Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang









[CCTLBTCBQTT] Chương 55

Chương 55:


Edit: l

Beta: Baozi, m


Lý Ngư chạy ra khỏi phòng. Cậu biết Cảnh Vương là vương gia cổ đại, nam chính bạo quân, chắc chắn có thủ đoạn của riêng mình, nhưng cậu không thể chịu được mình ngập tràn nhiệt huyết mà đối phương chỉ đang diễn kịch… còn là cố ý diễn cho mình xem.

Có trời mới biết mấy ngày nay cậu ghét bị lừa gạt biết bao nhiêu, tâm lý phản nghịch như thùng thuốc súng, lập tức nổ tung.

Vương công công và một đám nội thị đứng chờ bên ngoài, thấy cậu ra thì kinh ngạc kêu: “Lý công tử!”

Môi Lý Ngư run run. Cậu không biết nên nói gì với Vương Hỉ, đành mặc kệ ông, quay đầu chạy vào vườn phía sau núi giả.

Vương công công vội định sai người đuổi theo thì Cảnh Vương đi ra, lắc đầu với ông.

Vương Hỉ hiểu ý, đây là ra hiệu ông đừng nhúng tay.

Cảnh Vương tự đuổi theo Lý Ngư, Vương Hỉ lo lát nữa Lý công tử lại chạy ra, điện hạ không cho ông đuổi theo, ông đưa người bảo vệ vườn vẫn được chứ?

Vườn không lớn lắm, rất nhanh Cảnh Vương đã tìm được Lý Ngư đứng trong đình hóng gió ngẩn người.

Cảnh Vương không biết vì sao cá chép tinh nổi giận. Diệp Thanh Hoan muốn hắn học cách dỗ người vui vẻ, nhưng hắn động chút là làm sai rất nhiều chuyện rồi, hắn không hiểu. Việc không thể nói chuyện khiến hắn muốn bày tỏ gì cũng rất không tiện.

Cảnh Vương nắm một tờ giấy trong tay, vốn định đưa cho Lý Ngư, nhưng Lý Ngư hiểu lầm hắn vẫn muốn bắt cậu, cười thê thảm.

Lý Ngư có dự cảm rằng nếu bị bắt sẽ không dễ thoát được.

Hơn nữa cậu còn đang giận dỗi Cảnh Vương, không muốn thấy người ấy, càng không muốn nói chuyện yêu hay không yêu với Cảnh Vương. Cậu biến hình vốn để cứu hắn, là bất đắc dĩ, nếu Cảnh Vương hoàn toàn không cần cậu cứu, đương nhiên cậu muốn cố hết sức nhanh chóng biến khỏi tầm mắt Cảnh Vương.

Cậu nhớ hồ cá lớn Cảnh Vương xây thông tất cả những nơi có nước trong phủ, ngay dưới tòa đình này có một cái ao, chỉ cần cậu xuống nước là có thể lập tức bơi tới chỗ khác, thoát khỏi Cảnh Vương.

Lý Ngư nghĩ kỹ xong, Cảnh Vương đã đi vào đình hóng gió. Lý Ngư lớn tiếng nói: “Đừng đuổi theo ta!”

Cảnh Vương chần chừ một chút, gật nhẹ đầu, còn lùi một bước về sau tỏ thành ý.

Thừa lúc hắn lùi, Lý Ngư quay lưng về phía Cảnh Vương, thả người ngã qua lan can nhảy vào ao dưới đình hóng gió!

Khi còn là người cậu không biết bơi, sau khi xuyên thành cá kỹ năng bơi lội tự động được thêm vào, bây giờ hình người cũng biết bơi, chỉ là rất ít có cơ hội dùng hình người để bơi.

Nhưng cậu không định đi dạo khắp nơi, cậu muốn trốn dưới đáy nước, nhịn đến khi biến về hình cá. Đây là cái giá phải trả vì liều lĩnh biến hình, trốn đi trong hình người an toàn hơn so với lấy hình người chạy lung tung. Đột nhiên tiếp xúc với nước trong ao làm người cậu thấm khí lạnh, Lý Ngư run lên mấy lần, cố gắng thích ứng với đáy nước trong hình người.

Cảnh Vương không đoán được chiêu này của cá nhỏ, đang không hiểu cá nhỏ nghĩ gì thì cậu đã nhảy từ trong đình xuống ao nước.

Con ngươi Cảnh Vương co mạnh, hắn đuổi theo theo bản năng nhưng không bắt kịp. Hắn chú ý bóng người đong đưa dưới nước, chắc cá nhỏ muốn bơi đi thông qua ao nước.

Cảnh Vương biết mình bơi không bằng cá chép tinh được, xuống nước bơi theo sợ là không kịp, như vậy quá chậm. Những chỗ có nước trong phủ thông với nhau, từ hướng cá chép tinh bơi, hắn có thể phỏng đoán cá nhỏ định đến chỗ nào, vậy chỉ cần nhanh chân đến ao hoặc hồ nước ấy trước, ngăn cá nhỏ lại là được.

Cảnh Vương không hề do dự ra khỏi đình hóng gió, chạy như bay đến chỗ cá nhỏ có thể xuất hiện!

Nhưng hắn đứng đợi ở đấy một lúc lâu vẫn không thấy cá nhỏ đâu, lúc này Cảnh Vương mới nhận ra cá chép tinh lại thoát rồi.

Vương Hỉ đến dò hỏi tung tích Lý công tử, Cảnh Vương xanh mặt lắc đầu. Thời gian cá nhỏ duy trì hình người không dài, hắn không thể để tất cả hạ nhân gia đinh đều xuống nước tìm cá nhỏ, người biết thân phận cá chép tinh càng ít càng tốt.

Hồ hắn xây rất lớn, may là không thông với bên ngoài, những nơi có nước lẫn trên bờ đều có thị vệ canh gác, ít nhất cá nhỏ ở trong nước an toàn, cũng không có khả năng rời khỏi Vương phủ.

Cảnh Vương sai người chú ý mặt nước tất cả các nơi, chính hắn trở về bên ngoài nhà ở của mình lần nữa, đợi ở nơi cá nhỏ thường nhô lên mặt nước chơi đùa với mình, nghĩ rằng có lẽ cá nhỏ bơi đủ dưới đáy nước xong thì sẽ ra thôi?

Cảnh Vương chờ một canh giờ, vẫn không chờ được cá nhỏ.

Lý Ngư xuống nước, hình người không thể tùy ý hô hấp trong nước giống như cá nên cậu bơi không nhanh lắm. Từ khi xuyên thành cá, cậu biết được rất nhiều thực vật dưới nước, cậu tìm một loại có thân rỗng, bẻ gãy cầm trong tay, nếu sắp không thở được nữa thì đẩy nó lên mặt nước, lén lút hô hấp.

Cậu đoán Cảnh Vương sẽ đến ao kế chờ mình, Lý Ngư giở trò khôn vặt, đến rồi cũng không xuất hiện, trốn chỗ không dễ thấy chờ đợi, đến khi Cảnh Vương cho rằng cậu thật sự biến mất, bỏ đi tìm mình, Lý Ngư cũng không ló mặt ra khỏi nước.

Cậu trốn đến lúc hóa thành cá trong nước lần nữa, cởi y phục nhét vào không gian rồi mới tùy ý bơi lội, vì màu sắc trên thân hiện tại, tới gần mặt nước không bao lâu sẽ bị phát hiện nên Lý Ngư cố ý chỉ bơi ở chỗ sâu.

Đáy ao vẫn như cũ, Cảnh Vương dựng từng tòa thành nhỏ dưới đáy ao cho cậu, Lý Ngư lại nhìn thấy cảnh này, trong lòng hụt hẫng.

Cậu muốn quăng đuôi qua phá hủy toàn bộ mấy thứ này, mắt không thấy tâm không phiền. Lấy sức phá hoại của đuôi cá hiện giờ, không làm được việc một giây thành mảnh vụn nhưng ít nhất phá cả khối lớn cũng không thành vấn đề, nhưng đuôi cá đã giơ lên rồi mà chậm chạp không quật xuống.

Đây là… món quà Cảnh Vương tặng cho cá, cậu như vậy là giận chó đánh mèo.

Lý Ngư hừ lạnh một tiếng, hờ hững nhìn tòa thành đáy nước, không thể tìm được chỗ hạ đuôi nên quay đầu bơi về nhà ở cuối hồ.

Ngôi nhà này được xây theo nhà Cảnh Vương trên bờ, tượng ngọc Cảnh Vương lẫn đá hình cá cậu đặt vẫn ở đấy, trước kia nếu Lý Ngư xuống chơi đều thuận tiện đến đây kéo rêu xanh mọc trên tượng ngọc và tảng đá xuống, nhưng giờ đây cậu không có tâm trạng dọn dẹp nữa.

Lý Ngư tức giận bơi qua, miệng cá đẩy tượng ngọc Cảnh Vương lảo đảo, tượng ngọc không được dùng đuôi quật, hỏng thì không thể chơi tiếp.

Lý Ngư đẩy mấy lần, tượng ngọc lung lay sắp đổ, cuối cùng ngã xuống đất, tiếp theo Lý Ngư đè cả người cá lên tượng ngọc như thể đang đè Cảnh Vương.

Cảnh Vương khốn nạn aaa!

Cậu tốt bụng đi cứu người, hóa ra lại bị lừa.

Lý Ngư tức giận cuộn thành hình tròn, cục đá hình cá ở bên cạnh, Lý Ngư ngậm cục đá lại đặt trên lưng.

Lăn lộn một lát, cá hơi mệt, dựa vào tượng ngọc ngủ gục.

Giấc ngủ này đến xong, trên người dường như nhẹ nhàng hơn.

Không biết đã qua bao lâu, Lý Ngư mơ hồ nghe thấy tiếng người, nhưng đáy nước sao có thể có người?

Lý Ngư mơ màng muốn nhìn xem ai tới, nhưng cố mấy lần cũng không dậy nổi.

Vì cậu cứ ngủ dưới đáy hồ, Cảnh Vương bên ngoài không đợi được cá nhỏ ra khỏi nước đã lo đến mức cuống lên rồi.

Cảnh Vương quyết định xuống nước tìm, Vương Hỉ tận tình khuyên hắn, hồ nước thật sự rất lớn, sợ có nguy hiểm, ánh mắt Cảnh Vương ra hiệu: Tránh sang một bên.

Vương Hỉ thấy điện hạ nhà mình đã quyết tâm, lùi một bước xin Cảnh Vương dẫn theo vài kẻ hầu biết bơi xuống nước cùng.

Cãnh Vương vẫn lắc đầu từ chối, không biết tình hình dưới nước của cá nhỏ thế nào, có người khác sợ để lộ bí mật thân phận của cá nhỏ.

Chỉ có mình hắn đến là thích hợp nhất. Bản thân Cảnh Vương hiểu dưới nước có gì, thay bộ quần áo thuận lợi để bơi, xuống nước.

Đám thị vệ chú ý mặt nước mãi vẫn chưa thấy cá nhỏ, có thể thấy cá nhỏ vẫn ở dưới đáy nước.

Cảnh Vương bắt đầu tìm từng cảnh quan dưới đáy nước, mấy lần không đủ khí oxi thì ngoi lên mặt nước nghỉ ngơi, ngay sau đấy lại lặn xuống.

Cảnh Vương gần như tìm khắp đáy nước, vào đến hồ nước cuối phòng nhỏ, thình lình hắn thấy cá của mình cuộn thành vòng tròn.

Trái tim Cảnh Vương hơi nhói một chút, đến gần đụng đầu cá, cá không nhúc nhích.

Cảnh Vương nhẹ nhàng bế cá lên, cá vẫn không hề hay biết, dưới thân cá nhanh như chớp lăn ra một vật, Cảnh Vương nhìn thử, hóa ra là tượng ngọc của hắn.

Cảnh Vương: “...”

Cảnh Vương đoán cá chép tinh lại “Nhập định”, tránh được việc cá tiếp tục giận dỗi không chịu rời đi.

Cảnh Vương suy nghĩ, kéo vạt áo ra, bọc cá ôm vào trong ngực, bơi lên mặt nước.

“Điện hạ, điện hạ, có chuyện gì vậy?”

Vương Hỉ nhào tới, phát hiện Cảnh Vương ôm cá trong ngực. Não Vương công công choáng váng ù ù, không phải cá chủ tử đang ở bể cá thủy tinh trong nhà à, không phải điện hạ đang tìm Lý công tử sao, vì sao… tìm được cá chủ tử?

Cảnh Vương nhìn ông một cái mang ý cảnh cáo, không cho phép ông nhiều lời.

Vương Hỉ cố gắng nghĩ, thử nói: “Chẳng lẽ... là lão nô nghĩ sai rồi, chủ tử cá nhỏ ham chơi xuống ao, điện hạ vốn đi tìm chủ tử cá nhỏ, không phải Lý công tử?”

Cảnh Vương không chút tội lỗi gật đầu.

Thì ra là thế. Vương Hỉ lập tức chấp nhận, ông đã nói mà, sao Lý công tử có thể ở trong nước không ra mãi được, hóa ra là ông hiểu nhầm, điện hạ muốn tìm chủ tử cá nhỏ, còn Lý công tử thì chắc chắn đã đi từ lâu rồi.

Vương Hỉ theo sau Cảnh Vương vào phòng, Cảng Vương nhanh chóng đẩy gối ôm cá trong bể thủy tinh sang một bên, thay vào đó đặt cá chép nhỏ lên giường đá bạc.

Vương Hỉ: “...”

Giờ Vương Hỉ mới biết cá trong bể là giả, Vương công công lau mồ hôi, thầm hổ thẹn, đây hẳn là do điện hạ vì bảo vệ cá chủ tử cố ý sắp đặt lừa gạt Sở Yến Vũ, sao ông không nghĩ tới chứ?

Cá chủ tử chắc là được thả trong hồ, vậy nên điện hạ mới muốn đi tìm cá… không phải hợp lý sao?

Vương Hỉ định hầu Cảnh Vương thay quần áo, Cảnh Vương nôn nóng nhìn cá chăm chú, vẫy vẫy tay, Vương Hỉ đành phải lấy khăn vải tới. Cảnh Vương lau qua loa bọt nước trên người mình nhưng cá mãi không “thức dậy”.

Trước kia “Nhập định” chậm nhất nửa canh giờ là khôi phục, nhưng sau khi ôm cá nhỏ về đến giờ, cá vẫn nằm bất động.

Cánh Vương nhận ra sự kỳ lạ, sai nội thị giỏi nuôi cá đến xem. Lần này nội thị không nhìn ra cái gì, chỉ nói vẫn giống lúc đang ngủ trước kia.

… Nếu đã giống, vì sao mãi không tỉnh?

Cảnh Vương không tin, lại sai Vương Hỉ đi mời Từ Thái y, chỉ là tuy trong nhà Từ Thái y nuôi rất nhiều cá chép gấm nhưng bản thân ông cũng không giỏi chữa bệnh cho cá. Dưới ánh nhìn chằm chằm của Cảnh Vương, ông khám cho cá một lúc lâu vẫn trả lời không vấn đề gì.

Cảnh Vương thật sự sốt ruột, chỉ hắn biết đây là cá chép tinh, mãi không “tỉnh” nổi, có khi nào là tu luyện gặp trở ngại?

Cảnh Vương quyết định đưa cá tìm Liễu Không, Vương Hỉ biết vậy cuống quýt khuyên nhủ: “ Điện hạ xin nghĩ kỹ, quan hệ giữa ngài và Liễu Không đại sư gần như không có ai biết, nếu ngài lén đưa chủ tử cá nhỏ tìm đại sư…”

Sợ là sẽ bị Hoàng đế chú ý.

Nếu Liễu Không đại sư có quan hệ với bất kì hoàng tử nào, Hoàng đế chắn chắn sẽ không tin tưởng Liễu Không nữa, những lời lợi dụng Liễu Không nói ra khi trước cũng sẽ khiến Hoàng đế nghi ngờ.

Trong lòng Cảnh Vương đương nhiên hiểu rõ, nhưng cứu cá quan trọng hơn, hắn đành làm vậy.

Có tay nghề y thuật, biết thân phận cá nhỏ, những người khác chỉ sợ cũng chẳng giúp được gì.

Vì vậy, cho dù có làm Hoàng đế nghi ngờ, hắn cũng không thể không đi. Lúc hắn còn nhỏ cá nhỏ từng cứu hắn, hắn có đánh cược tính mạng này vì cậu cũng là việc nên làm!

Mà lời của Vương Hỉ, còn có đường sống để suy xét.

Cảnh Vương viết: “Giúp ta đưa chiết tử vào cung, cá bệnh rồi, ta tự mang cá đến tìm Liễu Không.”

Ánh mắt Vương Hỉ sáng lên, nếu như có thể được Hoàng đế đồng ý trước thì không cần lo lắng.

Vương Hỉ vội bảo hạ nhân đến, sửa sang hành trang vào cung cho Cảnh Vương. Cảnh Vương tự tay đưa cá nhỏ vào bình thuỷ tinh, nâng tay áo viết tấu chương, giờ đã là đêm khuya, Cảnh Vương muốn vào cung cũng phải sai người gửi thư vào.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi nguời đều bận rộn, tiếng động này cuối cùng cũng đánh thức Lý Ngư… nói thật thì Lý Ngư đã cảm giác được mấy lần, nhưng cậu làm cách nào cũng không tỉnh lại được.

Lần này cậu dồn hết sức toàn thân mới miễng cưỡng mở hai mắt ra, phát hiện mình đang ở trong bình thủy tinh.

Người rất đau, Lý Ngư không biết mình bị làm sao, muốn vung đuôi mà không vung nổi.

Lý Ngư nghĩ chắc hẳn hệ thống biết tình huống bây giờ của mình, thử gọi hệ thống.

Lần trước cãi hệ thống, không biết hệ thống có phản ứng nữa không, nhưng trạng thái của cậu rõ ràng không ổn.

Hệ thống lập tức nói: “Xin chào ký chủ, ngài bị bệnh rồi.”

Lý Ngư: ???

Lý Ngư mới phản ứng, hóa ra đau đớn với mất sức là vì bệnh rồi, cá bị bệnh không khác người mấy nhỉ?

Hệ thống sửa lại cho đúng: “Bệnh của ngài là do hình người ở trong nước quá lâu, cảm lạnh.”

Lý Ngư: “...”

Vậy nên làm sao giờ? Khi bệnh rồi… hệ thống có quản việc chữa không!

Hệ thống nghiêm túc nói: “Hệ thống thú cưng đáng yêu chỉ lo nhiệm vụ, không quản chữa bệnh. Tình huống của ký chủ rất nguy hiểm, nếu cần hãy mau biến thành người cầu cứu.”

Lý Ngư: “...”

Lý Ngư cũng nhận thấy được tính nghiêm trọng, hệ thống hố cá chưa bao giờ chủ động bảo mình biến người, chẳng lẽ lần này cậu bệnh rất nặng?

Thật ra không tỉnh nổi mấy lần như vậy, người còn mềm như bông, cậu cũng đoán được sương sương.

Hơn nữa hệ thống bảo mình biến người, Lý Ngư hơi giật mình, đã sang ngày tiếp theo rồi sao?

Lý Ngư nhìn bốn phía xung quanh, Cảnh Vương vào cung cần thay quần áo, Vương công công vội vàng chạy theo hầu hạ, trong phòng tạm thời không có ai, nắp bình thủy tinh chưa đóng, đây đúng là cơ hội tốt!

Lý Ngư cắn môi, bơi tới miệng bình thủy tinh, gian nan lật người lăn ra.

Cậu không còn cảm giác được đau đớn nữa, vây cá yếu ớt nhấn biến thân.

Giờ biến thành hình người, cảm giác còn khó chịu hơn hình cá nhiều, người cậu rét run, hàm răng không ngừng run.

Hình cá dường như có thể cản bớt sự khó chịu do bệnh của cậu mang đến nhưng không thể chữa khỏi bệnh cho cậu, sau khi biến thành người cảm giác khó chịu đều ùa hết về, chỉ có biến thành người mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.

Lý Ngư dùng hết chút sức lực cuối cùng lấy quần áo từ trong không gian ra khoác tạm lên người, cậu cần người giúp, nhưng nhờ ai bây giờ?

Bên Cảnh Vương đã thay xong quần áo, chiết tử xin vào cung cũng viết xong, Cảnh Vương tính chờ Hoàng đế gật đầu một cái là lập tức từ hoàng cung đến chùa Hộ Quốc, mặc kệ đây là đêm khuya.

Hắn đẩy cửa vào định lấy bình thủy tinh, lại nhìn thấy có người ngã trên đất, cả người ướt sũng.

Đó là… cá nhỏ!!!

Cảnh Vương nhận ra Lý Ngư, chạy nhanh đến ôm Lý Ngư lên, vô tình chạm vào cánh tay Lý Ngư, phát hiện người đối phương cực kì nóng.

Lý Ngư dựa vào ngực Cảnh Vương, cậu vẫn luôn giận Cảnh Vương, không muốn thấy người này, nhưng lúc cậu chưa tỉnh lại đã nghe thấy Vương công công khuyên Cảnh Vương mấy lần, nội thị và thái y đều nói cậu không sao, chỉ mình Cảnh Vương kiên trì bảo cậu không ổn, thậm chí còn muốn dẫn cậu đi tìm Liễu Không.

Cậu biết hết, cả việc Cảnh Vương xuống nước tìm mình, ôm cậu trong lòng mang ra ngoài. Cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập ổn định từ nơi lồng ngực mình dựa vào, dù cậu chưa từng tỉnh lại nhưng trong giấc mơ, nó vẫn luôn ở bên, khiến cá cảm thấy an tâm.

“Điện hạ, ta, thật sự rất khó chịu…”

Lý Ngư khản giọng nức nở nói, ấm ức mấy ngày nay cộng thêm bệnh tật làm cậu chẳng muốn để ý gì nữa.

Cảnh Vương nghe vậy, đau lòng vội vàng ôm cậu trong lòng, tung chân đá mở cửa.

Hắn biết cá nhỏ đang sốt, nóng lòng muốn gọi người nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ có thể khụ ra tiếng. Cảnh Vương lo đến mức mồ hôi nhễ nhại.

“Điện hạ!” Rốt cuộc Vương Hỉ cũng nghe tiếng chạy tới.

Cá nhỏ đã biến thành người, thái y có thể xem bệnh chữa trị. Cảnh Vương ra hiệu cho Vương Hỉ dẫn đường, tự ôm cá nhỏ đi tìm thái y.

1 nhận xét: