Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang

[CCTLBTCBQTT] Chương 54

Chương 54


Edit: l

Beta: Baozi; mieo


Lý Ngư nhìn Sở Yến Vũ, không biết phải nói gì.


Những chén trà trong phòng này vì thân cá của cậu nên rất to, vậy mà Sở Yến Vũ không cảm thấy có chỗ nào lạ cả à?


Thật ra cũng không trách Sở Yến Vũ được, hầu hết thời gian Lý Ngư trong hình cá chỉ nhảy tới nhảy lui trong phòng Cảnh Vương, hiếm khi ra ngoài làm vậy, nhưng Cảnh Vương vẫn sẽ sai người chuẩn bị chén trà. Điều đó dẫn đến chuyện có người hiểu lầm, Sở Yến Vũ nghĩ rằng Cảnh Vương quen dùng loại chén trà lớn hơn bình thường gấp mấy lần.


Thuốc bột màu nâu rơi xuống nước, hòa tan biến mất trong chớp mắt, không để lại bất kì dấu vết nào. Lý Ngư lo sợ, không biết Sở Yến Vũ đã cho thuốc gì.


Chắc không phải thạch tín, bởi Sở Yến Vũ từng dùng tay chạm vào nó, cậu có trực giác đó không phải kiểu như thạch tín.


Cho dù đúng thì cũng đã bỏ thuốc nhầm chỗ rồi, có lẽ cũng không sao…


Lý Ngư cố gắng thuyết phục bản thân đừng lo lắng, nhưng Sở Yến Vũ đã đứng thẳng người, phát hiện chén trà giống vậy bày khắp nơi trong phòng.


Sở Yến Vũ: “...”


Khó khăn lắm Sở Yến Vũ mới chui được vào phòng, nào có thể chịu đựng kế hoạch của mình xuất hiện sơ sót gì, tiếp đấy cậu ta cho thuốc bột vào tất cả các chén trà.


Lý Ngư khó xử nghĩ, tiểu kiều phi mang theo bao nhiêu thuốc vậy.


Trên bàn Cảnh Vương đặt một chén trà hoa sen đỏ to như cái bát, Sở Yến Vũ cũng không bỏ qua nó, kể cả cốc ngọc lưu ly nhỏ hơn một tấc bên cạnh chén trà hoa sen…


(一寸 / một tấc/ = 10cm)


Lý Ngư không dám phát ra bất cứ tiếng vang nào, tuy tiểu kiều phi không biết nhưng cậu biết rằng Cảnh Vương chỉ quen dùng cốc lưu ly, bằng cách này tiểu kiều phi đã bỏ thuốc đúng chỗ.


Sở Yến Vũ rắc thuốc vào cốc, ngơ ngẩn nhìn bao thuốc cuối cùng trong tay. Có tiếng động bên ngoài cửa, có người tới, Sở Yến Vũ không chần chừ nữa, nhanh chóng nuốt bao thuốc cuối cùng vào bụng.


Lý Ngư: !!!


Lần này Lý Ngư chắc chắn Sở Yến Vũ không dùng độc, nếu là độc thì không cần phải tự ăn làm gì.


Vậy nó là loại thuốc gì mà đến Sở Yến Vũ cũng dùng...


Lý Ngư lúng túng, trong truyện cung đình không phải thuốc độc thì là thuốc kích dục nhỉ?


Tiểu kiều phi lạnh lùng với Cảnh Vương trong truyện gốc mà lại muốn vội vàng đến gần chuốc Cảnh Vương xuân dược, còn bị một con cá chép là cậu thấy được, thật là… OOC đến mức cá giật cả mình*.


( 外焦里嫩 / Ngoại tiêu lý nộn/ ban đầu để mô tả thức ăn ngoài giòn trong mềm, sau này trên mạng để thể hiện rằng một điều ngạc nhiên. )


Sở Yến Vũ nhẹ giọng khụ vài tiếng, nhanh chóng lau bột phấn còn vương bên khóe miệng, vuốt phẳng nếp nhăn trên người, một lần nữa cầm thức ăn cho cá đứng trước bể cá giả bộ cho cá ăn.


Một mình Cảnh Vương đẩy cửa đi vào.


Sở Yến Vũ vờ như bừng tỉnh, đặt thức ăn cho cá xuống, cung kính hành lễ: “Điện hạ.” 


Lý Ngư ở trong bể cá thủy tinh phía sau Sở Yến Vũ, nhìn bóng dáng cao lớn ấy từng bước tới gần.


Cứ nhớ đến việc người này này không biết xấu hổ tỏ tình với mình, nhịp đập trái tim Lý Ngư lại bỗng tăng tốc lạ kỳ. Cậu không tự giác lùi về sau, thân cá bám chặt vào núi giả.


Cảnh Vương không thèm nhìn Sở Yến Vũ đang quỳ hành lễ mà đi thẳng đến bể cá.


Lý Ngư: Aaa, tên khốn nạn thật sự tới rồi!


Lý Ngư muốn chui vào sơn động của núi giả theo phản xạ, bỗng nhớ ra Cảnh Vương còn chưa biết cá là Lý công tử, Lý công tử chính là cá, rén gì mà rén?


Lý Ngư: Không, không được trốn, cá không liên quan!


Đúng rồi, còn thuốc Sở Yến Vũ vừa bỏ…


Tuy cá không có dây mơ rễ má gì nhưng có cần nhắc Cảnh Vương không?


Song Cảnh Vương vừa vào đã nhìn cá, con ngươi đen thâm thúy ấy tựa như muốn xuyên thấu qua lớp da cá, nhìn rõ trái tim con người của cậu.


Lý Ngư bị hắn nhìn lạnh cả sống lưng, chột dạ lắc mình né tránh trốn sau cây cỏ nước gần núi giả.


“Điện hạ…” Sở Yến Vũ quỳ lâu hơi ấm ức, cậu ta đã quỳ đến trước mặt Cảnh Vương rồi, vì sao Cảnh Vương vẫn chỉ nhìn cá không nhìn mình?


Nhưng ít nhất cậu ta biết được, trước mặt con cá này, cậu ta chẳng có chút địa vị gì cả. Điều này cũng nói rõ rằng tập trung sức lực vào cá là phương hướng chính xác.


Sở Yến Vũ hít sâu một hơi, cười nói: “Điện hạ, vốn ta chỉ vô tình đi ngang qua, phát hiện cá đói bụng lâu rồi không ai cho ăn… là ta liều lĩnh lại đây, mong Điện hạ thứ tội.”


Sở Yến Vũ cho rằng lần trước cậu ta không nghiền ngẫm tâm tư Cảnh Vương nên mới bị đánh. Cảnh Vương không thích người khác tự quyết định, vậy nên cậu ta bèn lùi một bước nhận sai với Cảnh Vương, thực tế cũng chỉ ra việc mình làm là vì cá. Chỉ cần cậu ta nắm bắt được sở thích của Cảnh Vương, như vậy chắc chắn Cảnh Vương sẽ chú ý đến mình.


Quả nhiên vì nhắc đến cá, Cảnh Vương liếc mắt nhìn cậu ta, nhưng cũng chỉ đúng một cái liếc mắt thôi.


Chỉ là Sở Yến Vũ biết, Cảnh Vương không đuổi mình ra khỏi phòng có là nghĩa cậu ta có thể ở lại… cậu ta tự thấy mình càng ngày càng gần vị trí của Lý công tử!


Cảnh Vương không bảo Sở Yến Vũ ra ngoài, Lý Ngư hơi mất tự nhiên, bởi ngày thường nếu Cảnh Vương ở trong phòng thì sẽ không để người ngoài ở lại, lẽ nào rốt cuộc nhìn tiểu kiều phi với ánh mắt khác?


… Tên khốn.


Lý Ngư giận dữ quăng đuôi, không cẩn thận chém đứt cỏ nước dùng để ẩn náu.


Lý Ngư: “...”

Tai Cảnh Vương rất thính, ngay cả cỏ nước đứt cũng nhận ra, ánh mắt lạnh thấu xương đảo qua ngay sau đó.


Lý Ngư lập tức cong cái đuôi phiền phức lại: Hứ, ngài thích, kệ ngài!


Chuyện quan trọng phải nói ba lần, cậu chỉ là một con cá, Cảnh Vương thích giữ ai thì giữ, cá không liên quan!


Cảnh Vương nhìn cá một lúc, thấy cá không bơi qua, Cảnh Vương cũng không đưa tay chọc làm cá thêm phiền chán.


Cảnh Vương bước tới bàn ngồi xuống, Sở Yến Vũ tính thấy thuốc mình ăn sắp có tác dụng, dịu dàng nói với Cảnh Vương: "Điện hạ, để ta rót ly trà giải khát cho ngài nhé."


Lý Ngư: “...”


Lý Ngư không khỏi bơi tới trước vách thủy tinh, tiểu kiều phi chủ động như thế, hai người vốn là công thụ chính xứng đôi trong nguyên tác, cuối cũng cũng sắp cọ ra lửa tình à?


Cậu nên vui vẻ mới đúng, có lẽ Cảnh Vương ở bên Sở Yến Vũ rồi thì sẽ không nhớ mình nữa…


Nhưng cậu đã biết rõ Sở Yến Vũ bỏ thuốc vào tất cả chén trà cũng muốn làm như không biết ư?


Lý Ngư do dự, băn khoăn mãi không thôi.


Một bên có lợi cho cậu, bên kia lại là… đồ khốn khiến cậu đau đầu.


Cậu không phải thánh nhân, hoàn toàn có thể chỉ lo bản thân, chọn những lựa chọn có lợi cho mình. Trong truyện gốc Cảnh Vương và Sở Yến Vũ chính là một cặp, thuốc cũng không phải cậu bỏ, cậu cùng lắm coi như là khoanh tay đứng nhìn, nếu lương tâm cắn rứt thì tìm hệ thống quay lại từ đầu, như vậy một chút áy náy cũng mất, còn có thể làm một con cá vui vẻ…


Thật sự không cần phải rối rắm như vậy.


"Điện hạ, ta không biết ngài dùng chén trà nào?"


Giọng nói ngoan ngoãn của Sở Yến Vũ vang lên lần hai.


Sở Yến Vũ bây giờ đã không còn giống thiếu niên cao ngạo lưng thẳng tắp trong yến hội nữa.


Lý Ngư rùng mình, Sở Yến Vũ đang cố ý dò hỏi nhằm giảm bớt sự nghi ngờ của Cảnh Vương. Cậu biết rằng Sở Yến Vũ chuẩn bị ra tay. 


Cảnh Vương hơi nghiêng đầu, tựa như trả lời.


Tên khốn nạn, đừng để ý cậu ta!


Trong tình huống khẩn cấp, Lý Ngư hoảng loạn nghĩ.


Nhưng Cảnh Vương không hiểu nội tâm một con cá, ánh mắt xa cách liếc nhìn cốc ngọc lưu ly cạnh chén trà hoa sen đỏ.


Sở Yến Vũ hiểu ý, tay nâng cốc lưu ly lên dâng đến trước mặt Cảnh Vương.


Cậu ta suy nghĩ chút, vẫn thuận theo quỳ xuống, từ góc độ của Cảnh Vương có thể thấy dáng người cậu ta.


Mặt Sở Yến Vũ bắt đầu nóng lên, cậu ta cảm thấy đây là tác dụng của thuốc. Cậu ta chưa từng gan lớn dụ dỗ ai bao giờ, khó tránh hoảng hốt, chuyện này khác hẳn với chuyện trêu đùa vài câu với thị vệ.


Chẳng bao lâu nữa, cậu ta sẽ chinh phục người đàn ông trước mặt.


“Điện hạ, mời ngài dùng trà.”


Sở Yên Vũ bình tĩnh lại, dịu dàng khuyên.


Cảnh Vương nhận cốc, ngón tay thon dài vuốt ve cạnh bên.


Lý Ngư biết đấy là thói quen của Cảnh Vương, có lẽ tiếp theo hắn sẽ uống luôn.


Vì sao tính cảnh giác của Cảnh Vương lại thấp như thế, rõ ràng trà Vương gia dùng phải lấy châm bạc thử độc mà-- Ừ thì có lẽ xuân dược có khả năng không bị phát hiện, nhưng tại sao nội thị thay chủ tử ăn thử trước cũng không xuất hiện?


Không để cậu nghĩ kĩ, Cảnh Vương đã sắp bưng cốc trà lên. Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Lý Ngư cảm thấy cậu nhất định phải làm gì đó!


Cho dù Cảnh Vương thích ai, cuối cùng ở bên ai, thì cậu cũng không thể chấp nhận việc để người bỏ thuốc Cảnh Vương. Logic của Lý Ngư là, nếu Sở Yến Vũ có thể khiến Cảnh Vương thích cậu ta thật lòng thì cậu không bao giờ ngăn cản, nhưng dùng cách chẳng ra gì như bỏ thuốc thì có khác nào cưỡng bức đâu!


Cả hai loại đó cậu đều không thể chấp nhận!


Sở Yến Vũ bỏ thuốc tất cả chén trà chuẩn bị cho cá, cậu không thể dùng thân cá nhảy qua, hất tung cốc trong tay Cảnh Vương. Người dính thuốc kích dục thì lửa dục đốt người, cá mà dính nói không chừng sẽ thành cá nướng.


Hiện tại chẳng thể trông cậy ai khác ngoài bản thân mình, cậu có thể biến thành hình người mở miệng nhắc nhở Cảnh Vương.


Mặc dù cậu vẫn giận nhưng vào thời khắc quan trọng này cậu vẫn nên phân rõ nặng nhẹ, giận dỗi gì cũng phải vứt qua một bên.


Lý Ngư lấy gối ôm cá trong không gian ra ngoài, ném vào bể cá thủy tinh, tạo tư thế ngẫu nhiên, sau đó lựa góc khuất Cảnh Vương và Sở Yến Vũ không nhìn được để bơi tới ven bể cá thuỷ tinh rồi nhảy ra ngoài.


Cảnh Vương trông như đang nghe Sở Yến Vũ nói chuyện, thật ra mắt vẫn để ý cá, hắn phát hiện cá nhảy ra ngoài, rơi xuống đất vang một tiếng giòn giã. Sở Yến Vũ đang định quay đầu, trong tình huống nguy cấp, Cảnh Vương dùng đầu ngón tay búng nhẹ mép cốc.


Sở Yến Vũ lập tức bị thu hút.


“Điện hạ có việc gì ạ?”


Vì sao Cảnh Vương chưa uống trà? Lòng Sở Yến Vũ nóng như lửa đốt.


Cảnh Vương cười, bưng cốc lên, không chút hoang mang đưa cốc đến bên môi. Sở Yến Vũ nhìn hắn đầy mong đợi. Cảnh Vương nhìn lướt qua Sở Yến Vũ, thoáng thấy cá rơi xuống xong lập tưc lấy đuôi chống đất, trượt một vòng cung tiêu sái đến phía sau ngăn tủ.

Cảnh Vương lần đầu phát hiện đuôi cá chép tinh còn có thể dùng như vậy: “...”


Cảnh Vương ngây người một lát, lặng lẽ liếc bể cá, hắn lo Sở Yến Vũ phát hiện cá trong bể biến mất, đang định làm Sở Yến Vũ không phân tâm được thì thấy trong bể cá thủy tinh to như thế, một con cá màu bạc lấy dáng vẻ đầu gục xuống quỷ dị nằm trên giường đá, không nhúc nhích.


Cảnh Vương: “...”


Trước đây Cảnh Vương từng gặp cá giả giống cá chép tinh y như đúc, hắn xác định con cá này cũng là giả, bởi vì cá thật mới nhảy khỏi bể.


Có lẽ là thuật phân thân… Cảnh Vương - có một chút tri thức không quan trọng về tu tiên - xoa mày, như thế cũng không phải lo Sở Yến Vũ phát hiện ra.


Cảnh Vương bưng cốc lên lần nữa, ước chừng tốc độ của cá nhỏ trong hình người. Cá nhỏ nhanh hơn hắn tưởng một chút, không bao lâu đã nhảy ra lớn tiếng nói: “Điện hạ, ngài đừng uống nước đấy!”

Rốt cuộc cũng tới, Cảnh Vương mím môi, hoàn toàn để cốc sang một bên.


Sở Yến Vũ bị thiếu niên tự nhiên nhảy ra dọa sợ, móng tay ghim thật sâu vào lòng bàn tay.


Thiếu niên phá hỏng chuyện của cậu ta mặc một bộ đồ xanh biếc, răng trắng mắt sáng*, thân thẳng như ngọc, chính là Lý công tử nghe nói đã rời phủ trốn đi.


( 皓齿明眸 /hạo xỉ mính mâu/ mô tả một người phụ nữ có ngoại hình đẹp, trích từ Tam Quốc  “Lạc Thần Phú” Tào Thực )


Sở Yến Vũ nhíu mày, trong lòng thầm khó chịu, Lý công tử đã đi rồi sao còn trở về, đây là bởi vì không thích địa vị bị uy hiếp nên muốn phá cậu ta à?


Hay là chuyện cậu ta bỏ thuốc trong nước trà đã bị Lý công tử phát hiện?


Chuyện này không có khả năng, Sở Yên Vũ biết rõ lúc bỏ thuốc trong phòng chỉ có mình mình.


“Ngươi có ý gì đây, vì sao không thể uống?”


Sở Yến Vũ tức giận tra hỏi. Dù sao thuốc đã bỏ, nếu cậu ta chần chừ chút thôi sẽ bị Cảnh Vương hoài nghi!


Lý Ngư cũng mặc kệ mọi thứ, đi về phía trước, kéo tay áo Cảnh Vương lớn tiếng nói: “Điện hạ, ngài không thể uống nước này, trong đó bị bỏ thuốc!”


Sở Yến Vũ kinh ngạc nhìn Lý Ngư, vừa dứt lời, Vương Hỉ đã dẫn theo một đám thị vệ bước vào.


Lý Ngư sửng sốt, giây lát đã bị Cảnh Vương giữ chặt tay. Cảnh Vương gật đầu với Vương Hỉ, Vương Hỉ lập tức sai thị vệ lên bắt Sở Yến Vũ.


Sở Yến Vũ còn ôm chút may mắn, không ngừng giãy giụa nói: “Điện hạ, ta không làm, ngài không thể chỉ nghe lời một bên từ Lý công tử!”


Chẳng qua Sở Yến Vũ chỉ là cố bình tĩnh, đến khi cậu ta phát hiện Vương Hỉ lấy hết chén trà trong phòng đi mới nhận ra sự kì lạ, vì sao Vương công công biết mình động tay động chân lên tất cả các chén trà?


Còn thuốc cậu ta đã ăn trước đó, Sở Yến Vũ nhìn chân mình không khống chế được run rẩy, đây mới là điều làm cậu ta tuyệt vọng nhất.


Cái gì sẽ chờ đợi cậu ta?


Dù sao chắc chắn không phải điều cậu ta muốn - sự tin tưởng và yêu chiều của Cảnh Vương.


Vương Hỉ mang Sở Yến Vũ gây hại đi nhanh như một cơn gió, trong phòng chỉ còn lại Cảnh Vương và Lý Ngư. Vương công công hiểu ắt Điện hạ có rất nhiều lời trong lòng muốn nói cho Lý công tử biết, săn sóc khép lại cửa phòng thay hai người.


Mấy ngày nay Lý công tử giận dỗi, Điện hạ với ông cũng không dễ chịu, Vương Hỉ chân thành mong Lý công tử có thể sớm hồi tâm chuyển ý.


Cửa lại đóng, trong phòng trở lại yên tĩnh, Lý Ngư lạnh lùng liếc Cảnh Vương.


Sự vui vẻ của Cảnh Vương hiện hẳn ra ngoài mặt, hắn trực tiếp duỗi tay muốn ôm cậu. Lý Ngư giơ tay đẩy tay Cảnh Vương ra, lạnh nhạt nói: “Có phải Điện hạ biết Sở Yến Vũ sẽ bỏ thuốc từ trước không?”


Các tình huống vừa rồi đều rất kỳ lạ, do cậu quan tâm sẽ bị loạn nên không để ý.


Cành Vương do dự rồi gật đầu.


Từ lần trước Sở Yến Vũ gạt Cảnh Vương, cậu ta đã vào danh sách trọng điểm đề phòng, lần này làm ra chuyện này, Cảnh Vương cũng biết, nếu không nội viện đâu dễ dàng để người ngoài xâm nhập như vậy?


Xuân dược mà Sở Yến Vũ dùng toàn bộ thủ đoạn đổi đã bị Cảnh Vương đổi thành bột đậu từ sớm, còn xác nhận trên người Sở Yến Vũ không có bất kỳ vũ khí sắc bén nào, sẽ không làm gì được cá, không thì Cảnh Vương cũng không dễ để cho Sở Yến Vũ vào. Hắn không quan tâm sau lưng Sở Yến Vũ là ai, chỉ muốn mượn tay Sở Yến Vũ ép cá nhỏ hiện hình người.


Người xưa từng nói, một ngày không gặp như cách ba thu, trước kia hắn không tin, nay đã hiểu cảm giác ấy thế nào. Mấy ngày nay cá nhỏ không thân thiết với hắn, trốn tránh hắn, bóng đen âm u trong lòng Cảnh Vương cũng không ngừng lớn lên, chuyện điên rồ hơn nữa hắn còn làm được, đừng nói chỉ là lợi dụng một quân cờ có cũng được không có cũng chẳng sao đó.


Trên tường viết đầy những lời hắn muốn cho cá nhỏ nghe, nhưng cá nhỏ không chịu xuất hiện, hắn sợ cá nhỏ trốn mình cả đời, không thể không thực hiện kế này.


Sở Yến Vũ chẳng khác nào tính kế hắn trước mặt cá nhỏ, hắn cược rằng cá nhỏ vẫn luyến tiếc hắn, nhất định sẽ xuất hiện gặp hắn, đến lúc đó… hắn có thể tận mặt bày tỏ cho cá nhỏ biết tiếng lòng của mình.


Kế hoạch này quả thật vô cùng mạo hiểm, nhưng hắn gần như có tin tưởng mù quáng vào cá nhỏ. May mà hắn cược thắng, cuối cùng như mong ước thấy hình người của cá nhỏ, Cảnh Vương vô cùng vui vẻ, lệ khí trong lòng đã tan hơn nửa.


Nhưng xác nhận hắn sớm biết xong rồi sắc mặt cá nhỏ lại tái xanh, Cảnh Vương cảm thấy cá nhỏ lại không vui.


Thiếu niên trước mắt cúi đầu, oán hận nói: “Ngài lại lừa ta.”


Lý Ngư bất đắc dĩ biến thân bởi cậu muốn cứu Cảnh Vương, không muốn Cảnh Vương bị tổn thương, nhưng nay cậu đã biết đây đều chỉ là kế của Cảnh Vương vì muốn buộc cậu hiện thân. Sau khi bị nhục nhã, lừa gạt liên tiếp, lý trí của Lý Ngư còn chưa trở về, bây giờ lửa giận trong lòng lập tức cháy tới đỉnh điểm vì sự lừa dối của Cảnh Vương.


“Ta ghét nhất người khác dối gạt ta!”


Lý Ngư lạnh lùng nhả từng câu từng chữ, tránh tay Cảnh Vương kéo mình, đấm vào ngực Cảnh Vương một cái, chạy ra khỏi phòng không quay đầu lại.

Chương 55

2 nhận xét:

  1. gòi lun toang rồi anh Cảnh ơii

    Trả lờiXóa
  2. T ghét nhất là kiểu công vì để thụ ghen mà thân mật dây dưa với đứa khác, chắc nó nghĩ mình là duy nhất trên đời ko có nó thì chết hay sao á mà làm ba cái thứ xàm xàm

    Trả lờiXóa