Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang









[CCTLBTCBQTT] Chương 53

Chương 53: 

Edit: I

Beta: L; Meo

Suốt mười lăm phút, cả thân cá đều đơ cả ra.

Người xấu ấy thật sự viết những chữ không đầu không đuôi* đó lên tất cả các bức tường trắng trong phủ, điều này làm cho Lý Ngư ngại đến mức chỉ muốn chui về bể cá ngay, đầu cậu trong chốc lát nhớ về những khẩu hiệu kỳ lạ của hiện đại, rồi dần hiện lên thông báo dán trên tường hồi đại học.

(*) “不着四六” (Bất trứ tứ lục): đây là một câu tục ngữ của người Bắc Kinh, dùng để chỉ những người nói chuyện không biết trên biết dưới, không đầu không đuôi, nói năng thiếu suy nghĩ.

Người khác có thể không hiểu tại sao hai câu này lại đi với nhau, nhưng Lý Ngư hiểu, vì hôm ấy cậu chỉ trích Cảnh Vương coi mình thành thị thiếp nên đây là lời giải thích muộn màng của đối phương, Cảnh Vương không hề có thị thiếp, hắn làm ra hành động thất lễ với cậu bởi trái tim đã hướng về cậu.

Lòng người hướng về mình...hướng về mình...

Cậu lặp lại nhấm nuốt từ ngữ ấy, đột nhiên trong lòng có chút ê ẩm.

Nếu cậu và Cảnh Vương là người bình thường, có lẽ giây phút này cậu sẽ cảm động, nhận lời hay không nói sau, e rằng không có người nào sâu trong nội tâm không thích được tỏ tình, hơn nữa là dùng cách gần như cuồng nhiệt lấy lòng, thông báo cho cả thế giới như vậy.

Nhưng Lý Ngư lại không cảm thấy vui vẻ, tâm trạng càng thêm đè nén nặng nề, không phải cậu không biết Cảnh Vương không có thị thiếp, mà vì cho rằng Cảnh Vương xem bản thân thành người dễ dãi chẳng ra gì, Lý Ngư cảm giác chịu nhục nhã, tạm thời không muốn gặp mặt trực tiếp với Cảnh Vương

Cảnh Vương dùng cách này nói cho cậu biết, không phải như thế, mà là lòng hướng về cậu.

Lòng hướng về mình, cậu biết, đó là thích và yêu của người xưa.

Lý Ngư hiểu rất rõ mình chỉ là một con cá Cảnh Vương nuôi, tấm lòng của Cảnh Vương với “Lý công tử” cũng chẳng qua là do lúc cá làm nhiệm vụ tạo ra một loạt tình cờ chung đụng.

Cảm tình như vậy là được tính sẵn, là bất đắc dĩ. Cứ tiếp tục phát triển nữa, nhiệm vụ tiếp theo sẽ là gì, theo logic của hệ thống chắc chắn yêu cầu quan hệ khắc sâu hơn cả “Phong hoa tuyết nguyệt”, cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ có lẽ phải làm ra càng nhều hành động khiến Cảnh Vương hiểu lầm nhiều hơn.

Cuối cùng, giống như rất nhiều truyện xuyên sách, cái kết của cậu có khi chính là thuận thế ở bên Cảnh Vương.

Nhưng cậu không muốn vậy, tình cảm là thứ quý giá nhất với cậu, cảm giác bị hệ thống đưa đẩy rất khó chịu, có một số chuyện cậu có thể bỏ qua nhưng trong chuyện tình cảm, cậu không thể chấp nhận qua loa, càng không thể bị đẩy đưa tính kế.

Làm cá cưng lâu rồi, cậu hiển nhiên không kìm lòng được quan tâm để ý tới Cảnh Vương, nhưng mà đấy chỉ là tình cảm của thú cưng đối với chủ nhân, không phải của đôi lứa nồng thắm, bình đẳng và yêu thương nhau.

Cậu không thể bình thản đón nhận tình cảm của Cảnh Vương, rồi giao trái tim mình ra ngoài được. Cảnh Vương không biết Lý công tử là cá, cậu biết, cá và Lý công tử là một, cá không yêu Cảnh Vương, Lý công tử cũng vậy.

Nếu không yêu còn chấp nhận, với ai cũng đều là thương tổn.

Lý Ngư đang nghĩ ngợi suy tư, mấy người hầu đến bức tường trắng gần chỗ cậu nhất, động tay động chân với từng chữ trên tường.

Chữ này do Cảnh Vương viết, Lý Ngư biết, Cảnh Vương thật lòng muốn giải thích với mình, bởi vì cậu không biến thành người, Cảnh Vương không tìm thấy cậu, miệng lại không thể nói, chỉ đành viết những lời muốn nói với cậu khắp nơi, để cậu chỉ cần liếc mắt, ngầng đầu hay xoay đầu nơi nào đều có thể thấy, cho dù hành động này ngây ngô trẻ con đến đâu, đó cũng là tình ý Cảnh Vương dành cho cậu, vậy nên sau khi biết Cảnh Vương hóa ra thích mình cậu mới khó tránh khỏi có chút buồn lòng.

Cậu ở bên Cảnh Vương lâu ngày, thấy được rất nhiều mặt của Cảnh Vương, biết đối phương là người tốt, đối xử rất tốt với mọi người, Cảnh Vương trong truyện gốc thì tàn nhẫn với người khác, trọng tình trọng nghĩa với người mình yêu, biết rằng là vậy nhưng cậu không thể rung động với hắn.

Lý Ngư nghĩ, chỉ cần cậu không tiếp tục đáp lại, hình người không xuất hiện nữa, không để lại một chút hi vọng nào, dần dần Cảnh Vương sẽ quên mình đi.

Tựa như những chữ trên tường, Lý Ngư nghĩ rằng dù gây chấn động toàn phủ một thời , nhưng chẳng bao lâu sau cũng bị người hầu xóa sạch đi?

“Các bức tường khác ổn rồi đó, chúng ta khắc nốt mặt tường này, điện hạ yêu cầu làm nghiêm, dù cho Lý công tử bây giờ không trở lại, khi nào người về cũng có thể thấy, mặc gió táp mưa sa, dầm mưa dãi nắng đều không sợ.”

Nhóm người hầu cổ vũ nhau, ngay sau đó bắt đầu khắc trên chữ Cảnh Vương viết, khắc xong sơn lên một loại mực nước đặc biệt, khiến màu sắc không bao giờ phai.

Lý Ngư cứ tưởng người hầu đến xóa chữ đi: ???

Lý Ngư kinh ngạc hoảng hốt, tên xấu xa này có biết hai chữ mất mặt viết thế nào không?

Bị người trong phủ thấy hết thì thôi đi, sau này còn có đời đời con cháu ra vào…

Nghĩ đến người khác sau này, cổ họng cậu nghẹn ứ, đôi mắt lại bắt đầu nóng lên.

Lý Ngư tự lấy cớ người hầu khắc tường quá ồn nên cậu không chịu được, uể oải nhảy xuống từ cửa sổ nép về bể cá, muốn ngủ tiếp nhưng mãi không ngủ được.

Rõ ràng cậu có thể ngủ thiếp đi kể cả khi khó chịu, vậy mà mấy chữ đơn giản khắc trên tường lại phảng phất khắc vào trong lòng cậu, khiến cậu co rút đau đớn, buồn bã, muốn chìm vào giấc ngủ mà tâm thần không yên.

Trong phòng yên tĩnh tự nhiên vang lên tiếng răng rắc nho nhỏ, chốt cửa hơi giật giật rơi xuống mặt đất, cực kì chói tai. Bởi Lý công tử thường xuyên ra vào, Cảnh Vương không cho ai chốt cửa, chốt treo làm cảnh ở đấy, khả năng người đẩy cửa cũng không ngờ dễ vào như vậy.

Một bóng hình nhanh chóng lọt vào, nghe tiếng bước chân, không phải là Cảnh Vương hay Vương Hỉ...

Lý Ngư lập tức cảnh giác, người này quay lưng về phía bể cá, đứng bên cửa quan sát lúc lâu, Lý Ngư tạm thời quên mất rối rắm, chuyên chú nhìn người nọ.

Người nọ xác định bản thân không bị theo dõi, nhẹ nhàng thở phào, xoay người lại chậm rãi đi.

Lý Ngư nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, diện mạo nổi bật của người nọ.

Người nọ… không phải là tiều kiều phi trong sách gốc Sở Yến Vũ sao?

Lý Ngư ngẩn người, từ sau yến hội phủ Cảnh Vương, cậu chưa từng gặp lại cậu ta, cứ nghĩ cậu ấy ở chỗ Tam Hoàng tử hoặc Lục Hoàng tử, hóa ra vẫn trong phủ Cảnh Vương, vì sao cậu không biết?

Sở Yến Vũ mặc bộ quần áo kẻ hầu của vương phủ, tuy rằng đơn sơ nhưng khó giấu khí chất, Lý Ngư không cho rằng một người tay trói gà không chặt có thể đi từ bên ngoài vào trong viện, có nghĩa là, Sở Yến Vũ hẳn là luôn ở trong phủ.

Mọi thứ trong phủ Cảnh Vương đều do Cảnh Vương làm chủ, sự tồn tại của Sở Yến Vũ không có khả năng giấu giếm Cảnh Vương, vậy chắc là Cảnh Vương đồng ý Sở Yến Vũ ở lại, giống như Cảnh Vương giữ cậu lại, nhưng lúc trước Tam Hoàng tử tặng người ngay yến hội rõ ràng Cảnh Vương từ chối, đây là muốn quay đầu ăn cỏ cũ sao?


Còn nói “Không có thị thiếp” Lý Ngư chua xót nghĩ, tuy không có thị thiếp mà có một vị kiều phi, ngay cả cậu cũng che giấu tốt, thật sự quá đáng lắm.

Đã có người rồi sao vẫn tỏ tình với cậu, hừ, cá ghét nhất kẻ đáng ghét chân dẫm hai thuyền!

Lý Ngư trong lòng đánh dấu X to đùng vào Cảnh Vương đáng ghét.

Sở Yến Vũ đến trước bể cá thủy tinh, tò mò nhìn cá bơi qua bơi lại, trong phủ đều nói Cảnh Vương nuôi cẩm lý, hồi trước Sở Yến Vũ từng thấy cá Cảnh Vương từ xa, không thể lại gần hơn nên chỉ nhớ cá có màu đen, giờ phát hiện thân cá lại là màu bạc trắng, bụng và đuôi lấp lánh ánh vàng, khi cá bơi sáng rực rỡ, vừa thấy là biết không tầm thường.

Trông thế này thật sự chỉ có thể là cẩm lý, Cảnh Vương hết sức cưng chiều con cá này không phải không có lý do.

Sở Yến Vũ xem cá xong ôm hộp ngọc trên bàn lên, mở ra. Cậu ta phát hiện trong đó một hộp chứa đầy lương khô màu đỏ, một hộp khác đựng đầy điểm tâm nho nhỏ.

Sở Yến Vũ đóng hộp điểm tâm, cầm lương khô màu đỏ ngửi thử, đoán nó chắc là thức ăn cho cá, Sở Yến Vũ hơi nhíu mày, dường như không thích hương vị của nó lắm, nhưng trong tay vẫn cầm thức ăn cho cá đến trước bể cá.

Lý Ngư cho rằng Sở Yến Vũ tâm tình nhàn nhã muốn cho cá ăn, kết quả Sở Yến Vũ cúi đầu nhẹ giọng nói: “Mi nghe lời chút, đây là cơ hội khó có được của ta…”

Lý Ngư:???

Sở Yến Vũ biết cậu có thể nghe hiểu tiếng người, nói chuyện với cậu?

Lý Ngư có chút kinh ngạc, nhưng làm sao có khả năng, Sở Yến Vũ không biết thân phận cá xuyên sách của cậu, có lẽ tưởng không ai nghe nên lầm bầm cho thỏa.

Nhưng cậu có thể nghe hết đó, xấu hổ quá cơ.

Lý Ngư giả bộ không nghe hiểu gì, ngơ ngác phun ra bọt nước.

Sở Yến Vũ không nghi ngờ cậu, tiếp tục nói: “Vào phủ lâu như vậy chưa từng thấy điện hạ được vài lần, là do ta vô dụng. Nghe nói đã có một vị Lý công tử rất được sủng ái, ta thật sự không hiểu…”

Lý công tử rất được sủng ái - Lý Ngư:???

Ngươi không hiểu gì cơ?

Sở Yến Vũ dừng một chút, rũ mắt cười khẽ: “Ta không hiểu nổi, rốt cuộc ta kém hơn Lý công tử chỗ nào, ta từng thấy qua hắn, tự nhận bản thân cũng chẳng thua kém gì, vì sao điện hạ chỉ coi trọng hắn lại xem ta như không khí? May rằng sau đó ta suy nghĩ cẩn thận.”

Sở Yến Vũ hưng phấn lải nhải, như là người không thanh tỉnh mà nói mê: “Điểm khác biệt lớn nhất của ta với Lý công tử là hắn giúp điện hạ nuôi cá, bởi vì cá hắn mới có thể tiếp cận điện hạ, nếu giao cơ hội này cho ta, chưa chắc ta sẽ không bằng hắn.”

“Bây giờ, cơ hội tới rồi.”

Sở Yến Vũ dịu dàng cười, nói: “Lý công tử cậy sủng mà kiêu, không từ mà biệt, đây là kế lạt mềm buộc chặt, muốn dụ dỗ điện hạ càng quan tâm hắn, chính là trong phủ lại không phải chỉ có mình hắn biết nuôi cá, cho cá ăn… ví dụ như ta.”

“Ta hoàn toàn có thể thay thế hắn, và nhất định làm được càng tốt hơn hắn.”

Sở Yến Vũ ném thức ăn cho cá đến trước mắt Lý Ngư, khuôn mặt thanh tú khẽ mỉm cười trong giây lát có chút vặn vẹo, ánh mắt dần dần lạnh nhạt xuống dưới.

Lý Ngư: “...”

Vảy trên người Lý Ngư sắp nổ tung, cậu cảm giác Sở Yến Vũ điên rồi, không bình thường chút nào. Nghe lời Sở Yến Vũ, cậu ta ở trong phủ Cảnh Vương không yên ổn, bị Cảnh Vương vắng vẻ, không được mời gặp nên muốn đào góc tường Lý công tử.

Má, đào gì mà đào, nói như cậu với kẻ đáng ghét có quan hệ gì ý.

Là muốn đến lấy lòng cá, sau đó trèo lên người Cảnh Vương!

Sở Yến Vũ bỏ thức ăn cho cá theo dòng nước dừng trước mặt Lý Ngư, ánh mắt lạnh như băng cũng đang nhìn cá.

Lý Ngư không khỏi co rụt lại, con người quả nhiên có nhiều mặt, tại sao tiểu kiều phi thánh khiết, cao quý trong sách, cắt ra lại là đóa hoa sen đen xì!

Lý Ngư cảm thấy Sở Yến Vũ rất nguy hiểm, đương nhiên không chịu ăn đồ Sở Yến Vũ cho.

Thức ăn cho cá rơi ra khỏi miệng cá, nhưng cá không ngậm.

Trong nháy mắt Sở Yến Vũ lộ ra dữ tợn.

Mấy ngày này cậu ta sống rất tồi tệ trong Thanh Khê Uyển, vừa vào phủ không lâu thì ăn trận đòn, suýt mất nửa cái mạng, không có đại phu chữa thương cho bản thân, những người khác ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng mặc kệ cậu ta sống hay chết. Sở Yến Vũ trộm gửi thư cho Lục Hoàng tử vài lần đầu đều thất bại, lần cuối cùng Lục Hoàng tử mới trả lời, muốn cậu ta tiếp tục ở bên Cảnh Vương để lấy được lòng tin của của hắn.

Sở Yến Vũ vuốt ve bức thư Lục hoàng tử gửi cho mình hết lần này đến lần khác, tim như đao cắt.

Tình cảm chân thành của cậu là Lục hoàng tử như cũ ký thác kỳ vọng cao với cậu, nhưng cậu ta không thấy được Cảnh Vương, sau này làm sao có thể san sẻ lo lắng cho Lục Hoàng tử?

Sở Yến Vũ ngày nhớ đêm mong, cả người đều có chút si ngốc.

Dù gì cậu ta đã đến nước này rồi, chẳng sợ phải vứt bỏ tất cả tôn nghiêm, làm ra chuyện gì cũng chẳng sao cả, nhất định phải có được sự yêu thích của Cảnh Vương!

Trên người Sở Yến Vũ đã không còn nhiều tiền bạc, không thể không dùng thủ đoạn mình khinh thường nhất, ái muội với thị vệ mấy ngày, bỏ ra nhiều lợi lộc, trằn trọc mãi mới có cơ hội vào nội viện.

Nghe nói gần đây Lý công tử giận dỗi Cảnh Vương trốn đi, Sở Yến Vũ hạ quyết tâm, muốn lợi dụng kẽ hở này một lần bắt được Cảnh Vương. 

Theo suy nghĩ của cậu ta, Lý công tử cũng chỉ là gần quan ban lộc, chiếm thuận lợi từ cá, chỉ cần cậu ta có thể nuôi cá thì Lý công tử còn gì đâu.

Nhưng đến thời khắc quan trọng con cá này lại không ăn thức ăn cá cậu ta đưa?

Không sao cả, Sở Yến Vũ cười lạnh, ngay trước mặt cá đổ một gói thuốc bột màu nâu vào trong chén trà, khuấy đều.

Lý Ngư: “…”

Tiểu kiều phi, cậu thật sự muốn hạ dược Cảnh Vương?

Đó là chén trà dành cho cá, Cảnh Vương không uống đâu!

Chương 54


1 nhận xét:

  1. cái quằn què gì dị:)) cứ nghĩ em Vũ bị đòn sẽ thông minh ra chút, ai dè hãm vl

    Trả lờiXóa