cảnh Vương gật đầu, Vương Hỉ tự đuổi mình ra ngoài giữ cửa. Lúc nãy Lý Ngư lắc đầu đến mức hơi choáng váng, sau đó ngủ quên lúc nào không hay, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó chạm vào mặt mình. 


Lý Ngư cố tỉnh lại, thấy thanh niên cao lớn đứng ở đầu giường, trong tay cầm một cái bát ngọc nhỏ, vẻ mặt đầy hoang mang giống như rất bối rối với chén thuốc này, hoàn toàn mất hết khí thế bá vương đoạt chén thuốc lúc nãy. 


Lý Ngư hơi buồn cười nhưng vẫn nhịn: “Điện hạ, đã đến lúc uống thuốc rồi sao?”  


Cũng không biết biến thân của cậu có thể duy trì được bao lâu nữa. 


Cảnh Vương cứng mặt gật đầu. Lý Ngư nhấc tay muốn tự ngồi dậy, Cảnh Vương dừng lại một chốc, nhận thấy ý định của cậu, đỡ lấy cậu trước khi cậu dùng sức. Trong lòng Lý Ngư thờ dài, không so đo với Cảnh Vương làm gì, mặc kệ để Cảnh Vương đỡ cậu dậy. 


Trên giường có cái đệm mềm, Cảnh Vướng lấy tới nhẹ nhàng kê vào sau eo Lý Ngư. 


Lý Ngư dựa trên đệm, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn Điện hạ… Đưa chén thuốc cho ta đi, tự ta có thể uống được.” 


Lý Ngư giơ tay ra định nhận chén thuốc. 


Cảnh Vương hiểu ý Lý Ngư, nhưng bị bệnh sao có thể tự mình uống thuốc được? 


Hồi nhỏ Cảnh Vương cũng từng bị bệnh, hắn chỉ nhớ lúc ấy Vương Hỉ dùng  muỗng nhỏ đút thuốc cho hắn từng muỗng một. Cảnh Vương biết lúc này hắn nên đút nước thuốc cho cá nhỏ, nhưng hình như cá nhỏ đang kháng cự hắn, nếu hắn cứ vậy đưa chén thuốc qua… 


Thuốc này mới sắc xong, còn nóng, cá nhỏ đang bệnh chắc chắn sẽ bất tiện. 


Cảnh Vương lắc đầu, nhất quyết cự tuyệt yêu cầu của Lý Ngư, dùng muỗng bạc múc một muỗng thuốc, nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng. 


Hắn sợ Lý Ngư còn tức giận, không dám trực tiếp ngồi xuống mép giường mà đứng thổi cho thuốc nguội, sau đó cúi người xuống đưa muỗng nước thuốc tới bên miệng Lý Ngư.  


Lý Ngư: "..."


Lúc nãy suốt cả đoạn đường đi làm thế nào hắn cũng không chịu thả cậu xuống, điều này đã làm cho Lý Ngư biết Cảnh Vương cố chấp đến mức nào rồi. Nếu cậu không uống, e là người này cứ đứng cúi người mãi mất. 


Cứ uống đi. 


Lý Ngư cúi đầu, liếm nước thuốc, lập tức nhăn mặt vì đắng. 


Cảnh Vương thấy vậy, để chén thuốc xuống, lấy một cái bánh hoa đào từ hộp ngọc ra, bẻ ra để trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt cậu. 


Cảnh Vương gật đầu với Lý Ngư. 


Lý Ngư: "..."


Có nghĩa là cho cậu uống thuốc rồi ăn chút đồ ngọt. 


Đây không phải là mánh khóe chăm sóc người của cậu sao! Sao cái tên khốn nạn này cũng học được vậy! 


Lý Ngư trừng Cảnh Vương một cái, không chịu ăn. Nhưng mà thuốc thật sự quá đắng, uống chưa được mấy muỗng Lý Ngư đã chịu thua, cam chịu lấy miếng bánh hoa đào từ tay Cảnh Vương bỏ vào miệng. 


Trừ việc liên tục đút thuốc cho cậu, nhắc cậu ăn bánh, Cảnh Vương không tỏ ý gì khác.  


Cuối cùng Lý Ngư cũng uống hết nước thuốc đắng. Cảnh Vương lấy một cái khăn trắng tinh ra muốn lau miệng cho cậu, trước khi Cảnh Vương đến gần, Lý Ngư đã giành cái khăn trước, cảnh giác lau miệng. Cảnh Vương lặng im, đưa một tờ giấy qua.  


Lý Ngư rất lo lại nhìn thấy một chữ “thích” nữa thì phải làm sao, bây giờ tâm cậu rất mệt. 


Mặc dù Cảnh Vương đối xử với cậu rất tốt, thấy Cảnh Vương ôm cậu tìm thái y khắp nơi, trong lòng cậu không phải không rung động. 


Khi cậu bị bệnh đột ngột, Cảnh Vương không để tâm tới thái độ tệ hại của cậu lúc trước mà lập tức cứu cậu. Cậu lạnh nhạt với Cảnh Vương như trước, Cảnh Vương vẫn dùng mọi cách che chở cậu, không bị ảnh hưởng bởi tính tình của cậu. 

 Thậm chí Lý Ngư có hơi tò mò, không biết người này còn có thể vì cậu làm tới mức độ nào nữa… 


Biết được Cảnh Vương thích mình, trừ sợ hãi thì cậu rất hoảng loạn, còn tức giận với hệ thống, những cảm xúc mãnh liệt này làm trái tim cậu lạc lối. 


Cậu đã tức giận quá lâu, luôn giận chó đánh mèo, trong lúc giận dỗi còn làm bản thân bị bệnh nặng. Cho đến khi yếu ớt nằm trên giường, cuối cùng cậu cũng bình tâm lại suy nghĩ cẩn thận một chút, lúc này mới nhận ra mình lúc trước đã làm quá. 


Vì cậu làm nhiệm vụ nên Cảnh Vương mới trời xui đất khiến thích cậu, cái này có thể trách Cảnh Vương được sao? 


Hoàn toàn không thể. Tính ra thì Cảnh Vương cũng bị hệ thống ảnh hưởng, vô tội biết bao. 


Cậu liên tục kháng cự hết lần này đến lần khác, ngoài miệng luôn nói ghét tên khốn kiếp này, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, cậu thật sự chán ghét được bao nhiêu? 


Khi Cảnh Vương lợi dụng Sở Yến Vũ để ép cậu gặp hắn, chẳng lẽ là cậu giận dỗi Cảnh Vương vì sử dụng thủ đoạn hèn hạ ư? 


Không, nếu như cậu tỉnh táo hơn một chút thì sẽ phản ứng được, người trong cung đình sử dụng thủ đoạn là chuyện quá đỗi bình thường, Cảnh Vương vốn là người như vậy, cậu tức giận vì sự quan tâm của cậu bị phụ bạc, không phải do bị Cảnh Vương lừa gạt. 


Mà người lừa đảo nhất còn không phải là cậu, người đang được Cảnh Vương che chở sao? 


Thân phận là giả, cá cũng là giả, tất cả mọi thứ đều là giả. Chẳng lẽ cậu lừa gạt Cảnh Vương ít sao, hay mở miệng nói dối, dù vì nhiệm vụ hay vì mục đích khác thì cậu cũng đã nói dối rất nhiều. Bản thân mình còn không làm tốt được chuyện gì, tại sao lại trách móc người khác chỉ để giải tỏa sự bất mãn? 


Cậu chịu quá nhiều đả kích liên tiếp, không khống chế được cảm xúc đau lòng. Nghe nói lựa chọn đưa ra khi không bình tĩnh thường sẽ làm cho người ta hối hận không kịp, Lý Ngư cảm thấy cậu cần phải bình tĩnh lại một thời gian, sau đó sẽ xem xét cậu nên làm gì, Cảnh Vương sẽ ra sao. 


Lý Ngư chậm chạp không mở giấy ra, dường như Cảnh Vương nhìn thấu cậu, vỗ mu bàn tay cậu tỏ ý cổ vũ. 


Lý Ngư nhận ra rằng, bỏ qua hết những loại cảm xúc kia thì Cảnh Vương luôn khiến cậu cảm thấy an tâm một cách nhanh chóng. 


Lý Ngư không chần chừ nữa mở tờ giấy, chỉ thấy trên tờ giấy viết: “Yên tâm dưỡng bệnh.”  


Lý Ngư: "..."


Trong nháy mắt, mắt Lý Ngư nóng lên, cậu gật đầu rất nhẹ. 


Cảnh Vương xoa đầu cậu, đỡ cậu nằm xuống, đắp chăn ngay ngắn lại cho cậu. 


"Điện hạ, ngài có thể... để ta ở lại một mình được không.” Lý Ngư khẩn cầu. 


Cảnh Vương đã đoán được như thế, lúc nãy gần như là tìm thái y đút thuốc sát giờ, hắn biết sắp hết một canh giờ rồi, có khả năng là cá nhỏ sắp biến lại. 


Về thân phận của cá nhỏ, hắn đã nghĩ từ trước, nếu cá nhỏ không muốn hắn biết thì hắn sẽ làm bộ không biết. 


Cảnh Vương đồng ý yêu cầu của Lý Ngư, cầm chén thuốc lên ra khỏi phòng, Lý Ngư ở trên giường cắn môi. 


Cậu xin Cảnh Vương rời khỏi là do sắp hết thời gian biến thân rồi không thể không làm thế, nhưng nếu cứ đuổi Cảnh vương đi như vậy, liệu Cảnh Vương có nghĩ rằng cậu còn tức giận hay không? 


Thực ra là không tức nữa.


Lúc cậu đang giận, Cảnh Vương vẫn chăm sóc chu đáo cho cậu như thế, điều này làm cho mọi sự tức giận của cậu cũng lặng lẽ biến mất. 


Vẫn nên đừng nóng giận nữa, tức giận quá mệt mỏi, hại người hại mình.  


Bệnh chuyến này, thân thể cậu bị bệnh nhưng thứ được chữa là tâm trạng của cậu. 


"Điện hạ, ta... Ta uống thuốc xong cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, xin ngài cứ yên tâm. Nhưng ta còn có chuyện rất quan trọng, không thể cứ ở trong phòng này được, ngày mai ta sẽ đến nữa, sẽ không trốn tiếp, cho nên… Ngày mai Điện hạ có thể tới thăm ta không?” 


Nói hết một hơi, mặt Lý Ngư hơi đỏ. Vốn cậu muốn nói xin lỗi, thái độ của cậu đối với Cảnh Vương sau đó cũng rất tệ, mong Cảnh Vương đừng để ý, nhưng không biết sao lúc nói lại thành…  


Hi vọng Cảnh Vương có thể ở với cậu? 


Lý Ngư: Ôi, sao cái miệng này lại không nghe lời thế, chắn hẳn là do bị bệnh rồi! 


Cảnh Vương sửng sốt một chút, không dám tin quay đầu lại. Lý Ngư vội vàng rụt đầu vào trong chăn, làm như mình chưa nói gì hết cả. 


Cảnh Vương nhìn cọng tóc còn ló ra ngoài của cậu, vui vẻ cười, đóng cửa lại cho cậu. 


Lý Ngư đếm theo bước chân Cảnh Vương nhẹ nhàng rời đi, không được tự nhiên nghĩ, quả nhiên là cậu thích ở chung thoải mái với tên khốn nạn này mà. 





2 nhận xét: