Super Kawaii Cute Cat Kaoani
this slowpoke moves this slowpoke moves

Trang

Trang

Trang

Trang









[CCTLBTCBQTT] Chương 50

Chương 50:

Edit: Dưa Hấu

Beta: Thanh + Ma Tước; meo

Lý Ngư toại nguyện lấy được rượu mà cậu muốn. Nhiệm vụ của hệ thống Hại Cá bình thường chỉ có tiêu đề khá có tính hù dọa, một con cá như cậu cũng có thể hoàn thành, có thể thấy là cũng không quá khó. Muốn phong hoa tuyết nguyệt ăn chơi chè chén cũng không cần nghĩ phức tạp làm gì, theo suy đoán của cậu thì chỉ cần dính tý rượu là được.

Lý Ngư nhớ tới vết thương trên tay chủ nhân bạo quân vừa mới khép lại. Người bị thương vốn không thể uống quá nhiều rượu, Lý Ngư cũng không có ý định chuốc say đối phương. Cậu mở vò rượu Vương Hỉ đưa cho ra, một vò rượu nhỏ hương thơm nức mũi chỉ được múc gần nửa chén, đổ vào một bình ngọc nhỏ sạch sẽ khác, rồi lại bỏ thêm rất nhiều bát trà lạnh vào cho tới lúc gần như không còn ngửi thấy mùi rượu. Như thế này có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, mà lại không bị say, càng không ảnh hưởng tới vết thương của Cảnh Vương.

Trên đời này chắc không có ai làm nhiệm vụ như cậu.

Lý Ngư đắc ý đóng rượu ngon lại. Nhưng sau khi chuẩn bị rượu ngon, lại có một vấn đề quan trọng phát sinh.

Cậu phải làm thế nào thì Cảnh Vương mới uống hết chỗ rượu nhạt toẹt này?

Cảnh Vương là Hoàng tử, phàm là những thứ ăn vào miệng đều phải để thái giám dùng ngân châm thử độc, rồi còn phải ở trước mặt hắn dùng thử trước một ít. Chắc chắn rượu bị cậu giở trò ngay khi rót vào cốc trà hoặc chén rượu thì đã bị phát hiện, chứ không chờ được đến lúc Cảnh Vương tự uống, thái giám chắc chắn sẽ không đưa thứ rượu kiểu này cho chủ nhân.

Vậy cũng chỉ có thể để Cảnh Vương tự rót rượu cho bản thân, sau đó để cậu tự mình đến thử. Cảnh Vương có vẻ rất tin tưởng cậu, lúc bị thương còn ăn điểm tâm cậu đưa, Lý Ngư cảm thấy rất khả thi.

Nhưng cái này phải hóa thành dạng người để hoàn thành nhiệm vụ - thật ra cũng khá ổn. Hệ thống chưa từng yêu cầu cầu nhất định phải dùng dạng cá hay là người, vả lại một con cá không thể uống rượu, dù rượu đã pha loãng cũng không được, chỉ có dạng người là tiện nhất.

Đầu tiên cậu mời được Cảnh vương đến, để tiện cho việc uống rượu, mượn cớ là… mời Cảnh Vương ăn cơm?

Lý Ngư tạm thời chỉ nghĩ được lý do này. Cậu cũng coi như đã “ở” lại phủ Cảnh Vương một thời gian, dù hình người hay hình cá đều nhận được không ít sự chăm sóc của hắn. Vì muốn báo đáp Cảnh Vương, mời hắn ăn một bữa cơm cũng coi như hợp lý.

Kết quả luẩn quẩn một vòng, việc mấu chốt lại thành mời Cảnh Vương ăn cơm. Lý Ngư bỗng dưng nhớ tới một mục “Ăn no mặc ấm” của hệ thống Hại Cá lại cảm thấy may mắn, có phải ý là cậu hiện tại đã có thể nấu ăn rất ngon không?

Tốt nhất vẫn là nhân cơ hội kiểm tra một chút, cảm giác được Thần bếp nhập vào người khiến Lý Ngư ngứa ngáy muốn thử.

Cậu tính toán thời gian duy trì hình người một chút, hẳn là còn đủ. Lần đầu xuống bếp cũng không cần làm món gì phức tạp quá, món ăn thường ngày đơn giản cũng khá tốt rồi…

Lý Ngư lắc người vào phòng bếp của Vương phủ. Bình thường Cảnh Vương không hề hạn chế cậu, chỉ là Lý Ngư tự sợ thời gian biến hình không đủ, rất ít khi đi dạo, thi thoảng ra ngoài mấy lần, nhiều người trong phủ đã nhận ra cậu. Trong đó phòng bếp thường hay nấu những món Lý Ngư thích, hạ nhân phòng ăn vừa thấy Lý Ngư thì cũng ngạc nhiên nhưng sau đó liền đổi thành nhiệt tình. Dù sao ai cũng biết hiện tại Cảnh Vương Điện hạ coi trọng vị Lý công tử này đến mức nào.

Lý Ngư vốn không định quấy rầy bọn họ, sau khi chào hỏi xong thì để họ tiếp tục bận rộn chuyện của mình. Hứa đại nương từng giúp cậu trước đây cũng ở phòng bếp, Lý Ngư sợ chưa quen mọi chuyện ở đây nên tiện thể xin Hứa đại nương giúp cậu một tay.

Vị Hứa đại nương này từng bị đánh vì Lý Ngư. Lúc đó Cảnh Vương và Lý Ngư còn chưa quen, Cảnh Vương coi cậu là trộm cá, Hứa đại nương cũng bị liên lụy vì điều đó. Lòng Lý Ngư vẫn luôn có chút áy náy, sau khi có thể tự do hành động liền đích thân tìm đến Hứa đại nương để tạ lỗi với bà.

Hứa đại nương đã biết việc trước đây đều là hiểu lầm, cũng rất rộng lượng. Lúc đó đúng là bà đã vi phạm quy định trong phủ, bị phạt cũng không oan. Bà chưa từng để bụng, cũng không hề trách móc gì Lý Ngư. Mà sau đó không biết tại sao Cảnh Vương nghe được chuyện này, còn thêm tiền thưởng hàng tháng để bồi thường cho bà, Hứa đại cảm thấy đây hẳn là trong cái rủi có cái may.

Hiện tại Lý Ngư đưa ra ý muốn tự làm đồ ăn cho Cảnh Vương, Hứa đại nương chẳng nói chẳng rằng ôm luôn vị trí trợ thủ. Lý Ngư chọn món đơn giản là dưa chuột xào với trứng, dưa chuột và trứng là hai thứ phòng bếp nào cũng có, cũng ít có khả năng nấu hỏng. Hứa đại nương nhanh chóng rửa dưa chuột hộ cậu, đánh luôn cả trứng gà, bày hết các loại gia vị ra rồi báo với Lý Ngư. Thường hay nói quân tử xa nhà bếp, Lý công tử vốn là một người tính tình phóng khoáng, lại muốn đích thân xuống bếp, chắc hẳn là có chút bản lĩnh. Hứa đại nương cảm thấy bản thân sắp được mở mang tầm mắt một phen.

Đúng là bà được mở rộng tầm mắt thật, nhưng không phải vì năng lực của Lý công tử, mà là vì Lý công tử thật sự không phải người giỏi nấu nướng. Hứa đại nương làm việc trong phòng bếp đã nhiều năm nhưng vẫn chưa gặp người mới nào như thế này. Chỉ đơn giản là xào dưa chuột với trứng thôi mà, chẳng lẽ còn có thể làm hỏng, nhưng Lý công tử lại có thể xào ra tai vạ cho cả phòng bếp.

Lý Ngư trước khi vào bếp cảm thấy mình là Thần bếp, chảo vừa nóng lên là bắt đầu luống cuống tay chân: “…”

Lý Ngư cũng tự thấy tủi thân. Đã biết là hệ thống thích hại cá rồi, sao cậu lại không nhớ cơ chứ. Gì mà cá koi may mắn, cậu chẳng thấy thế tí nào. Cầm cái xẻng bếp kiểu gì cũng thấy không được thuận tay, không biết cậu làm khét trứng của Hứa đại nương lần thứ mấy rồi nữa. Trong phòng bếp đã hết trứng, gọi người đi mua cũng không kịp. Cuối cùng thì Lý Ngư đã nhận ra một bài học sau những kinh nghiệm đau đớn thê thảm: Có vài kỹ năng không thể dựa vào may mắn mà có được.

Nhưng đã bảo là sẽ nấu ăn cho Cảnh Vương rồi, còn phải làm nhiệm vụ sau đó nữa. Lý Ngư bất đắc dĩ nghĩ, nếu không còn trứng, hay là làm đơn giản hơn, không làm dưa chuột xào trứng nữa, làm nộm dưa chuột thì sao?

Cái này chắc cậu phải làm được.

Lý Ngư dùng sống dao chặn lại quả dưa chuột xanh tươi mơn mởn, vô cùng dũng cảm đập xuống. Lần này không sai lầm gì nữa, chỉ là dưa chuột đã bị đập biến dạng. Lý Ngư vẩy mấy muỗng nước tương và dấm theo cảm giác, trộn mấy lần, rồi nhìn Hứa đại nương đang kinh hồn bạt vía.

Đầu bếp Vương phủ luôn phải đổi khẩu vị không ngừng, đồ ăn làm ra cũng phải trang trí đẹp đẽ, cố gắng làm vừa mắt chủ nhân. Lý công tử làm dưa chuột thành như vậy, khó mà lọt được vào mắt Điện hạ.

“Công tử, hay là ngài… ngài làm canh —— canh cá nữa đi?"

Hứa đại nương cẩn thận nhìn vẻ mặt Lý Ngư rồi đề nghị, bà thật lòng muốn giúp Lý Ngư. Tay nghề Lý công tử có vẻ không quá tốt, làm canh cá khá hợp, có thể để bà sơ chế cá, Lý công tử chỉ cần bỏ vào nồi luộc là được. Lâu rồi Điện hạ không uống canh cá, dù mùi vị không ngon lắm cũng không đến mức gây ra hậu quả lớn gì.

Hứa đại nương cũng chỉ là có lòng tốt, nhưng Lý Ngư đang sứt đầu mẻ trán bị hai chữ canh cá doạ sợ: “…”

Hu hu hu, ý kiến này cũng không tồi, nhưng cậu là một con cá, sao có thể làm canh cá được!

Lý Ngư khéo léo từ chối, đã nói muốn tự làm đồ ăn, dù phải quỳ cũng phải làm cho xong. 

Thời gian biến hình không còn nhiều lắm. Vì muốn làm nhiệm vụ, Lý Ngư nhanh chóng nâng đĩa dưa chuột nhỏ cuối cùng cũng trộn xong lên, đi tìm chủ nhân bạo quân dâng vật quý.

Để lại Hứa đại nương một mình đối mặt với phòng bếp hỗn loạn, Lý công tử bước ra khỏi bếp như nạn châu chấu vừa kết thúc, Hứa đại nương cũng chẳng biết nên nói gì.

Chỗ Cảnh Vương đã nhận được tin Vương Hỉ báo lên trước đó, chạy tới tìm cá nhỏ nhưng cá nhỏ không ở đó. Vò rượu Vương Hỉ đưa cho cá nhỏ cũng bị giấu đi. Hình như cá nhỏ hoàn toàn không có ý định uống cùng hắn.

Cảnh vương: "..."

Vò rượu bị cá chép tinh giấu dưới gầm giường, bên trên có một cái chén, có chút tự lừa mình dối người. Cảnh Vương thừa dịp không có cá lén lấy ra. Rượu hoàn toàn không bị động tới, bên cạnh vò rượu cò có một bình chứa một lượng rượu rất loãng.

Con cá này định làm gì thì Cảnh Vương không biết, còn phải đem chén với bình và vò rượu để lại chỗ cũ, miễn làm cá chú ý.

Lý Ngư có thái độ khác thường không ở trong phòng. Cảnh Vương cho phép cậu đi lại trong phủ, nhưng một khi ra khỏi cửa là sẽ có người theo dõi mọi lúc, tránh khỏi việc cá gặp chuyện bất trắc.

Rất nhanh đã có thị vệ tới báo, Lý công tử tới phòng bếp, bảo là muốn nấu ăn cho Cảnh Vương.

Cảnh Vương mừng thầm. Tuy rượu không có phần của hắn, nhưng trong lòng cá nhỏ vẫn có hắn. Vì sợ cá nhỏ gặp nguy hiểm tại phòng bếp, ví dụ như đột nhiên biến trở về dạng cá, Cảnh Vương lập tức tới phòng bếp để trông nom. Lúc Lý Ngư đầu đầy mồ hôi chinh phục nồi niêu xoong chảo, Cảnh Vương chỉ cách một cánh cửa. Hạ nhân nô tài quỳ một chỗ, tất cả đều ở cùng hắn, lẳng lặng nhìn thiếu niên bận đông bận tây bên kia cánh cửa.

Con cá này tới vì hắn, rồi lại bận rộn vì hắn.

Lòng Cảnh Vương gợn lên những rung động dịu dàng, không cách nào đè xuống được.

Lý Ngư ôm nộm dưa chuột, vội vàng chạy về nơi ở, ngoài ý muốn thấy Cảnh Vương ngồi trong phòng, trông có vẻ thảnh thơi.

Lý Ngư ngượng ngùng cười: “Điện hạ, ngài có rảnh không… ta muốn ăn cùng ngài bữa cơm.”

Lý Ngư chỉ lo Cảnh Vương từ chối. Cậu vốn không còn nhiều thời gian. Nếu bị từ chối thì cũng chỉ có thể để dịp khác, dưa chuột được trộn rất tốt này cũng phải làm lại từ đầu.

Trong lòng cậu thấp thỏm loạn tùng phèo, nhưng Cảnh Vương không hề do dự gật đầu: Được.

Lý Ngư: "..."

“Điện hạ, ngài chỉ cần chờ một lúc là được!”

Lý Ngư mừng rỡ, vội vàng đặt nộm dưa chuột xuống. Một bữa cơm của cậu thật ra chỉ có một món ăn thì hơi mộc mạc.

—— lúc này rượu có thể phát huy tác dụng.

Lý Ngư lấy bình rượu dưới gầm giường ra, không có ý tốt cười cười với Cảnh Vương. 

“Điện hạ, chỉ ăn đồ ăn thì ít quá, vậy… kết hợp với chút rượu nha, rượu này rất loãng, không có vấn đề gì đâu!”

Thì ra rượu cũng là để cho hắn. Cảnh Vương cũng cười, tỏ vẻ sao cũng được.

Lý Ngư chỉ chờ lúc này thôi, lấy hai chén rượu ra, chủ động rót đầy rượu đã được pha, lấy dũng khí uống một ngụm.

Hắn đã vào chỗ, không ngoài dự đoán của cậu, chắc chắn Cảnh Vương sẽ uống rượu trước rồi mới ăn, chuyện phong hoa tuyết nguyệt coi như xong!

Ánh mắt Lý Ngư sáng rực, nhìn theo ngón tay thon dài của Cảnh Vương đặt lên chén rượu, một lát sau lại bỏ ra, dùng đũa bạc gặp một miếng dưa chuột nhỏ mềm oặt.

… Dùng bữa trước cũng được!

Lý Ngư ngồi đợi Cảnh Vương ăn xong một miếng dưa chuột.

Cảnh vương: "......"

“Thế nào, Điện hạ thấy sao?”

Lý Ngư sốt sắng hỏi. Thật ra ngoài việc làm nhiệm vụ, cậu cũng rất muốn biết dưa chuột mình trộn có ngon không.

Vẻ mặt Cảnh Vương không đổi, nuốt miếng dưa chuột nhỏ có mùi vị khiến người ta phẫn nộ xuống, rồi lại gắp miếng nữa.

Lý Ngư: ! ! !

Lý Ngư kích động nghĩ, lẽ nào hệ thống không hại cá, cậu, thật ra cậu là đầu bếp giới cá koi?!

Cảnh Vương ăn xong dưa chuột cá nhỏ làm, nâng chén khẽ nhấp một chút rượu đã bị cá pha loãng.

Lý Ngư lo lắng đợi nhắc nhở của hệ thống, nhưng từng giây từng phút trôi qua, Cảnh Vương ăn xong dưa chuột uống xong rượu, nhiệm vụ vẫn như trước không hề thay đổi.

Lý Ngư nhận ra, cậu giở trò khôn vặt —— hình như, có vẻ, đã thất bại rồi.

Tại sao lại không được?

Lý Ngư buồn bực bĩu môi, vậy cũng không được, vậy phải làm thế nào mới hoàn thành nhiệm vụ được.

Lý Ngư uể oải một chốc, nhận ra Cảnh Vương ngồi đối diện cậu uống rượu không có động tĩnh gì một lúc, vừa ngẩng đầu nhìn, Cảnh Vương chống tay lên trán, nhắm hai mắt lại.

Lý Ngư: ???

Không thể nào, rượu loãng như vậy mà bạo quân vẫn say, không phải người này còn uống được mấy chén rượu Thanh Mai à?

Nhưng nghe nói cái gọi là tửu lượng này cũng không ổn định lắm, còn phụ thuộc vào tâm trạng và sức khỏe. Có thể Cảnh Vương không chịu được nồng độ này.

Say rượu như vậy dễ cảm lạnh. Lý Ngư rất tự giác chăm sóc Cảnh Vương, chủ động để cánh tay Cảnh Vương lên bả vai mình, nâng hắn đứng lên.

Cậu phải dìu hắn tới giường nhỏ. Chỉ là Cảnh Vương cao hơn cậu không ít, nằm nhoài lên bả vai cậu, rất khó chống đỡ. Lý Ngư khó khăn đẩy ngã người, đắp chăn gấm lên cho hắn, đang định lùi ra, không ngờ ống tay áo lại bị níu lại ——

Có lẽ là lúc cậu đặt người xuống vô ý để hắn đè lên ống tay áo, hoặc có lẽ cậu bị vướng chân, nói chung là vì bất cẩn mà cậu bị lôi ngược trở lại.

Lý Ngư ngã cái bịch vào người Cảnh Vương, chớp chớp đôi mắt, hơi không hiểu ra làm sao.

Sau đó cậu thấy người bên dưới chầm chậm mở mắt ra.

1 nhận xét: